Thế nào là chính, thế nào là tà, lại có ai nói rõ ràng đâu?
Cái gọi là chính, chẳng qua là phù hợp với lợi ích của đám đông, nên được coi là chính, mà nếu không phù hợp, liền bị xem là tà, nhưng đây thật sự là định nghĩa của chính và tà sao?
"Ý của ông là lần tranh tài này của tôi đột nhiên bị đẩy lên sớm hơn, là do ý của đỉnh Lam Sơn?"
Ngao Thiên có chút kỳ quái nhìn Hàn Tam Thiên một cái, sau đó cười một tiếng: "Huynh đệ, thực lực huynh rất cao, cũng rất thông minh. Lý do mà Điện Kỳ Sơn đưa ra là quy định thi đấu lâm thời có thay đổi, nhưng lý do này hiển nhiên không đủ để thuyết phục mọi người, mục đích của bọn họ thật sự là gì? Không phải là muốn thừa dịp lúc huynh đang mất tích, giải quyết cho dứt khoát tránh cho phát sinh thêm sự cố về sau sao?"
"Nhưng đây không phải là điều tôi lo lắng, thứ làm tôi thật sự lo lắng là Điện Kỳ Sơn từ trước đến nay luôn tự xưng là công minh, trước giờ không gia nhập vào bất kỳ thế lực nào tranh đấu ở thế giới Bát Phương, nhưng lần này bỗng nhiên lại thay đổi, điều này rất có thể là vì Điện Kỳ Sơn đã bị người của đỉnh Lam Sơn điều khiển." Ngao Thiên lo lắng nói.
Nếu là như vậy, vậy Hải vực Vĩnh Sinh có thể sẽ lâm vào nguy hiểm.
Đồng thời, lần đại hội luận võ này cũng có thể sẽ dẫn đến cục diện đỉnh Lam Sơn sẽ khống chế hết thảy.
Một khi đại gia tộc thứ ba bị đỉnh Lam Sơn nắm trong tay, như vậy tam đại Chân Thần coi như đã hình thành thế cục hai chọi một, sự thay đổi này sẽ
đẩy Hải vực Vĩnh Sinh vào nguy cơ trùng trùng.
"Chuyện này liên quan gì đến tôi?" Hàn Tam Thiên nói.
"Ta muốn huynh trợ giúp Vương Hoãn Chi." Ngao Thiên nhìn về phía Hàn Tam Thiên, nói thẳng.
"Vương Hoãn Chi là huynh đệ tốt cả đời của ta, hắn không chỉ là người đạt đến cảnh giới Bát Hoang Sơ Giai, quan trọng nhất chính là hắn là y thánh vang danh khắp thế giới Bát Phương, nếu như hắn có thể trở thành Chân Thần thứ ba vậy chỉ cần vung tay hộ một tiếng chắc chắn sẽ được quần hùng trong thiên hạ ủng hộ."
Mà kế hoạch này là quân cờ lớn nhất trong mục tiêu của Ngao Thiên.
Một khi Vương Hoãn Chi leo lên được ngôi vị Chân Thần thứ ba này, lấy năng lực và danh dự của hắn, cộng thêm sự ủng hộ của Hải vực Vĩnh Sinh, tất sẽ rất nhanh có thể thành lập nên một mạng lưới thế lực khổng lồ.
Đến lúc đó hai người bọn họ lực hợp lại đổi kháng với đỉnh Lam Sơn, sẽ có hi vọng thắng rất lớn.
Vốn dĩ Ngao Thiên muốn nâng đỡ những thế lực thân cận với mình hơn, nhưng chuyện đã đến nước này, ông ta không thể không đưa ra sự lựa chọn cuối cùng này.
"Về chuyện con của huynh, huynh có thể yên tâm, hắn sẽ dốc toàn lực cứu chữa, hơn nữa Thiên Độc Sinh Tử Phù cũng sẽ tự động mất hiệu lực sau khi kết thúc đại hội luận võ, vô luận cuối cùng huynh có giúp chúng ta đạt được mục tiêu hay không, Ngao gia chúng ta đều có thể bảo đảm cho huynh sống trong vinh hoa phú quý trọn đời, huynh nghĩ như thế nào?" Ngao Thiên nói.
Hàn Tam Thiên đương nhiên không tin những lời nói nhảm này, lúc còn hữu dụng thì xưng huynh gọi đệ, đến khi đã vô dụng rồi dĩ nhiên sẽ trở thành người dưng, sao Hàn Tam Thiên có thể không rõ đạo lý này?
Nếu mọi chuyện thất bại, Hải vực Vĩnh Sinh sẽ còn tiếp đãi mình sao? Mơ cũng đẹp quá rồi.
Khi đó không bị gán cho cái tội danh, bị trút giận lên đầu đã là phúc đức lắm rồi, còn chờ được hưởng vinh hoa phú quý?
Mặc dù Hàn Tam Thiên cũng không ham những thứ này, nhưng những gì nên hiểu vẫn phải hiểu.
Chẳng qua mọi người đều là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, Hàn Tam Thiên cười cười: "Yên tâm đi, tôi sẽ dốc hết toàn lực đánh tới ba hạng đầu, sau đó cố ý thua Vương Hoãn Chi."
"Huynh đệ, huynh thật sự nói một hiểu mười, nói chuyện với người thông minh quả nhiên bớt việc được rất nhiều hơi sức, huynh hiểu là tốt rồi." Ngao %3D Thiên nghe Hàn Tam Thiên đảm bảo, rốt cục cũng thở ra một hơi. "Đúng rồi, nếu huynh cần công pháp hoặc bất luận thần binh gì, huynh cứ việc mở miệng chỉ cần có thể giúp được huynh, Hải vực Vĩnh Sinh ta tuyệt không keo kiệt. Còn về Ngao quân, ta đã xử trí hắn rồi, nếu huynh có chỗ nào không hài lòng vẫn có thể trách phạt thêm lần nữa."
"Không cần." Ngao Quân là người của ông ta, ngay cả xử phạt như thế nào ông ta cũng không có nói cho mình, nói cho cùng mọi chuyện cũng chỉ làm cho có hình thức mà thôi.
Đúng lúc này, Vương Hoãn Chi đi ra, mặc dù đầu lão ta đầy mồ hôi, hai môi tái nhợt, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt như cũ, nhìn thấy Hàn Tam Thiên và Ngao Thiên, lão ta lập tức nói: "May mắn không phụ lòng các huynh, ta đã loại bỏ toàn bộ
Đoạn cốt Truy hồn tán trong người con gái của huynh, nhưng nàng đã trúng độc một thời gian dài, độc đã ăn vào rất sâu, mỗi ngày huynh tiếp tục để nàng uống những viên đan dược này, trong vòng bảy ngày, chắc chắn sẽ khỏi hẳn." Nói xong, Vương Hoãn Chi lấy ra một cái bình nhỏ từ trong ngực đưa cho Hàn Tam Thiên.
Nghe xong lời này Ngao Thiên cười một tiếng: "Lần này huynh có thể yên tâm rồi, đúng rồi, Vương huynh, huynh ấy đã đáp ứng điều kiện của chúng ta."
Vương Hoãn Chi lập tức nở nụ cười, nhìn Hàn Tam Thiên nói: "Vậy ta nên đa tạ huynh rồi."
"Được rồi, con gái huynh bệnh nặng mới khỏi, ta đoán chừng trong lòng huynh đang gấp rút muốn gặp mặt con gái, chúng ta không tiện làm phiền." Nói xong, Ngao Thiên ôm quyền với Hàn Tam Thiên, mang theo Vương Hoãn Chi và một đám hạ nhân quay người rời đi.
Trở lại trong phòng, Hàn Tam Thiên lập tức vọt tới bên giường, trong tay vận khởi một đạo năng lượng trực tiếp truyền vào trong thân thể Hàn Niệm, Tô Nghênh Hạ cũng mở cái bình kia ra đổ đan dược bên trong ra, đưa lên mũi ngửi ngửi.
Chốc lát sau Hàn Tam Thiên có chút ngạc nhiên nói: "Độc tố trong cơ thể Niệm nhi thật sự biến mất toàn bộ."
Tô Nghênh Hạ cũng khẽ nhíu lông mày: "Đan dược trong này cũng chỉ có hương vị của thảo dược, không có độc tố."
Điều này làm cho Hàn Tam Thiên có chút bất ngờ, với sự thông minh và cơ trí Hàn Tam Thiên, anh biết Vương Hoãn Chi căn bản không có khả năng dứt khoát chữa khỏi cho Hàn Niệm như vậy, lão ta sẽ nửa trị nửa lưu mới có thể thuận tiện điều khiển anh.
Thế nhưng mọi chuyện hoàn toàn nằm ngoài sự dự liệu của anh, Vương Hoãn Chi này lại không hề lưu lại chút nào mà chữa khỏi cho Hàn Niệm.
Thậm chí ngay cả đan dược uống trong bảy ngày tiếp theo cũng hoàn toàn là thật, quả thực làm cho Hàn Tam Thiên khó hiểu, trong hồ lô của bọn họ cuối cùng đang giấu âm mưu gì?
Là thuốc gì đây.
- -----------------
Cái gọi là chính, chẳng qua là phù hợp với lợi ích của đám đông, nên được coi là chính, mà nếu không phù hợp, liền bị xem là tà, nhưng đây thật sự là định nghĩa của chính và tà sao?
"Ý của ông là lần tranh tài này của tôi đột nhiên bị đẩy lên sớm hơn, là do ý của đỉnh Lam Sơn?"
Ngao Thiên có chút kỳ quái nhìn Hàn Tam Thiên một cái, sau đó cười một tiếng: "Huynh đệ, thực lực huynh rất cao, cũng rất thông minh. Lý do mà Điện Kỳ Sơn đưa ra là quy định thi đấu lâm thời có thay đổi, nhưng lý do này hiển nhiên không đủ để thuyết phục mọi người, mục đích của bọn họ thật sự là gì? Không phải là muốn thừa dịp lúc huynh đang mất tích, giải quyết cho dứt khoát tránh cho phát sinh thêm sự cố về sau sao?"
"Nhưng đây không phải là điều tôi lo lắng, thứ làm tôi thật sự lo lắng là Điện Kỳ Sơn từ trước đến nay luôn tự xưng là công minh, trước giờ không gia nhập vào bất kỳ thế lực nào tranh đấu ở thế giới Bát Phương, nhưng lần này bỗng nhiên lại thay đổi, điều này rất có thể là vì Điện Kỳ Sơn đã bị người của đỉnh Lam Sơn điều khiển." Ngao Thiên lo lắng nói.
Nếu là như vậy, vậy Hải vực Vĩnh Sinh có thể sẽ lâm vào nguy hiểm.
Đồng thời, lần đại hội luận võ này cũng có thể sẽ dẫn đến cục diện đỉnh Lam Sơn sẽ khống chế hết thảy.
Một khi đại gia tộc thứ ba bị đỉnh Lam Sơn nắm trong tay, như vậy tam đại Chân Thần coi như đã hình thành thế cục hai chọi một, sự thay đổi này sẽ
đẩy Hải vực Vĩnh Sinh vào nguy cơ trùng trùng.
"Chuyện này liên quan gì đến tôi?" Hàn Tam Thiên nói.
"Ta muốn huynh trợ giúp Vương Hoãn Chi." Ngao Thiên nhìn về phía Hàn Tam Thiên, nói thẳng.
"Vương Hoãn Chi là huynh đệ tốt cả đời của ta, hắn không chỉ là người đạt đến cảnh giới Bát Hoang Sơ Giai, quan trọng nhất chính là hắn là y thánh vang danh khắp thế giới Bát Phương, nếu như hắn có thể trở thành Chân Thần thứ ba vậy chỉ cần vung tay hộ một tiếng chắc chắn sẽ được quần hùng trong thiên hạ ủng hộ."
Mà kế hoạch này là quân cờ lớn nhất trong mục tiêu của Ngao Thiên.
Một khi Vương Hoãn Chi leo lên được ngôi vị Chân Thần thứ ba này, lấy năng lực và danh dự của hắn, cộng thêm sự ủng hộ của Hải vực Vĩnh Sinh, tất sẽ rất nhanh có thể thành lập nên một mạng lưới thế lực khổng lồ.
Đến lúc đó hai người bọn họ lực hợp lại đổi kháng với đỉnh Lam Sơn, sẽ có hi vọng thắng rất lớn.
Vốn dĩ Ngao Thiên muốn nâng đỡ những thế lực thân cận với mình hơn, nhưng chuyện đã đến nước này, ông ta không thể không đưa ra sự lựa chọn cuối cùng này.
"Về chuyện con của huynh, huynh có thể yên tâm, hắn sẽ dốc toàn lực cứu chữa, hơn nữa Thiên Độc Sinh Tử Phù cũng sẽ tự động mất hiệu lực sau khi kết thúc đại hội luận võ, vô luận cuối cùng huynh có giúp chúng ta đạt được mục tiêu hay không, Ngao gia chúng ta đều có thể bảo đảm cho huynh sống trong vinh hoa phú quý trọn đời, huynh nghĩ như thế nào?" Ngao Thiên nói.
Hàn Tam Thiên đương nhiên không tin những lời nói nhảm này, lúc còn hữu dụng thì xưng huynh gọi đệ, đến khi đã vô dụng rồi dĩ nhiên sẽ trở thành người dưng, sao Hàn Tam Thiên có thể không rõ đạo lý này?
Nếu mọi chuyện thất bại, Hải vực Vĩnh Sinh sẽ còn tiếp đãi mình sao? Mơ cũng đẹp quá rồi.
Khi đó không bị gán cho cái tội danh, bị trút giận lên đầu đã là phúc đức lắm rồi, còn chờ được hưởng vinh hoa phú quý?
Mặc dù Hàn Tam Thiên cũng không ham những thứ này, nhưng những gì nên hiểu vẫn phải hiểu.
Chẳng qua mọi người đều là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, Hàn Tam Thiên cười cười: "Yên tâm đi, tôi sẽ dốc hết toàn lực đánh tới ba hạng đầu, sau đó cố ý thua Vương Hoãn Chi."
"Huynh đệ, huynh thật sự nói một hiểu mười, nói chuyện với người thông minh quả nhiên bớt việc được rất nhiều hơi sức, huynh hiểu là tốt rồi." Ngao %3D Thiên nghe Hàn Tam Thiên đảm bảo, rốt cục cũng thở ra một hơi. "Đúng rồi, nếu huynh cần công pháp hoặc bất luận thần binh gì, huynh cứ việc mở miệng chỉ cần có thể giúp được huynh, Hải vực Vĩnh Sinh ta tuyệt không keo kiệt. Còn về Ngao quân, ta đã xử trí hắn rồi, nếu huynh có chỗ nào không hài lòng vẫn có thể trách phạt thêm lần nữa."
"Không cần." Ngao Quân là người của ông ta, ngay cả xử phạt như thế nào ông ta cũng không có nói cho mình, nói cho cùng mọi chuyện cũng chỉ làm cho có hình thức mà thôi.
Đúng lúc này, Vương Hoãn Chi đi ra, mặc dù đầu lão ta đầy mồ hôi, hai môi tái nhợt, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt như cũ, nhìn thấy Hàn Tam Thiên và Ngao Thiên, lão ta lập tức nói: "May mắn không phụ lòng các huynh, ta đã loại bỏ toàn bộ
Đoạn cốt Truy hồn tán trong người con gái của huynh, nhưng nàng đã trúng độc một thời gian dài, độc đã ăn vào rất sâu, mỗi ngày huynh tiếp tục để nàng uống những viên đan dược này, trong vòng bảy ngày, chắc chắn sẽ khỏi hẳn." Nói xong, Vương Hoãn Chi lấy ra một cái bình nhỏ từ trong ngực đưa cho Hàn Tam Thiên.
Nghe xong lời này Ngao Thiên cười một tiếng: "Lần này huynh có thể yên tâm rồi, đúng rồi, Vương huynh, huynh ấy đã đáp ứng điều kiện của chúng ta."
Vương Hoãn Chi lập tức nở nụ cười, nhìn Hàn Tam Thiên nói: "Vậy ta nên đa tạ huynh rồi."
"Được rồi, con gái huynh bệnh nặng mới khỏi, ta đoán chừng trong lòng huynh đang gấp rút muốn gặp mặt con gái, chúng ta không tiện làm phiền." Nói xong, Ngao Thiên ôm quyền với Hàn Tam Thiên, mang theo Vương Hoãn Chi và một đám hạ nhân quay người rời đi.
Trở lại trong phòng, Hàn Tam Thiên lập tức vọt tới bên giường, trong tay vận khởi một đạo năng lượng trực tiếp truyền vào trong thân thể Hàn Niệm, Tô Nghênh Hạ cũng mở cái bình kia ra đổ đan dược bên trong ra, đưa lên mũi ngửi ngửi.
Chốc lát sau Hàn Tam Thiên có chút ngạc nhiên nói: "Độc tố trong cơ thể Niệm nhi thật sự biến mất toàn bộ."
Tô Nghênh Hạ cũng khẽ nhíu lông mày: "Đan dược trong này cũng chỉ có hương vị của thảo dược, không có độc tố."
Điều này làm cho Hàn Tam Thiên có chút bất ngờ, với sự thông minh và cơ trí Hàn Tam Thiên, anh biết Vương Hoãn Chi căn bản không có khả năng dứt khoát chữa khỏi cho Hàn Niệm như vậy, lão ta sẽ nửa trị nửa lưu mới có thể thuận tiện điều khiển anh.
Thế nhưng mọi chuyện hoàn toàn nằm ngoài sự dự liệu của anh, Vương Hoãn Chi này lại không hề lưu lại chút nào mà chữa khỏi cho Hàn Niệm.
Thậm chí ngay cả đan dược uống trong bảy ngày tiếp theo cũng hoàn toàn là thật, quả thực làm cho Hàn Tam Thiên khó hiểu, trong hồ lô của bọn họ cuối cùng đang giấu âm mưu gì?
Là thuốc gì đây.
- -----------------
/2851
|