Hàn Tam Thiên đứng bên cạnh nàng ta với khuôn mặt lạnh lùng, một đôi mắt như thần chết nhìn chằm chằm vào nàng ta.
“Cô!”
Lục Nhã Tâm hiển nhiên không ngờ rằng trong lúc nàng ta đang nói chuyện nghiêm túc, Hàn Tam Thiên bên cạnh đã mở mắt từ lúc nào không rõ, thậm chí còn đứng dậy, nhìn cô chằm chằm như thần chết: “Ngươi tỉnh lại từ lúc nào vậy?" “Từ khi cô nói câu đầu tiên thì tôi đã tỉnh lại rồi.”
Đôi mắt Hàn Tam Thiên tràn đầy tức giận, hơi thở lạnh lẽo đến mức khiến cho không khí xung quanh trở nên ngưng tụ.
“Người bí ẩn đã tấn công nhà họ Chu ở thành Hoả Thạch và cướp lấy đám người Tô Nghênh Hạ khỏi tay bọn họ, là cô, đúng không?”
Hàn Tam Thiên lạnh lùng hét lên.
Lục Nhã Tâm sửng sốt một lúc, nhưng lại không hoảng sợ chút nào, cũng chậm rãi đứng lên: "Đúng vậy, ngươi nói không sai, người đó chính là ta."
“Là các người bắt đám người Tô Nghênh Hạt”
Hàn Tam Thiền lạnh giọng nói, đôi mắt đó như thể muốn ăn thịt người.
Những người động đến Tô Nghênh Hạ, cho dù đó là ông trời, Hàn Tam Thiên cũng tuyệt đối không bao giờ đối xử khách khí chút nào.
“Nếu như ta đã bắt nàng ấy thì thế nào?”
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên đã biết được sự thật, Lục Nhã Tâm cũng không giấu giếm, toàn thân trở lại vẻ lạnh lùng ngày trước, một cỗ sát khí vô hình đánh thắng vào người Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nghiến chặt răng, tức giận từ trong lòng, nắm đấm đặt nhiên siết chặt.
Lục Nhã Tâm cười chế nhạo, không chút sợ hãi, lạnh lùng hét: "Ngươi quả nhiên sẽ vì nữ tiện nhân đó mà trở mặt với ta, nhưng mà, Hàn Tam Thiên, ngươi thử đụng đến ta xem?" "Ngươi có tư cách để nổi giận với ta sao? Chuyện của Tô Nghênh Hạ, chẳng qua chỉ là một hình phạt nhỏ và một lời răn đe lớn đối với người mà thôi.
Nếu như ta không hài lòng, nàng ấy sẽ mất mạng bất cứ lúc nào."
Nghe đến đây, Hàn Tam Thiên không khỏi choáng váng.
"Ý của cô là gì?" “Hừ.”
Lục Nhã Tâm cười khinh thường: “Kỳ lạ lắm sao? “Toàn bộ kế hoạch đều là ta một tay sắp xếp, bao gồm cả việc đem hành tung của Tô Nghênh Hạ nói cho người của Dược Thần Các và hải vực Vĩnh Sinh cũng là ta.”
Lục Nhã Tâm cười lạnh nói.
“Minh Vũ là gián điệp của cô.”
Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
“Đương nhiên, nếu không, khi Hư Vô Tông vạn người vây đánh ngươi, ngươi thật sự cho rằng trùng hợp như vậy đến giúp người sao?”
Lục Nhã Tâm lạnh lùng nói, “Sau khi ngươi lặng lẽ chuồn mất khỏi tay Vương Hoãn Chi, ta đã đoán được rằng người không phải dễ chết như vậy, cho nên luôn để Si Mộng để ý đến tình hình giang hồ, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta."
"Khi người đang phát triển trong bóng tối, ta không chỉ để cho sĩ Mộng lan truyền tin tức nói cho người biết đám người Đạo Thập Nhị vẫn bình an vô sự, để cho ngươi yên tâm, còn bí mật giúp người làm rất nhiều chuyện, ta còn chuẩn bị người đi giúp đỡ người bất cứ lúc nào khi cần thiết, thể nào, Hàn Tam Thiên, mặc dù ta coi người như con chó của mình, nhưng cũng tính là có chiếu cố đối với người đúng không?" "Nhưng mà, ngươi lại rất khiến ta hài lòng.
Năm lần bảy lượt đường cùng phản kích, ngay cả Dược Thần Các cũng không có sức đánh lại.
Nhưng, chó chung quy vẫn là chó.
Khi cần thiết, chủ nhân như ta vẫn phải đánh một trận cho người biết thân phận của mình."
"Chuyện về Tô Nghênh Hạ chính là lời cảnh báo của ta dành cho ngươi, để người hiểu rằng, cho dù Hàn Tam Thiên người có mạnh mẽ, nhưng trước mặt Lục Nhã Tâm ta, chẳng qua chỉ là một con kiến có thể tiện tay bóp chết mà thôi.
Tuyệt đối đừng giống như khi ở Kỳ Sơn Chi Đỉnh không nghe lời như thế.”
Lục Nhã Tâm chế nhạo nói. Hàn Tam Thiên hiểu ra rồi, cho nên nàng ta cố ý phái gián điệp tên Minh Vũ này, và khi cần thiết, bất ngờ ra tay tấn công mình.
Nhưng mà, người phụ nữ này thực sự thông minh tuyệt đỉnh.
Nàng ta báo tin tức này cho Dược Thần Các và Hải vực Vĩnh Sinh, nhưng điều nhận được là bản thân không cần phải ra tay chút nào, càng có thể giáo huấn được Hàn Tam Thiên.
Một sự sắp xếp như vậy, ngay cả Hàn Tam Thiên cũng không thể không thừa nhận rằng rất thông minh.
Điểm quan trọng nhất là chuyện này còn có thể khiến cho Hàn Tam Thiên vì tìm kiếm Tô Nghênh Hạ, mà phát động một cuộc phản công chống lại Dược Thần Các và Hải vực Vĩnh Sinh, cũng vô hình trung làm suy yếu sức mạnh của đổi phương.
Biến tướng còn khiến cho Hàn Tam Thiên thay Lam Sơn Chi Đỉnh làm một chuyện.
Một kế hoạch như vậy không thể gọi là không độc ác.
“Cô đang chơi đùa tôi sao?”
Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
"Chơi đùa người thì sao? Tô Nghệnh Hạ, Hàn Niệm cùng với tất cả bằng hữu của người đều đang ở trong tay ta, Hàn Tam liên, người có lựa chọn sao?" Lục Nhã Tâm cười lạnh một tiếng, sau đó nhàn nhã nói: "Vốn dĩ, ta thấy người trong khoảng thời gian này sống chung với ta cũng không tồi, muốn ban thưởng cho người và đồng ý thả người của ngươi.
Đáng tiếc, Hàn Tam Thiên, ngươi đã lựa chọn sai lầm rồi.
"Còn nhớ câu hỏi ta đã hỏi người ở Khốn Tiên Cốc không?" "Một bên là Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm, một bên là Đạo Thập Nhị và Mặc Dương Tam Nhân, cho nên ta đã hỏi ngươi hai câu hỏi.
Đáng tiếc là ngươi đã nói với ta răng đôi mặt với môi đe dọa cần phải loại bỏ.
Tô Nghênh Hạ đôi với ta mà nói, càng là môi đe dọa tranh giành ngươi với ta, còn khi ngươi trả lời câu hỏi thứ hai cũng khăng định đáp án này, còn nhớ không? ”
Nghe thấy những lời này, nhìn thấy sự lạnh lùng chê giêu của Lục Nhã Tâm, Hàn Tam Thiên nhớ lại khung cảnh ngày hôm đó, ngay lập tức hiểu được hàm ý thực sự trong hai câu hỏi đó của nàng ta ở Khốn Tiên Côc.
Nữ tiện nhân này, từ đầu đến cuối đều cao cao tại thượng mà chơi đùa mình, buộc mình phải chính tay từ bỏ lựa chọn giải cứu Tô Nghênh Hạ này! Nghĩ đến đây, Hàn Tam Thiên tức giận đến phát điên, thân thể đột nhiên xuất hiện hắc khí, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, Hàn Tam Thiên phẫn nộ rồi...
hơn nữa, phẫn nộ đến không còn chút lý trí.
“Gay go rồi!”
Trong cơ thể, hồn của Ma Long cũng cảm nhận được Hàn Tam Thiên thân trí không bình thường, ngay lập tức không khỏi mơ mơ màng màng tỉnh lại!
“Cô!”
Lục Nhã Tâm hiển nhiên không ngờ rằng trong lúc nàng ta đang nói chuyện nghiêm túc, Hàn Tam Thiên bên cạnh đã mở mắt từ lúc nào không rõ, thậm chí còn đứng dậy, nhìn cô chằm chằm như thần chết: “Ngươi tỉnh lại từ lúc nào vậy?" “Từ khi cô nói câu đầu tiên thì tôi đã tỉnh lại rồi.”
Đôi mắt Hàn Tam Thiên tràn đầy tức giận, hơi thở lạnh lẽo đến mức khiến cho không khí xung quanh trở nên ngưng tụ.
“Người bí ẩn đã tấn công nhà họ Chu ở thành Hoả Thạch và cướp lấy đám người Tô Nghênh Hạ khỏi tay bọn họ, là cô, đúng không?”
Hàn Tam Thiên lạnh lùng hét lên.
Lục Nhã Tâm sửng sốt một lúc, nhưng lại không hoảng sợ chút nào, cũng chậm rãi đứng lên: "Đúng vậy, ngươi nói không sai, người đó chính là ta."
“Là các người bắt đám người Tô Nghênh Hạt”
Hàn Tam Thiền lạnh giọng nói, đôi mắt đó như thể muốn ăn thịt người.
Những người động đến Tô Nghênh Hạ, cho dù đó là ông trời, Hàn Tam Thiên cũng tuyệt đối không bao giờ đối xử khách khí chút nào.
“Nếu như ta đã bắt nàng ấy thì thế nào?”
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên đã biết được sự thật, Lục Nhã Tâm cũng không giấu giếm, toàn thân trở lại vẻ lạnh lùng ngày trước, một cỗ sát khí vô hình đánh thắng vào người Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nghiến chặt răng, tức giận từ trong lòng, nắm đấm đặt nhiên siết chặt.
Lục Nhã Tâm cười chế nhạo, không chút sợ hãi, lạnh lùng hét: "Ngươi quả nhiên sẽ vì nữ tiện nhân đó mà trở mặt với ta, nhưng mà, Hàn Tam Thiên, ngươi thử đụng đến ta xem?" "Ngươi có tư cách để nổi giận với ta sao? Chuyện của Tô Nghênh Hạ, chẳng qua chỉ là một hình phạt nhỏ và một lời răn đe lớn đối với người mà thôi.
Nếu như ta không hài lòng, nàng ấy sẽ mất mạng bất cứ lúc nào."
Nghe đến đây, Hàn Tam Thiên không khỏi choáng váng.
"Ý của cô là gì?" “Hừ.”
Lục Nhã Tâm cười khinh thường: “Kỳ lạ lắm sao? “Toàn bộ kế hoạch đều là ta một tay sắp xếp, bao gồm cả việc đem hành tung của Tô Nghênh Hạ nói cho người của Dược Thần Các và hải vực Vĩnh Sinh cũng là ta.”
Lục Nhã Tâm cười lạnh nói.
“Minh Vũ là gián điệp của cô.”
Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
“Đương nhiên, nếu không, khi Hư Vô Tông vạn người vây đánh ngươi, ngươi thật sự cho rằng trùng hợp như vậy đến giúp người sao?”
Lục Nhã Tâm lạnh lùng nói, “Sau khi ngươi lặng lẽ chuồn mất khỏi tay Vương Hoãn Chi, ta đã đoán được rằng người không phải dễ chết như vậy, cho nên luôn để Si Mộng để ý đến tình hình giang hồ, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta."
"Khi người đang phát triển trong bóng tối, ta không chỉ để cho sĩ Mộng lan truyền tin tức nói cho người biết đám người Đạo Thập Nhị vẫn bình an vô sự, để cho ngươi yên tâm, còn bí mật giúp người làm rất nhiều chuyện, ta còn chuẩn bị người đi giúp đỡ người bất cứ lúc nào khi cần thiết, thể nào, Hàn Tam Thiên, mặc dù ta coi người như con chó của mình, nhưng cũng tính là có chiếu cố đối với người đúng không?" "Nhưng mà, ngươi lại rất khiến ta hài lòng.
Năm lần bảy lượt đường cùng phản kích, ngay cả Dược Thần Các cũng không có sức đánh lại.
Nhưng, chó chung quy vẫn là chó.
Khi cần thiết, chủ nhân như ta vẫn phải đánh một trận cho người biết thân phận của mình."
"Chuyện về Tô Nghênh Hạ chính là lời cảnh báo của ta dành cho ngươi, để người hiểu rằng, cho dù Hàn Tam Thiên người có mạnh mẽ, nhưng trước mặt Lục Nhã Tâm ta, chẳng qua chỉ là một con kiến có thể tiện tay bóp chết mà thôi.
Tuyệt đối đừng giống như khi ở Kỳ Sơn Chi Đỉnh không nghe lời như thế.”
Lục Nhã Tâm chế nhạo nói. Hàn Tam Thiên hiểu ra rồi, cho nên nàng ta cố ý phái gián điệp tên Minh Vũ này, và khi cần thiết, bất ngờ ra tay tấn công mình.
Nhưng mà, người phụ nữ này thực sự thông minh tuyệt đỉnh.
Nàng ta báo tin tức này cho Dược Thần Các và Hải vực Vĩnh Sinh, nhưng điều nhận được là bản thân không cần phải ra tay chút nào, càng có thể giáo huấn được Hàn Tam Thiên.
Một sự sắp xếp như vậy, ngay cả Hàn Tam Thiên cũng không thể không thừa nhận rằng rất thông minh.
Điểm quan trọng nhất là chuyện này còn có thể khiến cho Hàn Tam Thiên vì tìm kiếm Tô Nghênh Hạ, mà phát động một cuộc phản công chống lại Dược Thần Các và Hải vực Vĩnh Sinh, cũng vô hình trung làm suy yếu sức mạnh của đổi phương.
Biến tướng còn khiến cho Hàn Tam Thiên thay Lam Sơn Chi Đỉnh làm một chuyện.
Một kế hoạch như vậy không thể gọi là không độc ác.
“Cô đang chơi đùa tôi sao?”
Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
"Chơi đùa người thì sao? Tô Nghệnh Hạ, Hàn Niệm cùng với tất cả bằng hữu của người đều đang ở trong tay ta, Hàn Tam liên, người có lựa chọn sao?" Lục Nhã Tâm cười lạnh một tiếng, sau đó nhàn nhã nói: "Vốn dĩ, ta thấy người trong khoảng thời gian này sống chung với ta cũng không tồi, muốn ban thưởng cho người và đồng ý thả người của ngươi.
Đáng tiếc, Hàn Tam Thiên, ngươi đã lựa chọn sai lầm rồi.
"Còn nhớ câu hỏi ta đã hỏi người ở Khốn Tiên Cốc không?" "Một bên là Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm, một bên là Đạo Thập Nhị và Mặc Dương Tam Nhân, cho nên ta đã hỏi ngươi hai câu hỏi.
Đáng tiếc là ngươi đã nói với ta răng đôi mặt với môi đe dọa cần phải loại bỏ.
Tô Nghênh Hạ đôi với ta mà nói, càng là môi đe dọa tranh giành ngươi với ta, còn khi ngươi trả lời câu hỏi thứ hai cũng khăng định đáp án này, còn nhớ không? ”
Nghe thấy những lời này, nhìn thấy sự lạnh lùng chê giêu của Lục Nhã Tâm, Hàn Tam Thiên nhớ lại khung cảnh ngày hôm đó, ngay lập tức hiểu được hàm ý thực sự trong hai câu hỏi đó của nàng ta ở Khốn Tiên Côc.
Nữ tiện nhân này, từ đầu đến cuối đều cao cao tại thượng mà chơi đùa mình, buộc mình phải chính tay từ bỏ lựa chọn giải cứu Tô Nghênh Hạ này! Nghĩ đến đây, Hàn Tam Thiên tức giận đến phát điên, thân thể đột nhiên xuất hiện hắc khí, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, Hàn Tam Thiên phẫn nộ rồi...
hơn nữa, phẫn nộ đến không còn chút lý trí.
“Gay go rồi!”
Trong cơ thể, hồn của Ma Long cũng cảm nhận được Hàn Tam Thiên thân trí không bình thường, ngay lập tức không khỏi mơ mơ màng màng tỉnh lại!
/2851
|