Tô Nghênh Hạ tức giận liếc nhìn Hàn Tam Thiên nói: "Nếu không anh là chồng của em, lúc mà anh nói câu này, còn dùng ánh mắt vô tội nhìn em, em nhất định sẽ đánh chết anh!"
Hàn Tam Thiên thật sự vô tội, sự thật vốn là thế mà. Tô Nghênh Hạ tức đến ngút trời, mặc dù cô từng sợ đến ngây người khi xem Hàn Tam Thiên đại chiến ở Thiên Long, nhưng thời điểm đó cô không nghĩ tu vi Hàn Tam Thiên thấp như thế. Điểm không riêng chỉ riêng cô, ngay cả Phù Mạc giúp Hàn Tam Thiên lúc trước cũng chưa bao giờ cảm thấy được. Dù sao ai lạ đặc biệt để ý mở màn là lái ô tô hay cưỡi xe đạp chứ!
Nhưng Hàn Tam Thiên cũng thật giỏi. Khi đó, tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng tu vi của Hàn Tam Thiên ít nhất đã gần với Không Động, thêm một vài thần binh, lúc chiến đấu với cao thủ Không Động cảnh có thể tự nhiên như thế. Cho dù sau đó người điều tra tu vi của anh cũng chỉ cảm thấy được người này không muốn để lộ, cố ý che dấu mà thôi.
Nào đâu rằng... dĩ nhiên là thật sự?!
Là một người đi đầu, cao thủ của Không Động cảnh, Tô Nghênh Hạ thậm chí thấy may mắn đó là chồng của mình mà không phải kẻ thù. Nếu không, cô thật sự muốn tìm một cái lỗ để trốn. Hơn nữa, dù có lùi mười nghìn bước, hiện tại mới là tu luyện cơ bản. Thời gian Hàn Tam Thiên đến thế giới Bát Phương còn không đến một năm, nhưng đã đột phá Chí Thánh cảnh. Tuy Chí Thánh cảnh ở thế giới Bát Phương không bước vào được hàng ngũ cao thủ nhưng có thể coi hắn là một người ưu tú trong thế hệ trẻ. Chưa kể thời gian còn ngắn như vậy. Chưa đầy một năm đã vượt qua mấy chục năm, không phải làm cho người ta tức hộc máu à?
Khiến cho người ta phát điên chính là, Hàn Tam Thiên nhảy vọt, được Tru Tà ngộ đạo, không nói đến mấy tiểu tầng kia, theo cách nói của thượng tầng, trong bốn cảnh lớn của Không Động, người khác nhảy qua cảnh giới nhỏ đã rất giỏi, đến cảnh giới lớn có thể lấy ra khoe khoang cuộc đời. Anh trực tiếp nhảy qua bốn tầng lớn không chỉ được khen thế còn làm ra dáng vẻ tủi hờn!
Nếu cũng tủi hờn như vậy, vậy người ở thế giới Bát Phương chắc phải dùng đao tự vẫn.
"Hiện tại anh đã đến Thánh cảnh, cao hơn trước đó hai cảnh giới. Tính toán mà nói có phải có thể trực tiếp đối phó với cao thủ Bát Hoang cảnh?" Tô Nghênh Hạ kỳ lạ nhìn Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên lắc đầu: "Tuy rằng tăng lên hai cảnh giới nhưng nội lực của anh tăng không nhiều. Tuy rằng cảnh giới càng cao, chênh lệch càng nhỏ, nhưng có quá nhiều thứ, cho nên đối phó với cao thủ Bát Hoang cảnh rất khó. Nhưng nếu như với Tru Tà thì anh có lòng tin, phải thử một lần mới biết được!"
Mặc dù chồng của mình, nhưng sau khi Tô Nghênh Hạ nghe được câu trả lời chính xác, dù là một người phụ nữ luôn dịu dàng cũng không khỏi mắng trong lòng.
Thánh Cảnh khiêu chiến Tru Tà giới, cách xa vạn dặm, kết quả anh lại thật sự có thể. Buồn cười chính là Tô Nghênh Hạ cũng tin là thật. Bởi vì anh đã trải qua Không Động cảnh, như vậy Thánh Cảnh đấu Tru Tà hình như thật sự không giống như đang nói đùa.
"Nhưng có thể khiêu chiến Tru Tà cũng không tính là gì. Hai người đứng đầu đại gia tộc ở Lam Sơn đỉnh và Vĩnh Sinh Hải Vực đều là Chân Thần. Đừng nói là Chân Thần ra mặt, cho dù là trưởng lão ra mặt thì anh cũng không thể đối phó được. Đó mới là lý do anh thực sự lo lắng."
Tô Nghênh Hạ nghe Hàn Tam Thiên nói, mới biết mình đã hiểu lầm Hàn Tam Thiên. Tuy rằng anh giả vờ, nhưng điều anh lo lắng thật sự là vấn đề. Cô vỗ vai Hàn Tam Thiên: "Tam Thiên, anh không cần tạo áp lực cho mình, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên. Thời gian mới chỉ một năm, không cần vội, dù sao ăn một lúc cũng sẽ béo lên, từ từ là được."
"Em nói cái gì?" Hàn Tam Thiên đột nhiên nhìn Tô Nghênh Hạ một cách kỳ lạ.
Tô Nghênh Hạ sững sờ, không biết Hàn Tam Thiên nhìn mình như vậy là có ý gì, ngạc nhiên nói: "Em bảo anh cứ từ từ, không tạo áp lực như thế cho mình."
"Không phải, là câu tiếp theo." Hàn Tam Thiên nhíu mày nói.
"Em nói, một lúc ăn vào sẽ béo!" Tô Nghênh Hạ nói không chắc chắn.
Hàn Tam Thiên đột nhiên nở nụ cười: "Nói rất đúng, anh là cố tình ăn để thành một tên béo?"
Sau đó, Hàn Tam Thiên cao hứng ngồi xuống, hét lớn: "Rắn mắt ngọc, Tiểu Bạch, còn cả Lân Long, còn chưa chết ra hết đây cho tao."
Ngay sau khi nói hết câu, con trăn ngọc đỏ mắt và Tiểu Bạch đồng thời cảm nhận được nguồn năng lượng thúc giục trong cơ thể của Hàn Tam Thiên, vội tỉnh dậy, xuất hiện trước mặt Hàn Tam Thiên. Lân Long đã tình từ sớm, khi Hàn Tam Thiên hét lên, nó là người đầu tiên xuất hiện.
"Bọn mày đi theo Hàn Tam Thiên tạo vào Nam ra Bắc khổ cực nhiều rồi. Từ hôm nay tao sẽ báo đáp bọn mày. Bọn mày ở trên người tao, cứ ăn thứ mình thích, hấp thụ năng lượng trong người của tao đi."
Ba con thú nhìn nhau kỳ lạ, nhưng là mệnh lệnh của Hàn Tam Thiên, bọn chúng không dám không nghe.
“À, đúng rồi, còn điều này nữa." Hàn Tam Thiên liền lấy quả trứng mua ở nhà đấu giá kia ra, đưa cho Lân Long: "Thuận tiện ngươi quay về thì làm mẹ đi, ấp quả trứng này, nếu có sức mạnh thì cứ hấp thụ, tuyệt đối đừng khách khí."
Lân Long xấu hổ, “Đại ca à, ta là nam đấy!"
- -----------------
Hàn Tam Thiên thật sự vô tội, sự thật vốn là thế mà. Tô Nghênh Hạ tức đến ngút trời, mặc dù cô từng sợ đến ngây người khi xem Hàn Tam Thiên đại chiến ở Thiên Long, nhưng thời điểm đó cô không nghĩ tu vi Hàn Tam Thiên thấp như thế. Điểm không riêng chỉ riêng cô, ngay cả Phù Mạc giúp Hàn Tam Thiên lúc trước cũng chưa bao giờ cảm thấy được. Dù sao ai lạ đặc biệt để ý mở màn là lái ô tô hay cưỡi xe đạp chứ!
Nhưng Hàn Tam Thiên cũng thật giỏi. Khi đó, tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng tu vi của Hàn Tam Thiên ít nhất đã gần với Không Động, thêm một vài thần binh, lúc chiến đấu với cao thủ Không Động cảnh có thể tự nhiên như thế. Cho dù sau đó người điều tra tu vi của anh cũng chỉ cảm thấy được người này không muốn để lộ, cố ý che dấu mà thôi.
Nào đâu rằng... dĩ nhiên là thật sự?!
Là một người đi đầu, cao thủ của Không Động cảnh, Tô Nghênh Hạ thậm chí thấy may mắn đó là chồng của mình mà không phải kẻ thù. Nếu không, cô thật sự muốn tìm một cái lỗ để trốn. Hơn nữa, dù có lùi mười nghìn bước, hiện tại mới là tu luyện cơ bản. Thời gian Hàn Tam Thiên đến thế giới Bát Phương còn không đến một năm, nhưng đã đột phá Chí Thánh cảnh. Tuy Chí Thánh cảnh ở thế giới Bát Phương không bước vào được hàng ngũ cao thủ nhưng có thể coi hắn là một người ưu tú trong thế hệ trẻ. Chưa kể thời gian còn ngắn như vậy. Chưa đầy một năm đã vượt qua mấy chục năm, không phải làm cho người ta tức hộc máu à?
Khiến cho người ta phát điên chính là, Hàn Tam Thiên nhảy vọt, được Tru Tà ngộ đạo, không nói đến mấy tiểu tầng kia, theo cách nói của thượng tầng, trong bốn cảnh lớn của Không Động, người khác nhảy qua cảnh giới nhỏ đã rất giỏi, đến cảnh giới lớn có thể lấy ra khoe khoang cuộc đời. Anh trực tiếp nhảy qua bốn tầng lớn không chỉ được khen thế còn làm ra dáng vẻ tủi hờn!
Nếu cũng tủi hờn như vậy, vậy người ở thế giới Bát Phương chắc phải dùng đao tự vẫn.
"Hiện tại anh đã đến Thánh cảnh, cao hơn trước đó hai cảnh giới. Tính toán mà nói có phải có thể trực tiếp đối phó với cao thủ Bát Hoang cảnh?" Tô Nghênh Hạ kỳ lạ nhìn Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên lắc đầu: "Tuy rằng tăng lên hai cảnh giới nhưng nội lực của anh tăng không nhiều. Tuy rằng cảnh giới càng cao, chênh lệch càng nhỏ, nhưng có quá nhiều thứ, cho nên đối phó với cao thủ Bát Hoang cảnh rất khó. Nhưng nếu như với Tru Tà thì anh có lòng tin, phải thử một lần mới biết được!"
Mặc dù chồng của mình, nhưng sau khi Tô Nghênh Hạ nghe được câu trả lời chính xác, dù là một người phụ nữ luôn dịu dàng cũng không khỏi mắng trong lòng.
Thánh Cảnh khiêu chiến Tru Tà giới, cách xa vạn dặm, kết quả anh lại thật sự có thể. Buồn cười chính là Tô Nghênh Hạ cũng tin là thật. Bởi vì anh đã trải qua Không Động cảnh, như vậy Thánh Cảnh đấu Tru Tà hình như thật sự không giống như đang nói đùa.
"Nhưng có thể khiêu chiến Tru Tà cũng không tính là gì. Hai người đứng đầu đại gia tộc ở Lam Sơn đỉnh và Vĩnh Sinh Hải Vực đều là Chân Thần. Đừng nói là Chân Thần ra mặt, cho dù là trưởng lão ra mặt thì anh cũng không thể đối phó được. Đó mới là lý do anh thực sự lo lắng."
Tô Nghênh Hạ nghe Hàn Tam Thiên nói, mới biết mình đã hiểu lầm Hàn Tam Thiên. Tuy rằng anh giả vờ, nhưng điều anh lo lắng thật sự là vấn đề. Cô vỗ vai Hàn Tam Thiên: "Tam Thiên, anh không cần tạo áp lực cho mình, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên. Thời gian mới chỉ một năm, không cần vội, dù sao ăn một lúc cũng sẽ béo lên, từ từ là được."
"Em nói cái gì?" Hàn Tam Thiên đột nhiên nhìn Tô Nghênh Hạ một cách kỳ lạ.
Tô Nghênh Hạ sững sờ, không biết Hàn Tam Thiên nhìn mình như vậy là có ý gì, ngạc nhiên nói: "Em bảo anh cứ từ từ, không tạo áp lực như thế cho mình."
"Không phải, là câu tiếp theo." Hàn Tam Thiên nhíu mày nói.
"Em nói, một lúc ăn vào sẽ béo!" Tô Nghênh Hạ nói không chắc chắn.
Hàn Tam Thiên đột nhiên nở nụ cười: "Nói rất đúng, anh là cố tình ăn để thành một tên béo?"
Sau đó, Hàn Tam Thiên cao hứng ngồi xuống, hét lớn: "Rắn mắt ngọc, Tiểu Bạch, còn cả Lân Long, còn chưa chết ra hết đây cho tao."
Ngay sau khi nói hết câu, con trăn ngọc đỏ mắt và Tiểu Bạch đồng thời cảm nhận được nguồn năng lượng thúc giục trong cơ thể của Hàn Tam Thiên, vội tỉnh dậy, xuất hiện trước mặt Hàn Tam Thiên. Lân Long đã tình từ sớm, khi Hàn Tam Thiên hét lên, nó là người đầu tiên xuất hiện.
"Bọn mày đi theo Hàn Tam Thiên tạo vào Nam ra Bắc khổ cực nhiều rồi. Từ hôm nay tao sẽ báo đáp bọn mày. Bọn mày ở trên người tao, cứ ăn thứ mình thích, hấp thụ năng lượng trong người của tao đi."
Ba con thú nhìn nhau kỳ lạ, nhưng là mệnh lệnh của Hàn Tam Thiên, bọn chúng không dám không nghe.
“À, đúng rồi, còn điều này nữa." Hàn Tam Thiên liền lấy quả trứng mua ở nhà đấu giá kia ra, đưa cho Lân Long: "Thuận tiện ngươi quay về thì làm mẹ đi, ấp quả trứng này, nếu có sức mạnh thì cứ hấp thụ, tuyệt đối đừng khách khí."
Lân Long xấu hổ, “Đại ca à, ta là nam đấy!"
- -----------------
/2851
|