Chương 3170
“Tôi cũng nói cho cậu!”
“Đừng nghĩ là bây giờ cậu có chút bản lĩnh, ở trong mắt tôi, cậu vẫn không xứng với Tuyết Dương nhà tôi!”
“Nếu cậu thực sự có năng lực, thì lập tức đưa chúng tôi ra khỏi đây ngay!”
“Để chúng tôi ra gặp mặt cậu thì có ích gì?”
“Động viên sao?”
“Tôi cảnh cáo cậu, chuyện ly hôn giữa cậu và Tuyết Dương đã định rồi!”
“Một tên nhà quê như cậu không có tư cách ở với Tuyết Dương vô nhà chúng tôi!”
“Người Tuyết Dương phải gả cho phải là cậu Long Thập Tam!”
“Biết điều thì mau tránh xa ra!”
“Ở đây không có chuyện của cậu đâu!”
Bây giờ trong đầu Thanh Linh chỉ muốn để Tuyết Dương kết hôn với những người giàu có hàng đầu, để bà ta có thể đi xe Rolls Royce, ra vào khách sạn Hilton, và sống một cuộc sống xa hoa hàng đầu.
Theo quan điểm của Thanh Linh, những đại gia bình thường đã sớm không còn xứng đáng với địa vị của bà ta nữa.
Bùi Nguyễn Minh lạnh lùng nói: “Thanh Linh, mới sáng ra mà bà đã bắt đầu mơ mộng rồi à?”
“Hiện tại bà vẫn đang mơ tưởng Long Thương Húc sẽ là con rể tốt của bà sao?”
“Bà xứng đáng sao?”
“Đừng có ở đó làm trò hề nữa!”
Thanh Linh vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Cút mau, đừng phá hỏng chuyện tốt của tôi!”
“Bằng không, tôi chết cho cậu xem!”
“Bốp”
Bùi Nguyễn Minh rốt cuộc nhịn không được, cho một bạt tai vào mặt bà ta.
Thanh Linh thốt lên “A”, ôm mặt loạng choạng lùi về sau, sau đó gầm lên với vẻ dữ tợn: “Thằng khốn nạn!”
“Thằng khốn nạn!”
“Thằng khốn, cậu dám đánh tôi sao?”
“Dù sao tôi cũng là mẹ của cậu!”
“Tôi phải đánh chết cậu mới được.”
“Đủ rồi!”
Bùi Nguyễn Minh lạnh lùng nói: “Tôi chỉ hỏi bà một lần thôi.”
“Bản hợp đồng đó, bà có trong tay không?”
“Có thì đưa đây cho tôi.”
“Tôi sẽ biến hợp đồng của bà thành hiện thực!”
“Ba ngày nữa cũng sẽ cho bà rời khỏi nơi này.”
Nghe được những gì Bùi Nguyễn Minh nói, Thanh Linh quên cả cú tát vào mặt bà ta.
Nhưng vào lúc này, bà ta xét duyệt Bùi Nguyễn Minh từ trên xuống dưới ánh mắt khinh thường, lạnh lùng nói: “Tên họ Bùi, cậu mà có thể biến bản hợp đồng đó thành hiện thực sao?”
“Ba ngày nữa có thể đưa chúng tôi rời khỏi nơi rách nát này sao?”
“Nào, cậu nói xem, cậu định sẽ làm gì?”
“Nếu cậu làm được, tôi có thể đưa nó cho cậu”
“Nếu không, có trời mới biết cậu có phải bị Long Thương Húc phải tới hãm hại mẹ con chúng tôi không?”
Nói đến đây, Thanh Linh vẫn tỏ vẻ cảnh giác, như thể Bùi Nguyên Minh thực sự đến để bẫy họ vậy.
Bùi Nguyễn Minh lãnh đạm nói: “Có tin hay không, nếu như bà không muốn rời đi, muốn ở đây cả đời, bà cứ tự nhiên.”
“Tôi chỉ tới đây lần này thôi, lỡ cơ hội này, tôi sẽ không suy nghĩ chuyện cứu bà ra nữa.”
“Bà có thể sống ở đây đến cuối đời.”
“Về phần Tuyết Dương, tôi có cách đưa em ấy ra ngoài.”
“Cái gì? Dọa tôi à?” Thanh Linh ngẩng cổ lên, bộ dạng muốn cương tới cùng: “Tôi là mẹ của Tuyết Dương, tôi có quyền không cho nó ra ngoài!”
“Tôi bây giờ còn có thể lập tức gọi cầu cứu, rồi chỉ trích cậu động tay động chân với tôi, khiến cậu cũng không thể ra ngoài!”
Thanh Linh nói rất lớn, cố ý muốn người bên ngoài nghe thấy.
Đáng tiếc là những người ở đây đều được Hàn Sang dặn dò trước rồi nên chẳng có ai vào cả.
“Mẹ, mẹ bình tĩnh đi, nghe Nguyễn Minh nói đã.” Tuyết
Dương không chịu được nữa, mặc dù biết mỗi lần Bùi Nguyễn Minh gặp mẹ cô ấy đều đều như chó với mèo gặp nhau vậy nhưng cô ấy không ngờ rằng sau khi bà vào tù, sự điên rồ của bà cũng được tăng lên đáng kể. Đáng tiếc, đây không còn là thành phố Hải Dương năm đó nữa. Bùi Nguyễn Minh cũng không còn là đứa con rể ở rể đó nữa.
/4183
|