Khi ông ta quỳ xuống, tất cả mọi người ở hiện trường, đều nghẹn họng nhìn trân trối, há hốc mồm.
Đối với mọi người mà nói, Quái Lực tôn giả là ai? Đó là cao thủ lợi hại chân chính, nhưng ngày hôm nay, ông ta lại quỳ xuống trước mặt một kẻ không biết tên, thậm chí trước đó bọn họ vẫn còn lạnh giọng trào phúng.
Chuyện này quả đúng là khiến cho người ta vừa kinh ngạc, vừa khó mà chấp nhận được.
"Chuyện này...Chuyện này là không có khả năng, không phải là do có gì mờ ám đấy chứ? Cái tên...Cái tên rác rưởi ấy, thế mà, thế mà lại đánh bại Quái Lực tôn giả?"
"Đúng vậy, nhưng cũng không đơn giản chỉ là đánh bại, mà là....Mà là miễu sát."
"Quái Lực tôn giả chính là cao thủ cảnh tru tà, thế mà khi đối địch với tên kia, ngay cả bản lĩnh để hoàn thủ cũng không có? Từ khi nào mà thế giới Bát Phương có sự tồn tại của một cao thủ lợi hại như vậy? Điều này không phải là rất huyền bí hay sao?"
Một đám người nhìn nhau, hoàn toàn không tin đây là sự thật.
Diệp Cô Thành nắm chặt lấy lan can, dường như lúc này hắn ta chỉ cần hắt xì một cái, thì lúc nào cũng có thể nổ tung, gương mặt của Tiên Linh sư thái cũng vừa xanh vừa đỏ.
Nhớ lại những lời nói rất thản nhiên của mình vừa nãy, bây giờ bà ta chỉ cảm thấy vô cùng ngu ngốc, thậm chí là khiến người khác bật cười, đương nhiên là rất xấu hổ, nhưng đối mặt với cục diện như thế này, lại hoàn toàn vượt qua dự đoán của bà ta, đương nhiên là rất kinh ngạc, khó mà chấp nhận được.
"Đại hiệp, tôi sai rồi, đừng mà, đừng có giết ta, ta dập đầu cho ngươi, dập đầu có được hay không?"
Lúc này Quái Lực tôn giả nhìn Hàn Tam Thiên, vừa sợ vừa nói, còn chắp tay lại.
Mặc dù ông ta không muốn thừa nhận rằng mình đã thua, nhưng mà, sự thật lại xảy ra ngay trước mắt, lại khiến cho ông ta không thể không thừa nhận.
"Sai rồi sao?"
Hàn Tam Thiên mỉm cười.
Quái Lực tôn giả gật đầu như gà mổ thóc:
"Đúng vậy, ta sai rồi, ta...Không nên nói năng lỗ mãng với ngài, ta lại càng không nên khinh thường ngài, ta thua rồi, ngài hãy tha cho cái mạng chó của ta đi."
Hàn Tam Thiên nhíu mày, một lát sau, anh thở dài ra một hơi, xoay người đi xuống dưới đài.
Đối với Hàn Tam Thiên mà nói, anh chưa bao giờ là một người con mạng người như cỏ rác, tuy rằng anh sẽ không nương tay với kẻ địch, nhưng mà, dù sao đây cũng chỉ là đại hội luận võ mà thôi, tuy rằng Quái Lực tôn giả đã từng nhục nhã anh, nhưng cũng không đáng tội chết.
Huống hồ, thực lực của Quái Lực tôn giả, Hàn Tam Thiên cũng đã rõ ràng rồi, ông ta còn không xứng để cho anh phát huy toàn lực, nói cách khác, những gì Hàn Tam Thiên vừa thể hiện, cũng chỉ là tùy tiện chơi đùa chút mà thôi, cũng không ngờ đến tiếng tăm lừng lẫy Quái Lực tôn giả, thế mà lại không chịu nổi một đòn như thế.
Cho nên, Hàn Tam Thiên cũng cho rằng, quả đúng là không cần đánh nữa.
Nhưng đúng lúc Hàn Tam Thiên vừa mới quay người đi, phía sau, bỗng nhiên Quái Lực tôn giả đang quỳ trên mặt đất lại nở một nụ cười dữ tợn, ngay sau đó, ông ta siết chặt nắm đấm, nhắm ngay vào Hàn Tam Thiên, đột nhiên đánh tới!
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn, một quyền của Quái Lực tôn giả trực tiếp đánh vào bên hông của Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên cũng không có chút phòng bị nào, lúc này lại bị trúng một quyền, ngay lập tức Hàn Tam Thiên chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng kỳ lạ đánh lên cơ thể mình, khiến anh hoàn toàn không thể khống chế được mà lao về phía trước.
Giây tiếp theo, thân hình của Hàn Tam Thiên đã nện thật mạnh, bay xa hơn mười mét.
"A!!!"
Ra đòn thành công, Quái Lực tôn giả mạnh mẽ hưng phấn đứng lên, hai tay rung lên, gào lên, điên cuồng phơi bày ra sức mạnh mạnh mẽ của mình.
"Oa!"
Lúc này, đám người đã yên lặng thật lâu kia, cũng đột nhiên bùng lên tiếng hoan hô khiến đất trời rung chuyển.
"Quái Lực tôn giả, đây mới chính là thực lực chân chính của ngươi, ngươi nên dùng một quyền đánh chết tên rác rưởi kia từ lâu rồi mới đúng."
"Ha ha, đúng vậy, dày vò nửa ngày, người đang trêu đùa chúng ta sao, dựa vào, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng tối ngày hôm nay phải táng gia bại sản rồi."
Một đám người, vừa vui vẻ gào lên, vừa cùng nhau vỗ tay, chúc mừng cho thắng lợi của bọn họ.
Mặc dù, tất cả mọi người đều biết rõ rằng, Quái Lực tôn giả dùng cách này để chiến thắng cuộc đấu, quả đúng là để tiện vô sỉ, có tổn hại đức hạnh. Nhưng mà, khi những thứ này gắn liền với lợi ích của bọn họ rồi, thì cũng không có ai cảm thấy có gì không ổn nữa, thậm chí còn cho rằng ông ta nên làm vậy sớm hơn.
Xa xa, Tiên Linh sư thái và Diệp Cô Thành không hẹn mà cùng nhau thở ra một hơi, đối với bọn họ mà nói, bọn họ cũng không muốn nhìn thấy Hàn Tam Thiên diễu võ dương oai, bọn họ chỉ muốn nhìn thấy, Hàn Tam Thiên bị người khác đánh chết tươi như thế nào thôi.
Dù sao, lúc này mới có thể khiến cho trái tim của bọn họ cân bằng lại, để cho bọn họ cảm thấy rằng, Hàn Tam Thiên từ chối gia nhập bọn họ, thì đây là cái giá mà anh phải trả.
Lúc này khóe miệng Diệp Cô Thành cong lên, khẽ nói:
"Cuối cùng cũng thắng, tên tiểu tử kia, thật nghĩ rằng bản lĩnh của mình là thật sao, trên thực tế lại ngu ngốc như vậy, nhân từ với kẻ thù, chính là tàn nhẫn với bản thân, hừ."
Tiên Linh sư thái gật đầu:
"Ai bảo hắn không gia nhập chúng ta chứ? Ha ha, đáng đời lắm!"
Trong mắt bọn họ, lấy tư cách của bọn họ, dường như chỉ cần ném cành ô liu, thì người khác nhất định phải nhận lấy, nếu như không nhận, thì như là đại nghịch bất đạo.
Bên trong phòng, Tô Nghênh Hạ nghe được tiếng hoan hô từ bên ngoài nên trong lòng cô rất lo lắng, kích động nhìn về phía Bách Hiểu Sinh đang đứng ở cửa, sau khi Hàn Tam Thiên đi ra ngoài, Tô Nghênh Hạ vẫn luôn ngồi ở trong phòng.
Cô biết người tên là Quái Lực tôn giả này, đương nhiên là biết thực lực của ông ta, cho nên, đối với chuyện Hàn Tam Thiên xuất chiến vẫn rất lo lắng, rõ ràng là cô muốn đi xem, nhưng lại sợ phải nhìn thấy hình ảnh Hàn Tam Thiên thất bại, cho nên chỉ có thể nóng lòng chờ đợi ở trong phòng.
Nghe được tiếng hoan hô, cô lại có một cỗ dự cảm không rõ.
Mà lúc này ở trên lôi đài, dưới sự hoan hô cỗ vũ, Quái Lực tôn giả kiêu ngạo đi về phía cơ thể vẫn không nhúc nhích kia của Hàn Tam Thiên.
Đột nhiên, trên lôi đài truyền đến một tiếng cười lạnh:
- -----------------
Đối với mọi người mà nói, Quái Lực tôn giả là ai? Đó là cao thủ lợi hại chân chính, nhưng ngày hôm nay, ông ta lại quỳ xuống trước mặt một kẻ không biết tên, thậm chí trước đó bọn họ vẫn còn lạnh giọng trào phúng.
Chuyện này quả đúng là khiến cho người ta vừa kinh ngạc, vừa khó mà chấp nhận được.
"Chuyện này...Chuyện này là không có khả năng, không phải là do có gì mờ ám đấy chứ? Cái tên...Cái tên rác rưởi ấy, thế mà, thế mà lại đánh bại Quái Lực tôn giả?"
"Đúng vậy, nhưng cũng không đơn giản chỉ là đánh bại, mà là....Mà là miễu sát."
"Quái Lực tôn giả chính là cao thủ cảnh tru tà, thế mà khi đối địch với tên kia, ngay cả bản lĩnh để hoàn thủ cũng không có? Từ khi nào mà thế giới Bát Phương có sự tồn tại của một cao thủ lợi hại như vậy? Điều này không phải là rất huyền bí hay sao?"
Một đám người nhìn nhau, hoàn toàn không tin đây là sự thật.
Diệp Cô Thành nắm chặt lấy lan can, dường như lúc này hắn ta chỉ cần hắt xì một cái, thì lúc nào cũng có thể nổ tung, gương mặt của Tiên Linh sư thái cũng vừa xanh vừa đỏ.
Nhớ lại những lời nói rất thản nhiên của mình vừa nãy, bây giờ bà ta chỉ cảm thấy vô cùng ngu ngốc, thậm chí là khiến người khác bật cười, đương nhiên là rất xấu hổ, nhưng đối mặt với cục diện như thế này, lại hoàn toàn vượt qua dự đoán của bà ta, đương nhiên là rất kinh ngạc, khó mà chấp nhận được.
"Đại hiệp, tôi sai rồi, đừng mà, đừng có giết ta, ta dập đầu cho ngươi, dập đầu có được hay không?"
Lúc này Quái Lực tôn giả nhìn Hàn Tam Thiên, vừa sợ vừa nói, còn chắp tay lại.
Mặc dù ông ta không muốn thừa nhận rằng mình đã thua, nhưng mà, sự thật lại xảy ra ngay trước mắt, lại khiến cho ông ta không thể không thừa nhận.
"Sai rồi sao?"
Hàn Tam Thiên mỉm cười.
Quái Lực tôn giả gật đầu như gà mổ thóc:
"Đúng vậy, ta sai rồi, ta...Không nên nói năng lỗ mãng với ngài, ta lại càng không nên khinh thường ngài, ta thua rồi, ngài hãy tha cho cái mạng chó của ta đi."
Hàn Tam Thiên nhíu mày, một lát sau, anh thở dài ra một hơi, xoay người đi xuống dưới đài.
Đối với Hàn Tam Thiên mà nói, anh chưa bao giờ là một người con mạng người như cỏ rác, tuy rằng anh sẽ không nương tay với kẻ địch, nhưng mà, dù sao đây cũng chỉ là đại hội luận võ mà thôi, tuy rằng Quái Lực tôn giả đã từng nhục nhã anh, nhưng cũng không đáng tội chết.
Huống hồ, thực lực của Quái Lực tôn giả, Hàn Tam Thiên cũng đã rõ ràng rồi, ông ta còn không xứng để cho anh phát huy toàn lực, nói cách khác, những gì Hàn Tam Thiên vừa thể hiện, cũng chỉ là tùy tiện chơi đùa chút mà thôi, cũng không ngờ đến tiếng tăm lừng lẫy Quái Lực tôn giả, thế mà lại không chịu nổi một đòn như thế.
Cho nên, Hàn Tam Thiên cũng cho rằng, quả đúng là không cần đánh nữa.
Nhưng đúng lúc Hàn Tam Thiên vừa mới quay người đi, phía sau, bỗng nhiên Quái Lực tôn giả đang quỳ trên mặt đất lại nở một nụ cười dữ tợn, ngay sau đó, ông ta siết chặt nắm đấm, nhắm ngay vào Hàn Tam Thiên, đột nhiên đánh tới!
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn, một quyền của Quái Lực tôn giả trực tiếp đánh vào bên hông của Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên cũng không có chút phòng bị nào, lúc này lại bị trúng một quyền, ngay lập tức Hàn Tam Thiên chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng kỳ lạ đánh lên cơ thể mình, khiến anh hoàn toàn không thể khống chế được mà lao về phía trước.
Giây tiếp theo, thân hình của Hàn Tam Thiên đã nện thật mạnh, bay xa hơn mười mét.
"A!!!"
Ra đòn thành công, Quái Lực tôn giả mạnh mẽ hưng phấn đứng lên, hai tay rung lên, gào lên, điên cuồng phơi bày ra sức mạnh mạnh mẽ của mình.
"Oa!"
Lúc này, đám người đã yên lặng thật lâu kia, cũng đột nhiên bùng lên tiếng hoan hô khiến đất trời rung chuyển.
"Quái Lực tôn giả, đây mới chính là thực lực chân chính của ngươi, ngươi nên dùng một quyền đánh chết tên rác rưởi kia từ lâu rồi mới đúng."
"Ha ha, đúng vậy, dày vò nửa ngày, người đang trêu đùa chúng ta sao, dựa vào, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng tối ngày hôm nay phải táng gia bại sản rồi."
Một đám người, vừa vui vẻ gào lên, vừa cùng nhau vỗ tay, chúc mừng cho thắng lợi của bọn họ.
Mặc dù, tất cả mọi người đều biết rõ rằng, Quái Lực tôn giả dùng cách này để chiến thắng cuộc đấu, quả đúng là để tiện vô sỉ, có tổn hại đức hạnh. Nhưng mà, khi những thứ này gắn liền với lợi ích của bọn họ rồi, thì cũng không có ai cảm thấy có gì không ổn nữa, thậm chí còn cho rằng ông ta nên làm vậy sớm hơn.
Xa xa, Tiên Linh sư thái và Diệp Cô Thành không hẹn mà cùng nhau thở ra một hơi, đối với bọn họ mà nói, bọn họ cũng không muốn nhìn thấy Hàn Tam Thiên diễu võ dương oai, bọn họ chỉ muốn nhìn thấy, Hàn Tam Thiên bị người khác đánh chết tươi như thế nào thôi.
Dù sao, lúc này mới có thể khiến cho trái tim của bọn họ cân bằng lại, để cho bọn họ cảm thấy rằng, Hàn Tam Thiên từ chối gia nhập bọn họ, thì đây là cái giá mà anh phải trả.
Lúc này khóe miệng Diệp Cô Thành cong lên, khẽ nói:
"Cuối cùng cũng thắng, tên tiểu tử kia, thật nghĩ rằng bản lĩnh của mình là thật sao, trên thực tế lại ngu ngốc như vậy, nhân từ với kẻ thù, chính là tàn nhẫn với bản thân, hừ."
Tiên Linh sư thái gật đầu:
"Ai bảo hắn không gia nhập chúng ta chứ? Ha ha, đáng đời lắm!"
Trong mắt bọn họ, lấy tư cách của bọn họ, dường như chỉ cần ném cành ô liu, thì người khác nhất định phải nhận lấy, nếu như không nhận, thì như là đại nghịch bất đạo.
Bên trong phòng, Tô Nghênh Hạ nghe được tiếng hoan hô từ bên ngoài nên trong lòng cô rất lo lắng, kích động nhìn về phía Bách Hiểu Sinh đang đứng ở cửa, sau khi Hàn Tam Thiên đi ra ngoài, Tô Nghênh Hạ vẫn luôn ngồi ở trong phòng.
Cô biết người tên là Quái Lực tôn giả này, đương nhiên là biết thực lực của ông ta, cho nên, đối với chuyện Hàn Tam Thiên xuất chiến vẫn rất lo lắng, rõ ràng là cô muốn đi xem, nhưng lại sợ phải nhìn thấy hình ảnh Hàn Tam Thiên thất bại, cho nên chỉ có thể nóng lòng chờ đợi ở trong phòng.
Nghe được tiếng hoan hô, cô lại có một cỗ dự cảm không rõ.
Mà lúc này ở trên lôi đài, dưới sự hoan hô cỗ vũ, Quái Lực tôn giả kiêu ngạo đi về phía cơ thể vẫn không nhúc nhích kia của Hàn Tam Thiên.
Đột nhiên, trên lôi đài truyền đến một tiếng cười lạnh:
- -----------------
/2851
|