"Cứu người, nhanh lên nghĩ biện pháp cứu người đi."
Mấy nhân viên y tá xông vào cửa, sắc mặt đều tràn đầy vẻ sợ hãi và lo lắng.
Cả đám nhân viên y tế kia theo bản năng nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, rõ ràng bọn họ cũng biết chỉ có anh mới có thể cứu được.
Bùi Nguyên Minh dùng khăn giấy lau sạch máu ở giữa ngón tay, thản nhiên nói: "Chuẩn bị dập đầu mấy cái nữa đây?".
Sư Tuệ Lan nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái nhợt quỳ xuống.
Dù sao những người này đều vô cùng quan trọng trong kế hoạch của Bùi Cửu Thiên, bọn họ không thể xảy ra chuyện gì được.
Sự Tuệ Lan vì Bùi Cửu Thiên nên chỉ có thể chịu đựng khuất nhục, cam tâm tình nguyện quỳ xuống dập đầu.
Bùi Nguyên Minh cũng giữ lời hứa, tất nhiên đã đáp ứng Sư Tuệ Lan, sau khi cô ta dập đầu xong, anh đã ra tay cứu những người đó, thuận tay cứu luôn những người làm và vệ sĩ kia.
Đương nhiên khi anh cứu những người này, anh cũng không cần Sự Tuệ Lan dập đầu.
Dù sao đối với Bùi Nguyên Minh mà nói thì vài giọt máu cũng không đáng là gì.
Sau khi ổn định xong tình hình nhà họ Hoà, Bùi Nguyên Minh mới quay đầu rời đi phòng khách.
Nhưng khi Bùi Nguyên Minh vừa chuẩn bị đi tới từ đường, một người phụ nữ mặc trang phục nghề nghiệp đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, sắc mặt cung kính nói: "Bùi Thiên Sư, Tô đại sự muốn gặp anh."
| Gương mặt của người phụ nữ này vô cùng tinh xảo, giọng điệu vô cùng ôn hoà khi nói chuyện với Bùi Nguyên Minh: "Tô Phúc Lâm đại sự muốn nói xin lỗi anh, cũng muốn nói cảm ơn anh. Hy vọng Bùi Thiên Sư có thể gạt ra mấy phút thời gian đi gặp ông ta, cho Tô đại sự một bộ mặt"
"Được rồi, dẫn đường đi" Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Bùi Nguyễn Minh cũng không có từ chối, anh cũng đã ra tay rồi nên cũng đoán được Tô Phúc Lâm sẽ tìm anh.
Bùi Nguyên Minh cũng vô cùng tò mò về vị thầy phong thuỷ đệ nhất Cảng Thành này. Anh cũng muốn đi xem đối phương chuẩn bị làm cái gì.
Người phụ nữ nở nụ cười xinh đẹp, sau đó dựng lên một động tác mời rồi dẫn Bùi Nguyên Minh đến một phòng sách.
Phòng sách này hẳn là phòng của Hòa Phong Thanh, diện tích khoảng trăm mét vuông, được trang trí vô cùng hào nhoáng.
Đồ gia dụng trong này đều được điêu khắc từ gỗ Hải Nam Hoàng Hoa Lê và trầm hương, còn. có không ít đồ thanh đồng, nhìn tràn đầy vẻ cổ điển và nho nhã.
Bùi Nguyễn Minh đẩy cửa đi vào, liếc mắt nhìn thấy Tô Phúc Lâm đang đứng ở cửa sổ.
Ông ta đang mặc một bộ trang phục truyền thống, mang theo gọng kiếng màu vàng, trong tay là tách trà, bộ dạng vô cùng nho nhã, cũng vô cùng cường tế.
Người phụ nữ xinh đẹp nói khẽ: "Tô đại sự, Bùi Thiên Sư đã tới rồi"
Bây giờ, Tô Phúc Lâm mới nhàn nhạt quay người, dùng ánh mắt dò xét Bùi Nguyên Minh, thản nhiên nói: "Cậu Bùi, cậu không tệ lắm"
Bùi Nguyên Minh cười cười:" Tô đại sứ quá khách khí"
"Nhỏ máu trấn tà khí, không biết chiêu này xuất xứ từ môn phái nào? Nếu thuận tiện, cậu có thể nói ra để tôi chiêm ngưỡng một chút hay không?"
Tô Phúc Lâm nở nụ cười mỉm, ra hiệu Bùi Nguyên Minh ngồi xuống.
Trong lúc nói chuyện, người phụ nữ kia đã rót một ly cà phê cho Bùi Nguyên Minh rồi lùi đến một góc.
Bùi Nguyễn Minh thản nhiên nói:"Tôi cũng không biết gì về thuật phong thuỷ, có thể giải quyết vấn đề này cũng chỉ hơi trùng hợp mà thôi, Tô đại sự không cần quá khách khí như thế!
"Trùng hợp? Tốt một cái trùng hợp".
Tô Phúc Lâm cười ha ha" một tiếng, sau đó tiếp tục nói:"Thế hệ tuổi trẻ, không kiêu không gấp, nhưng lại có loại này bản sự, rất là hiếm thấy."
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười, từ chối cho ý kiến, dường như cũng không có vì đôi ba câu khen thưởng của vị thầy phong thuỷ đệ nhất Cảng Thành này mà biến đổi sắc mặt.
Mấy nhân viên y tá xông vào cửa, sắc mặt đều tràn đầy vẻ sợ hãi và lo lắng.
Cả đám nhân viên y tế kia theo bản năng nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, rõ ràng bọn họ cũng biết chỉ có anh mới có thể cứu được.
Bùi Nguyên Minh dùng khăn giấy lau sạch máu ở giữa ngón tay, thản nhiên nói: "Chuẩn bị dập đầu mấy cái nữa đây?".
Sư Tuệ Lan nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái nhợt quỳ xuống.
Dù sao những người này đều vô cùng quan trọng trong kế hoạch của Bùi Cửu Thiên, bọn họ không thể xảy ra chuyện gì được.
Sự Tuệ Lan vì Bùi Cửu Thiên nên chỉ có thể chịu đựng khuất nhục, cam tâm tình nguyện quỳ xuống dập đầu.
Bùi Nguyên Minh cũng giữ lời hứa, tất nhiên đã đáp ứng Sư Tuệ Lan, sau khi cô ta dập đầu xong, anh đã ra tay cứu những người đó, thuận tay cứu luôn những người làm và vệ sĩ kia.
Đương nhiên khi anh cứu những người này, anh cũng không cần Sự Tuệ Lan dập đầu.
Dù sao đối với Bùi Nguyên Minh mà nói thì vài giọt máu cũng không đáng là gì.
Sau khi ổn định xong tình hình nhà họ Hoà, Bùi Nguyên Minh mới quay đầu rời đi phòng khách.
Nhưng khi Bùi Nguyên Minh vừa chuẩn bị đi tới từ đường, một người phụ nữ mặc trang phục nghề nghiệp đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, sắc mặt cung kính nói: "Bùi Thiên Sư, Tô đại sự muốn gặp anh."
| Gương mặt của người phụ nữ này vô cùng tinh xảo, giọng điệu vô cùng ôn hoà khi nói chuyện với Bùi Nguyên Minh: "Tô Phúc Lâm đại sự muốn nói xin lỗi anh, cũng muốn nói cảm ơn anh. Hy vọng Bùi Thiên Sư có thể gạt ra mấy phút thời gian đi gặp ông ta, cho Tô đại sự một bộ mặt"
"Được rồi, dẫn đường đi" Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Bùi Nguyễn Minh cũng không có từ chối, anh cũng đã ra tay rồi nên cũng đoán được Tô Phúc Lâm sẽ tìm anh.
Bùi Nguyên Minh cũng vô cùng tò mò về vị thầy phong thuỷ đệ nhất Cảng Thành này. Anh cũng muốn đi xem đối phương chuẩn bị làm cái gì.
Người phụ nữ nở nụ cười xinh đẹp, sau đó dựng lên một động tác mời rồi dẫn Bùi Nguyên Minh đến một phòng sách.
Phòng sách này hẳn là phòng của Hòa Phong Thanh, diện tích khoảng trăm mét vuông, được trang trí vô cùng hào nhoáng.
Đồ gia dụng trong này đều được điêu khắc từ gỗ Hải Nam Hoàng Hoa Lê và trầm hương, còn. có không ít đồ thanh đồng, nhìn tràn đầy vẻ cổ điển và nho nhã.
Bùi Nguyễn Minh đẩy cửa đi vào, liếc mắt nhìn thấy Tô Phúc Lâm đang đứng ở cửa sổ.
Ông ta đang mặc một bộ trang phục truyền thống, mang theo gọng kiếng màu vàng, trong tay là tách trà, bộ dạng vô cùng nho nhã, cũng vô cùng cường tế.
Người phụ nữ xinh đẹp nói khẽ: "Tô đại sự, Bùi Thiên Sư đã tới rồi"
Bây giờ, Tô Phúc Lâm mới nhàn nhạt quay người, dùng ánh mắt dò xét Bùi Nguyên Minh, thản nhiên nói: "Cậu Bùi, cậu không tệ lắm"
Bùi Nguyên Minh cười cười:" Tô đại sứ quá khách khí"
"Nhỏ máu trấn tà khí, không biết chiêu này xuất xứ từ môn phái nào? Nếu thuận tiện, cậu có thể nói ra để tôi chiêm ngưỡng một chút hay không?"
Tô Phúc Lâm nở nụ cười mỉm, ra hiệu Bùi Nguyên Minh ngồi xuống.
Trong lúc nói chuyện, người phụ nữ kia đã rót một ly cà phê cho Bùi Nguyên Minh rồi lùi đến một góc.
Bùi Nguyễn Minh thản nhiên nói:"Tôi cũng không biết gì về thuật phong thuỷ, có thể giải quyết vấn đề này cũng chỉ hơi trùng hợp mà thôi, Tô đại sự không cần quá khách khí như thế!
"Trùng hợp? Tốt một cái trùng hợp".
Tô Phúc Lâm cười ha ha" một tiếng, sau đó tiếp tục nói:"Thế hệ tuổi trẻ, không kiêu không gấp, nhưng lại có loại này bản sự, rất là hiếm thấy."
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười, từ chối cho ý kiến, dường như cũng không có vì đôi ba câu khen thưởng của vị thầy phong thuỷ đệ nhất Cảng Thành này mà biến đổi sắc mặt.
/4183
|