*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe những lời nói này, đột nhiên Phù Mãng có chút khó thở, căng thẳng nhìn sang Giang Hồ Bách Hiểu Sinh: “Thật sao?”
“Sau khi ta với Lân Long chạy thoát, bọn ta đã không đến đây kịp bởi vì trền đường chạy đến đây đã nghe một vài tin đồn.” Giang hồ Bách Hiểu Sinh nói.
“Tám ngàn dặm về phía Tây Bắc của Bát Hoang này có một ngọn núi Khôn Long, ở đó có một truyền thuyết là bên trong ngọn núi có nhốt một con rồng lửa màu đỏ, con rồng đó rất hung hãn, nó được sinh ra bởi rồng thượng cổ và xà tinh, thân rắn cứng như đá, máu là của rắn, hơi thở phun ra toàn là khói lửa, đi đến đâu, cháy đến đó, ngọn lửa ba ngày mới có thể dập tắt, vô cùng lợi hại.”
“Hàng vạn năm trước, bởi vì làm nhiều điều ác, nên bị một vị thần lập phép nhốt vào trong ngọn núi, và dùng chính hai tay của mình luyện thành xiềng xích trói nó lại, nhưng máu của nó vẫn thấm vào lòng đất khiến vùng đất có bán kính trăm mét quanh đó đều biến thành hỏa diệm.” Giang hồ Bách Hiểu Sinh nói.
Phù Lí gật gù nói: “Truyền thuyết này ta cũng đã nghe qua, thậm chí còn nói rằng hỏa quang bao phủ khắp Hỏa Nham Thành đều là do máu của con rồng thẩm thấu qua lòng đất rồi chảy đến Hỏa Nham thành, nhưng mà đây chỉ là truyền thuyết mà thôi, hàng vạn năm qua chưa có ai chứng thực, cũng đã có không ít người đến ngọn núi đó thám hiểm nhưng không có kết quả gì.”
“Huống hồ, cái này có liên hệ gì với Tô Nghênh Hạ chứ?
Lân long mĩm cười nói: “Sau khi Nghênh Hạ với Hàn Niên xảy ra chuyện, Dược Thần Các và Hãi Vực Dũng Sinh đã âm thầm phải không ít người đến ngọn núi này, thậm chí liên quân Phù Gia cũng phải tử đại ác vương xông đến đó. Bởi vì có lời đồn, ở gần ngọn núi nhốt rồng đã xảy ra một trận nổ lớn, có người nhìn thấy bốn luồng ánh sáng kì lạ xuất hiện, giống như cảnh tiên, cũng có người nhìn thấy ánh sáng màu xanh và màu trắng chiếu thẳng lên trời, mà trước đó là sấm sét cuồn cuộn, mặt trời mặt trăng đều biến mất.”
“Khắp cả giang hồ đều nói rằng, có thể hỏa long ở ngọn núi đó đã phá được phong ấn và được tái sinh, còn có không ít người đều đến đó giúp đỡ."
Phù mãng nghe những lời đồn liền không tin, nhếch mép cười nói: “Hùm, đều là một đám lừa đảo, nói là đi giúp đở thực chất là vì xiềng xích được đúc từ hai cách tay của vị thần mà thôi. Đám người này lúc nào trên miệng cũng đạo đức nhân nghĩa, nhưng khi đụng chạm đến lợi ích cá nhân của chúng hoặc là người là mối đe dọa của chúng thì lập tức lộ nguyên hình ngay.”
“Người trên giang hồ này là vậy, chúng ta không cần quan tâm, vốn dĩ những chuyện này không được gọi là lời đồn thổi, ta và Lân long cũng dự định rời đi, nhưng ta lại nghe một bí mật động trời.” Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh nói.
“Bí mật gì?” Phù Mãng nói.
“Có một ẩn sĩ, sống ở gần khu vực núi lửa ở vùng núi Khôn Long, sau khi nhìn thấy hiện tượng kì lạ, ông ấy liền lập tức kiểm tra, lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện của các vị tiên nhân, trong cuộc đối thoại đó bọn họ đã nhắc đến hai cái tên quan trọng.” Giang Hồ Bách Hiểu Sinh nói đến đây liên chau mày lại, cho thấy rằng hắn vẫn cảm thấy có điều kì lạ ở đây.
“Tô Nghênh Hạ và Hàn Niên.” Giang Hồ Bách Hiểu Sinh đột nhiên ngắng đầu, ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh.
Nghe đến hai cái tên này, đám người bọn họ lập tức sửng sốt, Bách Hiểu Sinh càng tỏ vẻ nghi hoặc giải thích: “Đây là có ý gì? Tại sao đám tiên nhân lại nhắc đến Tô Nghênh Hạ và Hàn Niên?”
“Theo như những lời bọn họ nói, hai vị tiên nhân mà họ nhìn thấy, ngay cả bọn họ cũng không cảm nhận được tu vi thật của của hai người tiên nhân đó, thậm chí có người có thể hô mưa gọi gió, rải đậu biến thành binh lính, tiêu hủy vạn vật, sức mạnh vô cùng thần bí.” Dứt lời, Giang hồ Bách Hiểu Sinh chau mày lại: “Theo như phản đoán của ta, tên tiên nhân đó có phải là vị thần của Hải Vực Dũng sinh không? Còn bên kia lại cho rằng, là một trong những cao thủ của Dược Thần Các.
“Chết tiệt, nhất định là như vậy, Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh đã thông đồng với nhau, cùng nhau kết hợp bắt Tô Nghênh Hạ, sau đó cấu kết với tên phản đồ Phù Thiên bao vây Hàn Tam Thiên. Còn đám người Tô Nghênh Hạ và Hàn Niên, bị hai cao thủ kia mang đi.” Phù Mãng tức dân nói.
Nghe những lời nói này, đột nhiên Phù Mãng có chút khó thở, căng thẳng nhìn sang Giang Hồ Bách Hiểu Sinh: “Thật sao?”
“Sau khi ta với Lân Long chạy thoát, bọn ta đã không đến đây kịp bởi vì trền đường chạy đến đây đã nghe một vài tin đồn.” Giang hồ Bách Hiểu Sinh nói.
“Tám ngàn dặm về phía Tây Bắc của Bát Hoang này có một ngọn núi Khôn Long, ở đó có một truyền thuyết là bên trong ngọn núi có nhốt một con rồng lửa màu đỏ, con rồng đó rất hung hãn, nó được sinh ra bởi rồng thượng cổ và xà tinh, thân rắn cứng như đá, máu là của rắn, hơi thở phun ra toàn là khói lửa, đi đến đâu, cháy đến đó, ngọn lửa ba ngày mới có thể dập tắt, vô cùng lợi hại.”
“Hàng vạn năm trước, bởi vì làm nhiều điều ác, nên bị một vị thần lập phép nhốt vào trong ngọn núi, và dùng chính hai tay của mình luyện thành xiềng xích trói nó lại, nhưng máu của nó vẫn thấm vào lòng đất khiến vùng đất có bán kính trăm mét quanh đó đều biến thành hỏa diệm.” Giang hồ Bách Hiểu Sinh nói.
Phù Lí gật gù nói: “Truyền thuyết này ta cũng đã nghe qua, thậm chí còn nói rằng hỏa quang bao phủ khắp Hỏa Nham Thành đều là do máu của con rồng thẩm thấu qua lòng đất rồi chảy đến Hỏa Nham thành, nhưng mà đây chỉ là truyền thuyết mà thôi, hàng vạn năm qua chưa có ai chứng thực, cũng đã có không ít người đến ngọn núi đó thám hiểm nhưng không có kết quả gì.”
“Huống hồ, cái này có liên hệ gì với Tô Nghênh Hạ chứ?
Lân long mĩm cười nói: “Sau khi Nghênh Hạ với Hàn Niên xảy ra chuyện, Dược Thần Các và Hãi Vực Dũng Sinh đã âm thầm phải không ít người đến ngọn núi này, thậm chí liên quân Phù Gia cũng phải tử đại ác vương xông đến đó. Bởi vì có lời đồn, ở gần ngọn núi nhốt rồng đã xảy ra một trận nổ lớn, có người nhìn thấy bốn luồng ánh sáng kì lạ xuất hiện, giống như cảnh tiên, cũng có người nhìn thấy ánh sáng màu xanh và màu trắng chiếu thẳng lên trời, mà trước đó là sấm sét cuồn cuộn, mặt trời mặt trăng đều biến mất.”
“Khắp cả giang hồ đều nói rằng, có thể hỏa long ở ngọn núi đó đã phá được phong ấn và được tái sinh, còn có không ít người đều đến đó giúp đỡ."
Phù mãng nghe những lời đồn liền không tin, nhếch mép cười nói: “Hùm, đều là một đám lừa đảo, nói là đi giúp đở thực chất là vì xiềng xích được đúc từ hai cách tay của vị thần mà thôi. Đám người này lúc nào trên miệng cũng đạo đức nhân nghĩa, nhưng khi đụng chạm đến lợi ích cá nhân của chúng hoặc là người là mối đe dọa của chúng thì lập tức lộ nguyên hình ngay.”
“Người trên giang hồ này là vậy, chúng ta không cần quan tâm, vốn dĩ những chuyện này không được gọi là lời đồn thổi, ta và Lân long cũng dự định rời đi, nhưng ta lại nghe một bí mật động trời.” Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh nói.
“Bí mật gì?” Phù Mãng nói.
“Có một ẩn sĩ, sống ở gần khu vực núi lửa ở vùng núi Khôn Long, sau khi nhìn thấy hiện tượng kì lạ, ông ấy liền lập tức kiểm tra, lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện của các vị tiên nhân, trong cuộc đối thoại đó bọn họ đã nhắc đến hai cái tên quan trọng.” Giang Hồ Bách Hiểu Sinh nói đến đây liên chau mày lại, cho thấy rằng hắn vẫn cảm thấy có điều kì lạ ở đây.
“Tô Nghênh Hạ và Hàn Niên.” Giang Hồ Bách Hiểu Sinh đột nhiên ngắng đầu, ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh.
Nghe đến hai cái tên này, đám người bọn họ lập tức sửng sốt, Bách Hiểu Sinh càng tỏ vẻ nghi hoặc giải thích: “Đây là có ý gì? Tại sao đám tiên nhân lại nhắc đến Tô Nghênh Hạ và Hàn Niên?”
“Theo như những lời bọn họ nói, hai vị tiên nhân mà họ nhìn thấy, ngay cả bọn họ cũng không cảm nhận được tu vi thật của của hai người tiên nhân đó, thậm chí có người có thể hô mưa gọi gió, rải đậu biến thành binh lính, tiêu hủy vạn vật, sức mạnh vô cùng thần bí.” Dứt lời, Giang hồ Bách Hiểu Sinh chau mày lại: “Theo như phản đoán của ta, tên tiên nhân đó có phải là vị thần của Hải Vực Dũng sinh không? Còn bên kia lại cho rằng, là một trong những cao thủ của Dược Thần Các.
“Chết tiệt, nhất định là như vậy, Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh đã thông đồng với nhau, cùng nhau kết hợp bắt Tô Nghênh Hạ, sau đó cấu kết với tên phản đồ Phù Thiên bao vây Hàn Tam Thiên. Còn đám người Tô Nghênh Hạ và Hàn Niên, bị hai cao thủ kia mang đi.” Phù Mãng tức dân nói.
/2851
|