Nghe được tiếng còi của Dược Thần Các, Dũng Sinh Hãi Vực cũng vội vàng theo sau, kể cả hai tên ngốc Phù gia không biết đã xảy ra chuyện gì cũng lập tức xuất phát, không có một chút lí trí gì ngu ngốc mà xông lên phía trước.
Như sợ rằng có được lợi ích gì cũng bị lão Vương kia cướp đi.
Hai đội liên quân cùng nhau xông lên, mặc dù Lục Nhược Hiến của đỉnh Lam Sơn đang ngồi thong dong xem kịch cũng có phần lo lắng.
Ma Long tuy mạnh mẽ nhưng Lục Nhược Hiến vẫn chắn chắn rằng sức mạnh của nó đã bị mọi người làm cho giảm đi, hắn cũng sợ rằng nếu như bọn người Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh đạt được lợi ích gì đó, sau khi suy nghĩ đắn đo, cũng dẫn quân xông lên.
Cả ba nhà đều đã hành động, vì vậy tất cả các phe phái còn lại cũng lập tức xông lên.
Cái được gọi là rút dây động rừng là thứ miêu tả chính xác nhất khung cảnh lúc này.
Phía trước là binh lính, còn sau lưng Hàn Tam Thiên là Lục Nhược Tâm, cô hiểu rằng một khi Hàn Tam Thiên đã xuất binh thì những người khác cũng lập tức xông lên, trong đó nguyên nhân rất đơn giản, một từ liền có thể nói lên được.
Đó chính là từ lợi.
Bản chất con người vốn dĩ tham lam, chỉ là tham nhiều hay tham ít mà thôi, người tham ít thì có thể chịu đựng được, còn người tham nhiều sẽ trở nên giận dữ, phẫn nộ, tự nhiên sẽ phơi bày mặt xấu xa trong nội tâm của mình.
Xiềng xích thần ở sau lưng Ma Long khiến không ít kẻ tò mò, bất luận có thể hay không bọn họ cũng sẽ xông lê, thậm chí chính cái lòng tham đó, nhiều người không có được cũng không muốn để cho kẻ khác có được.
“Sau khi đến núi Khốn Long, nghe theo mệnh lệnh của ta mà hành động, ta đảm bảo sự an toàn cho các ngươi.
Nếu không chết hay sống thì các ngươi tự chịu trách nhiệm.”
Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói, dưới chân gia tăng sức mạnh, rồi bay vút về phía núi Khốn Long.
Núi Khốn Long từ sáng sớm đã có những tần đã khô cằn và nham thạch đen mới được ngưng kết lại, dưới ánh sáng mặt trời lúc bình minh trông vô cùng hoang sơ, hiu quạnh và cực kì quái dị.
Hàn Tam Thiên bay đến trước núi Khốn Long, phía sau lưng là Lục Nhược Tâm.
Hai người nhìn nhau gật đầu, cùng nhau xuất chiêu.
“Thiên hỏa nguyệt luân!”
Ầm! “Thương sinh vĩnh vãng”
Hồng hỏa tử điện, lục quang bạch mang! Bên trái là Hàn Tam Thiên tóc bạc thân vàng, còn bên phải là Lục Nhược Tâm như một tiên nữ.
Phá!!! Một tiếng nổ vang lên kịch liệt.
Ầm!!! Trời long đất lở!! Tất cả những người đến núi Khốn Long chỉ nhìn thấy ở đằng xa của núi Khốn Long đột nhiên xuất hiện một đám mây tứ sắc, vút bay lên trời, mặt đất đột nhiên rung chuyển kịch liệt, tất cả mọi người bất giác bị rung chuyển theo “Trận nổ vô cùng mạnh.”
Tiên linh sư thái chau mày, cả người vô cùng căng thẳng.
Vương Hoãn Chi mặt mày biến sắc, đưa mắt nhìn vụ nổ phía đằng xa.
Tần sóng phát ra từ vụ nổ vô cùng mãnh liệt khiến tất cả mọi người kinh hãi.
“Kẻ cầm đầu của bọn chúng, rất cuộc là ai?”
Vương Hoãn Chi chau mày, kết quả từ vụ nổ này cho thấy tu vi của kẻ đó tuyệt đối không thua kém hắn.
Có một Hàn Tam Thiên ngang tài ngạng sức với hắn rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm kẻ còn mạnh hơn cả hắn sao? Chết tiệt, người ta chân thần xứng đáng là chân thần, còn chân thần như hắn quả thật có chút hổ thẹn.
“Công tử...Bọn người bên Hải Vực Dũng Sinh và người Lục gia đang vô cùng chấn động.
Lục Nhược Hiên đưa mắt nhìn khí thế từ vụ nổ, trong lòng đã không giữ được sự bình tĩnh, sau đó chau mày lại: “Lệnh cho tất cả gia tăng tốc độ, tuyệt đối không để mất cơ hội lần này.”
“Vâng.”
Dứt lời, người của đỉnh Lam Sơn nhanh chống tiếp cận, người của Dũng Sinh Hãi Vực và Dược Thần Các đồng thời cũng nhanh chóng gia tăng tốc độ.”
Vùng đất dưới chân núi Khốn Long, trong phút chốc người ùn ùn kéo đến, giống như một làn sóng đen tấn cống núi Khốn Long.
“Ôi mẹ ơi, người thanh niên đó có phải là Hàn Tam Thiên không vậy? Vụ nổ khi nảy...
chết tiệt có phải do hắn gây ra không? Ngày hôm qua mười mấy vạn người chúng ta tấn công, sợ cũng không bằng như vậy.”
Sau lưng là một đám nhàn sĩ thốt lên, là người khi nảy luôn chỉ trích Hàn Tam Thiên lên tiếng nói.
Ngoài ra còn có một người mặc nhiên nói theo: “Ngươi nói xem, nếu như vụ nổ đó là trên người chúng ta thì Hai người đưa mắt nhìn nhau, nghĩ đến bản thân sẽ bị nổ ra trăm mãnh.
Mà núi Khốn Long lúc này.
Kèm theo vụ nổ kinh thiên động địa đó là sự rung lắc dữ dội của ngọn núi, đất và đá văng ra tung tóe, lộ ra ánh sáng màu đỏ chói mắt ở bên trong.
Trong ánh sáng màu đỏ đó là một hỏa long giáp tím đang ngủ say đột nhiên hung hăng mở to đôi mắt, gầm lên một tiếng dài làm rung động trời đất.
“Loài người ngu ngốc, các ngươi còn muốn đến đây tìm cái chết sao? Cơ thể Ma Long đột nhiên rung lắc, một chùm ánh sáng tím và trắng bắn tới.
“Thiên hỏa nguyệt luân!”
“Thương sinh vĩnh vãng”
Hàn Tam Thiên và Lục Nhược Tâm không hề chần chừ gì, đồng thời hét lên, bốn luồng ánh sáng bắn ra.
"Ầm!" Lại là một trận nổ làm rung chuyển trời đất, tần sóng tỏa ra hàng trăm mét.
Mười dặm xung quanh núi Khốn Long đều là khỏi bụi mù mịt khắp nơi.
“Cũng kha khá rồi.”
Đưa mắt nhìn đám người phía sau đang khốn đốn chống chọi lại khỏi bụi và tần sóng vụ nổ trước mặt, Hàn Tam Thiên hài lòng gật đầu.
Chim tham ăn sa vào lưới, cá tham mồi mắc phải lưỡi câu, cho dù khói bụi và tần sóng có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể ngăn cản được lòng tham không đáy của chúng đầu.
“Vâng!”
Hàn Tam Thiên dứt lời, Bát Hoang Thiên Thư trong tay liền cử động.
Giây tiếp theo, dẫn Lục Nhược Tâm và ngàn binh mã biến mất.
Còn trong khói bụi, tần sóng vụ nổ và tiếng gầm hét của Ma Long, mười mấy vạn binh mã đều đang hoãn loạn xông vào phạm vi của núi Khốn Long, điền cuồng tấn công Ma Long.
Chuyển sang khung cảnh khác.
Lục Nhược Tâm vừa mở mắt đã nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới.
Cây cối xanh tươi, chim muông, hoa cỏ thơm ngát, vô số linh thủ đang thản nhiên nằm trên bãi cỏ tận hưởng ánh sáng mặt trời, sự thoải mái này khiến trên mặt chúng như đang mỉm cười.
“Đây là đâu?”
Lục Nhược Tâm nhíu mày hỏi.
“Người có thời gian một tuần hồi phục lại cơ thể.
Còn các người có thể tự do nghỉ ngơi, ta nghĩ rằng ở đây bảy ngày sẽ vượt xa tu vi cả đời của các người ở thế giới Tam Phương.
Ngoài ra, bất cứ thứ gì ở đây nêu không có sự cho phép của ta, thì không được động chạm đến, bất luận là vật sống hay vật chết.”
Nói xong những lời này, Hàn Tam Thiên liền bước vào ngôi nhà tre, để lại Lục Nhược Tâm cùng với ngàn đệ tử của Phái Trường Sinh đứng ở ngoài ngơ ngác nhìn nhau.
Nhưng tất cả mọi người ở đây đích thực có thể cảm nhận được linh khí vô cùng dồi dào ở đây.
Một ngàn đệ tử kia chưa từng nhìn thây qua nơi nào như vậy, một lúc sau lại tập trung ngồi xuông bãi cỏ, bắt đầu vận khí luyện công.
Đối với những người cảnh giới thâp như họ mà nói, võ công mà bọn họ học được là loại tầm thường, nên thành quả có được cũng vô cùng tầm thường, kỳ vọng cả đời cũng không quá lớn, đột nhiên được đặt chân đến một vùng dồi dào linh khí như vậy giống như những người nghèo khô đột nhiên được dân thân vào cuộc sông giàu sang phú qui.
Thời cơ này mà không chịu nắm bát, thì đợi đên khi nào? Hàn Tam Thiên trở về ngôi nhà tre, bước vào căn phòng gỗ đột nhiên nôi đau thương dân lên trong lòng, lúc này bên ngoài có tiêng bước chân đang tiên tới.
- -----------------
Như sợ rằng có được lợi ích gì cũng bị lão Vương kia cướp đi.
Hai đội liên quân cùng nhau xông lên, mặc dù Lục Nhược Hiến của đỉnh Lam Sơn đang ngồi thong dong xem kịch cũng có phần lo lắng.
Ma Long tuy mạnh mẽ nhưng Lục Nhược Hiến vẫn chắn chắn rằng sức mạnh của nó đã bị mọi người làm cho giảm đi, hắn cũng sợ rằng nếu như bọn người Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh đạt được lợi ích gì đó, sau khi suy nghĩ đắn đo, cũng dẫn quân xông lên.
Cả ba nhà đều đã hành động, vì vậy tất cả các phe phái còn lại cũng lập tức xông lên.
Cái được gọi là rút dây động rừng là thứ miêu tả chính xác nhất khung cảnh lúc này.
Phía trước là binh lính, còn sau lưng Hàn Tam Thiên là Lục Nhược Tâm, cô hiểu rằng một khi Hàn Tam Thiên đã xuất binh thì những người khác cũng lập tức xông lên, trong đó nguyên nhân rất đơn giản, một từ liền có thể nói lên được.
Đó chính là từ lợi.
Bản chất con người vốn dĩ tham lam, chỉ là tham nhiều hay tham ít mà thôi, người tham ít thì có thể chịu đựng được, còn người tham nhiều sẽ trở nên giận dữ, phẫn nộ, tự nhiên sẽ phơi bày mặt xấu xa trong nội tâm của mình.
Xiềng xích thần ở sau lưng Ma Long khiến không ít kẻ tò mò, bất luận có thể hay không bọn họ cũng sẽ xông lê, thậm chí chính cái lòng tham đó, nhiều người không có được cũng không muốn để cho kẻ khác có được.
“Sau khi đến núi Khốn Long, nghe theo mệnh lệnh của ta mà hành động, ta đảm bảo sự an toàn cho các ngươi.
Nếu không chết hay sống thì các ngươi tự chịu trách nhiệm.”
Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói, dưới chân gia tăng sức mạnh, rồi bay vút về phía núi Khốn Long.
Núi Khốn Long từ sáng sớm đã có những tần đã khô cằn và nham thạch đen mới được ngưng kết lại, dưới ánh sáng mặt trời lúc bình minh trông vô cùng hoang sơ, hiu quạnh và cực kì quái dị.
Hàn Tam Thiên bay đến trước núi Khốn Long, phía sau lưng là Lục Nhược Tâm.
Hai người nhìn nhau gật đầu, cùng nhau xuất chiêu.
“Thiên hỏa nguyệt luân!”
Ầm! “Thương sinh vĩnh vãng”
Hồng hỏa tử điện, lục quang bạch mang! Bên trái là Hàn Tam Thiên tóc bạc thân vàng, còn bên phải là Lục Nhược Tâm như một tiên nữ.
Phá!!! Một tiếng nổ vang lên kịch liệt.
Ầm!!! Trời long đất lở!! Tất cả những người đến núi Khốn Long chỉ nhìn thấy ở đằng xa của núi Khốn Long đột nhiên xuất hiện một đám mây tứ sắc, vút bay lên trời, mặt đất đột nhiên rung chuyển kịch liệt, tất cả mọi người bất giác bị rung chuyển theo “Trận nổ vô cùng mạnh.”
Tiên linh sư thái chau mày, cả người vô cùng căng thẳng.
Vương Hoãn Chi mặt mày biến sắc, đưa mắt nhìn vụ nổ phía đằng xa.
Tần sóng phát ra từ vụ nổ vô cùng mãnh liệt khiến tất cả mọi người kinh hãi.
“Kẻ cầm đầu của bọn chúng, rất cuộc là ai?”
Vương Hoãn Chi chau mày, kết quả từ vụ nổ này cho thấy tu vi của kẻ đó tuyệt đối không thua kém hắn.
Có một Hàn Tam Thiên ngang tài ngạng sức với hắn rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm kẻ còn mạnh hơn cả hắn sao? Chết tiệt, người ta chân thần xứng đáng là chân thần, còn chân thần như hắn quả thật có chút hổ thẹn.
“Công tử...Bọn người bên Hải Vực Dũng Sinh và người Lục gia đang vô cùng chấn động.
Lục Nhược Hiên đưa mắt nhìn khí thế từ vụ nổ, trong lòng đã không giữ được sự bình tĩnh, sau đó chau mày lại: “Lệnh cho tất cả gia tăng tốc độ, tuyệt đối không để mất cơ hội lần này.”
“Vâng.”
Dứt lời, người của đỉnh Lam Sơn nhanh chống tiếp cận, người của Dũng Sinh Hãi Vực và Dược Thần Các đồng thời cũng nhanh chóng gia tăng tốc độ.”
Vùng đất dưới chân núi Khốn Long, trong phút chốc người ùn ùn kéo đến, giống như một làn sóng đen tấn cống núi Khốn Long.
“Ôi mẹ ơi, người thanh niên đó có phải là Hàn Tam Thiên không vậy? Vụ nổ khi nảy...
chết tiệt có phải do hắn gây ra không? Ngày hôm qua mười mấy vạn người chúng ta tấn công, sợ cũng không bằng như vậy.”
Sau lưng là một đám nhàn sĩ thốt lên, là người khi nảy luôn chỉ trích Hàn Tam Thiên lên tiếng nói.
Ngoài ra còn có một người mặc nhiên nói theo: “Ngươi nói xem, nếu như vụ nổ đó là trên người chúng ta thì Hai người đưa mắt nhìn nhau, nghĩ đến bản thân sẽ bị nổ ra trăm mãnh.
Mà núi Khốn Long lúc này.
Kèm theo vụ nổ kinh thiên động địa đó là sự rung lắc dữ dội của ngọn núi, đất và đá văng ra tung tóe, lộ ra ánh sáng màu đỏ chói mắt ở bên trong.
Trong ánh sáng màu đỏ đó là một hỏa long giáp tím đang ngủ say đột nhiên hung hăng mở to đôi mắt, gầm lên một tiếng dài làm rung động trời đất.
“Loài người ngu ngốc, các ngươi còn muốn đến đây tìm cái chết sao? Cơ thể Ma Long đột nhiên rung lắc, một chùm ánh sáng tím và trắng bắn tới.
“Thiên hỏa nguyệt luân!”
“Thương sinh vĩnh vãng”
Hàn Tam Thiên và Lục Nhược Tâm không hề chần chừ gì, đồng thời hét lên, bốn luồng ánh sáng bắn ra.
"Ầm!" Lại là một trận nổ làm rung chuyển trời đất, tần sóng tỏa ra hàng trăm mét.
Mười dặm xung quanh núi Khốn Long đều là khỏi bụi mù mịt khắp nơi.
“Cũng kha khá rồi.”
Đưa mắt nhìn đám người phía sau đang khốn đốn chống chọi lại khỏi bụi và tần sóng vụ nổ trước mặt, Hàn Tam Thiên hài lòng gật đầu.
Chim tham ăn sa vào lưới, cá tham mồi mắc phải lưỡi câu, cho dù khói bụi và tần sóng có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể ngăn cản được lòng tham không đáy của chúng đầu.
“Vâng!”
Hàn Tam Thiên dứt lời, Bát Hoang Thiên Thư trong tay liền cử động.
Giây tiếp theo, dẫn Lục Nhược Tâm và ngàn binh mã biến mất.
Còn trong khói bụi, tần sóng vụ nổ và tiếng gầm hét của Ma Long, mười mấy vạn binh mã đều đang hoãn loạn xông vào phạm vi của núi Khốn Long, điền cuồng tấn công Ma Long.
Chuyển sang khung cảnh khác.
Lục Nhược Tâm vừa mở mắt đã nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới.
Cây cối xanh tươi, chim muông, hoa cỏ thơm ngát, vô số linh thủ đang thản nhiên nằm trên bãi cỏ tận hưởng ánh sáng mặt trời, sự thoải mái này khiến trên mặt chúng như đang mỉm cười.
“Đây là đâu?”
Lục Nhược Tâm nhíu mày hỏi.
“Người có thời gian một tuần hồi phục lại cơ thể.
Còn các người có thể tự do nghỉ ngơi, ta nghĩ rằng ở đây bảy ngày sẽ vượt xa tu vi cả đời của các người ở thế giới Tam Phương.
Ngoài ra, bất cứ thứ gì ở đây nêu không có sự cho phép của ta, thì không được động chạm đến, bất luận là vật sống hay vật chết.”
Nói xong những lời này, Hàn Tam Thiên liền bước vào ngôi nhà tre, để lại Lục Nhược Tâm cùng với ngàn đệ tử của Phái Trường Sinh đứng ở ngoài ngơ ngác nhìn nhau.
Nhưng tất cả mọi người ở đây đích thực có thể cảm nhận được linh khí vô cùng dồi dào ở đây.
Một ngàn đệ tử kia chưa từng nhìn thây qua nơi nào như vậy, một lúc sau lại tập trung ngồi xuông bãi cỏ, bắt đầu vận khí luyện công.
Đối với những người cảnh giới thâp như họ mà nói, võ công mà bọn họ học được là loại tầm thường, nên thành quả có được cũng vô cùng tầm thường, kỳ vọng cả đời cũng không quá lớn, đột nhiên được đặt chân đến một vùng dồi dào linh khí như vậy giống như những người nghèo khô đột nhiên được dân thân vào cuộc sông giàu sang phú qui.
Thời cơ này mà không chịu nắm bát, thì đợi đên khi nào? Hàn Tam Thiên trở về ngôi nhà tre, bước vào căn phòng gỗ đột nhiên nôi đau thương dân lên trong lòng, lúc này bên ngoài có tiêng bước chân đang tiên tới.
- -----------------
/2851
|