"Xoạt!"
Cả đám người, lập tức sôi trào.
Vô luận người trong điện hay là người ngoài điện, lúc này bọn họ đều đứng thẳng, một mảnh kinh hô vang lên.
Nhìn thấy một cảnh này ngay cả Hàn Tam Thiên cũng không khỏi bị giật nảy mình.
"Lục gia công chúa, Lục Nhược Tâm cũng tới rồi."
"Ông trời ơi, này, này, này thực sự là quá đẹp rồi? Ta... Ta chẳng biết dùng từ ngữ gì để ca ngợi nàng, này..."
"Đệ nhất mỹ nữ của Thế giới Bát Phương, ta lại may mắn được gặp ở chỗ này."
"Mỹ nữ như vậy, cho dù để cho ta uống nước rửa chân của nàng, ta cũng nguyện ý, quá đẹp."
Lúc Lục Nhược Tâm và Lục Như Hiên dẫn theo người của đỉnh Lam Sơn xuất hiện, đám người giống như bị ném vào một quả bom hẹn giờ, trực tiếp nổ tung.
Mặc dù chỉ là đi theo bên cạnh Lục Như Hiên, nhưng không thể nghi ngờ là, Lục Nhược Tâm dùng cách thuộc về của nàng, tạo ra thanh thế không người nào địch lại.
Nàng thực sự quá đẹp, đến mức đẹp không ít nam nhân ở đây đã sớm thất hồn lạc phách, đầu óc chỉ còn lại nàng, ánh mắt đờ đẫn nhìn theo nàng thật lâu không cách nào tự tỉnh lại.
Rất nhiều nữ nhân ở hiện trường, lúc này cũng bất giác cúi đầu, tự giác hổ thẹn. Bởi vì thực sự nàng đẹp đến không thể hình dung, đẹp đến hoàn mỹ vô khuyết, cố tình bới móc chỗ tật xấu của nàng cũng tìm không r.
Chỉ có Phù Mị tự cao tự đại, đối với Lục Nhược Tâm đang tạo ra náo động như vậy, cực kỳ phẫn nộ.
Nàng hận Lục Nhược Tâm, càng hận ông trời hơn, dựa vào cái gì ông trời lại đối xử với nàng như vậy? Trước kia làm trái bị Tô Nghênh Hạ đè ép, bây giờ thật vất vả Tô Nghênh Hạ mới chết, lại tiếp tới một Lục Nhược Tâm?
Nàng mới là nữ nhân nên được cả thế giới chú ý đến, không phải là người nào khác.
"Quá đẹp rồi." Tô Nghênh Hạ bên cạnh cũng không nhịn được ca ngợi.
Từ góc độ nào đó mà nói, Lục Nhược Tâm hẳn là người mà Hàn Tam Thiên để mắt trước nhất, nhìn thấy một trong nữ nhân xinh đẹp nhất, thậm chí sự xuất hiện của nàng, trực tiếp thay đổi nhận thức Hàn Tam Thiên về mỹ nữ đẹp nhất.
Hàn Tam Thiên tự nhận đã gặp qua không ít mỹ nữ, nhất là sau khi quen biết Tần Sương anh cảm thấy nữ nhân đẹp nhất trên đời này cùng lắm cũng chỉ đến nàng mức tỷ ấy mà thôi, thế nhưng so với vẻ đẹp hiếm có của Tần Sương ở một số phương diện Lục Nhược Tâm này thậm chí còn đẹp hơn cả Tần Sương.
Tần Sương sở hữu một loại khí chất bằng lãnh cộng thêm dung nhan tuyệt thế, bù trừ lẫn nhau, được Hàn Tam Thiên cho rằng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ.
Nhưng Lục Nhược Tâm không phải, nàng chỉ đơn thuần dựa vào gương mặt kia, cũng đã khiến mọi người quy phục.
Nếu như nói, vẻ đẹp của Tần Sương khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác không thể khinh nhờn, vậy vẻ đẹp của Lục Nhược Tâm lại kích phát nội tâm xúc động nguyên thủy nhất của bất luận kẻ nào.
Hoàn mỹ không có chút nào tì vết, thêm vào hương vị nữ nhân vị, cùng ung dung phú quý, y phục tựa như công chúa tiên giới, càng làm cho nàng siêu phàm thoát tục.
"Đẹp thì đẹp, nhưng mà trong lòng anh, em mới là người đẹp nhất." Hàn Tam Thiên chân thành nói.
"Miệng lưỡi trơn tru." Tô Nghênh Hạ mỉm cười, trong lòng lại rất vui vẻ: "Nhưng mà nàng thật xinh đẹp, xinh đẹp đến ngay cả em đều cảm thấy tự ti."
"Hẳn là nàng nên tự ti với em." Hàn Tam Thiên nói.
"Vì sao?" Tô Nghênh Hạ không hiểu.
"Bởi vì em một người chồng tốt nhất thế gian." Hàn Tam Thiên mỉm cười.
Sự khẩn trương trước đó vì Hàn Tam Thiên đùa giỡn cũng vừa hay thư giãn tâm tình.
"Anh muốn ăn đòn à." Tô Nghênh Hạ nắm tay lại nhẹ nhàng nện lên ngực của Hàn Tam Thiên.
Bách Hiểu Sinh đã sớm nhìn đến ngây người, căn bản không có chú ý tới hai vợ chồng này đang đùa giỡn chuyện gì.
"Xem ra lần này Lục gia muốn bỏ hết cả tiền vốn, ngay cả Lục Nhược Tâm cũng theo tới."
"Có mỹ nữ này ở đây, chỉ cần nhẹ nhàng cười một tiếng, bao nhiêu nam nhân đã quỳ dưới váy của nàng."
Lúc này bên cạnh Hàn Tam Thiên, có người cười nói.
Mà tựa hồ vào lúc này, sau khi tam đại gia tộc cuối cùng cũng xuất hiện, thêm vào chín cường giả lúc nãy, cuối cùng mười hai cường giả đã trong lần tranh tài này đã toàn bộ trình diện.
Tay của Cổ Nguyệt vung lên, trên đất trống cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một đạo kết giới.
Lúc này Bách Hiếu Sinh mới tỉnh lại từ trong rung động, nắm lấy cánh tay Hàn Tam Thiên, vô cùng kích động mà nói: "Oa, huynh nhìn thấy không? Là Lục Nhược Tâm, nữ nhân xinh đẹp nhất trong truyền thuyết của thế giới Bát Phương, vậy mà nàng cũng tới, huynh có nhìn thấy không?"
Hàn Tam Thiên trợn trắng mắt: "Đại ca, đây là chuyện của mấy phút trước." Nói xong, chỉ chỉ kết giới trên khoảng đất trống: "Hiện tại cũng đến khúc này rồi."
"Ò." Lúc này Bách Hiểu Sinh mới lúng túng sững sờ, sau đó nhìn Hàn Tam Thiên: "Vậy hẳn là chúng ta mau đi qua, kết giới vừa mở, tranh tài đã chính thức bắt đầu."
Nói xong, Bách Hiểu Sinh đi trước, dẫn theo Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ cùng Niệm nhi, chậm rãi đi về phía kết giới.
Lúc bốn người tới phía trước kết giới, tranh tài, cũng bắt đầu tiến vào thời gian đếm ngược.
Nhưng vào lúc này, bầu trời bỗng nhiên phong vân biến sắc, trên không trung mây dời gió rống, sấm sét vang dội.
Tất cả mọi người bỗng nhiên cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn từ trên trời giáng xuống, những người tu vi thấp một chút lập tức cảm thấy khó thở, mà người có tu vi cao cũng cau mày.
Tất cả mọi người lập tức cảm thấy áp lực vô cùng.
"Chân Thần, Chân Thần, Chân Thần tới."
Đột nhiên, có người tu vi cao hơn một chút, đột nhiên nhảy dựng lên, la thất thanh.
- -----------------
Cả đám người, lập tức sôi trào.
Vô luận người trong điện hay là người ngoài điện, lúc này bọn họ đều đứng thẳng, một mảnh kinh hô vang lên.
Nhìn thấy một cảnh này ngay cả Hàn Tam Thiên cũng không khỏi bị giật nảy mình.
"Lục gia công chúa, Lục Nhược Tâm cũng tới rồi."
"Ông trời ơi, này, này, này thực sự là quá đẹp rồi? Ta... Ta chẳng biết dùng từ ngữ gì để ca ngợi nàng, này..."
"Đệ nhất mỹ nữ của Thế giới Bát Phương, ta lại may mắn được gặp ở chỗ này."
"Mỹ nữ như vậy, cho dù để cho ta uống nước rửa chân của nàng, ta cũng nguyện ý, quá đẹp."
Lúc Lục Nhược Tâm và Lục Như Hiên dẫn theo người của đỉnh Lam Sơn xuất hiện, đám người giống như bị ném vào một quả bom hẹn giờ, trực tiếp nổ tung.
Mặc dù chỉ là đi theo bên cạnh Lục Như Hiên, nhưng không thể nghi ngờ là, Lục Nhược Tâm dùng cách thuộc về của nàng, tạo ra thanh thế không người nào địch lại.
Nàng thực sự quá đẹp, đến mức đẹp không ít nam nhân ở đây đã sớm thất hồn lạc phách, đầu óc chỉ còn lại nàng, ánh mắt đờ đẫn nhìn theo nàng thật lâu không cách nào tự tỉnh lại.
Rất nhiều nữ nhân ở hiện trường, lúc này cũng bất giác cúi đầu, tự giác hổ thẹn. Bởi vì thực sự nàng đẹp đến không thể hình dung, đẹp đến hoàn mỹ vô khuyết, cố tình bới móc chỗ tật xấu của nàng cũng tìm không r.
Chỉ có Phù Mị tự cao tự đại, đối với Lục Nhược Tâm đang tạo ra náo động như vậy, cực kỳ phẫn nộ.
Nàng hận Lục Nhược Tâm, càng hận ông trời hơn, dựa vào cái gì ông trời lại đối xử với nàng như vậy? Trước kia làm trái bị Tô Nghênh Hạ đè ép, bây giờ thật vất vả Tô Nghênh Hạ mới chết, lại tiếp tới một Lục Nhược Tâm?
Nàng mới là nữ nhân nên được cả thế giới chú ý đến, không phải là người nào khác.
"Quá đẹp rồi." Tô Nghênh Hạ bên cạnh cũng không nhịn được ca ngợi.
Từ góc độ nào đó mà nói, Lục Nhược Tâm hẳn là người mà Hàn Tam Thiên để mắt trước nhất, nhìn thấy một trong nữ nhân xinh đẹp nhất, thậm chí sự xuất hiện của nàng, trực tiếp thay đổi nhận thức Hàn Tam Thiên về mỹ nữ đẹp nhất.
Hàn Tam Thiên tự nhận đã gặp qua không ít mỹ nữ, nhất là sau khi quen biết Tần Sương anh cảm thấy nữ nhân đẹp nhất trên đời này cùng lắm cũng chỉ đến nàng mức tỷ ấy mà thôi, thế nhưng so với vẻ đẹp hiếm có của Tần Sương ở một số phương diện Lục Nhược Tâm này thậm chí còn đẹp hơn cả Tần Sương.
Tần Sương sở hữu một loại khí chất bằng lãnh cộng thêm dung nhan tuyệt thế, bù trừ lẫn nhau, được Hàn Tam Thiên cho rằng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ.
Nhưng Lục Nhược Tâm không phải, nàng chỉ đơn thuần dựa vào gương mặt kia, cũng đã khiến mọi người quy phục.
Nếu như nói, vẻ đẹp của Tần Sương khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác không thể khinh nhờn, vậy vẻ đẹp của Lục Nhược Tâm lại kích phát nội tâm xúc động nguyên thủy nhất của bất luận kẻ nào.
Hoàn mỹ không có chút nào tì vết, thêm vào hương vị nữ nhân vị, cùng ung dung phú quý, y phục tựa như công chúa tiên giới, càng làm cho nàng siêu phàm thoát tục.
"Đẹp thì đẹp, nhưng mà trong lòng anh, em mới là người đẹp nhất." Hàn Tam Thiên chân thành nói.
"Miệng lưỡi trơn tru." Tô Nghênh Hạ mỉm cười, trong lòng lại rất vui vẻ: "Nhưng mà nàng thật xinh đẹp, xinh đẹp đến ngay cả em đều cảm thấy tự ti."
"Hẳn là nàng nên tự ti với em." Hàn Tam Thiên nói.
"Vì sao?" Tô Nghênh Hạ không hiểu.
"Bởi vì em một người chồng tốt nhất thế gian." Hàn Tam Thiên mỉm cười.
Sự khẩn trương trước đó vì Hàn Tam Thiên đùa giỡn cũng vừa hay thư giãn tâm tình.
"Anh muốn ăn đòn à." Tô Nghênh Hạ nắm tay lại nhẹ nhàng nện lên ngực của Hàn Tam Thiên.
Bách Hiểu Sinh đã sớm nhìn đến ngây người, căn bản không có chú ý tới hai vợ chồng này đang đùa giỡn chuyện gì.
"Xem ra lần này Lục gia muốn bỏ hết cả tiền vốn, ngay cả Lục Nhược Tâm cũng theo tới."
"Có mỹ nữ này ở đây, chỉ cần nhẹ nhàng cười một tiếng, bao nhiêu nam nhân đã quỳ dưới váy của nàng."
Lúc này bên cạnh Hàn Tam Thiên, có người cười nói.
Mà tựa hồ vào lúc này, sau khi tam đại gia tộc cuối cùng cũng xuất hiện, thêm vào chín cường giả lúc nãy, cuối cùng mười hai cường giả đã trong lần tranh tài này đã toàn bộ trình diện.
Tay của Cổ Nguyệt vung lên, trên đất trống cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một đạo kết giới.
Lúc này Bách Hiếu Sinh mới tỉnh lại từ trong rung động, nắm lấy cánh tay Hàn Tam Thiên, vô cùng kích động mà nói: "Oa, huynh nhìn thấy không? Là Lục Nhược Tâm, nữ nhân xinh đẹp nhất trong truyền thuyết của thế giới Bát Phương, vậy mà nàng cũng tới, huynh có nhìn thấy không?"
Hàn Tam Thiên trợn trắng mắt: "Đại ca, đây là chuyện của mấy phút trước." Nói xong, chỉ chỉ kết giới trên khoảng đất trống: "Hiện tại cũng đến khúc này rồi."
"Ò." Lúc này Bách Hiểu Sinh mới lúng túng sững sờ, sau đó nhìn Hàn Tam Thiên: "Vậy hẳn là chúng ta mau đi qua, kết giới vừa mở, tranh tài đã chính thức bắt đầu."
Nói xong, Bách Hiểu Sinh đi trước, dẫn theo Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ cùng Niệm nhi, chậm rãi đi về phía kết giới.
Lúc bốn người tới phía trước kết giới, tranh tài, cũng bắt đầu tiến vào thời gian đếm ngược.
Nhưng vào lúc này, bầu trời bỗng nhiên phong vân biến sắc, trên không trung mây dời gió rống, sấm sét vang dội.
Tất cả mọi người bỗng nhiên cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn từ trên trời giáng xuống, những người tu vi thấp một chút lập tức cảm thấy khó thở, mà người có tu vi cao cũng cau mày.
Tất cả mọi người lập tức cảm thấy áp lực vô cùng.
"Chân Thần, Chân Thần, Chân Thần tới."
Đột nhiên, có người tu vi cao hơn một chút, đột nhiên nhảy dựng lên, la thất thanh.
- -----------------
/2851
|