Cứ tiếp tục như vậy nữa, cửa số một sẽ bị những vàng bạc châu báu này làm cho nổ tung.
Người đàn ông trung niên vội vàng hướng ánh mắt nhìn về phía người phụ trách của cửa số hai, rõ ràng, lúc này vẻ mặt của người phụ trách của cửa số hai cũng vô cùng kinh ngạc.
Đống châu báu càng ngày càng nhiều, rốt cuộc người đàn ông trung niên kia cũng không nhịn được nữa, vội vàng nói:
"Thiếu hiệp, dừng lại đi, dừng lại đi, nhiều lắm, đã nhiều lắm rồi."
Sắc mặt Hàn Tam Thiên lạnh như băng, hoàn toàn không có ý định dừng tay lại, những đồ đạc cướp đoạt được của Tứ long, cũng đủ để nhồi đầy một sơn động thật lớn, mà không gian của cái của đổi hoàn này, Hàn Tam Thiên có thể cho nổ tung cả mười cái.
Nhìn những vàng bạc châu báu chảy ào ào giống như thác nước, sắc mặt ba cô gái kia tái nhợt, lúc này trong ánh mắt của các nàng đều lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng lại còn hối hận đến xanh cả ruột.
Đối với những nhân viên giống như các nàng, cả ngày chỉ trong mong có những siêu cấp phú hào để xử lý việc buôn bán trao đổi, như vậy, thì bọn họ cũng sẽ nhận được không ít phần trăm hoa hồng.
Bởi vậy, các nàng đều ngày đêm đàm phán, chờ mong những chuyện may mắn như vậy sẽ xảy ra ở trên đầu mình.
Nhưng sau khi chờ đợi lâu như vậy, đột nhiên thần may mắn lại thật sự dừng lại ở trên đầu của nàng thật.
Phải biết rằng, tính toán những tiền tài mà Hàn Tam Thiên đang thể hiện ra bây giờ, nàng chỉ lấy một phần thôi, thì đời này cũng không cần lo ăn lo mặc nữa. Nhưng mà một cái cơ hội trời ban như vậy, ba người các nàng thế mà còn nhường lẫn nhau, đuổi thần tài đi.
Nhất là cô gái đứng ở giữa ấy, thân hình nàng trực tiếp lào đảo một cái, suýt chút nữa là ngất xỉu, bởi vì nàng ấy chính là người tiếp cận gần với cơ hội này nhất, thế nhưng nàng ta lại mạnh mẽ đẩy nó ra, hơn nữa, dường như còn dùng một cách đắc tội với đối phương để đẩy nó ra!
Nàng hối hận đến mức sắp có cả suy nghĩ tự sát rồi.
Lúc này, trong phòng đổi hoán vẫn còn leng keng tiếng châu báu va đập vào nhau, cửa số một trực tiếp bị nổ tung ra, càng nhiều vàng bạc châu báu giống như là nước vậy, chảy một cách chậm rãi, không ngừng tràn ra khắp sàn nhà phòng đổi hoán.
"Con mẹ nó đây là ai vậy? Có nhiều vàng bạc châu báu đến thế sao? Đây là thiếu gia của đại gia tộc nào, mà có tiền đến mức như thế này chứ?"
"Mẹ nó, nhìn cách ăn mặc của hắn ta còn tưởng là quỷ nghèo, kết quả lại là một thiếu gia đẹp trai giàu có."
Mấy vị khách nhân, coi như là có xuất thân cao, nhưng khi nhìn thấy châu báu đầy một phòng này, cũng không nhịn được mà phát ra tiếng cảm thán.
Lúc này người phụ trách cửa số hai cũng mạnh mẽ mở cánh cửa phòng số hai ra, vội vàng chạy đến trước mặt Hàn Tam Thiên, vừa mới định nói chuyện, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, sau đấy lại chạy vài bước đến trước mặt cô gái đứng giữa, đánh một cái tát thật mạnh lên trên gương mặt cô gái ấy, tức giận mắng:
"Con mẹ nó ngươi còn đứng ngần người ra đó làm gì? Còn không nhanh đi xin lỗi khách đi?"
Cô gái này bị một cái tát khiến cho gương mặt non nớt đỏ bừng lên, cả người choáng váng, còn chưa kịp hiểu được chuyện gì thì đã bị người phụ trách kéo đến trước mặt Hàn Tam Thiên. Người phụ trách vung tay một cái, ngay lập tức cô gái ngã trên mặt đất, lúc này cô gái mới phản ứng lại mọi chuyện, bất chấp đau đớn mà đứng lên, quỳ gối xuống trước mặt Hàn Tam Thiên:
"Thật xin lỗi, thiếu hiệp, thật xin lỗi."
"Thiếu hiệp, thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi ngài, vậy chuyện này...Vậy ngài có thể dùng tay lại được chứ? Cứ tiếp tục như vậy nữa, căn phòng này cũng không chứa được."
Lúc này người phụ trách đã gấp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, nếu Hàn Tam Thiên vẫn tiếp tục làm như vậy, thì phòng đổi hoán này sẽ nổ tung mất.
Nếu như tin tức này bị truyền ra khắp nơi, vậy những người cùng ngành nghề chắc là sẽ cười chết bọn họ.
"Được!"
Hàn Tam Thiên gật đầu, thu năng lượng ở trong tay lại:
"Vậy thì đổi ngần này đi."
Người phụ trách nhìn thấy cuối cùng Hàn Tam Thiên cũng thu tay lại, lúc này mới thở ra một hơi thật dài, trên lưng của ông ta, mồ hôi đã ra ướt nhẹp từ lâu rồi, ông ta nhìn Hàn Tam Thiên, cung kính nói:
"Ngài muốn đổi tất cả những thứ này ra thạch anh tím hay sao?"
Nửa phòng châu báu, đổi được bao nhiêu thạch anh tím đây.
"Đúng vậy, ngần này có đủ để đổi lấy được một triệu không?"
Hàn Tam Thiên nói.
Nghe thấy câu trả lời của Hàn Tam Thiên, người phụ trách để lộ gương mặt khó xử.
"Làm sao vậy? Còn không đủ hay sao? Nếu như mà không đủ, tôi còn có rất nhiều."
Hàn Tam Thiên nói.
"Đủ đủ đủ!". Kiếm Hiệp Hay
Người phụ trách vội vàng giữ chặt tay Hàn Tam Thiên lại, đống đồ trên mặt đất này nhắm mắt lại đổi cũng đủ được một triệu thạch anh tím, nguyên nhân ông ta lộ vẻ mặt khó cử, là bởi vì có quá nhiều đồ, mà mỗi món châu báu đều cần thời gian để có thể kiểm tra về giá, đây quả đúng là một công trình lớn.
"Đúng rồi, khách quý, thạch anh tím ngài đổi, là muốn để tham gia hội đấu giá hay sao?"
Người phụ trách hỏi.
Hàn Tam Thiên gật đầu.
"Mấy người các ngươi, còn đứng ngẩn người ra đó làm gì? Còn không nhanh ra tiếp đón khách khứa?"
Người phụ trách lạnh giọng phân phó mấy cô gái kia, sau đó lại nhìn về phía Hàn Tam Thiên nhiệt tình cung kính nói:
"Khách quý, trước mắt xin ngài hãy chờ một lát, ta sẽ ngay lập tức giải quyết công việc cho ngài."
Nói xong người phụ trách này liền vội vàng lui người lại, đi về phía cửa sổ hai, mà lúc này, tất cả những cô gái kia đều mang theo nụ cười ngọt ngào, đi về phía Hàn Tam Thiên, ngay cả nhóm những cô gái đang có khách nhân ở bên cạnh, lúc này tất cả các nàng đều mặc kệ khách hàng của mình, sau khi Hàn Tam Thiên ngồi xuống rồi, liền bưng trà rót nước, lại còn hỏi han vô cùng ân cần.
Có mấy người không biết vô tình hay cố tình đưa một số bộ phận kiêu hãnh của mình ra đến trước mặt Hàn Tam Thiên, tiến đến phía trước Hàn Tam Thiên, có ý đồ muốn hấp dẫn sự chú ý của Hàn Tam Thiên. Dù sao, nếu có thể mê hoặc được một vị công tử có tiền, thì cuộc sống từ bây giờ đến lúc về già của các nàng cũng không cần phải lo nữa.
- -----------------
Người đàn ông trung niên vội vàng hướng ánh mắt nhìn về phía người phụ trách của cửa số hai, rõ ràng, lúc này vẻ mặt của người phụ trách của cửa số hai cũng vô cùng kinh ngạc.
Đống châu báu càng ngày càng nhiều, rốt cuộc người đàn ông trung niên kia cũng không nhịn được nữa, vội vàng nói:
"Thiếu hiệp, dừng lại đi, dừng lại đi, nhiều lắm, đã nhiều lắm rồi."
Sắc mặt Hàn Tam Thiên lạnh như băng, hoàn toàn không có ý định dừng tay lại, những đồ đạc cướp đoạt được của Tứ long, cũng đủ để nhồi đầy một sơn động thật lớn, mà không gian của cái của đổi hoàn này, Hàn Tam Thiên có thể cho nổ tung cả mười cái.
Nhìn những vàng bạc châu báu chảy ào ào giống như thác nước, sắc mặt ba cô gái kia tái nhợt, lúc này trong ánh mắt của các nàng đều lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng lại còn hối hận đến xanh cả ruột.
Đối với những nhân viên giống như các nàng, cả ngày chỉ trong mong có những siêu cấp phú hào để xử lý việc buôn bán trao đổi, như vậy, thì bọn họ cũng sẽ nhận được không ít phần trăm hoa hồng.
Bởi vậy, các nàng đều ngày đêm đàm phán, chờ mong những chuyện may mắn như vậy sẽ xảy ra ở trên đầu mình.
Nhưng sau khi chờ đợi lâu như vậy, đột nhiên thần may mắn lại thật sự dừng lại ở trên đầu của nàng thật.
Phải biết rằng, tính toán những tiền tài mà Hàn Tam Thiên đang thể hiện ra bây giờ, nàng chỉ lấy một phần thôi, thì đời này cũng không cần lo ăn lo mặc nữa. Nhưng mà một cái cơ hội trời ban như vậy, ba người các nàng thế mà còn nhường lẫn nhau, đuổi thần tài đi.
Nhất là cô gái đứng ở giữa ấy, thân hình nàng trực tiếp lào đảo một cái, suýt chút nữa là ngất xỉu, bởi vì nàng ấy chính là người tiếp cận gần với cơ hội này nhất, thế nhưng nàng ta lại mạnh mẽ đẩy nó ra, hơn nữa, dường như còn dùng một cách đắc tội với đối phương để đẩy nó ra!
Nàng hối hận đến mức sắp có cả suy nghĩ tự sát rồi.
Lúc này, trong phòng đổi hoán vẫn còn leng keng tiếng châu báu va đập vào nhau, cửa số một trực tiếp bị nổ tung ra, càng nhiều vàng bạc châu báu giống như là nước vậy, chảy một cách chậm rãi, không ngừng tràn ra khắp sàn nhà phòng đổi hoán.
"Con mẹ nó đây là ai vậy? Có nhiều vàng bạc châu báu đến thế sao? Đây là thiếu gia của đại gia tộc nào, mà có tiền đến mức như thế này chứ?"
"Mẹ nó, nhìn cách ăn mặc của hắn ta còn tưởng là quỷ nghèo, kết quả lại là một thiếu gia đẹp trai giàu có."
Mấy vị khách nhân, coi như là có xuất thân cao, nhưng khi nhìn thấy châu báu đầy một phòng này, cũng không nhịn được mà phát ra tiếng cảm thán.
Lúc này người phụ trách cửa số hai cũng mạnh mẽ mở cánh cửa phòng số hai ra, vội vàng chạy đến trước mặt Hàn Tam Thiên, vừa mới định nói chuyện, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, sau đấy lại chạy vài bước đến trước mặt cô gái đứng giữa, đánh một cái tát thật mạnh lên trên gương mặt cô gái ấy, tức giận mắng:
"Con mẹ nó ngươi còn đứng ngần người ra đó làm gì? Còn không nhanh đi xin lỗi khách đi?"
Cô gái này bị một cái tát khiến cho gương mặt non nớt đỏ bừng lên, cả người choáng váng, còn chưa kịp hiểu được chuyện gì thì đã bị người phụ trách kéo đến trước mặt Hàn Tam Thiên. Người phụ trách vung tay một cái, ngay lập tức cô gái ngã trên mặt đất, lúc này cô gái mới phản ứng lại mọi chuyện, bất chấp đau đớn mà đứng lên, quỳ gối xuống trước mặt Hàn Tam Thiên:
"Thật xin lỗi, thiếu hiệp, thật xin lỗi."
"Thiếu hiệp, thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi ngài, vậy chuyện này...Vậy ngài có thể dùng tay lại được chứ? Cứ tiếp tục như vậy nữa, căn phòng này cũng không chứa được."
Lúc này người phụ trách đã gấp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, nếu Hàn Tam Thiên vẫn tiếp tục làm như vậy, thì phòng đổi hoán này sẽ nổ tung mất.
Nếu như tin tức này bị truyền ra khắp nơi, vậy những người cùng ngành nghề chắc là sẽ cười chết bọn họ.
"Được!"
Hàn Tam Thiên gật đầu, thu năng lượng ở trong tay lại:
"Vậy thì đổi ngần này đi."
Người phụ trách nhìn thấy cuối cùng Hàn Tam Thiên cũng thu tay lại, lúc này mới thở ra một hơi thật dài, trên lưng của ông ta, mồ hôi đã ra ướt nhẹp từ lâu rồi, ông ta nhìn Hàn Tam Thiên, cung kính nói:
"Ngài muốn đổi tất cả những thứ này ra thạch anh tím hay sao?"
Nửa phòng châu báu, đổi được bao nhiêu thạch anh tím đây.
"Đúng vậy, ngần này có đủ để đổi lấy được một triệu không?"
Hàn Tam Thiên nói.
Nghe thấy câu trả lời của Hàn Tam Thiên, người phụ trách để lộ gương mặt khó xử.
"Làm sao vậy? Còn không đủ hay sao? Nếu như mà không đủ, tôi còn có rất nhiều."
Hàn Tam Thiên nói.
"Đủ đủ đủ!". Kiếm Hiệp Hay
Người phụ trách vội vàng giữ chặt tay Hàn Tam Thiên lại, đống đồ trên mặt đất này nhắm mắt lại đổi cũng đủ được một triệu thạch anh tím, nguyên nhân ông ta lộ vẻ mặt khó cử, là bởi vì có quá nhiều đồ, mà mỗi món châu báu đều cần thời gian để có thể kiểm tra về giá, đây quả đúng là một công trình lớn.
"Đúng rồi, khách quý, thạch anh tím ngài đổi, là muốn để tham gia hội đấu giá hay sao?"
Người phụ trách hỏi.
Hàn Tam Thiên gật đầu.
"Mấy người các ngươi, còn đứng ngẩn người ra đó làm gì? Còn không nhanh ra tiếp đón khách khứa?"
Người phụ trách lạnh giọng phân phó mấy cô gái kia, sau đó lại nhìn về phía Hàn Tam Thiên nhiệt tình cung kính nói:
"Khách quý, trước mắt xin ngài hãy chờ một lát, ta sẽ ngay lập tức giải quyết công việc cho ngài."
Nói xong người phụ trách này liền vội vàng lui người lại, đi về phía cửa sổ hai, mà lúc này, tất cả những cô gái kia đều mang theo nụ cười ngọt ngào, đi về phía Hàn Tam Thiên, ngay cả nhóm những cô gái đang có khách nhân ở bên cạnh, lúc này tất cả các nàng đều mặc kệ khách hàng của mình, sau khi Hàn Tam Thiên ngồi xuống rồi, liền bưng trà rót nước, lại còn hỏi han vô cùng ân cần.
Có mấy người không biết vô tình hay cố tình đưa một số bộ phận kiêu hãnh của mình ra đến trước mặt Hàn Tam Thiên, tiến đến phía trước Hàn Tam Thiên, có ý đồ muốn hấp dẫn sự chú ý của Hàn Tam Thiên. Dù sao, nếu có thể mê hoặc được một vị công tử có tiền, thì cuộc sống từ bây giờ đến lúc về già của các nàng cũng không cần phải lo nữa.
- -----------------
/2851
|