| Những người nhà Takei khác, có lẽ không hiểu Bùi Nguyên Minh. Nhưng Takei Masaki lại tự cho rằng mình vô cùng hiểu anh. Ví dụ, tên Bùi Nguyên Minh này là phân hội trưởng của Long Môn thủ đô, khi còn ở thủ đô đã khiến phái Kashima Shinto Ryu của Đảo Quốc phải thất bại trở về.
Chỉ có điều, Kashima Shinto Ryu của Đảo Quốc cũng không có cấp bậc Chiến Thần tọa trấn ở thủ đô. Cho nên, Takei Masaki cũng không cho rằng Bùi Nguyên Minh mạnh đến mức không thể chọc vào.
Lúc này, sắc mặt của ông ta lạnh lùng, nhìn thấy con trai mình bị đối phương và ngã trông như một con chó chết trên mặt đất, ông ta không hề nổi giận, mà lại khiến bản thân mình bình tĩnh hơn.
Bùi Nguyên Minh nhìn ông ta với vẻ có hơi hứng thú, đối với gia chủ của nhà Takei, anh cũng không có bất cứ sự kiêng dè gì, mà chỉ hơi tò mò. Đó chính là ai cho người này lá gan to bằng trời, chỉ là một Binh Vương nho nhỏ mà cũng dám tới Đại Hạ diễu võ giương oai chứ? | “Người trẻ tuổi, sự việc hôm nay dừng lại ở đây. Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
Chuyện của Takei Naoto, tôi đã biết rồi, tôi sẽ nhờ đại sứ quán Đảo Quốc phối hợp với phía cảnh sát Cảng Thành. điều tra kỹ lưỡng. Nếu thật sự giống như những gì cậu đã nói, và cậu là người vô tội. Vậy tôi có thể đại diện cho nhà Takei nói một câu, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tìm cậu báo thù nữa, cũng sẽ không xin cảnh sát quốc tế truy nã cậu”.
Vẻ mặt của ông ta mang theo khí phách của cấp bậc đại sự, lúc này, khí thế lan tỏa: “Dù sao thì tôi cũng là Takei Masaki! Gia chủ của nhà Takei, trưởng lão Đảo Quốc Âm Lệ! Lời nói của tôi, một lời nói ra bốn ngựa khó đuổi! Cho nên hiện giờ cậu có thể đi được rồi. Nhưng trước khi đi, cậu phải cho con trai tôi một lời giải thích đã. Dù sao cậu cũng đã giết nhiều người của thằng bé như vậy, tóm lại vẫn phải trả giá một chút, đúng chứ?”. Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
| Takei Masaki mang bộ dáng đầy khí thế. Trong nhận thức của ông ta, với thân. phận của ông ta, đã mở miệng như vậy rồi, kiểu gì thì Bùi Nguyên Minh cũng sẽ nể mặt mình một chút. Về phần những lính tinh nhuệ nhà Takei đã chết này, chỉ cần Bùi Nguyên Minh có thể đưa ra đủ lợi ích để giải thích, vậy tất nhiên cũng có thể cho qua như vậy.
| “Giải thích? Người Đảo Quốc các ông cũng xứng đòi lời giải thích với tôi sao?” Bùi Nguyên Minh mỉm cười.
Trong nháy mắt tiếp theo, anh giẫm một bước, một thanh đao Đạo quốc trên mặt đất gãy thành hai đoạn.
Đạo gãy bay ra!
Trong nháy mắt tất cả mọi người còn chưa phản ứng lại được, thì nó đã đâm thẳng vào cổ họng của Takei Seiichiro. Cả người anh ta run rẩy, ôm lấy cổ họng, trên gương mặt hiện ra vẻ khó tin. Sau đó chỉ nhìn thấy anh ta dần dần xụi lơ trên mặt đất, trực tiếp tắt thở.
Khi anh ta tới Cảng Thành, luôn tự cho rằng mình là người thừa kế nhà Takei, là thiên kiêu của Đảo Quốc Âm Lệ, lại mang thân phận sứ giả của Đảo Quốc. Sau khi tới vùng đất mang thế lực cá nhân như Cảng Thành này, cho dù anh ta làm gì cũng sẽ không chết.
Huống chi ba của anh ta, Takei Masaki cũng đã xuống núi rồi, điều này tương đương với việc anh ta một miếng kim bài miễn tử. Đây mới là con át chủ bài khiến anh ta kiêu ngạo và ngang ngược ở Cảng Thành. Nhưng có thể nào, Takei Seiichiro cũng không ngờ, Bùi Nguyên Minh lại dám đòi mạng mình ngay trước mặt ba mình.
Lúc này, anh ta chết cũng không nhắm được mắt!
“Đây chính là lời giải thích của tôi, không biết gia chủ Takei có hài lòng không?” Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng.
“Ngài Seiichiro?” “Seiichiro! Không!”.
Nhìn thấy cơ thể của Takei Seiichiro xụi lơ trên mặt đất, những người có mặt ở đó. đều phản ứng lại, tất cả đều kêu lên sợ hãi với tinh thần hoảng hốt.
| Tay phải của Trần Hồng Điệp giơ lên, khẩu súng trong tay rơi “cạch” một tiếng xuống đất, không thể cầm nổi được nữa. Ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, cô ta đã mất đi dũng khí cầm súng.
Lúc này, Takei Masaki cũng đỏ mắt, hét lớn: “Seiichiro!”
- -----------------
Chỉ có điều, Kashima Shinto Ryu của Đảo Quốc cũng không có cấp bậc Chiến Thần tọa trấn ở thủ đô. Cho nên, Takei Masaki cũng không cho rằng Bùi Nguyên Minh mạnh đến mức không thể chọc vào.
Lúc này, sắc mặt của ông ta lạnh lùng, nhìn thấy con trai mình bị đối phương và ngã trông như một con chó chết trên mặt đất, ông ta không hề nổi giận, mà lại khiến bản thân mình bình tĩnh hơn.
Bùi Nguyên Minh nhìn ông ta với vẻ có hơi hứng thú, đối với gia chủ của nhà Takei, anh cũng không có bất cứ sự kiêng dè gì, mà chỉ hơi tò mò. Đó chính là ai cho người này lá gan to bằng trời, chỉ là một Binh Vương nho nhỏ mà cũng dám tới Đại Hạ diễu võ giương oai chứ? | “Người trẻ tuổi, sự việc hôm nay dừng lại ở đây. Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
Chuyện của Takei Naoto, tôi đã biết rồi, tôi sẽ nhờ đại sứ quán Đảo Quốc phối hợp với phía cảnh sát Cảng Thành. điều tra kỹ lưỡng. Nếu thật sự giống như những gì cậu đã nói, và cậu là người vô tội. Vậy tôi có thể đại diện cho nhà Takei nói một câu, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tìm cậu báo thù nữa, cũng sẽ không xin cảnh sát quốc tế truy nã cậu”.
Vẻ mặt của ông ta mang theo khí phách của cấp bậc đại sự, lúc này, khí thế lan tỏa: “Dù sao thì tôi cũng là Takei Masaki! Gia chủ của nhà Takei, trưởng lão Đảo Quốc Âm Lệ! Lời nói của tôi, một lời nói ra bốn ngựa khó đuổi! Cho nên hiện giờ cậu có thể đi được rồi. Nhưng trước khi đi, cậu phải cho con trai tôi một lời giải thích đã. Dù sao cậu cũng đã giết nhiều người của thằng bé như vậy, tóm lại vẫn phải trả giá một chút, đúng chứ?”. Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
| Takei Masaki mang bộ dáng đầy khí thế. Trong nhận thức của ông ta, với thân. phận của ông ta, đã mở miệng như vậy rồi, kiểu gì thì Bùi Nguyên Minh cũng sẽ nể mặt mình một chút. Về phần những lính tinh nhuệ nhà Takei đã chết này, chỉ cần Bùi Nguyên Minh có thể đưa ra đủ lợi ích để giải thích, vậy tất nhiên cũng có thể cho qua như vậy.
| “Giải thích? Người Đảo Quốc các ông cũng xứng đòi lời giải thích với tôi sao?” Bùi Nguyên Minh mỉm cười.
Trong nháy mắt tiếp theo, anh giẫm một bước, một thanh đao Đạo quốc trên mặt đất gãy thành hai đoạn.
Đạo gãy bay ra!
Trong nháy mắt tất cả mọi người còn chưa phản ứng lại được, thì nó đã đâm thẳng vào cổ họng của Takei Seiichiro. Cả người anh ta run rẩy, ôm lấy cổ họng, trên gương mặt hiện ra vẻ khó tin. Sau đó chỉ nhìn thấy anh ta dần dần xụi lơ trên mặt đất, trực tiếp tắt thở.
Khi anh ta tới Cảng Thành, luôn tự cho rằng mình là người thừa kế nhà Takei, là thiên kiêu của Đảo Quốc Âm Lệ, lại mang thân phận sứ giả của Đảo Quốc. Sau khi tới vùng đất mang thế lực cá nhân như Cảng Thành này, cho dù anh ta làm gì cũng sẽ không chết.
Huống chi ba của anh ta, Takei Masaki cũng đã xuống núi rồi, điều này tương đương với việc anh ta một miếng kim bài miễn tử. Đây mới là con át chủ bài khiến anh ta kiêu ngạo và ngang ngược ở Cảng Thành. Nhưng có thể nào, Takei Seiichiro cũng không ngờ, Bùi Nguyên Minh lại dám đòi mạng mình ngay trước mặt ba mình.
Lúc này, anh ta chết cũng không nhắm được mắt!
“Đây chính là lời giải thích của tôi, không biết gia chủ Takei có hài lòng không?” Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng.
“Ngài Seiichiro?” “Seiichiro! Không!”.
Nhìn thấy cơ thể của Takei Seiichiro xụi lơ trên mặt đất, những người có mặt ở đó. đều phản ứng lại, tất cả đều kêu lên sợ hãi với tinh thần hoảng hốt.
| Tay phải của Trần Hồng Điệp giơ lên, khẩu súng trong tay rơi “cạch” một tiếng xuống đất, không thể cầm nổi được nữa. Ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, cô ta đã mất đi dũng khí cầm súng.
Lúc này, Takei Masaki cũng đỏ mắt, hét lớn: “Seiichiro!”
- -----------------
/4183
|