Có rất nhiều thiết bị quét trên cơ thể ông ta, nhằm kiểm tra thường xuyên các dấu hiệu thể chất của ông ta.
Chỉ bởi vì ông là một đời Chiến Thần, hơn nữa, hiện tại linh dược cũng không vào được cơ thể, cho nên, không có cách nào truyền nước biển cho ông.
Có thể nói, Dương Đế Minh đều dựa vào Dương Ấu Huyên mỗi ngày, thiên tân vạn khổ cho ông ăn một chút cháo và nước, mới chống đỡ cho tới bây giờ.
Nhìn thấy một đời Chiến Thần, vì muốn hỗ trợ quan hệ của chính mình, bị thua ở trong tay Thiên Trúc quỷ tu phạm thế tôn, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, Bùi Nguyên MInh trong lòng vô cùng áy náy.
Dương Ấu Huyên lúc này tiến lên một bước, nắm lấy tay phải của Bùi Nguyên MInh, ôn nhu nói: “Bùi Thiếu, ông nội không trách anh chuyện này, ông cùng phạm thế tôn, vốn là nhìn không hợp nhãn lẫn nhau, sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến. ”
” Hôm nay anh có thể đến, tôi thấy thật nhẹ nhõm.”
Bùi Nguyên MInh không chút biến sắc đem tay mình rút ra, sau đó anh khẽ gật đầu, cũng không nói lời nào mà đi về phía trước, đưa ngón trỏ tay phải đặt vào huyệt mạch môn của Dương Đế Minh.
Không mất bao lâu, Bùi Nguyên MInh hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Cho dù xương bả vai của Dương Đế Minh bị vỡ nát hay là nôn ra máu, tất cả đều là tướng mạo bên ngoài.
Trọng yếu nhất là lúc này Dương Đế Minh thể nội có một cỗ nội tức không thuộc về mình, cỗ nội tức này hẳn là đến từ phạm thế tôn.
cỗ nội tức của Phạm thế tôn cực kỳ bá đạo, một mực du tẩu trong thể nội của Dương Đế Minh, phá hủy dần dần lục phủ ngũ tạng của ông.
Và thể nội của Dương Đế Minh luôn ở trong thế phòng ngự bị động.
Bởi vậy, Dương Đế Minh giờ phút này nhìn như hôn mê bất tỉnh, nhưng thật ra, vẫn đang tranh đấu cùng cỗ nội tức của Phạm thế tôn đánh vào trong cơ thể của ông.
Điều này cũng có thể giải thích, tại sao bề mặt cơ thể của ông ta giống như vàng và sắt(kim thiết), dao không cắt được, kim cũng không thể xuyên qua.
Chỉ có thể nói, thật tốt vì mình đến đúng lúc.
Bằng mà nói, trong trường hợp Dương Ấu Huyên thực sự thông qua phương án chẩn đoán và điều trị của Lê Thiếu Đông và những người khác, động thủ cứu người.
Như vậy chỉ sợ, tại thời điểm đầu tiên áp chế nội tức của Dương Đế Minh, Dương Đế Minh sẽ trực tiếp nôn ra máu mà chết.
Ba phút sau, Bùi Nguyên MInh thu hồi ngón tay, sắc mặt không hề tỏ ra dị thường.
“Bùi Thiếu, ông nội bị làm sao vậy?”
Dương Ấu Huyên nhẹ giọng nói, giữa lông mày hiện lên vẻ lo lắng.
“Ông ấy có thể tỉnh lại không?”
Người phụ nữ này, không khác gì lúc anh mới nhìn thấy, vẫn mềm mại nữ tính đáng yêu đến tận xương, khi nói năng chậm rãi, lại có thêm một cỗ khí thế chọc người khó cưỡng.
Dường như bất cứ người đàn ông nào, cũng nhịn không được, không thể không ôm nàng vào lòng.
Trái tim Bùi Nguyên MInh cũng khẽ đung đưa, sau đó anh cố nén rung độngtrong lòng, cười nói: “Đừng lo lắng, có tôi ở đây thì không sao đâu.”
Chỉ một câu đơn giản, để Dương Ấu Huyên thở ra một hơi thật dài, áp lực nhất thời trực tiếp tiêu tán vào hư không.
Rõ ràng, cô có lòng tin tưởng vô bờ bến đối với Bùi Nguyên MInh.
Nhưng Nguyễn Khả Khả lại lẩm bẩm: “Thật sao? Nhiều tiến sĩ như vậy, đều không có cách nào nói chắc chắn cứu được Dương lão gia.”
“Ngươi thực sự có bản lĩnh lớn như vậy không?”
Nguyễn Khả Khả hỏi ra điều mà nhiều người không dám hỏi vào lúc này.
Ngay cả đôi mắt tuyệt sắc của Dương Ấu Huyên, cũng rơi vào trên người Bùi Nguyên MInh, có chút nghi vấn.
Bùi Nguyên MInh nhàn nhạt gật đầu: “Đừng lo lắng, chút chuyện này không cần thiết lừa mọi người, hôm nay tôi liền có thể làm Dương Lão tỉnh lại.”
/4183
|