Cho dù là điều hoang đường nhất thì ba người bọn họ vẫn ngu ngốc tin, làm gì có một cái bánh ngon dể dàng từ trên trời rơi xuống, hơn nữa là một cái bánh cực kì to lớn như vậy.
“Người đang nghĩ cái gì vậy? Sao người lại có thể tốt vậy chứ?” Phù Thiên ngờ vực hỏi.
“Ta đang nghĩ cái gì?”Diệp Cô Thành nở một nụ cười nhẹ:
“Phù trưởng tộc, người đừng cho rằng Diệp mổ đây là đang nghĩ chuyện gì xấu, mặc dù chúng ta là kẻ thù với nhau, nhưng mà kẻ thù của kẻ thù có khi lại là đồng minh, không phải sao?”
“Ngươi là người thông minh. Đương nhiên hiểu rõ người ta muốn nói đến là ai.” Diệp Cô Thành mỉm cười.
Bọn người Phù Thiên đương nhiên biết rằng, kẻ thù của kẻ thù mà Diệp Cô Thành nói đến đó chính là Hàn Tam Thiên.
“Phù trưởng tộc, mọi thứ đều sẽ không theo ý người mong muốn đâu. Nếu ta là ngươi, ta sẽ chiếm hai thành lớn này, rồi phát triển lực lượng của mình lớn mạnh thêm, sau đó sẽ lựa chọn gia nhập vào Dược thần các và Hải Vực Dũng Sinh hoặc là núi Lam Sơn hoặc là hợp tác với cả hai bên, lợi dụng triệt để sức mạnh của hai bên để mở rộng sức mạnh của quân mình. Chúng ta sao có thể như một con chó trung thành đi theo Hàn Tam Thiên được chứ?"Diệp Cô Thành cười lạnh rồi tiến vài bước đến bên cạnh Phù Thiên.
Vừa cười vừa thì thầm vao tại Phù Thiên:
“Cho dù người nguyện ý làm chó, thì hắn cũng vạch trần chuyện của Phù gia các ngươi, ngươi nghĩ rằng người làm chó cho Hàn Tam Thiên thì hắn sẽ bỏ qua cho người sao? Hắn ta chẳng qua muốn xưng vương xưng bá trên thiên hạ này nên tạm thời giữ lại cái mạng chó này của người để làm việc cho hắn mà thôi.”
Phù Thiên sững người, những lời mà Diệp Cô Thành nói quả thật trúng tim đen của hắn.
Những chuyện mà hắn đã gây ra cho Tô Nghênh Hạ và Hàn Niên, nhất định Hàn Tam Thiên sẽ không tha cho hắn.
Điều này hắn hiểu rất rỏ, vì vậy luôn cố gắng tập trung phát triển thể lực của mình.
“Bây giờ ngươi không cần làm chó, cũng có thể phát triển thế lực của mình.” Diệp Cô Thành nói xong, nở một nụ cười nham hiểm nhìn Phù Thiên.
Phù Thiên lạnh lùng nói: “Vậy ngươi sẽ có được gì từ bọn ta?”
“Ta muốn các ngươi đánh lén hắn, giết sạch tất cả đội liên minh thần bí của hắn, ta còn muốn diệt cỏ tật gốc nữa. Sau đó chúng ta liên kết tại, bao vây tiêu diệt Hàn Tam Thiên.” Ánh mắt Diệp Cô Thành đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Bao vây tiêu diệt Hàn Tam Thiên?” Ba người Phù Thiên, Phù Mị, Diệp Thế Quân mặt mày biến sắc.
Giây tiếp theo, ba người dường như đều có mưu đồ riêng nên ánh mắt họ hiện lên những ngọn lửa hừng hực.
Nếu như giết được Hàn Tam Thiên thì những ngày tháng sau này của họ sẽ không cần phải lo sợ.
“Dược Thần Các bọn ta liên kết với liên quân Phù Diệp các ngươi, cho dù Hàn Tam Thiên có giỏi đến đâu cũng không thể làm gì được.” Diệp Cô Thành lạnh lùng nói.
Phù Thiên gật đầu, nhưng điều này cũng không nói lên điều gì.
“Địa điểm vây đánh, bọn ta chọn ở đây.” Nhìn thấy Phù Thiên gật đầu, Ngô Diễn liền đưa tay ra, lập tức đánh dấu đỏ vào vị trí thuộc Hỏa Thạch thành.
“Hỏa Thạch thành.” Ba người bất giác ngày ngốc nói.
Vậy đánh không thành vấn đề, nhưng dựa vào đâu mà lựa chọn địa điểm là Hỏa Thạch thành chứ.
“Sáng sớm ngày mai, Hàn Tam Thiên sẽ rời khỏi Thiên Hồ thành đến Hỏa Thạch thành, nhân lúc hắn rời đi, chúng ta sẽ tiêu diệt hoàn toàn những người còn lại của quân liên minh ở Thiên Hồ thành. Sau đó chia đội quân làm hai, một bên tiêu diệt phải Hư Không, một bên gấp rút chi viện ở Hỏa Thạch thành, có thể làm được không?” Diệp Cô Thành nói.
“Hàn Tam Thiên sao lại đến Hỏa Thạch thành.” Phù Thiên nghi hoặc hỏi.
“Diều này người không cần phải bận tâm, chỉ cần làm theo căn dặn của ta là được rồi.” Diệp Cô Thành lạnh lùng cười nói.
“Vậy làm sao biết được bọn ta có đang bị các người lừa gạt hay không?” Phù Thiên tiếp tục hỏi.
“Ta biết người sẽ hỏi câu này.” Hắn cười lạnh rồi lập tức rút một chiếu thư từ trong tay áo: “Trong thiên hạ này sẽ không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích lâu dài, đây là chiếu thư đích thân thành chủ Hỏa Thạch Chu Thuần Hậu viết, trên chiếu thư có ghi rỏ, chỉ cần Chu gia còn tồn tại ngày nào, thì ngày đó người còn nghe theo lệnh của hai nhà Phù Diệp các ngươi, trên đó còn có con dấu của thành chủ và trưởng tộc Hải Vực Dũng Sinh.”
Phù Thiên nhìn vào chiếu thư và nói với Diệp Thế Quân và Phù Mị: “Chiếu thư và con dấu đều là thật.”
“Đây là cái để đảm bảo.”Diệp Cô Thành cười nói.
Phù Thiên và Phù Mị đưa mắt nhìn nhau, đã bắt đầu có chút dao động. Trước đây, bọn họ sợ rằng khi quay lưng lại với Hàn Tam Thiên, thế lực của họ nhất định sẽ suy yếu, nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác.
Quay lưng lại với Hàn Tam Thiên, có khi sẽ giúp hai nhà Phù Diệp có một tương lai tốt hơn.
“Được, nếu như ngày mai Hàn Tam Thiên xuất thành, ta nhất định sẽ làm theo kế hoạch của ngươi.” Phù Thiên nhận được cái gật đầu từ Diệp Thế Quân liền quay lại nói.
“Yên tâm, hắn nhất định sẽ rời khỏi thành, ta lấy danh dự của Hải Vực Dũng Sinh và Dược Thần các ra đảm bảo, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai sẽ rất bận đấy.” Diệp Cô Thành nói xong, nở một nụ cười lạnh lùng rồi lập tức rời đi.
Ngước nhìn bóng lưng của Diệp Cô Thành rời đi, ba người Diệp Thế Quân, Phù Mị và Phù Thiên còn đang nghi hoặc, tên Diệp Cô Thành này vì sao lại chắc chắn ngày mai Hàn Tam Thiên sẽ đến Hỏa Thạch thành chứ.
“Nếu như lời nói của hắn là thật, đối với chúng ta mà nói, lần này chính là một cơ hội tốt.” Phù Mị sau khi chắn chắn Diệp Cô Thành đã rời đi liền lên tiếng.
“Nắm giữ bốn thành trì, lại có thể giải quyết được phái Hư Không, thì sẽ có lợi cho sự phát triển thể lực của chúng ta.” Diệp Thế Quân tiếp lời.
“Đồng thời còn có sự trợ giúp của Tứ đại ác vương trong vòng một năm, quan trọng hơn nữa là có thể giải quyết được mối họa ngầm là Hàn Tam Thiên, mặc dù giống như là cuộc trao đổi mua bán nhưng lại có lợi cho chúng ta.” Phù Thiên mỉm cười nói.
Phù Mị và Diệp Thế Quân cũng gật đầu, mỉm cười.
“Hiện tại chỉ còn một ẩn số duy nhất, chính là ngày mai liệu rằng Hàn Tam Thiên có xuất thành hay không, có đến Hỏa Thạch thành hay không!” Diệp Thế Quân trầm tư nói.
“Ngày mai.”Phù Mị nhắm mắt nói.
Ngày mai thật sự mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy sao?
“Người đang nghĩ cái gì vậy? Sao người lại có thể tốt vậy chứ?” Phù Thiên ngờ vực hỏi.
“Ta đang nghĩ cái gì?”Diệp Cô Thành nở một nụ cười nhẹ:
“Phù trưởng tộc, người đừng cho rằng Diệp mổ đây là đang nghĩ chuyện gì xấu, mặc dù chúng ta là kẻ thù với nhau, nhưng mà kẻ thù của kẻ thù có khi lại là đồng minh, không phải sao?”
“Ngươi là người thông minh. Đương nhiên hiểu rõ người ta muốn nói đến là ai.” Diệp Cô Thành mỉm cười.
Bọn người Phù Thiên đương nhiên biết rằng, kẻ thù của kẻ thù mà Diệp Cô Thành nói đến đó chính là Hàn Tam Thiên.
“Phù trưởng tộc, mọi thứ đều sẽ không theo ý người mong muốn đâu. Nếu ta là ngươi, ta sẽ chiếm hai thành lớn này, rồi phát triển lực lượng của mình lớn mạnh thêm, sau đó sẽ lựa chọn gia nhập vào Dược thần các và Hải Vực Dũng Sinh hoặc là núi Lam Sơn hoặc là hợp tác với cả hai bên, lợi dụng triệt để sức mạnh của hai bên để mở rộng sức mạnh của quân mình. Chúng ta sao có thể như một con chó trung thành đi theo Hàn Tam Thiên được chứ?"Diệp Cô Thành cười lạnh rồi tiến vài bước đến bên cạnh Phù Thiên.
Vừa cười vừa thì thầm vao tại Phù Thiên:
“Cho dù người nguyện ý làm chó, thì hắn cũng vạch trần chuyện của Phù gia các ngươi, ngươi nghĩ rằng người làm chó cho Hàn Tam Thiên thì hắn sẽ bỏ qua cho người sao? Hắn ta chẳng qua muốn xưng vương xưng bá trên thiên hạ này nên tạm thời giữ lại cái mạng chó này của người để làm việc cho hắn mà thôi.”
Phù Thiên sững người, những lời mà Diệp Cô Thành nói quả thật trúng tim đen của hắn.
Những chuyện mà hắn đã gây ra cho Tô Nghênh Hạ và Hàn Niên, nhất định Hàn Tam Thiên sẽ không tha cho hắn.
Điều này hắn hiểu rất rỏ, vì vậy luôn cố gắng tập trung phát triển thể lực của mình.
“Bây giờ ngươi không cần làm chó, cũng có thể phát triển thế lực của mình.” Diệp Cô Thành nói xong, nở một nụ cười nham hiểm nhìn Phù Thiên.
Phù Thiên lạnh lùng nói: “Vậy ngươi sẽ có được gì từ bọn ta?”
“Ta muốn các ngươi đánh lén hắn, giết sạch tất cả đội liên minh thần bí của hắn, ta còn muốn diệt cỏ tật gốc nữa. Sau đó chúng ta liên kết tại, bao vây tiêu diệt Hàn Tam Thiên.” Ánh mắt Diệp Cô Thành đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Bao vây tiêu diệt Hàn Tam Thiên?” Ba người Phù Thiên, Phù Mị, Diệp Thế Quân mặt mày biến sắc.
Giây tiếp theo, ba người dường như đều có mưu đồ riêng nên ánh mắt họ hiện lên những ngọn lửa hừng hực.
Nếu như giết được Hàn Tam Thiên thì những ngày tháng sau này của họ sẽ không cần phải lo sợ.
“Dược Thần Các bọn ta liên kết với liên quân Phù Diệp các ngươi, cho dù Hàn Tam Thiên có giỏi đến đâu cũng không thể làm gì được.” Diệp Cô Thành lạnh lùng nói.
Phù Thiên gật đầu, nhưng điều này cũng không nói lên điều gì.
“Địa điểm vây đánh, bọn ta chọn ở đây.” Nhìn thấy Phù Thiên gật đầu, Ngô Diễn liền đưa tay ra, lập tức đánh dấu đỏ vào vị trí thuộc Hỏa Thạch thành.
“Hỏa Thạch thành.” Ba người bất giác ngày ngốc nói.
Vậy đánh không thành vấn đề, nhưng dựa vào đâu mà lựa chọn địa điểm là Hỏa Thạch thành chứ.
“Sáng sớm ngày mai, Hàn Tam Thiên sẽ rời khỏi Thiên Hồ thành đến Hỏa Thạch thành, nhân lúc hắn rời đi, chúng ta sẽ tiêu diệt hoàn toàn những người còn lại của quân liên minh ở Thiên Hồ thành. Sau đó chia đội quân làm hai, một bên tiêu diệt phải Hư Không, một bên gấp rút chi viện ở Hỏa Thạch thành, có thể làm được không?” Diệp Cô Thành nói.
“Hàn Tam Thiên sao lại đến Hỏa Thạch thành.” Phù Thiên nghi hoặc hỏi.
“Diều này người không cần phải bận tâm, chỉ cần làm theo căn dặn của ta là được rồi.” Diệp Cô Thành lạnh lùng cười nói.
“Vậy làm sao biết được bọn ta có đang bị các người lừa gạt hay không?” Phù Thiên tiếp tục hỏi.
“Ta biết người sẽ hỏi câu này.” Hắn cười lạnh rồi lập tức rút một chiếu thư từ trong tay áo: “Trong thiên hạ này sẽ không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích lâu dài, đây là chiếu thư đích thân thành chủ Hỏa Thạch Chu Thuần Hậu viết, trên chiếu thư có ghi rỏ, chỉ cần Chu gia còn tồn tại ngày nào, thì ngày đó người còn nghe theo lệnh của hai nhà Phù Diệp các ngươi, trên đó còn có con dấu của thành chủ và trưởng tộc Hải Vực Dũng Sinh.”
Phù Thiên nhìn vào chiếu thư và nói với Diệp Thế Quân và Phù Mị: “Chiếu thư và con dấu đều là thật.”
“Đây là cái để đảm bảo.”Diệp Cô Thành cười nói.
Phù Thiên và Phù Mị đưa mắt nhìn nhau, đã bắt đầu có chút dao động. Trước đây, bọn họ sợ rằng khi quay lưng lại với Hàn Tam Thiên, thế lực của họ nhất định sẽ suy yếu, nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác.
Quay lưng lại với Hàn Tam Thiên, có khi sẽ giúp hai nhà Phù Diệp có một tương lai tốt hơn.
“Được, nếu như ngày mai Hàn Tam Thiên xuất thành, ta nhất định sẽ làm theo kế hoạch của ngươi.” Phù Thiên nhận được cái gật đầu từ Diệp Thế Quân liền quay lại nói.
“Yên tâm, hắn nhất định sẽ rời khỏi thành, ta lấy danh dự của Hải Vực Dũng Sinh và Dược Thần các ra đảm bảo, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai sẽ rất bận đấy.” Diệp Cô Thành nói xong, nở một nụ cười lạnh lùng rồi lập tức rời đi.
Ngước nhìn bóng lưng của Diệp Cô Thành rời đi, ba người Diệp Thế Quân, Phù Mị và Phù Thiên còn đang nghi hoặc, tên Diệp Cô Thành này vì sao lại chắc chắn ngày mai Hàn Tam Thiên sẽ đến Hỏa Thạch thành chứ.
“Nếu như lời nói của hắn là thật, đối với chúng ta mà nói, lần này chính là một cơ hội tốt.” Phù Mị sau khi chắn chắn Diệp Cô Thành đã rời đi liền lên tiếng.
“Nắm giữ bốn thành trì, lại có thể giải quyết được phái Hư Không, thì sẽ có lợi cho sự phát triển thể lực của chúng ta.” Diệp Thế Quân tiếp lời.
“Đồng thời còn có sự trợ giúp của Tứ đại ác vương trong vòng một năm, quan trọng hơn nữa là có thể giải quyết được mối họa ngầm là Hàn Tam Thiên, mặc dù giống như là cuộc trao đổi mua bán nhưng lại có lợi cho chúng ta.” Phù Thiên mỉm cười nói.
Phù Mị và Diệp Thế Quân cũng gật đầu, mỉm cười.
“Hiện tại chỉ còn một ẩn số duy nhất, chính là ngày mai liệu rằng Hàn Tam Thiên có xuất thành hay không, có đến Hỏa Thạch thành hay không!” Diệp Thế Quân trầm tư nói.
“Ngày mai.”Phù Mị nhắm mắt nói.
Ngày mai thật sự mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy sao?
/2851
|