Sau khi Tần Sương nói lời này, nàng nhìn Hàn Tam Thiên thở không ra hơi, tim đập nhanh bất thường. Cho tới bây giờ Tần Sương vẫn luôn lạnh lùng hoàn toàn không giỏi thể hiện cảm xúc của mình, điểm này, cũng bao gồm cả mẫu thân của mình Lâm Mộng Tịch cũng như thế.
Nhưng lần này, Tần Sương đã lấy tất cả dũng khí.
Từ lúc nàng thấy Hàn Tam Thiên chết, nàng mới biết được, lòng của nàng đau đớn đến mức nào, nàng đã hoảng hốt ra sao, với nàng mà nói, khoảng thời gian, như là thiên bằng địa liệt, tối tăm không mặt trời.
Nàng sâu sắc hiểu rõ, mình đã thích nô lệ luôn đi theo mình. Thế nhưng khi đó Hàn Tam Thiên đã chết, nàng muốn nói cho Hàn Tam Thiên biết thế nhưng là cũng không có cơ hội nữa. Bây giờ, lần nữa nhìn thấy Hàn Tam Thiên, Tần Sương cảm thấy cuộc đời mình không thể lại nuối tiếc, nàng nhất định phải nói rõ với hắn, tình cảm thật sự của mình.
"Tam Thiên, nếu như ngươi muốn, chúng ta có thể cùng một chỗ, ta cũng có thể từ bỏ thân phận đệ tử của Hư Vô tông, cùng ngươi ở một chỗ tìm một nơi nào đó quy ẩn, sống cuộc sống của chính mình, được không?" Tần Sương cố nén then thùng, buồn bã chờ Hàn Tam Thiên trả lời.
Đây là nỗi lòng của nàng, nhưng nàng cũng hy vọng Hàn Tam Thiên có thể từ bỏ ma đạo, làm lại từ đầu.
Hàn Tam Thiên không nói gì, trái tim của anh đang đang lộn xộn. Với anh, anh hoàn toàn không có khả năng thích Tần Sương, bởi vì trong lòng của anh chỉ có Tô Nghênh Hạ, không chứa thêm ai nữa. Thích Y Vân theo anh hai đời, Hàn Tam Thiên cũng chưa từng động xuân tâm, với Tần Sương mà nói, Hàn Tam Thiên cũng chỉ có thể từ chối. Cứ cho là Tần Sương là cô gái xinh đẹp nhất mà Hàn Tam Thiên đã gặp qua, thậm chí vì mình hi sinh rất rất nhiều. Nhưng Hàn Tam Thiên với Tần Sương vốn có cách từ chối được. Anh biết rõ tính cách Tần Sương, có thể làm khiến cô mở miệng nói những lời này, hiển nhiên đã nghĩ rất nhiều, nếu như lúc này từ chối, Hàn Tam Thiên có thể tưởng tượng ra cô sẽ thương tâm và khổ sở mức nào.
Cho nên, anh không muốn tổn thương Tần Sương. Nhưng càng là không muốn thương tổn cô, Hàn Tam Thiên càng nên để cô hết hi vọng, nhưng từ chối khiến cô hết hi vọng, không phải là trực tiếp tổn thương.
Hàn Tam Thiên nghĩ điều này, thật dài, cười lạnh: "Sư tỷ Tần Sương, tôi nghĩ tỷ đang nhầm gì đó. Hàn Tam Thiên tôi xuất thân nghèo khó, sao lại chơi trò ấn cư với cô trải qua thời gian khổ sở? Hiện tại tôi không hề tồi, rất vui vẻ, có tiền xài không hết, có đàn bà để chơi, khoảng thời gian tự do tiêu sái này, cô lại muốn tôi vì một gốc cây mà từ bỏ toàn bộ rừng rậm?
Sư tỷ, cô cũng quá vô tình rồi?"
Nghe được lời của Hàn Tam Thiên, khuôn mặt Tần Sương xám như tro, trong lòng càng lại đau quặn lên: “Hàn Tam Thiên, ngươi gạt ta! Chẳng lẽ dựa vào sắc đẹp, ta không bằng những nữ nhân kia sao?"
"Sư tỷ đương nhiên đẹp hơn so với bất kỳ ai, hưng dù xinh thế nào đi nữa thì cuối cùng chơi cũng chán, mà bây giờ tôi lại không giống, mỗi ngày có thể đổi một người phụ nữ, cho nên, tại sao tôi phải từ bỏ?" Hàn Tam Thiên chịu đựng cảm giác tội lỗi trong lòng, nhưng ngoài mặt thì anh ta giả bộ giễu cợt.
Vì để cho Tần Sương tin tưởng, lúc này Hàn Tam Thiên còn quay mặt đi. Nước mắt Tần Sương như trân châu, rơi khỏi mắt, không ngừng rơi trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp. Với Tần Sương mà nói không phải vì hắn từ chối mà khổ sở, mà cảm thấy khó chịu vì sự tự phụ và sa đọa của Hàn Tam Thiên lúc này.
"Quay về đi, nhận sai cho tốt, tôi không đáng để cô làm như vậy." Hàn Tam Thiên thấy vẻ này của cô ta, trong lòng thực sự không đành lòng, coi như nghĩ diễn nốt vở kịch này nhưng vẫn không thể đối mặt với nỗi buồn trong lòng, sau khi một tia lo lắng lóe lên trong mắt, anh lạnh lùng nói.
Tần Sương kiên quyết lắc đầu, trong lòng Hàn Tam Thiên thở dài một tiếng, quay người muốn rời đi.
“Hàn Tam Thiên!" Tần Sương khóc, gọi tên Hàn Tam Thiên đầy đau lòng. Hàn Tam Thiên hơi sững sờ, khế cắn môi, tiếp tục đi về trước.
Hàn Tam Thiên vừa đi hai bước bỗng nhiên lại ngừng lại, điều này khiến trong lòng Tần Sương đột nhiên hơi vui mừng, nhưng câu nói tiếp theo của Hàn Tam Thiên khiến toàn bộ suy nghĩ của nàng vỡ vụn.
“Đúng rồi, từ hôm nay trở đi, giữa cô và tôi sẽ không bất kỳ quan hệ gì cả, cô không còn là sư tỷ của tôi, tôi cũng không phải là nô lệ của cô.” Nói xong, Hàn Tam Thiên vứt lại một thanh kiếm, rời đi.
Nhìn Ngọc kiếm quen thuộc rơi lách cách trên đất, Tần Sương lại càng thấy âm thanh đó là tiếng lòng tan vỡ của mình. Đó là thanh kiếm nàng đưa cho Hàn Tam Thiên, nhưng lúc này Hàn Tam Thiên vứt nó lại ở đây, đây cuối cùng là có ý gì đã quá rõ ràng.
Nước mắt như ngọc cuối cùng tuyệt vọng trượt xuống, Tần Sương nhìn kiếm không còn động đậy trên mặt đất, hơi ngồi xổm xuống, ôm người khóc thảm thiết. Hai mươi năm cuộc đời, lần đầu tiên Tần Sương rơi lệ trước mặt người khác, mà nàng vĩnh viễn cũng không nghĩ ra, lần đầu tiên thương tâm lại thống khổ, khắc cốt ghi tâm như thế.
Nàng cũng càng nghĩ không ra, cả đời mình lạnh lùng, lần đầu tiên trải lòng với một nam nhân đồi lấy lại là tràn đầy cay đắng như thế.
- -----------------
Nhưng lần này, Tần Sương đã lấy tất cả dũng khí.
Từ lúc nàng thấy Hàn Tam Thiên chết, nàng mới biết được, lòng của nàng đau đớn đến mức nào, nàng đã hoảng hốt ra sao, với nàng mà nói, khoảng thời gian, như là thiên bằng địa liệt, tối tăm không mặt trời.
Nàng sâu sắc hiểu rõ, mình đã thích nô lệ luôn đi theo mình. Thế nhưng khi đó Hàn Tam Thiên đã chết, nàng muốn nói cho Hàn Tam Thiên biết thế nhưng là cũng không có cơ hội nữa. Bây giờ, lần nữa nhìn thấy Hàn Tam Thiên, Tần Sương cảm thấy cuộc đời mình không thể lại nuối tiếc, nàng nhất định phải nói rõ với hắn, tình cảm thật sự của mình.
"Tam Thiên, nếu như ngươi muốn, chúng ta có thể cùng một chỗ, ta cũng có thể từ bỏ thân phận đệ tử của Hư Vô tông, cùng ngươi ở một chỗ tìm một nơi nào đó quy ẩn, sống cuộc sống của chính mình, được không?" Tần Sương cố nén then thùng, buồn bã chờ Hàn Tam Thiên trả lời.
Đây là nỗi lòng của nàng, nhưng nàng cũng hy vọng Hàn Tam Thiên có thể từ bỏ ma đạo, làm lại từ đầu.
Hàn Tam Thiên không nói gì, trái tim của anh đang đang lộn xộn. Với anh, anh hoàn toàn không có khả năng thích Tần Sương, bởi vì trong lòng của anh chỉ có Tô Nghênh Hạ, không chứa thêm ai nữa. Thích Y Vân theo anh hai đời, Hàn Tam Thiên cũng chưa từng động xuân tâm, với Tần Sương mà nói, Hàn Tam Thiên cũng chỉ có thể từ chối. Cứ cho là Tần Sương là cô gái xinh đẹp nhất mà Hàn Tam Thiên đã gặp qua, thậm chí vì mình hi sinh rất rất nhiều. Nhưng Hàn Tam Thiên với Tần Sương vốn có cách từ chối được. Anh biết rõ tính cách Tần Sương, có thể làm khiến cô mở miệng nói những lời này, hiển nhiên đã nghĩ rất nhiều, nếu như lúc này từ chối, Hàn Tam Thiên có thể tưởng tượng ra cô sẽ thương tâm và khổ sở mức nào.
Cho nên, anh không muốn tổn thương Tần Sương. Nhưng càng là không muốn thương tổn cô, Hàn Tam Thiên càng nên để cô hết hi vọng, nhưng từ chối khiến cô hết hi vọng, không phải là trực tiếp tổn thương.
Hàn Tam Thiên nghĩ điều này, thật dài, cười lạnh: "Sư tỷ Tần Sương, tôi nghĩ tỷ đang nhầm gì đó. Hàn Tam Thiên tôi xuất thân nghèo khó, sao lại chơi trò ấn cư với cô trải qua thời gian khổ sở? Hiện tại tôi không hề tồi, rất vui vẻ, có tiền xài không hết, có đàn bà để chơi, khoảng thời gian tự do tiêu sái này, cô lại muốn tôi vì một gốc cây mà từ bỏ toàn bộ rừng rậm?
Sư tỷ, cô cũng quá vô tình rồi?"
Nghe được lời của Hàn Tam Thiên, khuôn mặt Tần Sương xám như tro, trong lòng càng lại đau quặn lên: “Hàn Tam Thiên, ngươi gạt ta! Chẳng lẽ dựa vào sắc đẹp, ta không bằng những nữ nhân kia sao?"
"Sư tỷ đương nhiên đẹp hơn so với bất kỳ ai, hưng dù xinh thế nào đi nữa thì cuối cùng chơi cũng chán, mà bây giờ tôi lại không giống, mỗi ngày có thể đổi một người phụ nữ, cho nên, tại sao tôi phải từ bỏ?" Hàn Tam Thiên chịu đựng cảm giác tội lỗi trong lòng, nhưng ngoài mặt thì anh ta giả bộ giễu cợt.
Vì để cho Tần Sương tin tưởng, lúc này Hàn Tam Thiên còn quay mặt đi. Nước mắt Tần Sương như trân châu, rơi khỏi mắt, không ngừng rơi trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp. Với Tần Sương mà nói không phải vì hắn từ chối mà khổ sở, mà cảm thấy khó chịu vì sự tự phụ và sa đọa của Hàn Tam Thiên lúc này.
"Quay về đi, nhận sai cho tốt, tôi không đáng để cô làm như vậy." Hàn Tam Thiên thấy vẻ này của cô ta, trong lòng thực sự không đành lòng, coi như nghĩ diễn nốt vở kịch này nhưng vẫn không thể đối mặt với nỗi buồn trong lòng, sau khi một tia lo lắng lóe lên trong mắt, anh lạnh lùng nói.
Tần Sương kiên quyết lắc đầu, trong lòng Hàn Tam Thiên thở dài một tiếng, quay người muốn rời đi.
“Hàn Tam Thiên!" Tần Sương khóc, gọi tên Hàn Tam Thiên đầy đau lòng. Hàn Tam Thiên hơi sững sờ, khế cắn môi, tiếp tục đi về trước.
Hàn Tam Thiên vừa đi hai bước bỗng nhiên lại ngừng lại, điều này khiến trong lòng Tần Sương đột nhiên hơi vui mừng, nhưng câu nói tiếp theo của Hàn Tam Thiên khiến toàn bộ suy nghĩ của nàng vỡ vụn.
“Đúng rồi, từ hôm nay trở đi, giữa cô và tôi sẽ không bất kỳ quan hệ gì cả, cô không còn là sư tỷ của tôi, tôi cũng không phải là nô lệ của cô.” Nói xong, Hàn Tam Thiên vứt lại một thanh kiếm, rời đi.
Nhìn Ngọc kiếm quen thuộc rơi lách cách trên đất, Tần Sương lại càng thấy âm thanh đó là tiếng lòng tan vỡ của mình. Đó là thanh kiếm nàng đưa cho Hàn Tam Thiên, nhưng lúc này Hàn Tam Thiên vứt nó lại ở đây, đây cuối cùng là có ý gì đã quá rõ ràng.
Nước mắt như ngọc cuối cùng tuyệt vọng trượt xuống, Tần Sương nhìn kiếm không còn động đậy trên mặt đất, hơi ngồi xổm xuống, ôm người khóc thảm thiết. Hai mươi năm cuộc đời, lần đầu tiên Tần Sương rơi lệ trước mặt người khác, mà nàng vĩnh viễn cũng không nghĩ ra, lần đầu tiên thương tâm lại thống khổ, khắc cốt ghi tâm như thế.
Nàng cũng càng nghĩ không ra, cả đời mình lạnh lùng, lần đầu tiên trải lòng với một nam nhân đồi lấy lại là tràn đầy cay đắng như thế.
- -----------------
/2851
|