Nhìn thấy cái tai này, Hàn Tam Thiên không khỏi nhíu mày, nữ nhân này bị biến thái sao?
Cầm một cái lỗ tai người trong tay làm gì!
Tuy nói trong Bát phương thế giới này mạng người như cây cỏ ven đường, nhưng cũng không đến mức có thể cầm bộ phận của cơ thể người lắc lư khắp nơi, dù sao như vậy cũng thật sự quá phản cảm.
Nhưng điều làm cho Hàn Tam Thiên càng lo lắng chính là cái lổ tai này, đến tột cùng là của ai.
Trực giác nói cho Hàn Tam Thiên, chủ nhân của lỗ tai này hẳn là người có quan hệ với mình.
Người mà Hàn Tam Thiên nghĩ đến đầu tiên là Tiểu Đào hoặc Tần Sương.
Nhưng rất nhanh anh liền bài trừ suy nghĩ này, tuy rằng từ lúc ở bảo tàng hồng quang tới nay anh vẫn chưa gặp lại Tiểu Đào cùng Sở Phong, tựa hồ cũng không thấy tin tức của Sở Phong trước khi phân đội trưởng của các đội vào bảo tàng, hắn cùng vài đạo trưởng kỳ quái kia biến mất không tung tích, nhưng Hàn Tam Thiên cảm thấy lúc đó hẳn là bọn họ đã chủ động rời đi.
Với tính cách của Tiểu Đào và thân phận đặc thù của nàng, nếu nhiên không có Hàn Tam Thiên bên cạnh, nàng hẳn là sẽ không đến đây giúp vui đâu.
Về phần Tần Sương, mới vừa rồi Hàn Tam Thiên còn thấy được nàng trong đám người, hoàn hảo không tổn hao gì, hẳn là cũng không phải nàng, huống chi, Lục Nhược Tâm chắc hẳn cũng không rõ lắm quan hệ hiện giờ giữa mình và các nàng.
Càng quan trọng hơn là cái lỗ tai này, thoạt nhìn cũng không giống của nữ nhân mà là của nam nhân.
Vậy là của ai đây?
Nam nhân có quan hệ với mình Hàn Tam Thiên thầm nghĩ tới một người.
Tần Thanh Phong!
Nhưng hắn hẳn là sẽ không tới nơi này, hơn nữa, lấy tính mạng của hắn ra thật sự có thể uy hiếp đến Hàn Tam Thiên anh sao?
"Xem ra, ngươi đã sắp quên của bằng hữu cũ của ngươi rồi." Lục Nhược Tâm nhẹ nhàng cười, thu hồi cái lỗ tai lại, ra vẻ như muốn rời đi: "Rốt cuộc, cái gọi là người hướng chỗ cao mà đi, nước hướng chỗ thấp mà chảy, có người lên như diều gặp gió, làm sao có thể nhớ rõ đến những bằng hữu ngày xưa cùng và sinh ra tử đây? Có được phú quý, người liền quên đi, những tấm chân tình khi hoạn nạn, quả thực được hưởng vinh hoa phú quý rồi lòng người cũng liền thay đổi."
Nói xong, Lục Nhược Tâm xoay người định rời đi. "Khoan đã!" Hàn Tam Thiên đột nhiên ngăn nàng lại:
"Vừa rồi ngươi nói cái gì?"
Tựa hồ trong lòng nàng đã sớm biết Hàn Tam Thiên sẽ gọi nàng lại nhưng Lục Nhược Tâm vẫn đang giả vờ giả vịt, quay đầu lại cười nói: "Ta nói những gì chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao?"
"Thế nào là bằng hữu thập tử nhất sinh ngày xưa?" Lúc này trong lòng Hàn Tam Thiên đang nhen nhóm một dự cảm không lành.
Lục Nhược Tâm mỉm cười: "À, chẳng qua là mấy con kiến ở Hiên Viên thế giới mà thôi, có thể là ta lầm, làm sao ngươi có thể kết giao bằng hữu với những kẻ tầm thường hơn rác rưởi đó chứ? Đúng rồi, ta nghe nói, hình như bọn họ gọi là Mặc Dương, Đao Thập Nhị gì đó thì phải."
Vừa nghe đến hai cái tên này, Hàn Tam Thiên nhất thời nghiến răng nghiến lợi, đối với anh mà nói, tuy rằng Mặc Dương cùng Đao Thập Nhị không phải huynh đệ ruột thịt, nhưng còn hơn hẳn huynh đệ ruột thịt! Cố nén tức giận, Hàn Tam Thiên nói: "Ngươi đã làm gì bọn họ?"
"Ngoại trù Đao Thập Nhị bị thiếu mất một cái lỗ tai, cuộc sống của cả hai điều đang rất tốt. Nhưng mà, người thần bí, bọn họ là bằng hữu của Hàn Tam Thiên, ngươi quan tâm bọn họ như vậy để làm gì vậy?" Lục Nhược Tâm không khỏi cười lạnh nói.
Lục Nhược Tâm cười đến vô cùng âm hiểm, cũng dị thường tự tin, mục đích của một chiêu này của nàng chính là nghiệm chứng thân phận của Hàn Tam Thiên, cho nên giống ngay từ đầu đã trực tiếp đánh phủ đầu không để cho Hàn Tam Thiên cơ hội trở mình.
Bởi vì đối với nàng mà nói, người thần bí này có phải Hàn Tam Thiên hay không vô cùng quan trọng, cũng trực tiếp ảnh hưởng đến vài người ở Hiên Viên thế giới kia, liệu rằng bọn họ có trở thành quân ác chủ bài trong tay hay không.
Nhưng nhìn thấy Hàn Tam Thiên như vậy nước cờ này nàng đã đi đúng rồi.
Theo một góc độ nào đó, nữ nhân này cũng quả thật đối với những việc đã làm với mình điều vô cùng tự tin cùng tính toán không chút sơ hở.
Mặc dù dùng mỹ nhân kế thất bại, nhưng vẫn có sát chiêu vũng vàng đang đợi Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên cắn chặt hàm răng, lạnh giọng quát: "Lấy những người ở Hiên Viên thế giới ra áp chế ta, Lục Nhược Tâm, ngươi là loại anh hung gì!"
"Cho tới bây giờ ta cũng không phải là anh hùng, ta chỉ là một nữ tử, người chưa từng nghe qua, tiểu nhân và nữ tử rất khó phòng bị sao?" Lục Nhược Tâm không thèm để ý, cười nhạo nói.
"Ngươi muốn gì?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng hỏi. ngôn tình hay
"Ở đây nhiều người quá, tiểu nữ tử trời sinh tính tình có chút thẹn thùng, cho nên định ra thời gian, chỉ hai chúng ta gặp mặt, cùng nhau tán gẫu." Lục Nhược Tâm nhẹ giọng cười, sau đó thi triển khinh công bay đi giống như một tiên nữ.
Nhìn bóng dáng nàng rời đi, Hàn Tam Thiên gắt gao xiết chặt nắm đấm, trong lòng phẫn nộ khó thể nhịn.
Ở trong lòng Hàn Tam Thiên, đám người Mặc Dương cùng Đạo Thập Nhị có vị trí rất quan trọng, cho dù tu vi của bọn họ cùng tu vi của Hàn Tam Thiên hiện giờ hoàn toàn cách xa một trời một vực, nhưng tình cảm sâu đậm không có quan hệ gì đến thực lực mạnh yếu.
Hàn Tam Thiên vĩnh viễn xem bọn họ là huynh đệ của mình.
Nhưng điều khiến cho Hàn Tam Thiên không thể ngờ được là Lục Nhược Tâm lại bắt bọn họ vào tay.
Lục Nhược Tâm vừa rời đi, trong nháy mắt sĩ khí của người của đỉnh Lam Sơn cũng tan rã, còn đám người Hải vực Vĩnh Sinh hoan hô nhảy nhót, tung hô chiến thắng.
"Người thần bí, giỏi quá đi, người thần bí thật tuyệt vời!"
Lúc này những người thuộc thế lực của Hải vực Vĩnh Sinh dưới mặt đất hướng về phía Hàn Tam Thiên trên bầu trời, đồng loạt buông binh khí, hai tay giơ trên đỉnh đầu quỳ lạy, lớn tiếng hô lên.
Đối với bọn họ mà nói Hàn Tam Thiên không phải chân thần, nhưng trong đại hội luận võ lần này anh không khác gì chân thần.
Từ lúc người thần bí lên đài bị người người cười nhạo cho đến khi một đám người đều tự vả mặt bôm bốp, tiếp đó lại gây ra những trận kinh thiên động địa rồi đến hiện giờ anh đã mang thắng lợi về cho Hải vực Vĩnh Sinh.
Trong Bát Phương thế giới lấy thực lực làm đầu này, tất cả biểu hiện của Hàn Tam Thiên làm cho người ta thấy được thực lực kinh người, tất nhiên sẽ dẫn tới vô số người tôn sùng cùng sùng bái.
Nhưng trong lúc mọi người hoan hô, một đám người khác thần sắc ảm đạm, hận không thể rút gân lột da Hàn Tam Thiên ra.
Tiên Linh sư thái cùng Diệp Cô Thành đều cắn chặt răng, nội tâm đã hận Hàn Tam Thiên tới cực điểm.
Vốn dĩ, bọn họ đang tính toán có thể đoạt được một phần công đầu, như vậy ít nhất có thể lập nên uy danh, vừa đạt được sự coi trọng của Hải vực Vĩnh Sinh, quả thực là một giấc mơ không thể nào đẹp hơn được nữa.
Nhưng Hàn Tam Thiên lại cướp hết toàn bộ công lao vốn về loại bọn họ về tay mình, ngay cả một chút xíu công lao cũng không chừa cho bọn họ, như vậy làm sao bọn họ có thể không hận đây.
Bọn họ cũng không hề nghĩ tới, nếu không có Hàn Tam Thiên, chỉ dựa vào bọn họ, có tư cách gì để cùng tranh đoạt đồ đằng với người của đỉnh Lam Sơn, tất nhiên bọn họ chả có tư cách.
Hàn Tam Thiên chậm rãi hạ xuống từ giữa không trung, đối mặt đám người đang điên cuồng hoan hô, anh lại căn bản không tâm tình đi hưởng thụ, trong lòng anh chỉ còn lại lo lắng.
Anh không biết đến tột cùng Lục Nhược Tâm đang ấp ủ âm mưu gì.
Ngay sau khi Hàn Tam Thiên hạ xuống, Vương Hoãn Chi nhiệt tình đi lên đón: "Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, thần bí huynh đệ, ngươi thực sự làm cho lão già ta phải mở rộng tầm, người đâu, mau điều chỉnh binh mã, bày trận, chuẩn bị tốt công tác phòng ngự, thần bí huynh đệ, ngươi đã vất vả rồi, hãy nghỉ ngơi đi, sau đó chúng ta cùng nhau đến Thực phong, tối hôm nay chúng ta không say không về."
Hàn Tam Thiên khẽ cắn môi, ngoài cười nhưng trong không cười, vội vã chuẩn bị Hồng Môn Yến như vậy? Không để đợi được nữa rồi à?
"Được!" Hàn Tam Thiên cười đáp.
- -----------------
Cầm một cái lỗ tai người trong tay làm gì!
Tuy nói trong Bát phương thế giới này mạng người như cây cỏ ven đường, nhưng cũng không đến mức có thể cầm bộ phận của cơ thể người lắc lư khắp nơi, dù sao như vậy cũng thật sự quá phản cảm.
Nhưng điều làm cho Hàn Tam Thiên càng lo lắng chính là cái lổ tai này, đến tột cùng là của ai.
Trực giác nói cho Hàn Tam Thiên, chủ nhân của lỗ tai này hẳn là người có quan hệ với mình.
Người mà Hàn Tam Thiên nghĩ đến đầu tiên là Tiểu Đào hoặc Tần Sương.
Nhưng rất nhanh anh liền bài trừ suy nghĩ này, tuy rằng từ lúc ở bảo tàng hồng quang tới nay anh vẫn chưa gặp lại Tiểu Đào cùng Sở Phong, tựa hồ cũng không thấy tin tức của Sở Phong trước khi phân đội trưởng của các đội vào bảo tàng, hắn cùng vài đạo trưởng kỳ quái kia biến mất không tung tích, nhưng Hàn Tam Thiên cảm thấy lúc đó hẳn là bọn họ đã chủ động rời đi.
Với tính cách của Tiểu Đào và thân phận đặc thù của nàng, nếu nhiên không có Hàn Tam Thiên bên cạnh, nàng hẳn là sẽ không đến đây giúp vui đâu.
Về phần Tần Sương, mới vừa rồi Hàn Tam Thiên còn thấy được nàng trong đám người, hoàn hảo không tổn hao gì, hẳn là cũng không phải nàng, huống chi, Lục Nhược Tâm chắc hẳn cũng không rõ lắm quan hệ hiện giờ giữa mình và các nàng.
Càng quan trọng hơn là cái lỗ tai này, thoạt nhìn cũng không giống của nữ nhân mà là của nam nhân.
Vậy là của ai đây?
Nam nhân có quan hệ với mình Hàn Tam Thiên thầm nghĩ tới một người.
Tần Thanh Phong!
Nhưng hắn hẳn là sẽ không tới nơi này, hơn nữa, lấy tính mạng của hắn ra thật sự có thể uy hiếp đến Hàn Tam Thiên anh sao?
"Xem ra, ngươi đã sắp quên của bằng hữu cũ của ngươi rồi." Lục Nhược Tâm nhẹ nhàng cười, thu hồi cái lỗ tai lại, ra vẻ như muốn rời đi: "Rốt cuộc, cái gọi là người hướng chỗ cao mà đi, nước hướng chỗ thấp mà chảy, có người lên như diều gặp gió, làm sao có thể nhớ rõ đến những bằng hữu ngày xưa cùng và sinh ra tử đây? Có được phú quý, người liền quên đi, những tấm chân tình khi hoạn nạn, quả thực được hưởng vinh hoa phú quý rồi lòng người cũng liền thay đổi."
Nói xong, Lục Nhược Tâm xoay người định rời đi. "Khoan đã!" Hàn Tam Thiên đột nhiên ngăn nàng lại:
"Vừa rồi ngươi nói cái gì?"
Tựa hồ trong lòng nàng đã sớm biết Hàn Tam Thiên sẽ gọi nàng lại nhưng Lục Nhược Tâm vẫn đang giả vờ giả vịt, quay đầu lại cười nói: "Ta nói những gì chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao?"
"Thế nào là bằng hữu thập tử nhất sinh ngày xưa?" Lúc này trong lòng Hàn Tam Thiên đang nhen nhóm một dự cảm không lành.
Lục Nhược Tâm mỉm cười: "À, chẳng qua là mấy con kiến ở Hiên Viên thế giới mà thôi, có thể là ta lầm, làm sao ngươi có thể kết giao bằng hữu với những kẻ tầm thường hơn rác rưởi đó chứ? Đúng rồi, ta nghe nói, hình như bọn họ gọi là Mặc Dương, Đao Thập Nhị gì đó thì phải."
Vừa nghe đến hai cái tên này, Hàn Tam Thiên nhất thời nghiến răng nghiến lợi, đối với anh mà nói, tuy rằng Mặc Dương cùng Đao Thập Nhị không phải huynh đệ ruột thịt, nhưng còn hơn hẳn huynh đệ ruột thịt! Cố nén tức giận, Hàn Tam Thiên nói: "Ngươi đã làm gì bọn họ?"
"Ngoại trù Đao Thập Nhị bị thiếu mất một cái lỗ tai, cuộc sống của cả hai điều đang rất tốt. Nhưng mà, người thần bí, bọn họ là bằng hữu của Hàn Tam Thiên, ngươi quan tâm bọn họ như vậy để làm gì vậy?" Lục Nhược Tâm không khỏi cười lạnh nói.
Lục Nhược Tâm cười đến vô cùng âm hiểm, cũng dị thường tự tin, mục đích của một chiêu này của nàng chính là nghiệm chứng thân phận của Hàn Tam Thiên, cho nên giống ngay từ đầu đã trực tiếp đánh phủ đầu không để cho Hàn Tam Thiên cơ hội trở mình.
Bởi vì đối với nàng mà nói, người thần bí này có phải Hàn Tam Thiên hay không vô cùng quan trọng, cũng trực tiếp ảnh hưởng đến vài người ở Hiên Viên thế giới kia, liệu rằng bọn họ có trở thành quân ác chủ bài trong tay hay không.
Nhưng nhìn thấy Hàn Tam Thiên như vậy nước cờ này nàng đã đi đúng rồi.
Theo một góc độ nào đó, nữ nhân này cũng quả thật đối với những việc đã làm với mình điều vô cùng tự tin cùng tính toán không chút sơ hở.
Mặc dù dùng mỹ nhân kế thất bại, nhưng vẫn có sát chiêu vũng vàng đang đợi Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên cắn chặt hàm răng, lạnh giọng quát: "Lấy những người ở Hiên Viên thế giới ra áp chế ta, Lục Nhược Tâm, ngươi là loại anh hung gì!"
"Cho tới bây giờ ta cũng không phải là anh hùng, ta chỉ là một nữ tử, người chưa từng nghe qua, tiểu nhân và nữ tử rất khó phòng bị sao?" Lục Nhược Tâm không thèm để ý, cười nhạo nói.
"Ngươi muốn gì?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng hỏi. ngôn tình hay
"Ở đây nhiều người quá, tiểu nữ tử trời sinh tính tình có chút thẹn thùng, cho nên định ra thời gian, chỉ hai chúng ta gặp mặt, cùng nhau tán gẫu." Lục Nhược Tâm nhẹ giọng cười, sau đó thi triển khinh công bay đi giống như một tiên nữ.
Nhìn bóng dáng nàng rời đi, Hàn Tam Thiên gắt gao xiết chặt nắm đấm, trong lòng phẫn nộ khó thể nhịn.
Ở trong lòng Hàn Tam Thiên, đám người Mặc Dương cùng Đạo Thập Nhị có vị trí rất quan trọng, cho dù tu vi của bọn họ cùng tu vi của Hàn Tam Thiên hiện giờ hoàn toàn cách xa một trời một vực, nhưng tình cảm sâu đậm không có quan hệ gì đến thực lực mạnh yếu.
Hàn Tam Thiên vĩnh viễn xem bọn họ là huynh đệ của mình.
Nhưng điều khiến cho Hàn Tam Thiên không thể ngờ được là Lục Nhược Tâm lại bắt bọn họ vào tay.
Lục Nhược Tâm vừa rời đi, trong nháy mắt sĩ khí của người của đỉnh Lam Sơn cũng tan rã, còn đám người Hải vực Vĩnh Sinh hoan hô nhảy nhót, tung hô chiến thắng.
"Người thần bí, giỏi quá đi, người thần bí thật tuyệt vời!"
Lúc này những người thuộc thế lực của Hải vực Vĩnh Sinh dưới mặt đất hướng về phía Hàn Tam Thiên trên bầu trời, đồng loạt buông binh khí, hai tay giơ trên đỉnh đầu quỳ lạy, lớn tiếng hô lên.
Đối với bọn họ mà nói Hàn Tam Thiên không phải chân thần, nhưng trong đại hội luận võ lần này anh không khác gì chân thần.
Từ lúc người thần bí lên đài bị người người cười nhạo cho đến khi một đám người đều tự vả mặt bôm bốp, tiếp đó lại gây ra những trận kinh thiên động địa rồi đến hiện giờ anh đã mang thắng lợi về cho Hải vực Vĩnh Sinh.
Trong Bát Phương thế giới lấy thực lực làm đầu này, tất cả biểu hiện của Hàn Tam Thiên làm cho người ta thấy được thực lực kinh người, tất nhiên sẽ dẫn tới vô số người tôn sùng cùng sùng bái.
Nhưng trong lúc mọi người hoan hô, một đám người khác thần sắc ảm đạm, hận không thể rút gân lột da Hàn Tam Thiên ra.
Tiên Linh sư thái cùng Diệp Cô Thành đều cắn chặt răng, nội tâm đã hận Hàn Tam Thiên tới cực điểm.
Vốn dĩ, bọn họ đang tính toán có thể đoạt được một phần công đầu, như vậy ít nhất có thể lập nên uy danh, vừa đạt được sự coi trọng của Hải vực Vĩnh Sinh, quả thực là một giấc mơ không thể nào đẹp hơn được nữa.
Nhưng Hàn Tam Thiên lại cướp hết toàn bộ công lao vốn về loại bọn họ về tay mình, ngay cả một chút xíu công lao cũng không chừa cho bọn họ, như vậy làm sao bọn họ có thể không hận đây.
Bọn họ cũng không hề nghĩ tới, nếu không có Hàn Tam Thiên, chỉ dựa vào bọn họ, có tư cách gì để cùng tranh đoạt đồ đằng với người của đỉnh Lam Sơn, tất nhiên bọn họ chả có tư cách.
Hàn Tam Thiên chậm rãi hạ xuống từ giữa không trung, đối mặt đám người đang điên cuồng hoan hô, anh lại căn bản không tâm tình đi hưởng thụ, trong lòng anh chỉ còn lại lo lắng.
Anh không biết đến tột cùng Lục Nhược Tâm đang ấp ủ âm mưu gì.
Ngay sau khi Hàn Tam Thiên hạ xuống, Vương Hoãn Chi nhiệt tình đi lên đón: "Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, thần bí huynh đệ, ngươi thực sự làm cho lão già ta phải mở rộng tầm, người đâu, mau điều chỉnh binh mã, bày trận, chuẩn bị tốt công tác phòng ngự, thần bí huynh đệ, ngươi đã vất vả rồi, hãy nghỉ ngơi đi, sau đó chúng ta cùng nhau đến Thực phong, tối hôm nay chúng ta không say không về."
Hàn Tam Thiên khẽ cắn môi, ngoài cười nhưng trong không cười, vội vã chuẩn bị Hồng Môn Yến như vậy? Không để đợi được nữa rồi à?
"Được!" Hàn Tam Thiên cười đáp.
- -----------------
/2851
|