Lúc này người phụ nữ trẻ tuổi lăn một vòng trên mặt đất, thất tha thất thểu lao về phía Dương Huyền Trân.
Nhìn thấy một trong những tâm phúc của mình bị người ta đạp lăn trên mặt đất, Dương Huyền Trân trời sinh tính hiền lành vô ý thức muốn đưa tay đỡ lấy cô ta.
Nhưng trong nháy mắt cô ta đưa tay phải ra, người quanh năm suốt tháng lăn lộn trong xã hội như cô ta, đã ngửi được một mùi nguy hiểm.
Cô ta gần như lui ra phía sau theo bản năng, nhưng vẫn chậm nửa bước. “Bốp!” Người phụ nữ kia đá ra một cú, vừa vặn đá lên trên cổ tay phải của Dương Huyền Trân. Tay phải của Dương Huyền Trân tê rần, khẩu súng trong tay rời bay mất.
Không đợi Dương Huyền Trân tức giận, người phụ nữ kia lại đá một cú nữa vào phần eo Dương Huyền Trân, trực tiếp đạp cô ta bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, Nguyễn Ngọc Hân cười lạnh một tiếng, nhận lấy khẩu súng mà một tên vệ sĩ nhà họ Nguyễn đưa tới, trực tiếp nhắm ngay vào trán Dương Huyền Trân.
Tình thế đảo ngược trong nháy mắt. Lúc này cả người Dương Huyền Trân vô cùng tê dại, căn bản là không đứng dậy được.
Cô ta chỉ có thể cắn chặt hàm răng, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Ngọc Hân lúc này đang nở nụ cười, nói: “Nguyễn Ngọc Hân, cô quá hèn hạ!”
Sau đó cô ta lại liếc mắt nhìn tâm phúc ra tay với mình, lạnh lùng nói: “Tuyết Mai, uống công tôi coi cô thành tâm phúc, thế mà cô lại phản bội tôi!”
“Đây không phải là hèn hạ, cũng không phải là phản bội!”
Nhìn thấy giờ phút này Dương Huyền Trân giống như chó thua sủa loạn, trên mặt Nguyễn Ngọc Hân đều là vẻ đắc ý.
“Cô!”.
Vẻ mặt Dương Huyền Trân giận dữ. “Nói như vậy, người hạ độc cho ông nội tôi chính là cô!”.
“Cũng bởi vì ông nội không chịu đưa bí tích chiến thần cho cô, cho nên cô mới hận ông ấy không thể nhanh chóng chết đi!”.
“Nguyễn Ngọc Hân, cô thật hèn hạ!”
“Chẳng lẽ cô không biết, sự tồn tại của ông nội đối với bang Nam Dương, đối với nước Nam Dương quan trọng bao nhiêu sao?”
“Vì mục đích của bản thân mà hủy đi rường cột nước nhà!”. “Cô đáng chết!”
“Rường cột nước nhà!” Nguyễn Ngọc Hân cười lạnh: “Rường cột nước nhà thật sự sẽ giúp Nam Dương chúng ta bồi dưỡng ra thêm mấy chiến thần, mà không phải che giấu!”
“Lão già như thế này thì tính là rường cột nước nhà cái gì chứ!”.
“Dương Huyền Trân, đừng nói có hay không, bây giờ cô ngồi yên ở đây đừng lộn xộn | cho tôi, nếu không, tôi sẽ bảo vệ sĩ Hắc Châu của tôi dạy cho cô một bài học!”
Vừa dứt lời, vẻ mặt Nguyễn Ngọc Hân lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, gào to: “Lên! Phế tên nhãi kia đi!”
- -----------------
Nhìn thấy một trong những tâm phúc của mình bị người ta đạp lăn trên mặt đất, Dương Huyền Trân trời sinh tính hiền lành vô ý thức muốn đưa tay đỡ lấy cô ta.
Nhưng trong nháy mắt cô ta đưa tay phải ra, người quanh năm suốt tháng lăn lộn trong xã hội như cô ta, đã ngửi được một mùi nguy hiểm.
Cô ta gần như lui ra phía sau theo bản năng, nhưng vẫn chậm nửa bước. “Bốp!” Người phụ nữ kia đá ra một cú, vừa vặn đá lên trên cổ tay phải của Dương Huyền Trân. Tay phải của Dương Huyền Trân tê rần, khẩu súng trong tay rời bay mất.
Không đợi Dương Huyền Trân tức giận, người phụ nữ kia lại đá một cú nữa vào phần eo Dương Huyền Trân, trực tiếp đạp cô ta bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, Nguyễn Ngọc Hân cười lạnh một tiếng, nhận lấy khẩu súng mà một tên vệ sĩ nhà họ Nguyễn đưa tới, trực tiếp nhắm ngay vào trán Dương Huyền Trân.
Tình thế đảo ngược trong nháy mắt. Lúc này cả người Dương Huyền Trân vô cùng tê dại, căn bản là không đứng dậy được.
Cô ta chỉ có thể cắn chặt hàm răng, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Ngọc Hân lúc này đang nở nụ cười, nói: “Nguyễn Ngọc Hân, cô quá hèn hạ!”
Sau đó cô ta lại liếc mắt nhìn tâm phúc ra tay với mình, lạnh lùng nói: “Tuyết Mai, uống công tôi coi cô thành tâm phúc, thế mà cô lại phản bội tôi!”
“Đây không phải là hèn hạ, cũng không phải là phản bội!”
Nhìn thấy giờ phút này Dương Huyền Trân giống như chó thua sủa loạn, trên mặt Nguyễn Ngọc Hân đều là vẻ đắc ý.
“Cô!”.
Vẻ mặt Dương Huyền Trân giận dữ. “Nói như vậy, người hạ độc cho ông nội tôi chính là cô!”.
“Cũng bởi vì ông nội không chịu đưa bí tích chiến thần cho cô, cho nên cô mới hận ông ấy không thể nhanh chóng chết đi!”.
“Nguyễn Ngọc Hân, cô thật hèn hạ!”
“Chẳng lẽ cô không biết, sự tồn tại của ông nội đối với bang Nam Dương, đối với nước Nam Dương quan trọng bao nhiêu sao?”
“Vì mục đích của bản thân mà hủy đi rường cột nước nhà!”. “Cô đáng chết!”
“Rường cột nước nhà!” Nguyễn Ngọc Hân cười lạnh: “Rường cột nước nhà thật sự sẽ giúp Nam Dương chúng ta bồi dưỡng ra thêm mấy chiến thần, mà không phải che giấu!”
“Lão già như thế này thì tính là rường cột nước nhà cái gì chứ!”.
“Dương Huyền Trân, đừng nói có hay không, bây giờ cô ngồi yên ở đây đừng lộn xộn | cho tôi, nếu không, tôi sẽ bảo vệ sĩ Hắc Châu của tôi dạy cho cô một bài học!”
Vừa dứt lời, vẻ mặt Nguyễn Ngọc Hân lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, gào to: “Lên! Phế tên nhãi kia đi!”
- -----------------
/4183
|