Có mười người khiên lễ vật đứng ngoài cổng nhà trọ.
Một người thanh niên cường tráng, ngạo mạn đứng ngoài cổng.
Những người gác cổng thì thì ngăn không cho bọn họ vào.
“Ta đã nói rồi, minh chủ bọn ta tối nay có việc nên đã đi nghỉ ngơi rồi, không gặp bất kì ai, xin mời về cho” Người gác cổng lớn giọng nói.
Để phòng tránh người khác biết tin tối nay hắn đưa Tô Nghênh Hạ xuất thành, nên Hàn Tam Thiên đã sớm ra lệnh, sau khi trời tối sẽ không gặp bất kì ai.
Nhưng không ngờ rằng, đám người phía trước lại nằng nặc đòi gặp Hàn Tam Thiên, lính gác của đương nhiên không cho phép.
Nhưng đối phương không buông tha, hai bên cãi nhau không hồi kết.
Phù Mãng chau mày, đáp xuống đất, bước tới một bước, còn Hàn Tam Thiên thì bay về phong trọ.
“Có chuyện gì mà ồn ào vậy? Không biết rằng minh chủ đã đi ngủ rồi sao? Phù Mãng tức giận tiến lên vài bước.
“Tham kiến thống lĩnh đại tá”. Người gác cổng nhìn thấy Phù Mãng lập tức hạ người xuống. Còn người thanh niên kia thì liếc nhìn với vẻ kinh thường.
“Ngươi là?” Phù Mãng cau mày, bình thản đáp.
“À, tại hạ là Phù Ngộ phó chủ quản của Phù gia.” Nói xong, hắn đưa mắt kinh bỉ nhìn người gác cổng: “ Ta nhận mệnh lệnh của trưởng tộc Phù Thiên và Diệp thành chủ đến đây tặng lễ vật cho Hàn Tam Thiên.”
“Lễ vật.” Phù Mãng cau mày: “Là lễ vật gì?”
“Đây là thứ ngươi không thể xem, Hàn Tam Thiên đang ở đâu, ta muốn gặp người.” Phù Ngộ lớn tiếng nói rồi hướng tới nhà trọ bước vào.
Phù Mãng lập tức đưa tay ngăn cản hắn, cười lạnh một tiếng: “Nếu như ta đã ở đây rồi thì người xem ngươi có thể bước vào cánh cửa này được hay không?”
“Phù Mãng, người đừng cho là ta không biết người là ai, chỉ là một tên phản đồ của Phù gia mà thôi, đừng có ngạo mạn ra vẻ ở đây.” Phù Ngộ đột nhiên bất mãn nói.
"Bốp"
Một âm thanh chói tại vang lên, một cái tác đột nhiên giảng vào mặt Phù Ngộ khiến hắn thất kinh hồn vía, ngước nhìn về phía Phù Mãng: “Mày dám đánh tao.”
“Nếu người còn nói những lời ngông cuồng cuồng, ta sẽ lập tức giết người, nhưng mà ngươi chỉ là một tên tiểu bối nhỏ nhoi mà dám trước mặc ta nói lời láo xược? Nói cho người biết rằng, cho dù Phù Thiên có đến đây ta cũng không cho hắn bước vào. Có lời gì thì cứ nói ở đây, nếu không thì cút.” Phù Mãng phần nộ nói.
Phù Ngộ điên tiết, lúc này thuộc hạ của hắn vội vã kéo tay hắn, nói: “Phù ca, trưởng tộc sai chúng ta đến đây để dâng lễ vật, nếu làm loạn thì...”
Nghe những lời này, cơn tức giận của Phù Ngộ liền giảm đi: “Ta theo lệnh của tộc trưởng và Diệp thành chủ đến đây dâng lễ vật xin lỗi Hàn Tam Thiên, mọi người đều chung hội chung thuyền, cùng nhau đánh địch, không cần vì một chút hiểu lầm mà làm nên chuyện không vui, trưởng tộc của chúng ta đã xử phạt tên gác cổng không hiểu phép tắc đó rồi.”
Nói xong, Phù Ngộ vẫy tay, thùng lễ vật lập tức được mở ra, bên trong toàn là lụa là gấm vọc quý hiếm.
Đây đều là thành ý của trưởng tộc và Diệp thành chủ. Hy vọng Hàn Tam Thiên sẽ không để bụng hiềm khích trước đây, sau này sẽ tương trợ giúp đỡ lẫn nhau.
Phù Mãng cười lạnh một tiếng, vẫy tay để bọn người Phù Ngộ khiêng vào bên trong nhà trọ.
Đợi cho lễ vật được đặt ngay ngắn, Hàn Tam Thiên mới từ trên lầu từ từ bước xuống, sau khi Phù Mãng kể lại toàn bộ sự việc thì Hàn Tam Thiên liền nghếch mép nở một nụ cười.
“Được rồi, lễ vật bọn ta đã nhận, các ngươi có thể rời đi.” Phù Mãng nói.
Phù Ngộ bực tức, đem đến bao nhiêu là thứ như vậy, đến lời cảm ơn cũng không có liền đã muốn đuổi bọn họ trở về, nhưng dù gì nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, sau khi Phù Ngộ nói rời đi bọn họ lập tức rời đi.
Nhưng khi vừa bước chân ra khỏi nhà trọ, liền gặp một nhóm người quen.
“Đây không phải là đại tiểu thư của Vương gia sao?” một người thuộc hạ trong đám người Phù Ngộ lập tức kêu lên.
Lúc này, ở phủ Diệp gia.
Lẽ ra bọn họ đã tắt đèn đi ngủ, đột nhiên đèn sáng lên, Phù Thiên sau khi nghe báo cáo của thuộc hạ, vội vàng mang áo chạy vào sảnh nhà trong.
Phù Mị bị tiếng ồn làm thức giấc, sau khi bước ra mới biết phủ có khách. Vốn dĩ cảm thấy không vui, nhưng mà đích thân Phù Thiên sai người mời cô với Diệp Thế Quân đến đại điện để thông báo chuyện vui.
Phù Mị với vẻ mặt khó chịu cùng với Diệp Thế Quân đi đến chính điện.
Trên chính điện là Phù Thên đang nôn nóng ngồi đợi, nhưng mà ở đây ngoại trừ hắn với vài thuộc hạ ra thì không còn bất cứ người khách nào khác.
“Người đâu?” Phù Mị nhăn nhỏ lên tiếng.
“Vào đây, vào đây.” Phù Thiên lo lắng nhìn ra phía ngoài
“Không có một chút quy tắc nào cả? Nửa đêm nửa hôm đến làm phiền chúng ta, còn ban ngày thì không thấy bóng dáng đâu? Ngay khi ta đến rồi vẫn còn chưa thấy người xuất hiện.” Phù Mị tức giận ngồi xuống.
Vừa nói xong, Phù Mị lập tức che mũi lại, ngay lúc đó cô ngửi được một mùi hôi kì lạ, rất thối, giống như đang đứng trong một mương nước bùn bẩn vậy.
“Mùi gì vậy, thật là thối.” Phù Mị che mũi không nói nên lời nào.
"Haha haha..."
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng cười thô bạo, lúc này trong bóng tối một người đàn ông với gương mặt kì dị, thân hình cao lớn, quần áo xộc xệch từ từ bước vào.
Một người thanh niên cường tráng, ngạo mạn đứng ngoài cổng.
Những người gác cổng thì thì ngăn không cho bọn họ vào.
“Ta đã nói rồi, minh chủ bọn ta tối nay có việc nên đã đi nghỉ ngơi rồi, không gặp bất kì ai, xin mời về cho” Người gác cổng lớn giọng nói.
Để phòng tránh người khác biết tin tối nay hắn đưa Tô Nghênh Hạ xuất thành, nên Hàn Tam Thiên đã sớm ra lệnh, sau khi trời tối sẽ không gặp bất kì ai.
Nhưng không ngờ rằng, đám người phía trước lại nằng nặc đòi gặp Hàn Tam Thiên, lính gác của đương nhiên không cho phép.
Nhưng đối phương không buông tha, hai bên cãi nhau không hồi kết.
Phù Mãng chau mày, đáp xuống đất, bước tới một bước, còn Hàn Tam Thiên thì bay về phong trọ.
“Có chuyện gì mà ồn ào vậy? Không biết rằng minh chủ đã đi ngủ rồi sao? Phù Mãng tức giận tiến lên vài bước.
“Tham kiến thống lĩnh đại tá”. Người gác cổng nhìn thấy Phù Mãng lập tức hạ người xuống. Còn người thanh niên kia thì liếc nhìn với vẻ kinh thường.
“Ngươi là?” Phù Mãng cau mày, bình thản đáp.
“À, tại hạ là Phù Ngộ phó chủ quản của Phù gia.” Nói xong, hắn đưa mắt kinh bỉ nhìn người gác cổng: “ Ta nhận mệnh lệnh của trưởng tộc Phù Thiên và Diệp thành chủ đến đây tặng lễ vật cho Hàn Tam Thiên.”
“Lễ vật.” Phù Mãng cau mày: “Là lễ vật gì?”
“Đây là thứ ngươi không thể xem, Hàn Tam Thiên đang ở đâu, ta muốn gặp người.” Phù Ngộ lớn tiếng nói rồi hướng tới nhà trọ bước vào.
Phù Mãng lập tức đưa tay ngăn cản hắn, cười lạnh một tiếng: “Nếu như ta đã ở đây rồi thì người xem ngươi có thể bước vào cánh cửa này được hay không?”
“Phù Mãng, người đừng cho là ta không biết người là ai, chỉ là một tên phản đồ của Phù gia mà thôi, đừng có ngạo mạn ra vẻ ở đây.” Phù Ngộ đột nhiên bất mãn nói.
"Bốp"
Một âm thanh chói tại vang lên, một cái tác đột nhiên giảng vào mặt Phù Ngộ khiến hắn thất kinh hồn vía, ngước nhìn về phía Phù Mãng: “Mày dám đánh tao.”
“Nếu người còn nói những lời ngông cuồng cuồng, ta sẽ lập tức giết người, nhưng mà ngươi chỉ là một tên tiểu bối nhỏ nhoi mà dám trước mặc ta nói lời láo xược? Nói cho người biết rằng, cho dù Phù Thiên có đến đây ta cũng không cho hắn bước vào. Có lời gì thì cứ nói ở đây, nếu không thì cút.” Phù Mãng phần nộ nói.
Phù Ngộ điên tiết, lúc này thuộc hạ của hắn vội vã kéo tay hắn, nói: “Phù ca, trưởng tộc sai chúng ta đến đây để dâng lễ vật, nếu làm loạn thì...”
Nghe những lời này, cơn tức giận của Phù Ngộ liền giảm đi: “Ta theo lệnh của tộc trưởng và Diệp thành chủ đến đây dâng lễ vật xin lỗi Hàn Tam Thiên, mọi người đều chung hội chung thuyền, cùng nhau đánh địch, không cần vì một chút hiểu lầm mà làm nên chuyện không vui, trưởng tộc của chúng ta đã xử phạt tên gác cổng không hiểu phép tắc đó rồi.”
Nói xong, Phù Ngộ vẫy tay, thùng lễ vật lập tức được mở ra, bên trong toàn là lụa là gấm vọc quý hiếm.
Đây đều là thành ý của trưởng tộc và Diệp thành chủ. Hy vọng Hàn Tam Thiên sẽ không để bụng hiềm khích trước đây, sau này sẽ tương trợ giúp đỡ lẫn nhau.
Phù Mãng cười lạnh một tiếng, vẫy tay để bọn người Phù Ngộ khiêng vào bên trong nhà trọ.
Đợi cho lễ vật được đặt ngay ngắn, Hàn Tam Thiên mới từ trên lầu từ từ bước xuống, sau khi Phù Mãng kể lại toàn bộ sự việc thì Hàn Tam Thiên liền nghếch mép nở một nụ cười.
“Được rồi, lễ vật bọn ta đã nhận, các ngươi có thể rời đi.” Phù Mãng nói.
Phù Ngộ bực tức, đem đến bao nhiêu là thứ như vậy, đến lời cảm ơn cũng không có liền đã muốn đuổi bọn họ trở về, nhưng dù gì nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, sau khi Phù Ngộ nói rời đi bọn họ lập tức rời đi.
Nhưng khi vừa bước chân ra khỏi nhà trọ, liền gặp một nhóm người quen.
“Đây không phải là đại tiểu thư của Vương gia sao?” một người thuộc hạ trong đám người Phù Ngộ lập tức kêu lên.
Lúc này, ở phủ Diệp gia.
Lẽ ra bọn họ đã tắt đèn đi ngủ, đột nhiên đèn sáng lên, Phù Thiên sau khi nghe báo cáo của thuộc hạ, vội vàng mang áo chạy vào sảnh nhà trong.
Phù Mị bị tiếng ồn làm thức giấc, sau khi bước ra mới biết phủ có khách. Vốn dĩ cảm thấy không vui, nhưng mà đích thân Phù Thiên sai người mời cô với Diệp Thế Quân đến đại điện để thông báo chuyện vui.
Phù Mị với vẻ mặt khó chịu cùng với Diệp Thế Quân đi đến chính điện.
Trên chính điện là Phù Thên đang nôn nóng ngồi đợi, nhưng mà ở đây ngoại trừ hắn với vài thuộc hạ ra thì không còn bất cứ người khách nào khác.
“Người đâu?” Phù Mị nhăn nhỏ lên tiếng.
“Vào đây, vào đây.” Phù Thiên lo lắng nhìn ra phía ngoài
“Không có một chút quy tắc nào cả? Nửa đêm nửa hôm đến làm phiền chúng ta, còn ban ngày thì không thấy bóng dáng đâu? Ngay khi ta đến rồi vẫn còn chưa thấy người xuất hiện.” Phù Mị tức giận ngồi xuống.
Vừa nói xong, Phù Mị lập tức che mũi lại, ngay lúc đó cô ngửi được một mùi hôi kì lạ, rất thối, giống như đang đứng trong một mương nước bùn bẩn vậy.
“Mùi gì vậy, thật là thối.” Phù Mị che mũi không nói nên lời nào.
"Haha haha..."
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng cười thô bạo, lúc này trong bóng tối một người đàn ông với gương mặt kì dị, thân hình cao lớn, quần áo xộc xệch từ từ bước vào.
/2851
|