Cổng môn phái cao to cả trăm mét này, khí thế rất uy nghiêm, sau khi cửa lớn được mở ra, lúc này, một ông già tóc trắng mang theo vài tên đệ tử, chậm rãi đi ra.
Dưới ánh nắng nhẹ nhàng, chòm râu và mái tóc dài của lão già bị ánh nắng chiếu vào nên có chút đỏ rực lên, liền ngay cả gương mặt cũng có chút ửng đỏ.
Từ sự xuất hiện của ông ta, hơn vạn người ngoài điện Kỳ Sơn lúc này đã hoàn toàn im lặng.
"Các vị, lão phu thay mặt tất cả các đệ tử của điện Kỳ Sơn hoan nghênh tất cả mọi người đến đây."
Tiếp đó, ông ta vung bàn tay lớn lên, phía ngoài điện Kỳ Sơn liền nổi lên một cái lồng năng lượng thật lớn.
"Ông ta là phó điện chủ của điện Kỳ Sơn, sư đệ của Cổ Nguyệt, Cổ Nhật, là cao thủ Bát hoang cảnh."
Nghe thấy Bát hoang cảnh, Hàn Tam Thiên không nhịn được mà kinh ngạc, đây là một vị vương giả thật sự chỉ đứng sau chân thần, thực lực vô cùng mạnh mẽ, không thể coi thường.
Đây cũng là lần đầu tiên Hàn Tam Thiên được nhìn thấy cao thủ có cảnh giới cao như thế này.
Ngay lúc Hàn Tam Thiên đang rơi vào sự khiếp sợ, lúc này, Cổ Nhật lại cười nhạt, giọng như chuông lớn nói:
"Dựa theo quy tắc của điện Kỳ Sơn và thế giới Bát Phương, ta sẽ bày kết giới ngoài điện ngay tại nơi này, bên trong kết giới, sẽ tồn tại bốn lệnh bài thật."
Nói xong, Cổ Nhật lấy ra bốn chiếc lệnh bài bằng gỗ có màu xanh và đỏ.
"Đến khi mặt trời lặn, tổ chức hoặc người nào bắt được bốn chiếc lệnh bài này, sẽ trở thành người chiến thắng trong vòng loại đấu sinh tồn này, ngày mai sẽ được tham gia những trận đấu được sắp xếp trong điện."
Nói xong, tay Cổ Nhật lại động, ngay lập tức bốn chiếc lệnh bài bay về bốn phương hướng khác nhau.
Rõ ràng, tìm được lệnh bài cũng không phải là một chuyện gì khó, khó khăn thật sự là việc cầm lệnh bài rồi mà không bị những người khác cướp mất.
"Ta rất chờ mong, đến lúc mặt trời lặn, sẽ là lúc của điện Kỳ Sơn mở ra lần nữa, cũng là lúc anh hùng bốn phương đi vào cùng ta."
Nói xong, Cổ Nhật cười nhẹ nhàng, vung tay lên, của điện lại một lần nữa đóng lại.
Cửa điện đóng lại rồi, rốt cuộc lúc này vạn người ở bên ngoài điện không thể nhẫn nhịn được sự xúc động ở trong lòng nữa, đều bắt đầu hướng về bốn phương mà lao đi.
"Phía Đông chính là nơi mà đội chính nghĩa đang đóng quân, phía Tây chính là nơi những liên minh nhỏ khác dùng chân, phía Nam và phía Bắc mới chính là nơi chúng ta nên đến."
Lúc này Bách Hiểu Sinh phân tích nói.
"Em thích hướng nào?"
Hàn Tam Thiên nhìn về phía Tô Nghênh Hạ.
"Phía Bắc đi."
Tô Nghênh Hạ mỉm cười.
Nhìn hai người tay trong tay, chậm rãi đi về phía Bắc, hoàn toàn khác với những người có vẻ mặt vô cùng lo lắng kia, bọn họ hoàn toàn không giống như những người cướp đoạt lệnh bài khác, ngược lại còn giống như một cặp đôi yêu nhau đang đi dạo.
"Từ từ, vốn người ta chính là đôi vợ chồng, có cái gì
đáng để trầm trồ khen ngợi đâu?" Bách Hiểu Sinh kỳ quái sờ đầu, lại vội vàng đuổi theo.
Ngay sau đó, một nhóm bốn người đi về phía Bắc, rất nhanh đã đi đến một cánh rừng rậm.
Còn chưa đến trong rừng rậm, thế mà lại nghe được những tiếng kêu trong rừng rậm nổi lên bốn phía, mấy trăm vị anh hùng giang hồ để đuổi chém nhau, giết chóc kinh khủng.
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười, thật cũng không vội vàng gì, mang theo Tô Nghênh Hạ ngồi lên một tảng đá ở phía xa, yên tĩnh xem mọi chuyện.
Ở trong mắt Bách Hiểu Sinh lại đầy sự lo lắng, trong lòng vô cùng gấp gáp, tuy hắn biết trong tay Hàn Tam Thiên có búa Bàn Cổ, nhưng đối với chuyện tu vi Hàn Tam Thiên đến đâu lại không rõ ràng lắm, nhất là khi nhìn thấy sự kịch liệt khi tranh đoạt lệnh bài, hắn không nhịn được mà thay Hàn Tam Thiên đổ mồ hôi.
Đối với hắn mà nói, thứ đồ như lệnh bài, bất kể là sớm hay muộn gì cũng phải nắm được trong tay trước, mới có cảm giác an toàn.
Nhưng sau vài lần muốn nói, khi giương mắt nhìn thấy Hàn Tam Thiên chỉ yên lặng ngồi đó nhìn tình thể, hắn lại chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Trời đất nhẫn tâm, coi vạn vật như nuôi chó! Thấy chưa, những người này này....À!"
Hàn Tam Thiên nhàn nhã tự giễu, dứt khoát trực tiếp nằm lên trên tảng đá.
Nhưng thế lại càng khiến cho Bách Hiểu Sinh lo lắng hơn:
"Tam Thiên, ngươi....Sao ngươi lại nằm ngủ như thế?"
"Vừa mới bắt đầu, cách thời gian đến trời tối còn rất dài, nên nghỉ ngoi một chút."
Nói xong, không đợi Bách Hiểu Sinh nói gì, Hàn Tam Thiên thế mà lại nằm xuống nhắm hai mắt lại.
Bách Hiểu Sinh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hàn Tam Thiên, bụng chúa đầy sự oan ức muốn tìm Tô Nghênh Hạ để nói chuyện, nhưng Tô Nghênh Hạ lại lạnh nhạt nói:
"Yên tâm đi, anh cần phải tin anh ấy."
Cũng không biết qua bao lâu, trong rừng rậm, trận đại chiến vừa rồi không chỉ không ngừng lại, ngược lại, lại càng ngày có càng nhiều người gia nhập cuộc chiến.
Vốn bên trong rừng rậm là một mảnh xanh biếc, lúc này lại bị máu tươi nhuộm đỏ, thi thể nằm ngồn ngang khắp nơi trên mặt đất, giống như là địa ngục nhân gian vậy.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, đột nhiên tức giận quát lớn:
"Đủ rồi!"
Ngay giây tiếp theo, một đạo thân hình đột nhiên bắn ra, trong rừng cây, những người đang chiến đấu kịch liệt trong khu rừng chỉ cảm thấy trước mắt có một đạo ánh sáng lóe lên, tiếp theo đó cơ thể liền không thể khống chế được mà bay ngược ra bên ngoài ngoài mét.
"Chỉ vì một cái lệnh bài mà thôi, mà lại giết người đến mức máu chảy thành sông, mạng người ở trong mắt các người, thật sự không đáng một đồng tiền hay sao?"
Một tiếng gầm rơi xuống, Hàn Tam Thiên có chút phẫn nộ nói.
Bên trong rừng rậm, đã có cả ngàn thi thể ngã xuống, vô số người ngã vào giữa vũng máu, mặc dù là đã bị thương, nhưng một khi bị phát hiện, cũng sẽ bị người khác cho một đao mất mạng.
"Ai? Ai đang nói đấy? Có bản lĩnh thì hiện thân đi? Lén lén lút lút, anh hùng hảo hán cái gì chứ?"
Phía dưới, một đám người cầm theo đao, nhìn hết đông đến tây, tìm hình bóng Hàn Tam Thiên.
"Nói đúng lắm, chẳng phải ngươi cũng đến để cướp đoạt lệnh bài hay sao? Có tư cách gì ở trong này giảng đạo lý với chúng ta chứ?"
"Tôi cũng không định nói đạo lý với mấy người, bởi vì tôi biết, thứ này đối với các ngươi cũng vô dụng mà thôi, thứ duy nhất có ích, đó chính là hoàn toàn đánh bại tất cả các ngươi."
- -----------------
Dưới ánh nắng nhẹ nhàng, chòm râu và mái tóc dài của lão già bị ánh nắng chiếu vào nên có chút đỏ rực lên, liền ngay cả gương mặt cũng có chút ửng đỏ.
Từ sự xuất hiện của ông ta, hơn vạn người ngoài điện Kỳ Sơn lúc này đã hoàn toàn im lặng.
"Các vị, lão phu thay mặt tất cả các đệ tử của điện Kỳ Sơn hoan nghênh tất cả mọi người đến đây."
Tiếp đó, ông ta vung bàn tay lớn lên, phía ngoài điện Kỳ Sơn liền nổi lên một cái lồng năng lượng thật lớn.
"Ông ta là phó điện chủ của điện Kỳ Sơn, sư đệ của Cổ Nguyệt, Cổ Nhật, là cao thủ Bát hoang cảnh."
Nghe thấy Bát hoang cảnh, Hàn Tam Thiên không nhịn được mà kinh ngạc, đây là một vị vương giả thật sự chỉ đứng sau chân thần, thực lực vô cùng mạnh mẽ, không thể coi thường.
Đây cũng là lần đầu tiên Hàn Tam Thiên được nhìn thấy cao thủ có cảnh giới cao như thế này.
Ngay lúc Hàn Tam Thiên đang rơi vào sự khiếp sợ, lúc này, Cổ Nhật lại cười nhạt, giọng như chuông lớn nói:
"Dựa theo quy tắc của điện Kỳ Sơn và thế giới Bát Phương, ta sẽ bày kết giới ngoài điện ngay tại nơi này, bên trong kết giới, sẽ tồn tại bốn lệnh bài thật."
Nói xong, Cổ Nhật lấy ra bốn chiếc lệnh bài bằng gỗ có màu xanh và đỏ.
"Đến khi mặt trời lặn, tổ chức hoặc người nào bắt được bốn chiếc lệnh bài này, sẽ trở thành người chiến thắng trong vòng loại đấu sinh tồn này, ngày mai sẽ được tham gia những trận đấu được sắp xếp trong điện."
Nói xong, tay Cổ Nhật lại động, ngay lập tức bốn chiếc lệnh bài bay về bốn phương hướng khác nhau.
Rõ ràng, tìm được lệnh bài cũng không phải là một chuyện gì khó, khó khăn thật sự là việc cầm lệnh bài rồi mà không bị những người khác cướp mất.
"Ta rất chờ mong, đến lúc mặt trời lặn, sẽ là lúc của điện Kỳ Sơn mở ra lần nữa, cũng là lúc anh hùng bốn phương đi vào cùng ta."
Nói xong, Cổ Nhật cười nhẹ nhàng, vung tay lên, của điện lại một lần nữa đóng lại.
Cửa điện đóng lại rồi, rốt cuộc lúc này vạn người ở bên ngoài điện không thể nhẫn nhịn được sự xúc động ở trong lòng nữa, đều bắt đầu hướng về bốn phương mà lao đi.
"Phía Đông chính là nơi mà đội chính nghĩa đang đóng quân, phía Tây chính là nơi những liên minh nhỏ khác dùng chân, phía Nam và phía Bắc mới chính là nơi chúng ta nên đến."
Lúc này Bách Hiểu Sinh phân tích nói.
"Em thích hướng nào?"
Hàn Tam Thiên nhìn về phía Tô Nghênh Hạ.
"Phía Bắc đi."
Tô Nghênh Hạ mỉm cười.
Nhìn hai người tay trong tay, chậm rãi đi về phía Bắc, hoàn toàn khác với những người có vẻ mặt vô cùng lo lắng kia, bọn họ hoàn toàn không giống như những người cướp đoạt lệnh bài khác, ngược lại còn giống như một cặp đôi yêu nhau đang đi dạo.
"Từ từ, vốn người ta chính là đôi vợ chồng, có cái gì
đáng để trầm trồ khen ngợi đâu?" Bách Hiểu Sinh kỳ quái sờ đầu, lại vội vàng đuổi theo.
Ngay sau đó, một nhóm bốn người đi về phía Bắc, rất nhanh đã đi đến một cánh rừng rậm.
Còn chưa đến trong rừng rậm, thế mà lại nghe được những tiếng kêu trong rừng rậm nổi lên bốn phía, mấy trăm vị anh hùng giang hồ để đuổi chém nhau, giết chóc kinh khủng.
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười, thật cũng không vội vàng gì, mang theo Tô Nghênh Hạ ngồi lên một tảng đá ở phía xa, yên tĩnh xem mọi chuyện.
Ở trong mắt Bách Hiểu Sinh lại đầy sự lo lắng, trong lòng vô cùng gấp gáp, tuy hắn biết trong tay Hàn Tam Thiên có búa Bàn Cổ, nhưng đối với chuyện tu vi Hàn Tam Thiên đến đâu lại không rõ ràng lắm, nhất là khi nhìn thấy sự kịch liệt khi tranh đoạt lệnh bài, hắn không nhịn được mà thay Hàn Tam Thiên đổ mồ hôi.
Đối với hắn mà nói, thứ đồ như lệnh bài, bất kể là sớm hay muộn gì cũng phải nắm được trong tay trước, mới có cảm giác an toàn.
Nhưng sau vài lần muốn nói, khi giương mắt nhìn thấy Hàn Tam Thiên chỉ yên lặng ngồi đó nhìn tình thể, hắn lại chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Trời đất nhẫn tâm, coi vạn vật như nuôi chó! Thấy chưa, những người này này....À!"
Hàn Tam Thiên nhàn nhã tự giễu, dứt khoát trực tiếp nằm lên trên tảng đá.
Nhưng thế lại càng khiến cho Bách Hiểu Sinh lo lắng hơn:
"Tam Thiên, ngươi....Sao ngươi lại nằm ngủ như thế?"
"Vừa mới bắt đầu, cách thời gian đến trời tối còn rất dài, nên nghỉ ngoi một chút."
Nói xong, không đợi Bách Hiểu Sinh nói gì, Hàn Tam Thiên thế mà lại nằm xuống nhắm hai mắt lại.
Bách Hiểu Sinh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hàn Tam Thiên, bụng chúa đầy sự oan ức muốn tìm Tô Nghênh Hạ để nói chuyện, nhưng Tô Nghênh Hạ lại lạnh nhạt nói:
"Yên tâm đi, anh cần phải tin anh ấy."
Cũng không biết qua bao lâu, trong rừng rậm, trận đại chiến vừa rồi không chỉ không ngừng lại, ngược lại, lại càng ngày có càng nhiều người gia nhập cuộc chiến.
Vốn bên trong rừng rậm là một mảnh xanh biếc, lúc này lại bị máu tươi nhuộm đỏ, thi thể nằm ngồn ngang khắp nơi trên mặt đất, giống như là địa ngục nhân gian vậy.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, đột nhiên tức giận quát lớn:
"Đủ rồi!"
Ngay giây tiếp theo, một đạo thân hình đột nhiên bắn ra, trong rừng cây, những người đang chiến đấu kịch liệt trong khu rừng chỉ cảm thấy trước mắt có một đạo ánh sáng lóe lên, tiếp theo đó cơ thể liền không thể khống chế được mà bay ngược ra bên ngoài ngoài mét.
"Chỉ vì một cái lệnh bài mà thôi, mà lại giết người đến mức máu chảy thành sông, mạng người ở trong mắt các người, thật sự không đáng một đồng tiền hay sao?"
Một tiếng gầm rơi xuống, Hàn Tam Thiên có chút phẫn nộ nói.
Bên trong rừng rậm, đã có cả ngàn thi thể ngã xuống, vô số người ngã vào giữa vũng máu, mặc dù là đã bị thương, nhưng một khi bị phát hiện, cũng sẽ bị người khác cho một đao mất mạng.
"Ai? Ai đang nói đấy? Có bản lĩnh thì hiện thân đi? Lén lén lút lút, anh hùng hảo hán cái gì chứ?"
Phía dưới, một đám người cầm theo đao, nhìn hết đông đến tây, tìm hình bóng Hàn Tam Thiên.
"Nói đúng lắm, chẳng phải ngươi cũng đến để cướp đoạt lệnh bài hay sao? Có tư cách gì ở trong này giảng đạo lý với chúng ta chứ?"
"Tôi cũng không định nói đạo lý với mấy người, bởi vì tôi biết, thứ này đối với các ngươi cũng vô dụng mà thôi, thứ duy nhất có ích, đó chính là hoàn toàn đánh bại tất cả các ngươi."
- -----------------
/2851
|