Thôi Nhã Tuyết che miệng cười khẽ. Nếu như chuyện này chỉ đơn giản là báo cảnh sát, vậy có lẽ sẽ bị xử lí bí mật.
Nhưng bây giờ đã chọc thủng trời, bên ngoài đều biết, như vậy chuyện này chắc chắn sẽ được xử lý theo lẽ công bằng.
“Tút tút tút..”.
Gần như vào lúc hai người nói dứt lời, đã gặp được một người mặc đồng phục thanh tra sở cảnh sát Cảng Thành đang đi đến.
Đây là một nữ thanh tra tư thế oai hùng nghiêm túc với mái tóc ngắn, cô ta là một người đẹp con lai, sống mũi cao phối hợp với hốc mắt thật sâu, có vẻ quyến rũ của nước ngoài.
Đồng thời, trên tấm bảng trước ngực cô ta viết ba chữ Đổng Hoài An.
Lúc này, Đồng Hoài An nhìn Bùi Nguyên Minh một cái thật sâu, sau đó lại nhìn Thôi Nhã Tuyết một chút, lạnh lùng nói: “Cô Tuyết, cô có thể nộp tiền bảo lãnh cho người này ra ngoài rồi!”. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
“Nhưng mà trong vòng nửa tháng sau anh ta cũng không thể rời khỏi Cảng. Thành, nhất định phải ở lại Cảng Thành chờ đợi sở cảnh sát chúng tôi thông báo bất cứ lúc nào.”
Thôi Nhã Tuyết mỉm cười, nói: “Cô Đổng cứ yên tâm, lần này anh Bùi là người bị | hại”.
“Cho dù mấy người muốn định tội ai, anh ấy đều sẽ phối hợp hết mình!” “Cô muốn nhân chứng sẽ có nhân chứng, muốn vật chứng sẽ có vật chứng Nghe thấy Thôi Nhã Tuyết nói vậy, Đổng Hoài An hừ lạnh một tiếng.
Có vẻ như cô ta có mấy phần ý kiến đổi với Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng lườm anh một lát rồi mới đặt tập hồ sơ xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh, thản nhiên nói: “Ký tên, sau đó xéo đi”.
Bùi Nguyên Minh cầm lấy bút, nhưng không vội vã ký tên, mà có chút hứng thú nhìn Đổng Hoài An một chút, nói: “Cô này, hình như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau thì phải?” Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
“Tôi đã đắc tội cô sao?” Đổng Hoài An hừ lạnh một tiếng, không mở miệng.
Thôi Nhã Tuyết lại thản nhiên nói: “Anh Bùi, anh không đắc tội cô Đổng, nhưng mà ba cô ta là người đứng đầu Cảng Thành, lại bị anh đắc tội hoàn toàn”
Trên mặt Bùi Nguyên Minh lộ ra một vẻ sâu xa, anh đã hiểu vì sao Đổng Hoài An lại khó chịu với mình rồi.
Dù sao, tối hôm qua mình xem như đã lừa người đứng đầu Cảng Thành chưa từng gặp mặt kia rồi.
Bây giờ Đông Hoài An chỉ lạnh lùng với mình một chút, kiêu ngạo một chút thôi, thật ra cũng đã coi như là được dạy dỗ rất tốt rồi.
| Bùi Nguyên Minh không vội vã ký tên, mà có chút hứng thú lòng vòng, nói: “Cô Đổng, nếu tôi đã có thể nộp tiền bảo lãnh, như vậy cô có thể nói cho tôi, những người khác bị xử lý như thế nào hay không?”
Đổng Hoài An lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt lạnh lẽo, nhưng cuối cùng vẫn trầm giọng nói: “Âm mưu phía sau của nhóm người Bùi Cửu Thiên vì không đủ chứng cứ, đã được thả ra toàn bộ rồi”
“Còn tội lỗi mà Đảo Quốc Âm Lệ mắc phải thì không được tha thứ, nhưng bởi vì Takei Naoto tái phát bệnh tim, bây giờ đã không khác gì người thực vật, cho nên tạm thời đang được điều trị ở bệnh viện Nhân Ái”
“Đại sứ quán Đảo Quốc bảo lãnh cho Takei Naoto, tạm thời không giam anh ta lại, chờ đến khi có chứng cứ rõ ràng thì sẽ bắt sau”.
“Về phần những loại tội của Trần Hồng Điệp như xúi giục bỏ thuốc, giết người, đánh lén cảnh sát, trước mắt đã bị nhốt vào trong nhà tù Cảng Thành rồi.”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Vậy tôi thì sao? Vì sao lại phải nộp tiền bảo lãnh?”
| Đổng Hoài An lạnh lùng nói: “Không phải trên giấy đã nói rõ tại sao anh phải nộp tiền bảo lãnh sao? Mù à? Không biết tự nhìn sao?” | Bùi Nguyên Minh liếc một cái, một lát sau cười nhạt nói: “Tôi hăng hái làm việc nghĩa, giết người cũng là tự vệ, nhưng bởi vì đã chết người, cũng coi như phòng vệ quá mức, cho nên chỉ có thể nộp tiền bảo lãnh, không có cách nào vô tội thả ra?”
“Cô Đổng, như vậy là không được đâu”
“Tôi hăng hái làm việc nghĩa, mấy người không thưởng cho tôi, không phát cho tôi một cái giấy khen công dân tốt, thế mà còn chuẩn bị định tội cho tôi ư?”
“Mấy người không sợ, sau này làm công dân tốt ở Cảng Thành bị tổn thương sao?”.
“Loại người như tôi, hắn phải nên công khai tuyên dương, không đúng sao?”
Đổng Hoài An lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, hồi lâu sau mới nói: “Nếu như. cuối cùng kiểm tra ra, anh không cố ý dẫn dắt trong chuyện này, tôi sẽ đưa giấy khen công dân tốt đến trong tay anh!”
“Tự mình!” “Bây giờ thì ký tên, rồi xéo ngay cho tôi!”
- -----------------
Nhưng bây giờ đã chọc thủng trời, bên ngoài đều biết, như vậy chuyện này chắc chắn sẽ được xử lý theo lẽ công bằng.
“Tút tút tút..”.
Gần như vào lúc hai người nói dứt lời, đã gặp được một người mặc đồng phục thanh tra sở cảnh sát Cảng Thành đang đi đến.
Đây là một nữ thanh tra tư thế oai hùng nghiêm túc với mái tóc ngắn, cô ta là một người đẹp con lai, sống mũi cao phối hợp với hốc mắt thật sâu, có vẻ quyến rũ của nước ngoài.
Đồng thời, trên tấm bảng trước ngực cô ta viết ba chữ Đổng Hoài An.
Lúc này, Đồng Hoài An nhìn Bùi Nguyên Minh một cái thật sâu, sau đó lại nhìn Thôi Nhã Tuyết một chút, lạnh lùng nói: “Cô Tuyết, cô có thể nộp tiền bảo lãnh cho người này ra ngoài rồi!”. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
“Nhưng mà trong vòng nửa tháng sau anh ta cũng không thể rời khỏi Cảng. Thành, nhất định phải ở lại Cảng Thành chờ đợi sở cảnh sát chúng tôi thông báo bất cứ lúc nào.”
Thôi Nhã Tuyết mỉm cười, nói: “Cô Đổng cứ yên tâm, lần này anh Bùi là người bị | hại”.
“Cho dù mấy người muốn định tội ai, anh ấy đều sẽ phối hợp hết mình!” “Cô muốn nhân chứng sẽ có nhân chứng, muốn vật chứng sẽ có vật chứng Nghe thấy Thôi Nhã Tuyết nói vậy, Đổng Hoài An hừ lạnh một tiếng.
Có vẻ như cô ta có mấy phần ý kiến đổi với Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng lườm anh một lát rồi mới đặt tập hồ sơ xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh, thản nhiên nói: “Ký tên, sau đó xéo đi”.
Bùi Nguyên Minh cầm lấy bút, nhưng không vội vã ký tên, mà có chút hứng thú nhìn Đổng Hoài An một chút, nói: “Cô này, hình như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau thì phải?” Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
“Tôi đã đắc tội cô sao?” Đổng Hoài An hừ lạnh một tiếng, không mở miệng.
Thôi Nhã Tuyết lại thản nhiên nói: “Anh Bùi, anh không đắc tội cô Đổng, nhưng mà ba cô ta là người đứng đầu Cảng Thành, lại bị anh đắc tội hoàn toàn”
Trên mặt Bùi Nguyên Minh lộ ra một vẻ sâu xa, anh đã hiểu vì sao Đổng Hoài An lại khó chịu với mình rồi.
Dù sao, tối hôm qua mình xem như đã lừa người đứng đầu Cảng Thành chưa từng gặp mặt kia rồi.
Bây giờ Đông Hoài An chỉ lạnh lùng với mình một chút, kiêu ngạo một chút thôi, thật ra cũng đã coi như là được dạy dỗ rất tốt rồi.
| Bùi Nguyên Minh không vội vã ký tên, mà có chút hứng thú lòng vòng, nói: “Cô Đổng, nếu tôi đã có thể nộp tiền bảo lãnh, như vậy cô có thể nói cho tôi, những người khác bị xử lý như thế nào hay không?”
Đổng Hoài An lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt lạnh lẽo, nhưng cuối cùng vẫn trầm giọng nói: “Âm mưu phía sau của nhóm người Bùi Cửu Thiên vì không đủ chứng cứ, đã được thả ra toàn bộ rồi”
“Còn tội lỗi mà Đảo Quốc Âm Lệ mắc phải thì không được tha thứ, nhưng bởi vì Takei Naoto tái phát bệnh tim, bây giờ đã không khác gì người thực vật, cho nên tạm thời đang được điều trị ở bệnh viện Nhân Ái”
“Đại sứ quán Đảo Quốc bảo lãnh cho Takei Naoto, tạm thời không giam anh ta lại, chờ đến khi có chứng cứ rõ ràng thì sẽ bắt sau”.
“Về phần những loại tội của Trần Hồng Điệp như xúi giục bỏ thuốc, giết người, đánh lén cảnh sát, trước mắt đã bị nhốt vào trong nhà tù Cảng Thành rồi.”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Vậy tôi thì sao? Vì sao lại phải nộp tiền bảo lãnh?”
| Đổng Hoài An lạnh lùng nói: “Không phải trên giấy đã nói rõ tại sao anh phải nộp tiền bảo lãnh sao? Mù à? Không biết tự nhìn sao?” | Bùi Nguyên Minh liếc một cái, một lát sau cười nhạt nói: “Tôi hăng hái làm việc nghĩa, giết người cũng là tự vệ, nhưng bởi vì đã chết người, cũng coi như phòng vệ quá mức, cho nên chỉ có thể nộp tiền bảo lãnh, không có cách nào vô tội thả ra?”
“Cô Đổng, như vậy là không được đâu”
“Tôi hăng hái làm việc nghĩa, mấy người không thưởng cho tôi, không phát cho tôi một cái giấy khen công dân tốt, thế mà còn chuẩn bị định tội cho tôi ư?”
“Mấy người không sợ, sau này làm công dân tốt ở Cảng Thành bị tổn thương sao?”.
“Loại người như tôi, hắn phải nên công khai tuyên dương, không đúng sao?”
Đổng Hoài An lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, hồi lâu sau mới nói: “Nếu như. cuối cùng kiểm tra ra, anh không cố ý dẫn dắt trong chuyện này, tôi sẽ đưa giấy khen công dân tốt đến trong tay anh!”
“Tự mình!” “Bây giờ thì ký tên, rồi xéo ngay cho tôi!”
- -----------------
/4183
|