Si Mộng bị đánh đau cũng căn bản không dám có chút tức giận nào, ngược lại nàng sợ hãi vội vàng đứng lên quỳ xuống một lần nữa, không biết mình lại chọc gì tới vị chủ tử vui giận thất thường này. "Ai cho ngươi tự chủ trương giết hắn?" Lục Nhược Tâm hơi giận dữ.
Si Mộng nháy mắt càng thêm sửng sốt, vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ đáng chết." "Ta muốn người giúp hắn." Lục Nhược Tâm khẽ cười nói. "Tiểu thư, nô tỳ ngu dốt, lần này người thần bí trợ giúp Hải vực Vĩnh Sinh, khiến cho đỉnh Lam Sơn chúng ta lần đầu tiên bị đánh bại, nếu Hiên công tử cùng ngài cảng vì sự xuất hiện của người này, mà bị gia chủ trách phạt làm việc bất thành, tại sao người còn muốn nô tỳ phải giúp hắn?" Si Mộng kỳ quái hỏi.
Hiện giờ đỉnh Lam Sơn đau đớn mất đi vị trí chân thần thứ ba, đối với định Lam Sơn mà nói, thua trận không chỉ là vấn đề mặt mũi, mà còn làm cho thế lực của đỉnh Lam Sơn bắt đầu rơi xuống thế yếu.
Mà đầu sỏ gây nên tất cả những chuyện này chính là người thần bí, đinh Lam Sơn tất nhiên là hận không thể rút gân róc xương hắn ra.
Huống chi, mục của việc Si Mộng bị Lục Nhược Tâm cải tạo, cũng là vì đối phó Hàn Tam Thiên, nếu người thần bí có khả năng lớn là Hàn Tam Thiên vậy không phải nên giết hắn càng sớm càng tốt sao? "Ngươi thì biết cái gì? Dây dài mới câu được cá lớn." Lục
Nhược Tâm mỉm cười.
Si Mộng khó hiểu: "Tiểu thư, hiện giờ người đã rất khẳng định người thần bí chính là Hàn Tam Thiên, vậy tại sao..." "Ta sẽ đối phó hắn, nhưng vẫn chưa muốn giết hắn." Lục Nhược Tâm nhẹ nhàng cười, tuy rằng theo góc độ nào đó, Hàn Tam Thiên đánh bại nàng, làm cho nàng mất mặt.
Nhưng vô hình trung điều này làm cho Lục Nhược Tâm càng thêm vui vẻ.
Nàng loại này nữ nhân thông minh, vĩnh viễn đều có thể dựa vào sự ỷ lại của phụ thân mà cố tình mở rộng thế lực mình, giống như bề ngoài mang danh nghĩa là trợ giúp đinh Lam Son đối phó Phù gia, nhưng trên thực tế lại âm thầm nắm giữ điểm mấu chốt để uy hiếp Hàn Tam Thiên.
Lấy danh nghĩa là trợ giúp Lục Nhược Hiên đối phó người thần bí, trên thực tế cũng đang không ngừng dò la thân phận của người thần bí. Mỗi một việc nàng làm, bề ngoài nhìn vào đều hoàn hảo không thể xoi mói nhưng đồng thời nàng vẫn luôn tim kiểm thiết lập những gì có lợi cho bản thân.
Có đôi khi, ngươi rõ ràng bị nàng bán đi, nhưng không hề từ nhận ra còn giúp nàng đếm tiền.
Mặc dù Hàn Tam Thiên vứt bỏ thân phận cữ đột nhiên lấy thân phận người thần bí xuất hiện rồi gây rối đại hội luận võ lần này, nhưng nữ nhân này cũng rất nhanh chóng điều chỉnh kế sách của mình.
Đối với đỉnh Lam Sơn mà nói, thất bại trận này hiến nhiên một nỗi nhục, nhưng đối Lục Nhược Tâm đây cũng một cơ hội vô cùng tốt.
Bởi vì thế cục bên ngoài càng phức tạp, đỉnh Lam Sơn cùng phụ thân càng cần nàng, trong thế cục này nàng vẫn có thể thu về lợi ích cho chính bản thân mình như cũ.
Mà xét về mặt danh tiếng, lúc đó nàng thay đỉnh Lam Sơn xuất chinh đồng thời có thể đánh một trận gây dựng nên thanh danh của mình, vừa giúp cho thể lực của mình càng lớn mạnh.
Nhưng quan trọng nhất là Hàn Tam Thiên, kẻ chỉ biết gây rối này, đến lúc đó vẫn chỉ là một quân cờ trong tay nàng.
Một khi thiên hạ có biến, ai mới là người được lợi thế lớn nhất, đã rất rõ ràng.
Nghĩ đến đây, trên mặt Lục Nhược Tâm lộ ra ý cười lạnh lùng.
Ba ngày sau...
Sau Khi đại chiến đồ đằng chính thức chấm dứt, không ngoài dự định Vương Hoãn Chi được chọn làm chân thần thứ ba, cũng chính thức tuyên bố thành lập Dược thần các, bắt đầu chiêu mộ thiên hạ hiền sĩ, muốn lập môn hộ.
Trong Kỳ Sơn điện, không ít anh hùng hảo hán đều tụ tập lại vi một chức vị đáng mơ ước và cơ hội phát triển trong thế lực của gia tộc mới.
Vì thế Hải vực Vĩnh Sinh cũng lấy phương thức tặng lễ chúc mừng, nhưng sau lưng đã dùng không ít tiền tài trợ giúp thế lực của Vương Hoãn Chi có thể phát triển lớn mạnh hơn nữa.
Nhất thời, Dược thần các phong quan vô hạn, cả Bát Phương thế giới đều xôn xao vì chuyện đại hỷ của Dược thần các, tin tức truyền đi khắp nơi, nhân sĩ khắp chốn cũng không ngừng tân bốc Dược thần các.
Tất nhiên, tuy rằng Hàn Tam Thiên dưới thân phận người thần bí đã chết, nhưng đến cuối cùng người thần bí vẫn là thiên thần hạ phàm trong lòng mọi người, vẫn được lưu truyền trong giang hồ như cũ. Đ
Trong đó có khen có chê, người ca ngợi tất nhiên cho là người thần bí là thần tiên quân lâm thiên hạ, còn người chê cười lại cho rằng người thần bí nói bất quá chỉ là một con chó do Hải vực Vĩnh Sinh huấn luyện ra mà thôi, có thổi phồng thế nào cũng vô dụng, tất nhiên đã bị người khác lấy cớ diệt trừ.
Những người ca ngợi phần lớn đều là giang hồ nhân sĩ và không ít người của Kỳ Sơn đỉnh được nhìn thấy bộ dạng quang mang sáng ngời của người thần bí, còn những người xem thường thực rõ ràng chính là thế lực của đỉnh Lam Sơn cùng người Hải vực Vĩnh Sinh cố ý đè áp thanh danh của người thần bí xuống.
Ngày mới đã đến, trong Sương Thủy Thành tiếng người vẫn ồn ào như cũ, đang trải qua dư âm của đại hội luận võ, không ít người từ Kỳ Sơn đỉnh xuống sẽ dừng chân nghỉ tạm trên đường đi qua nơi này.
Chỉ là cảnh còn người mất.
Những người đã đi qua nơi nời rất nhiều người không còn có thể trở về, mà những người có thể trở về phần lớn đã sớm thay đổi hoàn toàn trang phục và thân phận, người mất người hưởng vinh hoa, có người chết cũng có người mãi đi xa.
Trong một ngôi miếu đổ nát ngoài thành Sương Thủy.
Hàn Tiêu đang ngồi trong góc tường dùng ngói hầm gà, nhưng vào lúc này, một tôn xưng xa lạ đầy ngạc nhiên vang lên bên tai anh. "Sư phụ."
Quay đầu nhìn lại, phía trên cửa, có năm thân ảnh đang đứng nơi đó, người đi đầu đang mang theo mặt nạ ôm một cái đứa nhỏ lúc này tháo xuống mặt nạ, trên gương mặt lộ nét cười.
Ngoài nhóm người Hàn Tam Thiên, còn có thể là ai đây? "Tam Thiên?" Hàn Tiêu sửng sốt, ngay sau đó vui vẻ, bỏ lại nồi ngói vội vàng đứng dậy bước tới.
Đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, ông vô cùng vui mừng năm lấy tay Hàn Tam Thiên, nhưng lúc tay ông mới vừa một đụng đến Hàn Tam Thiên, đột nhiên sắc mặt Hàn Tiêu tải nhợt, sau đó hợp cả người ông hơi lảo đảo, ngồi bịch xuống đất.
Dường như ông bị điều gì đó dọa, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
- -----------------
Si Mộng nháy mắt càng thêm sửng sốt, vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ đáng chết." "Ta muốn người giúp hắn." Lục Nhược Tâm khẽ cười nói. "Tiểu thư, nô tỳ ngu dốt, lần này người thần bí trợ giúp Hải vực Vĩnh Sinh, khiến cho đỉnh Lam Sơn chúng ta lần đầu tiên bị đánh bại, nếu Hiên công tử cùng ngài cảng vì sự xuất hiện của người này, mà bị gia chủ trách phạt làm việc bất thành, tại sao người còn muốn nô tỳ phải giúp hắn?" Si Mộng kỳ quái hỏi.
Hiện giờ đỉnh Lam Sơn đau đớn mất đi vị trí chân thần thứ ba, đối với định Lam Sơn mà nói, thua trận không chỉ là vấn đề mặt mũi, mà còn làm cho thế lực của đỉnh Lam Sơn bắt đầu rơi xuống thế yếu.
Mà đầu sỏ gây nên tất cả những chuyện này chính là người thần bí, đinh Lam Sơn tất nhiên là hận không thể rút gân róc xương hắn ra.
Huống chi, mục của việc Si Mộng bị Lục Nhược Tâm cải tạo, cũng là vì đối phó Hàn Tam Thiên, nếu người thần bí có khả năng lớn là Hàn Tam Thiên vậy không phải nên giết hắn càng sớm càng tốt sao? "Ngươi thì biết cái gì? Dây dài mới câu được cá lớn." Lục
Nhược Tâm mỉm cười.
Si Mộng khó hiểu: "Tiểu thư, hiện giờ người đã rất khẳng định người thần bí chính là Hàn Tam Thiên, vậy tại sao..." "Ta sẽ đối phó hắn, nhưng vẫn chưa muốn giết hắn." Lục Nhược Tâm nhẹ nhàng cười, tuy rằng theo góc độ nào đó, Hàn Tam Thiên đánh bại nàng, làm cho nàng mất mặt.
Nhưng vô hình trung điều này làm cho Lục Nhược Tâm càng thêm vui vẻ.
Nàng loại này nữ nhân thông minh, vĩnh viễn đều có thể dựa vào sự ỷ lại của phụ thân mà cố tình mở rộng thế lực mình, giống như bề ngoài mang danh nghĩa là trợ giúp đinh Lam Son đối phó Phù gia, nhưng trên thực tế lại âm thầm nắm giữ điểm mấu chốt để uy hiếp Hàn Tam Thiên.
Lấy danh nghĩa là trợ giúp Lục Nhược Hiên đối phó người thần bí, trên thực tế cũng đang không ngừng dò la thân phận của người thần bí. Mỗi một việc nàng làm, bề ngoài nhìn vào đều hoàn hảo không thể xoi mói nhưng đồng thời nàng vẫn luôn tim kiểm thiết lập những gì có lợi cho bản thân.
Có đôi khi, ngươi rõ ràng bị nàng bán đi, nhưng không hề từ nhận ra còn giúp nàng đếm tiền.
Mặc dù Hàn Tam Thiên vứt bỏ thân phận cữ đột nhiên lấy thân phận người thần bí xuất hiện rồi gây rối đại hội luận võ lần này, nhưng nữ nhân này cũng rất nhanh chóng điều chỉnh kế sách của mình.
Đối với đỉnh Lam Sơn mà nói, thất bại trận này hiến nhiên một nỗi nhục, nhưng đối Lục Nhược Tâm đây cũng một cơ hội vô cùng tốt.
Bởi vì thế cục bên ngoài càng phức tạp, đỉnh Lam Sơn cùng phụ thân càng cần nàng, trong thế cục này nàng vẫn có thể thu về lợi ích cho chính bản thân mình như cũ.
Mà xét về mặt danh tiếng, lúc đó nàng thay đỉnh Lam Sơn xuất chinh đồng thời có thể đánh một trận gây dựng nên thanh danh của mình, vừa giúp cho thể lực của mình càng lớn mạnh.
Nhưng quan trọng nhất là Hàn Tam Thiên, kẻ chỉ biết gây rối này, đến lúc đó vẫn chỉ là một quân cờ trong tay nàng.
Một khi thiên hạ có biến, ai mới là người được lợi thế lớn nhất, đã rất rõ ràng.
Nghĩ đến đây, trên mặt Lục Nhược Tâm lộ ra ý cười lạnh lùng.
Ba ngày sau...
Sau Khi đại chiến đồ đằng chính thức chấm dứt, không ngoài dự định Vương Hoãn Chi được chọn làm chân thần thứ ba, cũng chính thức tuyên bố thành lập Dược thần các, bắt đầu chiêu mộ thiên hạ hiền sĩ, muốn lập môn hộ.
Trong Kỳ Sơn điện, không ít anh hùng hảo hán đều tụ tập lại vi một chức vị đáng mơ ước và cơ hội phát triển trong thế lực của gia tộc mới.
Vì thế Hải vực Vĩnh Sinh cũng lấy phương thức tặng lễ chúc mừng, nhưng sau lưng đã dùng không ít tiền tài trợ giúp thế lực của Vương Hoãn Chi có thể phát triển lớn mạnh hơn nữa.
Nhất thời, Dược thần các phong quan vô hạn, cả Bát Phương thế giới đều xôn xao vì chuyện đại hỷ của Dược thần các, tin tức truyền đi khắp nơi, nhân sĩ khắp chốn cũng không ngừng tân bốc Dược thần các.
Tất nhiên, tuy rằng Hàn Tam Thiên dưới thân phận người thần bí đã chết, nhưng đến cuối cùng người thần bí vẫn là thiên thần hạ phàm trong lòng mọi người, vẫn được lưu truyền trong giang hồ như cũ. Đ
Trong đó có khen có chê, người ca ngợi tất nhiên cho là người thần bí là thần tiên quân lâm thiên hạ, còn người chê cười lại cho rằng người thần bí nói bất quá chỉ là một con chó do Hải vực Vĩnh Sinh huấn luyện ra mà thôi, có thổi phồng thế nào cũng vô dụng, tất nhiên đã bị người khác lấy cớ diệt trừ.
Những người ca ngợi phần lớn đều là giang hồ nhân sĩ và không ít người của Kỳ Sơn đỉnh được nhìn thấy bộ dạng quang mang sáng ngời của người thần bí, còn những người xem thường thực rõ ràng chính là thế lực của đỉnh Lam Sơn cùng người Hải vực Vĩnh Sinh cố ý đè áp thanh danh của người thần bí xuống.
Ngày mới đã đến, trong Sương Thủy Thành tiếng người vẫn ồn ào như cũ, đang trải qua dư âm của đại hội luận võ, không ít người từ Kỳ Sơn đỉnh xuống sẽ dừng chân nghỉ tạm trên đường đi qua nơi này.
Chỉ là cảnh còn người mất.
Những người đã đi qua nơi nời rất nhiều người không còn có thể trở về, mà những người có thể trở về phần lớn đã sớm thay đổi hoàn toàn trang phục và thân phận, người mất người hưởng vinh hoa, có người chết cũng có người mãi đi xa.
Trong một ngôi miếu đổ nát ngoài thành Sương Thủy.
Hàn Tiêu đang ngồi trong góc tường dùng ngói hầm gà, nhưng vào lúc này, một tôn xưng xa lạ đầy ngạc nhiên vang lên bên tai anh. "Sư phụ."
Quay đầu nhìn lại, phía trên cửa, có năm thân ảnh đang đứng nơi đó, người đi đầu đang mang theo mặt nạ ôm một cái đứa nhỏ lúc này tháo xuống mặt nạ, trên gương mặt lộ nét cười.
Ngoài nhóm người Hàn Tam Thiên, còn có thể là ai đây? "Tam Thiên?" Hàn Tiêu sửng sốt, ngay sau đó vui vẻ, bỏ lại nồi ngói vội vàng đứng dậy bước tới.
Đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, ông vô cùng vui mừng năm lấy tay Hàn Tam Thiên, nhưng lúc tay ông mới vừa một đụng đến Hàn Tam Thiên, đột nhiên sắc mặt Hàn Tiêu tải nhợt, sau đó hợp cả người ông hơi lảo đảo, ngồi bịch xuống đất.
Dường như ông bị điều gì đó dọa, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
- -----------------
/2851
|