Miyada Shinosuke vừa mới đến, lúc này được đám người tôn kính yêu quý. Ngay cả Công Tôn Vũ Nhiên đang ngồi trên xe lăn, hiện tại cũng giãy dụa muốn chuyển động xe lăn về phía đó nịnh hót, chỉ sợ tốc độ nhận ba của mình quá chậm.
Nhưng Miyada Shinosuke lại không để ý đến những người này, lúc này, tầm nhìn của ông ta rơi lên người Bùi Nguyên Minh vẫn mang vẻ mặt hờ hững như cũ.
Sau khi quan sát Bùi Nguyễn Minh từ trên xuống dưới vài lần, ông ta mới lạnh lùng hỏi: “Cậu chính là Bùi Nguyên Minh? Chính là cậu hết lần này đến lần khác vả vào mặt giới võ học Đảo Quốc chúng tôi? Lần này còn giết hại đệ tử của tôi và cả nhà Takei Naoto một cách dã man ở Cảng Thành nữa, đúng không?”
Bùi Nguyên Minh cầm chén trà, lạnh lùng đáp: “Cả nhà Takei Naoto làm xằng làm bậy, bắt nạt đàn ông, cưỡng đoạt đàn bà, tội đáng muốn chết, chết chưa hết tội. Vì loại người này mà Miyada Shinosuke ông, thân là thế hệ Kiếm Thánh cũng không biết xấu hổ mà tới báo thù sao?”
“Báo thù?” Miyada Shinosuke khóe mắt giật giật, ông ta lạnh lùng đáp: “Đệ tử của tôi có đáng chết hay không, cậu nói không tính, mà pháp luật của Đại Hạ các cậu nói cũng không tính!”.
“Chỉ có Miyada Shinosuke tôi nói mới tính! Tôi không quan tâm đến ân oán, đúng sai giữa các cậu, nhưng cậu dám giết đệ tử của Đảo Quốc Âm Lệ tôi, thì phải chôn cùng với cậu ta!”
Bùi Nguyễn Minh cười nhạt, tầm mắt rơi lên người Takenda Daito, nói với vẻ hơi hứng thú: “Còn ông thì sao? Ông cũng tới ra mặt cho phái Kashima Shinto Ryu các ông sao? Nếu tôi nhớ không làm thì ba ông, Tenkade Shiro cũng rêu rao muốn tới thủ đô giết tôi thì phải? Sao lâu như vậy vẫn chưa tới nhỉ, chẳng thấy chút tin tức nào cả? Xem ra, Kashima Shinto Ryu các ông vẫn không so được với Âm Lệ rồi!”
“Họ Bùi kia, cậu không cần phải châm ngòi ly gián ở đây!” Sắc mặt của Tenkade Daito lạnh lùng.
“Sở dĩ ba tôi vẫn chưa tới là bởi vì ông ấy đang tu luyện đến thời kỳ quan trọng, không thể vì loại nhân vật nhỏ như cậu mà tùy tiện xuất quan được! Lần này tôi tới Cảng Thành, ba tôi cũng đã từng dặn dò. Đợi sau khi Kiếm Thánh Miyada Shinosuke chém chết cậu, tôi sẽ cầm đầu của cậu về cho ông cụ làm đồ nhắm rượu”.
“Ô!” Vẻ mặt của Bùi Nguyễn Minh hiểu ra: “Sợ bản thân mình không phải là đối thủ của tôi, cho nên mới kêu tên ngu đần Miyada Shinosuke này tới thăm dò trình độ của tôi trước đúng không?”.
“Cậu..” Tenkade Daito bị chọc tức đến cả người run lên, suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.
Vừa dứt lời, ông ta không tiếp tục phí lời nữa, mà trực tiếp tiến lên một bước, vung tay phải, quét thẳng về phía Bùi Nguyên Minh ở trong định nghỉ mát.
Soạt!”
Đối mặt với một chương này của Miyada Shinosuke, Bùi Nguyên Minh hơi mỉm cười, trong nháy mắt sau đó anh nghiêng người, trực tiếp tránh thoát một đòn tất sát này.
Cảnh tượng này khiến ông ta hơi híp mắt lại, ông ta chính là Chiến Thần chân chính, ở cấp bậc Chiến Thần đã nhiều năm. Nói một cách bình thường thì người trẻ tuổi không thể đấu được một hiệp trong tay ông ta.
Nhưng Bùi Nguyên Minh lại có thể tránh né được sao?
- -----------------
Nhưng Miyada Shinosuke lại không để ý đến những người này, lúc này, tầm nhìn của ông ta rơi lên người Bùi Nguyên Minh vẫn mang vẻ mặt hờ hững như cũ.
Sau khi quan sát Bùi Nguyễn Minh từ trên xuống dưới vài lần, ông ta mới lạnh lùng hỏi: “Cậu chính là Bùi Nguyên Minh? Chính là cậu hết lần này đến lần khác vả vào mặt giới võ học Đảo Quốc chúng tôi? Lần này còn giết hại đệ tử của tôi và cả nhà Takei Naoto một cách dã man ở Cảng Thành nữa, đúng không?”
Bùi Nguyên Minh cầm chén trà, lạnh lùng đáp: “Cả nhà Takei Naoto làm xằng làm bậy, bắt nạt đàn ông, cưỡng đoạt đàn bà, tội đáng muốn chết, chết chưa hết tội. Vì loại người này mà Miyada Shinosuke ông, thân là thế hệ Kiếm Thánh cũng không biết xấu hổ mà tới báo thù sao?”
“Báo thù?” Miyada Shinosuke khóe mắt giật giật, ông ta lạnh lùng đáp: “Đệ tử của tôi có đáng chết hay không, cậu nói không tính, mà pháp luật của Đại Hạ các cậu nói cũng không tính!”.
“Chỉ có Miyada Shinosuke tôi nói mới tính! Tôi không quan tâm đến ân oán, đúng sai giữa các cậu, nhưng cậu dám giết đệ tử của Đảo Quốc Âm Lệ tôi, thì phải chôn cùng với cậu ta!”
Bùi Nguyễn Minh cười nhạt, tầm mắt rơi lên người Takenda Daito, nói với vẻ hơi hứng thú: “Còn ông thì sao? Ông cũng tới ra mặt cho phái Kashima Shinto Ryu các ông sao? Nếu tôi nhớ không làm thì ba ông, Tenkade Shiro cũng rêu rao muốn tới thủ đô giết tôi thì phải? Sao lâu như vậy vẫn chưa tới nhỉ, chẳng thấy chút tin tức nào cả? Xem ra, Kashima Shinto Ryu các ông vẫn không so được với Âm Lệ rồi!”
“Họ Bùi kia, cậu không cần phải châm ngòi ly gián ở đây!” Sắc mặt của Tenkade Daito lạnh lùng.
“Sở dĩ ba tôi vẫn chưa tới là bởi vì ông ấy đang tu luyện đến thời kỳ quan trọng, không thể vì loại nhân vật nhỏ như cậu mà tùy tiện xuất quan được! Lần này tôi tới Cảng Thành, ba tôi cũng đã từng dặn dò. Đợi sau khi Kiếm Thánh Miyada Shinosuke chém chết cậu, tôi sẽ cầm đầu của cậu về cho ông cụ làm đồ nhắm rượu”.
“Ô!” Vẻ mặt của Bùi Nguyễn Minh hiểu ra: “Sợ bản thân mình không phải là đối thủ của tôi, cho nên mới kêu tên ngu đần Miyada Shinosuke này tới thăm dò trình độ của tôi trước đúng không?”.
“Cậu..” Tenkade Daito bị chọc tức đến cả người run lên, suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.
Vừa dứt lời, ông ta không tiếp tục phí lời nữa, mà trực tiếp tiến lên một bước, vung tay phải, quét thẳng về phía Bùi Nguyên Minh ở trong định nghỉ mát.
Soạt!”
Đối mặt với một chương này của Miyada Shinosuke, Bùi Nguyên Minh hơi mỉm cười, trong nháy mắt sau đó anh nghiêng người, trực tiếp tránh thoát một đòn tất sát này.
Cảnh tượng này khiến ông ta hơi híp mắt lại, ông ta chính là Chiến Thần chân chính, ở cấp bậc Chiến Thần đã nhiều năm. Nói một cách bình thường thì người trẻ tuổi không thể đấu được một hiệp trong tay ông ta.
Nhưng Bùi Nguyên Minh lại có thể tránh né được sao?
- -----------------
/4183
|