Chương 3107
Sắc mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, một câu thốt ra là một cái tát Bùi Cửu Thiên.
Chiến thần Bùi Cửu Thiên bị đánh chảy máu mũi, lại rống lên một tiếng
Anh ta là chiến thần một thời
Văn chính song toàn Vì để anh ta được nắm quyền, mười kiếm thánh của
Đảo Quốc đều hết lòng dạy dỗ cho anh ta.
Nhưng đều vô ích!
Lúc này, anh ta bị Bùi Nguyên Minh đánh thành bộ dạng thảm hại như thế này, căn bản không còn sức lực để đánh trả.
Đã vậy còn bị tát
Nếu Bùi Nguyên Minh dùng tuyệt chiêu trong võ học thánh địa trong truyền thuyết đè anh ta ra đánh, Bùi Cửu Thiên cũng đành chấp nhận.
Nhưng tát hết cái này tới cái khác, thứ đánh vào không chỉ là khuôn mặt của Bùi Cửu Thiên, mà chính là lòng tự tồn của anh ta
Bởi vì những cái tát này thật sự quá là đơn giản, quá bình thường, quá tầm thường rồi.
Nhưng vấn đề là, một chiến thần như anh ta lại không ngăn lại được!
Dốc hết sức lực cũng không ngăn cản được! “Đến đây, anh là thiếu chủ của Bùi môn ở Cảng Thành và Las Vegas mà, nói cho tôi biết, với sức mạnh này của anh, với tính cách này của anh, với khuôn mẫu này của anh, thì có tư cách gì lên nắm quyền chứ!”
“Anh xứng sao?”
Bùi Nguyên Minh lại giơ tay tát.
Vào lúc này, cái gì mà Bùi Cửu Thiên, thiếu chủ Bùi, chiến thần mới, đều chỉ là một trò đùa mà thôi
Dưới hàng trăm con mắt đang dõi theo của mọi người, trong buổi tiệc sinh nhật của lão thái quân, Bùi Nguyên Minh đã đánh cho Bùi Cửu Thiên vừa nãy còn mới kiêu ngạo độc đoán hống hách đến mặt mày tái xanh sưng vù
Tát hết cái này đến cái khác, khiến mọi người nhìn thấy đều không khỏi ngơ ngác. Ngay cả đám người Đảo Quốc kia cũng sững sờ.
Bọn họ xem trọng Bùi Cửu Thiên, dìu dắt Bùi Cửu
Thiên lên nắm quyền là đều có lý do.
Đó chính là vì Bùi Cửu Thiên chắc chắn là thiên chi kiêu tử trong đám thế hệ trẻ này.
Nhưng bây giờ sao lại thê thảm giống như một con chó trước mặt Bùi Nguyên Minh thế kia?
“Ầm.”
Với một cái tát cuối cùng này, Bùi Cửu Thiên lại bị đánh bay trở lại.
Lần này anh ta giãy giụa trên mặt đất một hồi, nôn ra một ngụm máu, nổ lực cả nửa ngày cũng không bò dậy nổi. Bùi Nguyên Minh bước tới trước mặt anh ta, lại giơ một tát lên.
“Bich”
Bùi Cửu Thiên quỹ thẳng xuống đất.
Sợ rồi!
Bùi Nguyên Minh tát hết cái này đến cái khác, không chỉ vả vào mặt Bùi Cửu Thiên mà còn đánh vào sự tự tin và lòng tự tôn của anh ta
Mọi thứ của anh ta, đều bị sụp đổ trước những cái tát liên hồi này của Bùi Nguyên Minh…
“Bùi môn chủ, đã đến lúc thu lưới rồi.”
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, Bùi Nguyên Minh quay đầu lại nhìn Bùi Văn Cẩn đang ở phía sau không xa.
Đúng lúc này, Bùi Văn Cẩn đưa tay ra hiệu…
Thị vệ cận thân của môn chủ lập tức xông vào, vắt hết những tinh duệ của nhị phòng và người của Đảo Quốc lúc này đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngơ ngác.
Như Bùi Cửu Thiên đã nói, trong vòng sáu phút, mọi thứ đều được dẹp yên.
Trên thực tế, ngay lúc Bùi Cửu Thiên bị Bùi Nguyên Minh tát đến mức tự giác quỳ xuống thì các mối quan hệ của anh ta đã hoàn toàn tan rã rồi!
Cho nên, những gì diễn ra tiếp đó cũng trở nên dễ dàng hơn.
Buổi sinh nhật rối mù cuối cùng cũng trở lại vẻ yên tĩnh như thế, chỉ là mọi thứ đã khác trước rất nhiều.
Ánh mắt của bao người nhìn Bùi Nguyên Minh đầy sợ sệt.
Suy cho cùng có thể dựa vào một cái tát mà khiến Bùi Cửu Thiên phải quỳ xuống thì cũng chỉ có mình Bùi Nguyên Minh làm được. ở phía trên đại sảnh, Bùi lão thái quân liếc mắt nhìn Bùi Cửu Thiên đang quỳ dưới đất, mặt mũi bầm tím sưng vù.
Nhìn đứa cháu đích tôn mà bà ta dành nhiều hi vọng nhất, rồi nhìn khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn ổn định, bà ta đột nhiên thở dài một tiếng.
“Hôm nay, buổi tiệc sinh nhật cũng ta sẽ kết thúc tại đây! “Cảm ơn mọi người đã tham gia và giúp đỡ, tất cả khách khứa sẽ được chiêu đãi long trọng nhất.” Cụ bà trực tiếp đứng lên nói.
/4183
|