"Huyền Trân à, ông biết những năm gần đây cháu vì chuyện của ông mà đi không ít nơi. Thế nhưng ông tự biết tình cảnh của ông, vì không phải thuốc và châm cứu là có thể cứu được đâu."
Ánh mắt Dương Đế Minh trở nên ôn hòa, khi nhìn về phía Dương Huyền Trần thì có một vẻ cưng chiều không thể nói được.
"Chỉ tiếc rằng bây giờ ông nội không thể đứng sau lưng bảo vệ cho cháu được nữa rồi!"
"Bởi vì đoán chừng ông nội chỉ còn sống được một tháng nữa mà thôi."
"Cháu cũng không cần phải đặt hết mọi tinh lực lên người ông nữa, đừng lãng phí. tuổi xuân của mình nữa"
"Cháu nên suy nghĩ thật kỹ một chút, sau khi ông nội chết thì cháu tính sẽ đổi phó thế nào?" | "Mặc dù nhà họ Dương chúng ta được gọi là một trong ba đại gia tộc lớn ở Nam Dương, thế nhưng kể từ khi ông trở thành như thế này thì vinh quang cũng đã không còn nữa rồi!"
"Việc đấu tranh nội bộ gia tộc càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, những người chú bác kia của cháu vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào tiền tài và địa vị của cháu đấy. Những thể lực khác ở Nam Dương cũng đang dòm ngó những bí kíp tu luyện võ công của ông năm đó."
"Bây giờ bởi vì ông còn sống nên mới còn có thể dựa vào danh tiếng đệ nhất cao thủ Nam Dương mà giữ được cái mạng già này của ông đấy!"
"Một khi ông chết thì nhất định sẽ có vô số người tấn công cháu đấy!" "Cho nên cháu phải tìm cách để bảo vệ bản thân mình trong tương lai." "Chắc chắn cháu sẽ không thể quay về Nam Dương rồi."
"Tốt nhất là cháu nên nghĩ cách để bắt được thể sử dụng cho những người định cư nước ngoài để vào Đại Hạ đi. Sau khi vào được Đại Hạ thì sống một cuộc đời an ổn trong đấy".
"Cháu ngàn vạn lần không thể quay về đây. Nếu quay về thì chẳng những cháu không có các để rời khỏi đó mà hơn nữa còn mất luôn cái mạng nhỏ này của cháu đấy!"
"Huyền Trân, vẻ ngoài xinh đẹp vốn có của cháu chính là vũ khí tốt nhất để đổi phó với đàn ông đấy!".
"Thế nhưng một khi cháu mất đi năng lượng và sợ khiếp sợ của mình thì chuyện này cũng sẽ hại cháu, bởi vì tất cả đàn ông đều muốn có được cháu!"
"Cho nên cháu phải đồng ý với ông là cho dù có thể nào thì cũng phải tìm cho mình một đường lui để ông có thể ra đi thanh thản, có được không?"
Sắc mặt Dương Huyền Trân hiện lên vẻ khổ sở, một lát sau mới gật đầu lên tiếng: "Ông nội, ông cứ yên tâm đi, cháu đã sắp xếp cho mình một con đường lui rồi, cháu sẽ không khiến ông phải bận lòng về cháu nữa đâu".
"Được, cháu có thể làm được chuyện này khiến ông nội cảm thấy rất vui vẻ và yên tâm"
Dương Để Minh khẽ cười: "Thế nhưng ông nội vẫn cảm thấy có chút tiếc núi, cháu vẫn chưa thể học được Nam Chi Quyền Chân Truyền của ông nội. Nếu cháu có thể học được nó thì đã có thể hoàn toàn áp đảo thế hệ trẻ ở Nam Dương rồi".
"Ông nội, ông cứ yên tâm đi. Sau này cháu vẫn còn nhiều cơ hội để học, hơn nữa cháu nhất định sẽ học nó" Hốc mắt Dương Huyền Trân trở nên đỏ ửng.
Lúc này, Bùi Nguyên Minh buông lỏng tay, nhìn Dương Đế Minh lên tiếng: "Xin lỗi, làm phiền hai người một chút nhé."
"Ông à, e rằng trong thời gian ngắn ông sẽ không chết đâu." "Cho nên ông đừng vội nói ra những lời này." Dương Đế Minh và Dương Huyền Trân đều cảm thấy sững sờ.
Bao gồm cả Dương Huyền Trân, cô ấy chính là người đã mời Bùi Nguyên Minh tới đây, cũng mang theo tâm trạng lấy ngựa chết làm ngựa sống.
Cho tới bây giờ cô ấy vẫn chưa từng cho rằng, Bùi Nguyên Minh thật sự có thể cứu ông nội mình.
Thế nhưng câu nói lúc này của Bùi Nguyên Minh khiến trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng khó tin.
Giờ phút này, giọng nói của Dương Huyền Trần khẽ run lên, cô ấy lên tiếng: "Anh Bùi, anh vừa nói gì thế? Anh có thể nói lại lần nữa được không?"
"Tôi nói ông nội cô không chết được." Sắc mặt Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lùng.
"Chỉ cần hai người có thể phối hợp với tôi thì ông cụ có thể sống thêm mười tám năm nữa là ít nhất"
Sắc mặt Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lùng, Dương Huyền Trân cũng lạng lùng hỏi ngược lại: "Kết quả của ông nội tôi là thế nào?"
"Trong cơ thể ông nội tôi thật sự có thi khí sao?" Vẻ mặt Dương Để Minh cũng tò mò nhìn Bùi Nguyên Minh.
Nhiều bác sĩ, thầy phong thủy hơn nữa còn có phù thủy ở Nam Dương cũng không thể chắc chắn được trong cơ thể của ông cụ là như thế nào.
Chẳng lẽ Bùi Nguyên Minh thật sự có thể nhận ra sao?
- -----------------
Ánh mắt Dương Đế Minh trở nên ôn hòa, khi nhìn về phía Dương Huyền Trần thì có một vẻ cưng chiều không thể nói được.
"Chỉ tiếc rằng bây giờ ông nội không thể đứng sau lưng bảo vệ cho cháu được nữa rồi!"
"Bởi vì đoán chừng ông nội chỉ còn sống được một tháng nữa mà thôi."
"Cháu cũng không cần phải đặt hết mọi tinh lực lên người ông nữa, đừng lãng phí. tuổi xuân của mình nữa"
"Cháu nên suy nghĩ thật kỹ một chút, sau khi ông nội chết thì cháu tính sẽ đổi phó thế nào?" | "Mặc dù nhà họ Dương chúng ta được gọi là một trong ba đại gia tộc lớn ở Nam Dương, thế nhưng kể từ khi ông trở thành như thế này thì vinh quang cũng đã không còn nữa rồi!"
"Việc đấu tranh nội bộ gia tộc càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, những người chú bác kia của cháu vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào tiền tài và địa vị của cháu đấy. Những thể lực khác ở Nam Dương cũng đang dòm ngó những bí kíp tu luyện võ công của ông năm đó."
"Bây giờ bởi vì ông còn sống nên mới còn có thể dựa vào danh tiếng đệ nhất cao thủ Nam Dương mà giữ được cái mạng già này của ông đấy!"
"Một khi ông chết thì nhất định sẽ có vô số người tấn công cháu đấy!" "Cho nên cháu phải tìm cách để bảo vệ bản thân mình trong tương lai." "Chắc chắn cháu sẽ không thể quay về Nam Dương rồi."
"Tốt nhất là cháu nên nghĩ cách để bắt được thể sử dụng cho những người định cư nước ngoài để vào Đại Hạ đi. Sau khi vào được Đại Hạ thì sống một cuộc đời an ổn trong đấy".
"Cháu ngàn vạn lần không thể quay về đây. Nếu quay về thì chẳng những cháu không có các để rời khỏi đó mà hơn nữa còn mất luôn cái mạng nhỏ này của cháu đấy!"
"Huyền Trân, vẻ ngoài xinh đẹp vốn có của cháu chính là vũ khí tốt nhất để đổi phó với đàn ông đấy!".
"Thế nhưng một khi cháu mất đi năng lượng và sợ khiếp sợ của mình thì chuyện này cũng sẽ hại cháu, bởi vì tất cả đàn ông đều muốn có được cháu!"
"Cho nên cháu phải đồng ý với ông là cho dù có thể nào thì cũng phải tìm cho mình một đường lui để ông có thể ra đi thanh thản, có được không?"
Sắc mặt Dương Huyền Trân hiện lên vẻ khổ sở, một lát sau mới gật đầu lên tiếng: "Ông nội, ông cứ yên tâm đi, cháu đã sắp xếp cho mình một con đường lui rồi, cháu sẽ không khiến ông phải bận lòng về cháu nữa đâu".
"Được, cháu có thể làm được chuyện này khiến ông nội cảm thấy rất vui vẻ và yên tâm"
Dương Để Minh khẽ cười: "Thế nhưng ông nội vẫn cảm thấy có chút tiếc núi, cháu vẫn chưa thể học được Nam Chi Quyền Chân Truyền của ông nội. Nếu cháu có thể học được nó thì đã có thể hoàn toàn áp đảo thế hệ trẻ ở Nam Dương rồi".
"Ông nội, ông cứ yên tâm đi. Sau này cháu vẫn còn nhiều cơ hội để học, hơn nữa cháu nhất định sẽ học nó" Hốc mắt Dương Huyền Trân trở nên đỏ ửng.
Lúc này, Bùi Nguyên Minh buông lỏng tay, nhìn Dương Đế Minh lên tiếng: "Xin lỗi, làm phiền hai người một chút nhé."
"Ông à, e rằng trong thời gian ngắn ông sẽ không chết đâu." "Cho nên ông đừng vội nói ra những lời này." Dương Đế Minh và Dương Huyền Trân đều cảm thấy sững sờ.
Bao gồm cả Dương Huyền Trân, cô ấy chính là người đã mời Bùi Nguyên Minh tới đây, cũng mang theo tâm trạng lấy ngựa chết làm ngựa sống.
Cho tới bây giờ cô ấy vẫn chưa từng cho rằng, Bùi Nguyên Minh thật sự có thể cứu ông nội mình.
Thế nhưng câu nói lúc này của Bùi Nguyên Minh khiến trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng khó tin.
Giờ phút này, giọng nói của Dương Huyền Trần khẽ run lên, cô ấy lên tiếng: "Anh Bùi, anh vừa nói gì thế? Anh có thể nói lại lần nữa được không?"
"Tôi nói ông nội cô không chết được." Sắc mặt Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lùng.
"Chỉ cần hai người có thể phối hợp với tôi thì ông cụ có thể sống thêm mười tám năm nữa là ít nhất"
Sắc mặt Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lùng, Dương Huyền Trân cũng lạng lùng hỏi ngược lại: "Kết quả của ông nội tôi là thế nào?"
"Trong cơ thể ông nội tôi thật sự có thi khí sao?" Vẻ mặt Dương Để Minh cũng tò mò nhìn Bùi Nguyên Minh.
Nhiều bác sĩ, thầy phong thủy hơn nữa còn có phù thủy ở Nam Dương cũng không thể chắc chắn được trong cơ thể của ông cụ là như thế nào.
Chẳng lẽ Bùi Nguyên Minh thật sự có thể nhận ra sao?
- -----------------
/4183
|