Thành Thanh Long được tạo thành từ mười bảy ngọn núi, trải dài không dứt, từ xa nhìn lại, trông giống như một con rồng đang nằm ngang, cho nên thành được gọi là thành Thanh Long.
"Đúng rồi, ba vị mỹ nữ, cởi mặt nạ bảo hộ đi, nếu không, sẽ không mượn được gió."
Hàn Tam Thiên cười cười.
Ba người tuy rằng thấy khó hiểu, nhưng vẫn làm theo những gì Hàn Tam Thiên nói.
Đầu tiên là Tần Sương, lại còn có Tô Nghênh Hạ, cuối cùng có Phù Ly, đến khi ba nàng tháo mặt nạ xuống rồi, từ khi bắt đầu đi vào trong thành, liền khiến mọi người xôn xao lên.
Dọc theo đường đi, có không ít nam nhân đều nghiêng đầu nhìn chăm chú, cho dù là nữ nhân cũng có khi không nhịn được mà nhìn hai lần.
Một đám người dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, đi vào quán rượu xa hoa nhất thành Thanh Long.
Quán rượu Thanh Vân.
Lúc này trong quán rượu đang rất ồn ào, vô cùng náo nhiệt.
Sau khi đám người Hàn Tam Thiên đi vào trong, ngay lập tức khiến cho đại sảnh trật tự lại chỉ trong nháy mắt.
Lực hấp dẫn của ba mỹ nữ không thể không mạnh được, Hàn Tam Thiên ngồi xuống, ánh mắt anh nhìn xung quanh, cuối cùng, anh tập trung ánh mắt mình lên nơi có tiếng cười vang trên tầng hai, có mấy bàn đang vô cùng náo nhiệt.
Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua Bách Hiểu Sinh, cười nói:
"Là ông ta hay sao?"
Bách Hiểu Sinh gật đầu.
Hàn Tam Thiên cũng không nhiều lời nữa, gọi tiểu nhị đến mang chút rượu và thức ăn lên, cùng ăn cơm với mấy người Phù Mãng.
Ở trên tầng hai, những tiếng cười nói, mọi người cụng chén với nhau rất náo nhiệt, không lâu sau đó, ngay lúc đám người Hàn Tam Thiên sắp ăn cơm xong, lúc này trên tầng cũng vang lên từng trận bước chân.
Một người đàn ông trung niên có cái bụng rất lớn, giống như La hán vậy, lúc này đang được một đám người vây quanh và chậm rãi bước xuống dưới tầng.
Đến khi ông ta đi ngang qua bàn của đám người Hàn Tam Thiên, lúc này có một tên chó săn vẫn đi theo từ rất xa vội vàng tiến lên phía trước, nhón chân ghé vào tai của người đàn ông trung niên rồi nói mấy câu.
Người đàn ông trung niên kia nghe xong, ngay lập tức không nhịn được mà ghé mắt nhìn đám người Hàn Tam Thiên, không nhìn thì thôi, nhưng vừa nhìn liên bị gương mặt xinh đẹp của ba nàng làm cho kinh ngạc, tròng mắt cũng sắp rớt ra bên ngoài.
Ông ta cũng được coi là gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng những đại mỹ nữ đứng đầu như Tần Sương và Tô Nghênh Hạ như thế này lại khiến cho ông ta cảm thấy nửa đời trước của mình đã không còn gì nữa.
"Am!"
Một tiếng động lớn, ngay cả chiếc bàn gỗ cũng không nhịn được mà run lên nhè nhẹ, một cánh tay khổng lồ giống như là một thanh đao lớn trực tiếp đặt ở trên bàn, sau đó, người đàn ông bụng bự người đầy thịt mỡ, ngoài miệng và trên quần áo vẫn còn có vết dầu mỡ chưa được lau sạch kia đã đặt mông ngồi xuống.
Ông ta dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Hàn Tam Thiên, sau đó, ngạo nghễ nói:
"Không thể tưởng tượng được, thành Thanh Long của ta thế mà cũng được ba vị tiểu thư xinh đẹp như thần tiên này giá lâm, ông chủ, tiền của bàn này, tính lên đầu Phúc gia ta."
"Được thôi, Phúc gia."
Ông chủ kia vội vàng gật đầu.
"Đúng rồi, ta còn chưa thỉnh giáo tên của ba vị tiểu thư."
Phúc gia cười, sau đó, tên chó săn bên cạnh ông ta liền dương dương tự đắc nói:
"Vị này chính là Phúc gia đến từ núi Thiên Đỉnh của thành Thanh Long, cũng chính là thành Thanh Long này."
Nói xong, tên chó săn giơ ngón tay cái lên, ý tứ rất rõ ràng, Phúc gia là lớn nhất thành Thanh Long.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, vừa nâng tách trà lên vừa nói:
"Như vậy có mạnh hay không?"
"Chuyện ấy ư, trong ba ngày, Phú gia ta đã dẹp yên tổng cộng mười hai môn phái, mười một cung trong phạm vi trăm dặm ở thành Thành Long, có thể nói là quét ngàn ngàn quân, bất khả chiến bại."
Nhắc đến chuyện này, tên chó săn đương nhiên là vô cùng kiêu ngạo, liền ngay cả đám người bên cạnh Phúc gia cũng vô cùng đắc ý.
Bây giờ núi Thiên Đỉnh đang rất nổi bật, trong vòng ba ngày ngắn ngủi, liền có thể mang quân đánh bại tất cả những thế lực lớn nhỏ ở xung quanh, tuy rằng phần lớn những thế lục này cũng chỉ là rất nhỏ, hơn nữa thuộc phía trung lập, nhưng phần còn sót lại sau khi được núi Thiên Đỉnh hợp lại, nhân số cũng không ít, điều này khiến cho thế lực của núi Thiên Đỉnh càng thêm khổng lồ.
"Vậy quả đúng là rất mạnh, nhưng mà, tôi nghe nói thành Thanh Long có mười hai môn phái, mười hai cung mà, còn có một cung không phục ông, vậy ông cũng không thể gọi là mạnh nhất thành Thanh Long được."
Hàn Tam Thiên lạnh nhạt cười nói.
Hàn Tam Thiên nói đến chuyện này, khiến cho đám người Phúc gia cảm thấy xấu hổ, nhưng rất nhanh, tên chó săn đã lạnh giọng khinh thường nói:
"Còn sót lại một cái Bích Dao cung mà thôi, ngày mai chính là ngày chết của bọn họ."
Hàn Tam Thiên lắc đầu, bĩu môi nói:
"Tôi thấy cũng chưa chắc đâu."
Vừa nghe thấy những lời này, ngay lập tức tên chó săn giận tím mặt, trực tiếp đánh đổ chén trà ở trong tay Hàn Tam Thiên:
"Tiểu tử thối, con mẹ nó ngươi vừa nói cái gì?"
Thấy thế, ngay lập tức đám người Phù Mãng và Tần Sương đứng dậy muốn rút kiếm ra.
Nhưng Hàn Tam Thiên lại cười cười, nhìn về phía bọn họ lắc đầu, lại cầm ấm trà ở trên bàn lên rót lại cho mình một chén trà.
Ngay lập tức Phúc gia lạnh giọng cười, Hàn Tam Thiên không dám phản kháng, chuyện này ở trong dự kiến của ông ta, dù sao bây giờ bên ngoài thành đang có bảy vạn quân của núi Thiên Đỉnh đang đóng quân.
Đừng nói đến mấy người này, cho dù bây giờ có thêm ngàn người nữa, thân là thế lực lớn nhất trong mười hai phải mười hai cung như Bích Dao cung cũng bị bọn họ bao vây và đe dọa.
Lúc này, Phúc gia cũng phất tay, ý bảo tên chó săn không nên kích động như vậy:
"Rống cái gì mà rống, mẹ nó, lui ra cho ta, đừng có dọa hỏng ba vị mỹ nữ ở trước mắt ta."
Tên chó săn gật đầu, vội vàng lui xuống.
Sau đó, Phúc gia khinh thường nhìn lướt qua Hàn Tam Thiên:
"Phúc gia ta tay nắm bảy vạn quân của núi Vân Đỉnh, muốn dẹp yên một cái Bích Dao cung, có khó khăn gì chứ? Ngươi cho là, Phúc gia ta sẽ để ngươi vào mắt hay sao?"
- -----------------
"Đúng rồi, ba vị mỹ nữ, cởi mặt nạ bảo hộ đi, nếu không, sẽ không mượn được gió."
Hàn Tam Thiên cười cười.
Ba người tuy rằng thấy khó hiểu, nhưng vẫn làm theo những gì Hàn Tam Thiên nói.
Đầu tiên là Tần Sương, lại còn có Tô Nghênh Hạ, cuối cùng có Phù Ly, đến khi ba nàng tháo mặt nạ xuống rồi, từ khi bắt đầu đi vào trong thành, liền khiến mọi người xôn xao lên.
Dọc theo đường đi, có không ít nam nhân đều nghiêng đầu nhìn chăm chú, cho dù là nữ nhân cũng có khi không nhịn được mà nhìn hai lần.
Một đám người dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, đi vào quán rượu xa hoa nhất thành Thanh Long.
Quán rượu Thanh Vân.
Lúc này trong quán rượu đang rất ồn ào, vô cùng náo nhiệt.
Sau khi đám người Hàn Tam Thiên đi vào trong, ngay lập tức khiến cho đại sảnh trật tự lại chỉ trong nháy mắt.
Lực hấp dẫn của ba mỹ nữ không thể không mạnh được, Hàn Tam Thiên ngồi xuống, ánh mắt anh nhìn xung quanh, cuối cùng, anh tập trung ánh mắt mình lên nơi có tiếng cười vang trên tầng hai, có mấy bàn đang vô cùng náo nhiệt.
Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua Bách Hiểu Sinh, cười nói:
"Là ông ta hay sao?"
Bách Hiểu Sinh gật đầu.
Hàn Tam Thiên cũng không nhiều lời nữa, gọi tiểu nhị đến mang chút rượu và thức ăn lên, cùng ăn cơm với mấy người Phù Mãng.
Ở trên tầng hai, những tiếng cười nói, mọi người cụng chén với nhau rất náo nhiệt, không lâu sau đó, ngay lúc đám người Hàn Tam Thiên sắp ăn cơm xong, lúc này trên tầng cũng vang lên từng trận bước chân.
Một người đàn ông trung niên có cái bụng rất lớn, giống như La hán vậy, lúc này đang được một đám người vây quanh và chậm rãi bước xuống dưới tầng.
Đến khi ông ta đi ngang qua bàn của đám người Hàn Tam Thiên, lúc này có một tên chó săn vẫn đi theo từ rất xa vội vàng tiến lên phía trước, nhón chân ghé vào tai của người đàn ông trung niên rồi nói mấy câu.
Người đàn ông trung niên kia nghe xong, ngay lập tức không nhịn được mà ghé mắt nhìn đám người Hàn Tam Thiên, không nhìn thì thôi, nhưng vừa nhìn liên bị gương mặt xinh đẹp của ba nàng làm cho kinh ngạc, tròng mắt cũng sắp rớt ra bên ngoài.
Ông ta cũng được coi là gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng những đại mỹ nữ đứng đầu như Tần Sương và Tô Nghênh Hạ như thế này lại khiến cho ông ta cảm thấy nửa đời trước của mình đã không còn gì nữa.
"Am!"
Một tiếng động lớn, ngay cả chiếc bàn gỗ cũng không nhịn được mà run lên nhè nhẹ, một cánh tay khổng lồ giống như là một thanh đao lớn trực tiếp đặt ở trên bàn, sau đó, người đàn ông bụng bự người đầy thịt mỡ, ngoài miệng và trên quần áo vẫn còn có vết dầu mỡ chưa được lau sạch kia đã đặt mông ngồi xuống.
Ông ta dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Hàn Tam Thiên, sau đó, ngạo nghễ nói:
"Không thể tưởng tượng được, thành Thanh Long của ta thế mà cũng được ba vị tiểu thư xinh đẹp như thần tiên này giá lâm, ông chủ, tiền của bàn này, tính lên đầu Phúc gia ta."
"Được thôi, Phúc gia."
Ông chủ kia vội vàng gật đầu.
"Đúng rồi, ta còn chưa thỉnh giáo tên của ba vị tiểu thư."
Phúc gia cười, sau đó, tên chó săn bên cạnh ông ta liền dương dương tự đắc nói:
"Vị này chính là Phúc gia đến từ núi Thiên Đỉnh của thành Thanh Long, cũng chính là thành Thanh Long này."
Nói xong, tên chó săn giơ ngón tay cái lên, ý tứ rất rõ ràng, Phúc gia là lớn nhất thành Thanh Long.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, vừa nâng tách trà lên vừa nói:
"Như vậy có mạnh hay không?"
"Chuyện ấy ư, trong ba ngày, Phú gia ta đã dẹp yên tổng cộng mười hai môn phái, mười một cung trong phạm vi trăm dặm ở thành Thành Long, có thể nói là quét ngàn ngàn quân, bất khả chiến bại."
Nhắc đến chuyện này, tên chó săn đương nhiên là vô cùng kiêu ngạo, liền ngay cả đám người bên cạnh Phúc gia cũng vô cùng đắc ý.
Bây giờ núi Thiên Đỉnh đang rất nổi bật, trong vòng ba ngày ngắn ngủi, liền có thể mang quân đánh bại tất cả những thế lực lớn nhỏ ở xung quanh, tuy rằng phần lớn những thế lục này cũng chỉ là rất nhỏ, hơn nữa thuộc phía trung lập, nhưng phần còn sót lại sau khi được núi Thiên Đỉnh hợp lại, nhân số cũng không ít, điều này khiến cho thế lực của núi Thiên Đỉnh càng thêm khổng lồ.
"Vậy quả đúng là rất mạnh, nhưng mà, tôi nghe nói thành Thanh Long có mười hai môn phái, mười hai cung mà, còn có một cung không phục ông, vậy ông cũng không thể gọi là mạnh nhất thành Thanh Long được."
Hàn Tam Thiên lạnh nhạt cười nói.
Hàn Tam Thiên nói đến chuyện này, khiến cho đám người Phúc gia cảm thấy xấu hổ, nhưng rất nhanh, tên chó săn đã lạnh giọng khinh thường nói:
"Còn sót lại một cái Bích Dao cung mà thôi, ngày mai chính là ngày chết của bọn họ."
Hàn Tam Thiên lắc đầu, bĩu môi nói:
"Tôi thấy cũng chưa chắc đâu."
Vừa nghe thấy những lời này, ngay lập tức tên chó săn giận tím mặt, trực tiếp đánh đổ chén trà ở trong tay Hàn Tam Thiên:
"Tiểu tử thối, con mẹ nó ngươi vừa nói cái gì?"
Thấy thế, ngay lập tức đám người Phù Mãng và Tần Sương đứng dậy muốn rút kiếm ra.
Nhưng Hàn Tam Thiên lại cười cười, nhìn về phía bọn họ lắc đầu, lại cầm ấm trà ở trên bàn lên rót lại cho mình một chén trà.
Ngay lập tức Phúc gia lạnh giọng cười, Hàn Tam Thiên không dám phản kháng, chuyện này ở trong dự kiến của ông ta, dù sao bây giờ bên ngoài thành đang có bảy vạn quân của núi Thiên Đỉnh đang đóng quân.
Đừng nói đến mấy người này, cho dù bây giờ có thêm ngàn người nữa, thân là thế lực lớn nhất trong mười hai phải mười hai cung như Bích Dao cung cũng bị bọn họ bao vây và đe dọa.
Lúc này, Phúc gia cũng phất tay, ý bảo tên chó săn không nên kích động như vậy:
"Rống cái gì mà rống, mẹ nó, lui ra cho ta, đừng có dọa hỏng ba vị mỹ nữ ở trước mắt ta."
Tên chó săn gật đầu, vội vàng lui xuống.
Sau đó, Phúc gia khinh thường nhìn lướt qua Hàn Tam Thiên:
"Phúc gia ta tay nắm bảy vạn quân của núi Vân Đỉnh, muốn dẹp yên một cái Bích Dao cung, có khó khăn gì chứ? Ngươi cho là, Phúc gia ta sẽ để ngươi vào mắt hay sao?"
- -----------------
/2851
|