“Vũ Nhiên, đối mặt với cậu Bùi của chúng ta, phân hội trưởng Bùi, không được vô lễ như thế” Người lên tiếng nói chuyện chính là Trương Laffey.
Lúc ông ta nhìn thấy hai người Bùi Nguyên Minh, đầu tiên là sững sờ, sau đó nhanh chóng nhận ra được.
Tuy đây là lần đầu tiên hai bên gặp mặt nhau, nhưng ông ta muốn đến ủng hộ Long Ngạo Thiên, đương nhiên đã xem qua tư liệu về Bùi Nguyên Minh, cũng biết chính chủ đã tới.
Lúc này đây, Trương Laffey cười híp mắt, nhìn Bùi Nguyên Minh thản nhiên rồi nói.
“Vũ Nhiên, vị này chính là phân hội trưởng Bùi trong truyền thuyết đó, nghe nói còn có một thân phận gì mà thế tử Minh Đà Nẵng, hết sức kinh người”
| “Một nhân vật như thế, không phải là người mà mấy đệ tử chấp pháp đường có thể đụng vào”.
Chẳng qua nhìn thì có vẻ như Trương Laffey đang quát lớn Công Tôn Vũ Nhiên, thế nhưng lại chẳng có bao nhiêu ý tứ trách cứ, ngược lại mang theo kiểu giọng điệu quái gở. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
Tuy nói ra thân phận của Bùi Nguyên Minh, nhưng lại không có bao nhiêu ý tứ tôn trọng.
Hiển nhiên ở trong mắt người Cảnh Thành, thể tử Minh ở thành phố Đà Nẵng gì đó, hay là thân phận phân hội trưởng Long Môn phân bộ thủ đô đều chẳng có gì ghê gớm.
Ở một nơi như Cảng Thành, cho dù là rồng đến cũng phải cuộn lại, là hổ cũng phải nằm sấp.
Mà nghe được người trước mắt chính là chính chủ mà mình cần đối phó, ánh mắt Long Ngạo Thiên cũng dùng trên người Bùi Nguyên Minh. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
| Tuy đã nghe Công Tôn Vũ Nhiên lên án, đồng thời cũng xem qua ảnh chụp và tự liệu, nhưng nhìn thấy người thật, Long Ngạo Thiên vẫn cảm thấy thằng nhóc này rất bình thường, cho dù là cách ăn mặc hay khí chất đều hết sức bình thường.
So sánh với nhân vật như Bùi Cửu Thiên, quả thật là một người trên trời, một người dưới đất. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
Long Ngạo Thiên thật sự khó có thể tưởng tượng được, Bùi Nguyên Minh là như thể nào ở trước mặt Công Tôn Vũ Nhiên giết một nhà Takei.
Vừa nghĩ đến đây, Long Ngạo Thiên cũng thản nhiên nói.
“Vũ Nhiên, cô nhanh nói xin lỗi với phân hội trưởng Bùi của chúng ta, đừng để chuyện chưa bắt đầu đàm phán, phân hội trưởng Bùi đã tức giận tát chết cô đấy, bộ xương già như tôi đây cũng không thể bảo vệ cho cô được đâu”. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
“Long đường chủ dạy rất phải, dù sao phân hội trưởng Bùi của chúng ta cũng rất to gan lớn mật, cho dù ở trước mặt ngài trực tiếp giết người phóng hỏa cũng không phải không có khả năng
Công Tôn Vũ Nhiên cười như không cười nhìn qua Bùi Nguyên Minh. “Công Tôn Vũ Nhiên tôi ở đây nói lời xin lỗi với phân hội trưởng Bùi, rất xin lỗi, ngài đừng nên ở trước mặt nhiều người như vậy giết chết tôi đấy nhé. Tôi rất sợ chết”
Bên trong lời nói đầy gai, giọng điệu trào phúng, đương nhiên cũng không có chút thành ý nào.
Mà nghe được Công Tôn Vũ Nhiên nói như thế, những đệ tử khác của chấp Pháp Đường cũng liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh. | Thằng cha này có dáng vẻ tầm thường như thế, vậy mà cũng muốn mạnh miệng đối cứng? Anh không cần mặt mũi nữa à.
“Mấy thứ như xin lỗi này, chỉ cần quỳ xuống là được” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh hờ hững đi lên.
“Cô biết phong cách hành sự của tôi rồi đó, chẳng qua nể mặt cô còn trẻ người non dạ, tôi cũng không so đo với loại phụ nữ chưa từng thấy qua việc đời như cô?
“Chẳng qua lần tiếp theo xin lỗi phải ngoan ngoãn quỳ xuống đó” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Bùi Nguyên Minh dùng trên người Long Ngạo Thiên và Trương Laffey, thản nhiên nói.
“Về phần ăn nói lỗ mãng, người nói năng ngông cuồng, nếu không muốn chết thì cũng phải quỳ xuống xin lỗi tôi, hiểu không?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh đạm mạc, lời nói bình tĩnh. “Hả, quỳ xuống nói xin lỗi?” Công Tôn Vũ Nhiên giận quá hóa cười. “Họ Bùi kia, ai cho cậu mặt mũi đó hả?”
Vẻ mặt Long Ngạo Thiên cũng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh | lùng lên tiếng.
“Nhóc con, cậu đang nói gì thế, có bản lĩnh cậu nói lại lần nữa xem”
“Ông Long, tạm thời đừng nổi nóng, chính sự quan trọng” Nhìn thấy Long Ngạo Thiên chuẩn bị nổi giận, lúc này Trương Laffey lên tiếng ngăn cản, thản nhiên nói.
“Đại cục làm trọng, sau khi xong xuôi chuyện chính, chúng ta muốn xử lý thằng ranh này như thế nào cũng không muộn”
- -----------------
Lúc ông ta nhìn thấy hai người Bùi Nguyên Minh, đầu tiên là sững sờ, sau đó nhanh chóng nhận ra được.
Tuy đây là lần đầu tiên hai bên gặp mặt nhau, nhưng ông ta muốn đến ủng hộ Long Ngạo Thiên, đương nhiên đã xem qua tư liệu về Bùi Nguyên Minh, cũng biết chính chủ đã tới.
Lúc này đây, Trương Laffey cười híp mắt, nhìn Bùi Nguyên Minh thản nhiên rồi nói.
“Vũ Nhiên, vị này chính là phân hội trưởng Bùi trong truyền thuyết đó, nghe nói còn có một thân phận gì mà thế tử Minh Đà Nẵng, hết sức kinh người”
| “Một nhân vật như thế, không phải là người mà mấy đệ tử chấp pháp đường có thể đụng vào”.
Chẳng qua nhìn thì có vẻ như Trương Laffey đang quát lớn Công Tôn Vũ Nhiên, thế nhưng lại chẳng có bao nhiêu ý tứ trách cứ, ngược lại mang theo kiểu giọng điệu quái gở. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
Tuy nói ra thân phận của Bùi Nguyên Minh, nhưng lại không có bao nhiêu ý tứ tôn trọng.
Hiển nhiên ở trong mắt người Cảnh Thành, thể tử Minh ở thành phố Đà Nẵng gì đó, hay là thân phận phân hội trưởng Long Môn phân bộ thủ đô đều chẳng có gì ghê gớm.
Ở một nơi như Cảng Thành, cho dù là rồng đến cũng phải cuộn lại, là hổ cũng phải nằm sấp.
Mà nghe được người trước mắt chính là chính chủ mà mình cần đối phó, ánh mắt Long Ngạo Thiên cũng dùng trên người Bùi Nguyên Minh. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
| Tuy đã nghe Công Tôn Vũ Nhiên lên án, đồng thời cũng xem qua ảnh chụp và tự liệu, nhưng nhìn thấy người thật, Long Ngạo Thiên vẫn cảm thấy thằng nhóc này rất bình thường, cho dù là cách ăn mặc hay khí chất đều hết sức bình thường.
So sánh với nhân vật như Bùi Cửu Thiên, quả thật là một người trên trời, một người dưới đất. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
Long Ngạo Thiên thật sự khó có thể tưởng tượng được, Bùi Nguyên Minh là như thể nào ở trước mặt Công Tôn Vũ Nhiên giết một nhà Takei.
Vừa nghĩ đến đây, Long Ngạo Thiên cũng thản nhiên nói.
“Vũ Nhiên, cô nhanh nói xin lỗi với phân hội trưởng Bùi của chúng ta, đừng để chuyện chưa bắt đầu đàm phán, phân hội trưởng Bùi đã tức giận tát chết cô đấy, bộ xương già như tôi đây cũng không thể bảo vệ cho cô được đâu”. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
“Long đường chủ dạy rất phải, dù sao phân hội trưởng Bùi của chúng ta cũng rất to gan lớn mật, cho dù ở trước mặt ngài trực tiếp giết người phóng hỏa cũng không phải không có khả năng
Công Tôn Vũ Nhiên cười như không cười nhìn qua Bùi Nguyên Minh. “Công Tôn Vũ Nhiên tôi ở đây nói lời xin lỗi với phân hội trưởng Bùi, rất xin lỗi, ngài đừng nên ở trước mặt nhiều người như vậy giết chết tôi đấy nhé. Tôi rất sợ chết”
Bên trong lời nói đầy gai, giọng điệu trào phúng, đương nhiên cũng không có chút thành ý nào.
Mà nghe được Công Tôn Vũ Nhiên nói như thế, những đệ tử khác của chấp Pháp Đường cũng liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh. | Thằng cha này có dáng vẻ tầm thường như thế, vậy mà cũng muốn mạnh miệng đối cứng? Anh không cần mặt mũi nữa à.
“Mấy thứ như xin lỗi này, chỉ cần quỳ xuống là được” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh hờ hững đi lên.
“Cô biết phong cách hành sự của tôi rồi đó, chẳng qua nể mặt cô còn trẻ người non dạ, tôi cũng không so đo với loại phụ nữ chưa từng thấy qua việc đời như cô?
“Chẳng qua lần tiếp theo xin lỗi phải ngoan ngoãn quỳ xuống đó” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Bùi Nguyên Minh dùng trên người Long Ngạo Thiên và Trương Laffey, thản nhiên nói.
“Về phần ăn nói lỗ mãng, người nói năng ngông cuồng, nếu không muốn chết thì cũng phải quỳ xuống xin lỗi tôi, hiểu không?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh đạm mạc, lời nói bình tĩnh. “Hả, quỳ xuống nói xin lỗi?” Công Tôn Vũ Nhiên giận quá hóa cười. “Họ Bùi kia, ai cho cậu mặt mũi đó hả?”
Vẻ mặt Long Ngạo Thiên cũng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh | lùng lên tiếng.
“Nhóc con, cậu đang nói gì thế, có bản lĩnh cậu nói lại lần nữa xem”
“Ông Long, tạm thời đừng nổi nóng, chính sự quan trọng” Nhìn thấy Long Ngạo Thiên chuẩn bị nổi giận, lúc này Trương Laffey lên tiếng ngăn cản, thản nhiên nói.
“Đại cục làm trọng, sau khi xong xuôi chuyện chính, chúng ta muốn xử lý thằng ranh này như thế nào cũng không muộn”
- -----------------
/4183
|