Ngay sau đó, Miyada Shinosuke lại tiến hành một chuỗi các sát chiêu liên hoàn với Bùi Nguyên Minh.
Thuật rút đao, một trảm đón gió gì đó của Đảo Quốc, có thể nói toàn bộ sát chiều có thể dùng đều dùng hết cả rồi. Vết đao ngang dọc khắp mặt đất, cây cối xung quanh đều bị chém gãy cả. Nhưng vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh lại vẫn hờ hững như cũ, không hề bị đánh trúng một chút nào.
Đám người Sư Tuệ Lan cuối cùng cũng nhìn ra rồi. Không phải Miyada Shinosuke nương tay, mà là tốc độ của tên Bùi Nguyên Minh này quá nhanh. Anh luôn có thể tránh được vào thời khắc suýt xảy ra tai nạn.
“Chẳng trách lại dám động vào thiên kiêu của Đảo Quốc Âm Lệ, hơn nữa biết Miyada Shinosuke tới đây rồi, mà vẫn không đi, còn dám đi ra khiêu khích ông ta! Hóa ra là nắm được một chút tà môn ngoại đạo!”
Ngay đúng lúc này, Sư Tuệ Lan tức không chịu được.
“Bùi Nguyên Minh, anh có còn là đàn ông nữa không? Chẳng qua chỉ là tốc độ của anh nhanh một chút, mới tránh được sát chiêu của ông Miyada Shinosuke mà thôi. Trong loại trận chiến sinh tử này, anh vẫn luôn dựa vào tốc để để tránh né, anh cảm thấy còn có ý nghĩa sao?”.
“Thế này không chỉ không tôn trọng ông Miyada Shinosuke, mà còn là làm mất hết mặt mũi của giới võ học Đại Hạ chúng ta! Hơn nữa, anh còn đang lãng phí thời gian quý giá của chúng tôi nữa đấy.” Đọc nhanh tại truyện t amlinh.
“Thân là trọng tài, tôi ra lệnh cho anh, không được né tránh nữa, anh nhất định phải đánh một trận đạo thật súng thật với ông Miyada Shinosuke! Thân là đàn ông Đại Hạ, mong rằng trong lòng anh tự hiểu một chút đi!” Đọc nhanh tại truyện t amlinh.
“Nếu đã không phải là đối thủ của Kiếm Thánh Miyada Shinosuke, chỉ dựa vào trốn tránh thì anh có thể tránh được mấy giờ? Anh biết vì hành động này của anh, mà giới võ học Đại Hạ chúng ta lại biến thành trò cười nữa hay không hả?”
Cô ta mà tức giận, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Trong quan điểm của cô ta, Bùi Nguyên Minh chắc hẳn nên bị Miyada Shinosuke dùng một đao bổ chết.
Tránh né cũng được, mà phản kháng cũng thế, đều là làm mất mặt của giới võ học Đại Hạ. Bởi vì vốn dĩ một trận chiến này đã được định săn chắc chắn sẽ thất bại, khổ sở giãy dụa còn có tác dụng gì sao?
Còn không bằng trực tiếp nhận thua, bị người trực tiếp bổ chết bằng một đao. Nếu như vậy, mình còn thừa nhận anh ta là đàn ông.
Về phần hiện tại thì sao? Sư Tuệ Lan tràn đầy vẻ khinh thường và chế nhạo đối với Bùi Nguyên Minh.
“Tôi có thể tránh, lẽ nào không phải dùng sức hay sao?” Bùi Nguyên Minh vừa lùi lại, vừa mở miệng một cách hơi hứng thú.
“Lẽ nào tôi lại giống như cô, đầu bị úng nước, ngay cả tránh né cũng không biết, mà chỉ biết gắng gượng đánh chính diện chắc? Hơn nữa, tên phế vật Miyada Shinosuke này, đến bây giờ ngay cả tóc của tôi còn chẳng sờ đến được, lẽ nào không phải do ông ta quá yếu hay sao?”
“Cô chắc hẳn nên đi chất vấn ông ta, hỏi ông ta có phải chưa ăn cơm trên máy bay hay không? Nếu chưa ăn, thì tôi có thể cho ông ta cơ hội đi ăn một bữa cơm cuối cùng trước khi chém đầu rồi đánh sau”.
Miyada Shinosuke thật sự là một Chiến Thần không tệ. Nhưng Bùi Nguyên Minh cũng nhìn ra được, kiểm pháp của ông ta cũng chỉ là lớn tiếng dọa người mà không có đường lui, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy chiêu này. Chỉ cần kéo dài đến khi khí thế của ông ta suy giảm, thì một cái tát cũng có thể và chết ông ta.
“Đồ khốn! Anh nói chuyện kiểu gì đấy! Ông Miyada Shinosuke là nể mặt giới võ học Đại Hạ, mà anh thật sự cho rằng mình có bản lĩnh như vậy sao?”
Gương mặt xinh đẹp của Sư Tuệ Lan hơi lạnh lùng.
“Họ Bùi kia, tôi nói cho anh biết, người kính ta một thước, ta kính người một trượng! Kiếm Thánh Miyada Shinosuke đã nể mặt giới võ học Đại Hạ chúng ta như vậy rồi, chúng ta cũng cần phải nể mặt lại!”.
“Tôi ở đây, đại diện cho Đạo Quan Ngũ Mai ra lệnh cho anh, anh không được phép tiếp tục tránh nữa, nhất định phải ra tay chính diện. Bằng không, mấy đại thánh địa chúng tôi sẽ phải tuyên bố anh đã thua trong trận chiến này. Từ nay về sau, anh chính là con chuột chạy qua đường ở giới võ học Đại Hạ, người người đều có thể đánh!”
- -----------------
Thuật rút đao, một trảm đón gió gì đó của Đảo Quốc, có thể nói toàn bộ sát chiều có thể dùng đều dùng hết cả rồi. Vết đao ngang dọc khắp mặt đất, cây cối xung quanh đều bị chém gãy cả. Nhưng vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh lại vẫn hờ hững như cũ, không hề bị đánh trúng một chút nào.
Đám người Sư Tuệ Lan cuối cùng cũng nhìn ra rồi. Không phải Miyada Shinosuke nương tay, mà là tốc độ của tên Bùi Nguyên Minh này quá nhanh. Anh luôn có thể tránh được vào thời khắc suýt xảy ra tai nạn.
“Chẳng trách lại dám động vào thiên kiêu của Đảo Quốc Âm Lệ, hơn nữa biết Miyada Shinosuke tới đây rồi, mà vẫn không đi, còn dám đi ra khiêu khích ông ta! Hóa ra là nắm được một chút tà môn ngoại đạo!”
Ngay đúng lúc này, Sư Tuệ Lan tức không chịu được.
“Bùi Nguyên Minh, anh có còn là đàn ông nữa không? Chẳng qua chỉ là tốc độ của anh nhanh một chút, mới tránh được sát chiêu của ông Miyada Shinosuke mà thôi. Trong loại trận chiến sinh tử này, anh vẫn luôn dựa vào tốc để để tránh né, anh cảm thấy còn có ý nghĩa sao?”.
“Thế này không chỉ không tôn trọng ông Miyada Shinosuke, mà còn là làm mất hết mặt mũi của giới võ học Đại Hạ chúng ta! Hơn nữa, anh còn đang lãng phí thời gian quý giá của chúng tôi nữa đấy.” Đọc nhanh tại truyện t amlinh.
“Thân là trọng tài, tôi ra lệnh cho anh, không được né tránh nữa, anh nhất định phải đánh một trận đạo thật súng thật với ông Miyada Shinosuke! Thân là đàn ông Đại Hạ, mong rằng trong lòng anh tự hiểu một chút đi!” Đọc nhanh tại truyện t amlinh.
“Nếu đã không phải là đối thủ của Kiếm Thánh Miyada Shinosuke, chỉ dựa vào trốn tránh thì anh có thể tránh được mấy giờ? Anh biết vì hành động này của anh, mà giới võ học Đại Hạ chúng ta lại biến thành trò cười nữa hay không hả?”
Cô ta mà tức giận, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Trong quan điểm của cô ta, Bùi Nguyên Minh chắc hẳn nên bị Miyada Shinosuke dùng một đao bổ chết.
Tránh né cũng được, mà phản kháng cũng thế, đều là làm mất mặt của giới võ học Đại Hạ. Bởi vì vốn dĩ một trận chiến này đã được định săn chắc chắn sẽ thất bại, khổ sở giãy dụa còn có tác dụng gì sao?
Còn không bằng trực tiếp nhận thua, bị người trực tiếp bổ chết bằng một đao. Nếu như vậy, mình còn thừa nhận anh ta là đàn ông.
Về phần hiện tại thì sao? Sư Tuệ Lan tràn đầy vẻ khinh thường và chế nhạo đối với Bùi Nguyên Minh.
“Tôi có thể tránh, lẽ nào không phải dùng sức hay sao?” Bùi Nguyên Minh vừa lùi lại, vừa mở miệng một cách hơi hứng thú.
“Lẽ nào tôi lại giống như cô, đầu bị úng nước, ngay cả tránh né cũng không biết, mà chỉ biết gắng gượng đánh chính diện chắc? Hơn nữa, tên phế vật Miyada Shinosuke này, đến bây giờ ngay cả tóc của tôi còn chẳng sờ đến được, lẽ nào không phải do ông ta quá yếu hay sao?”
“Cô chắc hẳn nên đi chất vấn ông ta, hỏi ông ta có phải chưa ăn cơm trên máy bay hay không? Nếu chưa ăn, thì tôi có thể cho ông ta cơ hội đi ăn một bữa cơm cuối cùng trước khi chém đầu rồi đánh sau”.
Miyada Shinosuke thật sự là một Chiến Thần không tệ. Nhưng Bùi Nguyên Minh cũng nhìn ra được, kiểm pháp của ông ta cũng chỉ là lớn tiếng dọa người mà không có đường lui, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy chiêu này. Chỉ cần kéo dài đến khi khí thế của ông ta suy giảm, thì một cái tát cũng có thể và chết ông ta.
“Đồ khốn! Anh nói chuyện kiểu gì đấy! Ông Miyada Shinosuke là nể mặt giới võ học Đại Hạ, mà anh thật sự cho rằng mình có bản lĩnh như vậy sao?”
Gương mặt xinh đẹp của Sư Tuệ Lan hơi lạnh lùng.
“Họ Bùi kia, tôi nói cho anh biết, người kính ta một thước, ta kính người một trượng! Kiếm Thánh Miyada Shinosuke đã nể mặt giới võ học Đại Hạ chúng ta như vậy rồi, chúng ta cũng cần phải nể mặt lại!”.
“Tôi ở đây, đại diện cho Đạo Quan Ngũ Mai ra lệnh cho anh, anh không được phép tiếp tục tránh nữa, nhất định phải ra tay chính diện. Bằng không, mấy đại thánh địa chúng tôi sẽ phải tuyên bố anh đã thua trong trận chiến này. Từ nay về sau, anh chính là con chuột chạy qua đường ở giới võ học Đại Hạ, người người đều có thể đánh!”
- -----------------
/4183
|