Chương 3003
Bùi Nguyên Minh cười cười, lên tiếng: “Hay là, anh quỳ xuống đi?”.
Quỳ trước mặt tôi một cái, tôi sẽ suy nghĩ thử, chừa cho anh chút mặt mũi, thế nào?”
Lời này vừa nói ra, không khí xung quanh bèn như cô đặc cả lại.
Bùi Cửu Phong giống như muốn nói gì đó, nhưng vừa định mở miệng ra thì lại phát hiện, giờ phút này nói gì cũng không đúng.
Đừng tưởng nhầm dáng vẻ ôn tồn lễ độ, lịch thiệp lịch sự của hai người Bùi Cửu Thiên và Bùi Nguyên Minh kia.
Chỉ cần Bùi Nguyên Minh nói sai một câu thôi, mối quan hệ giữa hai người bọn họ trong chớp mắt sẽ trở thành giương cung bạt kiếm ngay.
Bảo Bùi Nguyên Minh đừng gây hấn với Bùi Cửu Thiên á?
Cái chuyện kiểu này còn lâu mới xảy ra!
Tuy rằng thời gian ở riêng với Bùi Nguyễn Minh của Bùi Cửu Phong không được tính là nhiều, nhưng ít nhiều gì anh ta cũng nhìn ra được.
Bùi Nguyên Minh là nhìn không thuận mắt loại người như Bùi Cửu Thiên.
Nói một cách đơn giản, nếu cứ mặc kệ để chuyện này tiếp tục phát triển thêm, khẳng định hai người này sẽ lật mặt với nhau.
Ánh mắt Bùi Văn Kiên đứng cuối đám đông lộ vẻ phức tạp, anh ta không ngờ tới dù đang ở trước mặt Bùi Cửu Thiên thì Bùi Nguyên Minh vẫn đỉnh của chóp như vậy.
Những năm này, ở hai bến cảng chắc chỉ có một mình thằng cha Bùi Nguyên Minh dám nói với Bùi Cửu Thiên mấy lời này.
“A ha ha ha..”
“Vậy sao?”
“Đây chính là yêu cầu của thiếu chủ Bùi anh sao?”
So với sự ngạc nhiên và hoảng hồn của đám người Quách Tuấn Anh và Bùi Văn Kiên, lúc này bản thân Bùi Cửu Thiên lại có cảm giác bình tĩnh tới mức lạ thường.
Giống như anh ta đã sớm đoán ra được, bất kể thế nào thì Bùi Nguyên Minh cũng sẽ không đối xử nhẹ nhàng gì với anh ta.
“Chỉ tiếc rằng, loại chuyện thế này, tôi làm không nổi”
“Con người tôi ấy mà, mặc dù đầu gối không phải loại cứng như đá gì, nhưng cũng không phải cứ tuỳ tiện quỳ được”
“Dù sao cậu cả Bùi đây vẫn chưa đủ tư cách bắt tôi quỳ xuống”
“Đương nhiên, không cần biết thế nào cũng được, tôi có thể đảm bảo với cậu cả Bùi Nguyên Minh rằng từ trước tới nay tôi chưa từng có ý xấu gì với anh”
“Đúng là trước đây giữa chúng ta có xảy ra xung đột, nói trắng ra, là do anh không cẩn thận chen chân vào nơi anh không nên đặt chân vào”
“Chỉ cần sau anh cẩn thận giữ lấy bổn phận của mình, làm người cho đàng hoàng” “Tôi nghĩ, giữa tôi và anh sẽ có cơ hội trở thành bạn tốt đấy”
“Đương nhiên, nếu cậu cả Bùi Nguyên Minh cảm thấy chuyện trước đây tôi phải chịu trách nhiệm, anh có thể mở lời trước, tôi sẽ chân thành gửi tới anh một lời xin lỗi.”
“Chỉ có điều anh phải nghe rõ đây, tôi nói ra lời xin lỗi, cũng đồng nghĩa với việc anh phải lập tức rời khỏi Cảng Thành và Las Vegas, không được ở lại đây một giây phút nào nữa”
“Đây cũng xem như tôi nể mặt hai ta đều mang họ Bùi, nên nhắc nhở anh một chút.”
“Đừng để tới lúc quan trọng, hối hận không kịp!”.
Bùi Cửu Thiên biểu cảm chân thành nói ra những lời kia, bày ra dáng vẻ của một đàn anh tốt bụng.
Chỉ có điều trong lời nói và giọng điệu của anh ta, lại chẳng có lấy một chút khách sáo nào cả.
Ngược lại, anh ta đang khiêu khích một cách lịch thiệp mà văn vẻ, giống như muốn xem thử độ nhẫn nại của Bùi Nguyên Minh được bao nhiêu.
“Không có gì phải ở đây hết”
Bùi Nguyên Minh cười nhẹ nhìn Bùi Cửu Thiên trước mặt: “Vừa hay, hôm nay tôi gặp được một người có đủ tư cách trở thành thiếu chủ Bùi môn”.
“Hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt.”
“Cho nên tôi không cần phải để bụng với người không đủ tư cách làm gì?
“Ít nhất những chuyện đã qua, đều cho nó theo gió bay đi đi”
“Hi vọng sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, thiếu chủ cũ không cần phải tính toán được mất chuyện đã qua quá thể làm gì”.
Lúc đầu Bùi Cửu Phong còn đang đứng ở một bên hóng hớt không nhịn được mà lảo đảo một cái, cái tên khốn Bùi Nguyên Minh này, thế này là muốn đẩy anh ta vào đống lửa à!
Có những chuyện ai cũng có thể nói, chỉ mình anh ta là không được phép lên tiếng. Nhưng lúc này, Bùi Cửu Phong cũng chẳng có cách nào để giải thích.
Bùi Nguyên Minh có chỉ đích danh ai đâu, không lẽ anh ta tự lên tiếng thanh minh rằng bản thân không có hứng thú với vị trí thiểu chủ hả?
Này có khác gì giấu đầu lòi đuôi đầu!
/4183
|