Hai cú đánh giao nhau, đây là trận đấu sức mạnh thuần túy, là trận đối đầu bằng tay không thuần túy.
Đối chọi gay gắt "Am!!!" Hai cước quyền chạm nhau, ảo ảnh Ma Long đột nhiên hiện lên phía sau Hàn Tam Thiên, há miệng phun ra ngụm máu tươi, hung hăng gầm lên, kim quang phát sáng sau lưng của Lục Vô Thần, một thân hình vàng ngồi xếp bằng, khắp thân hình tỏa ra ánh sáng màu vàng rực rỡ.
Sau đó, ảo ảnh Ma Long liền biến thành luồng khí màu đen, xông ra từ cánh tay của Hàn Tam Thiên, kim nhân cũng đồng thời hóa thành kim quang, từ cánh tay của Lục Vô Thần xông tới.
Hại luồng khí chạm nhau tạo thành tiếng nổ vang dội cả trời đất, tần sóng lan rộng trên mặt đất, dưới đất rung lên, vách núi rung chuyển, cây cối ngã rạp xuống đất.
Trên bầu trời, những đám mây cuồn cuộn biến đổi mẫu sắc. Sau đó uy lực còn sót lại khuyên ch tán ra khắp nơi.
Ầm!!! Mặc dù có sự bảo vệ của hàng rào sức mạnh, nhưng đám nhàn sĩ kia vẫn bị uy lực còn sót lại kia xô ngã ra, hàng vạn người bị đẩy ngược ngã ra đất, kết giới kim quang của đỉnh Lam Sơn, cũng gần như bị uy lực còn sót lại phá vỡ tan tành.
“Chết tiệt!”
“Chết tiệt, thứ gì vậy?”
Những đám nhàn sỹ bên kia mặt mày be bét đất cát, hỗn loạn mà bỏ dậy, bởi vì kinh nhạc mà há miệng chửi bởi.
Diệp Cô Thành nhẹ nhàng lấy tay che chắn trước mặt, lúc uy lực tấn công tới, mặt dù hiểu rằng hàng rào sức mạnh có thể bảo vệ được cho bọn họ, nhưng hắn vẫn vô thức đưa tay lên che chắn trước mặt.
Bởi vì hắn có thể cảm nhận được, đợt tần sóng còn sót lại này vô cùng mạnh mẽ vì vậy nên mới có hành động vô thức như vậy.
Đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào trung tâm vụ nổ, trong lòng Diệp Cô Thành vô cùng khó chịu, bởi vì người tạo ra tần sóng lớn như vậy không ai khác chính là Hàn Tam Thiên và Lục Vô Thần.
Bất luận là thắng hay thua, hắn đều không thể phủ nhận rằng, Hàn Tam Thiên từ một tên nô lệ vô tích sự của phái Hư Không trở thành người có thể đấu lại với chân thần như ngày hôm nay, còn hắn được đánh giả là nhân tài hiếm thấy của phái Hư không lại chỉ có thể đứng ở đây đưa mắt nhìn theo, loại cảm giác đau xót tột cùng này chỉ có mình hắn mới cảm nhận được.
Uy lực còn lại sau khi biến mất, khỏi ở giữa vụ nổ cũng từ từ tan biến, Lục Vô Thần đứng vững trên không trung, hai tay đặt trước bụng, sừng sững hiên ngang trong gió, sức mạnh của chân thần quả thực mạnh mẽ.
Mà ở phía đối diện, luồng khí màu đen cũng từ từ tan biến, tất cả đều mở to mắt, lo lắng nhìn về phía xa kia.
Lúc một cơn gió nhẹ thổi qua, luồng khí đen tan biến nhanh hơn, luồng khí tan đi lộ ra Hàn Tam Thiên sừng sững đứng đó.
Dáng đứng kiêu hãnh, ánh mắt đẫm máu, vô cùng lạnh lẽo.
"Trời ơi!!" Có người điên cuồng giật tóc vì cảnh tượng trước mắt vô cùng khó tin.
Trực tiếp chiến đấu, tấn công, phòng thủ với chân thần như vậy mà Hàn Tam Thiên vẫn có thể hiển ngang đứng vững đến vậy, điều này có nghĩa là gì? “Tên Tiểu tử tên tiểu tử này quả thật có thể đấu lại chân thần sao?”
“Điều này là không thể nào.”
“Chân thần là người mạnh nhất thiên hạ, cho dù là tán tiên không có vị trí trong thiên hạ, là người đứng trên vạn người, cũng tuyệt đối hoàn toàn không có năng lực ra đòn mạnh mẽ và dứt khoát như vậy với chân thần.
Nhưng tên Hàn Tam Thiên này...”
“ Dị thường, quả thật dị thường.
Ta đã sớm nói rằng Hàn Tam Thiên đã từng tạo nên vô số kì tích, hôm nay cũng có thể làm được như vậy.”
“Không đúng, không phải Hàn Tam Thiện mà là Ma Lặng ở ngọn núi Khốn Long.
Xong rồi, xong rồi nếu như Ma Long kia nuốt chửng Hàn Tam Thiên, sau khi hồi sinh lại mạnh mẽ đến vậy, lẽ nào sau này thế giới Bát Phương này sẽ đón nhận một thảm họa lớn sao?”
Sau khi dứt lời, tất cả mọi người bất giác đưa mắt nhìn nhau, một con yêu quái mạnh mẽ như vậy, sau này sinh linh sẽ lầm than, bọn họ là những người đã từng chiến đấu với Ma Long, nhất định sẽ bị Ma Long trả thù. Giúp đỡ Lục Vô Thần, tiêu diệt Ma Long.”
Vương Hoãn Chi bị tiếng hét lớn làm kinh hãi kéo về thực tại, lúc này vội vã đáp.
Nói là quan tâm đến bách tỉnh,nhưng thực ra chỉ lo lắng cho an nguy của bản thân mà thôi, chỉ là tìm một cái cớ đường đường chính chính, để bảo vệ danh tiếng.
Áo Thế chau mày lại, đưa mắt lặng lẽ nhìn ra xa, trong lòng là vô số toan tính.
Hắn đưa mắt xem trận đấu giữa Lục Vô Thần và Hàn Tam Thiên nhưng trong lòng lại vô cùng kinh hãi.
Hắn không giống như bất cứ người nào, cái Áo Thế xem không phải là sự náo nhiệt mà là cách thức tấn công của hai người bọn họ.
Là chân thần, vì vậy hắn có thể xem tường tận từng hiệp đấu giữa Lục Vô Thần và Hàn Tam Thiên.
Nhưng cũng chính vì xem rỏ ràng như vậy, nên nội tâm của hắn chấn động hơn bất kì kẻ nào.
Tất cả mọi người đều theo con đường ủng hộ Lục Vô Thần tiêu diệt Ma Long nhưng trong mắt hắn biết rằng, Lục Vô Thần có thể làm nổi sao? “Hét lên làm gì?”
Áo Thế nở một nụ cười, mỉa mai nói: “Rồi như thế nào? Muốn giết một người chỉ cần dựa vào phô trương thanh thế thôi sao?”
“Áo huynh, ý của huynh là?”
Vương Hoãn Chi không hiểu hỏi.
Mặc dù Hàn Tam Thiên khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc khi chống đỡ lại được đòn tấn công của Lục Vô Thần, nhưng như vậy thì thế nào? Lúc cứu người Lục Vô Thần muốn giúp đỡ không phải là chuyện phô trương thanh thế đơn giản như vậy.
Tất cả moi người đều không hiểu, ngơ ngác nhìn vê phía Áo Thê, VÔ cùng khó hiểu vì sao Áo Thế lại nói ra những lời này.
Đối chọi gay gắt "Am!!!" Hai cước quyền chạm nhau, ảo ảnh Ma Long đột nhiên hiện lên phía sau Hàn Tam Thiên, há miệng phun ra ngụm máu tươi, hung hăng gầm lên, kim quang phát sáng sau lưng của Lục Vô Thần, một thân hình vàng ngồi xếp bằng, khắp thân hình tỏa ra ánh sáng màu vàng rực rỡ.
Sau đó, ảo ảnh Ma Long liền biến thành luồng khí màu đen, xông ra từ cánh tay của Hàn Tam Thiên, kim nhân cũng đồng thời hóa thành kim quang, từ cánh tay của Lục Vô Thần xông tới.
Hại luồng khí chạm nhau tạo thành tiếng nổ vang dội cả trời đất, tần sóng lan rộng trên mặt đất, dưới đất rung lên, vách núi rung chuyển, cây cối ngã rạp xuống đất.
Trên bầu trời, những đám mây cuồn cuộn biến đổi mẫu sắc. Sau đó uy lực còn sót lại khuyên ch tán ra khắp nơi.
Ầm!!! Mặc dù có sự bảo vệ của hàng rào sức mạnh, nhưng đám nhàn sĩ kia vẫn bị uy lực còn sót lại kia xô ngã ra, hàng vạn người bị đẩy ngược ngã ra đất, kết giới kim quang của đỉnh Lam Sơn, cũng gần như bị uy lực còn sót lại phá vỡ tan tành.
“Chết tiệt!”
“Chết tiệt, thứ gì vậy?”
Những đám nhàn sỹ bên kia mặt mày be bét đất cát, hỗn loạn mà bỏ dậy, bởi vì kinh nhạc mà há miệng chửi bởi.
Diệp Cô Thành nhẹ nhàng lấy tay che chắn trước mặt, lúc uy lực tấn công tới, mặt dù hiểu rằng hàng rào sức mạnh có thể bảo vệ được cho bọn họ, nhưng hắn vẫn vô thức đưa tay lên che chắn trước mặt.
Bởi vì hắn có thể cảm nhận được, đợt tần sóng còn sót lại này vô cùng mạnh mẽ vì vậy nên mới có hành động vô thức như vậy.
Đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào trung tâm vụ nổ, trong lòng Diệp Cô Thành vô cùng khó chịu, bởi vì người tạo ra tần sóng lớn như vậy không ai khác chính là Hàn Tam Thiên và Lục Vô Thần.
Bất luận là thắng hay thua, hắn đều không thể phủ nhận rằng, Hàn Tam Thiên từ một tên nô lệ vô tích sự của phái Hư Không trở thành người có thể đấu lại với chân thần như ngày hôm nay, còn hắn được đánh giả là nhân tài hiếm thấy của phái Hư không lại chỉ có thể đứng ở đây đưa mắt nhìn theo, loại cảm giác đau xót tột cùng này chỉ có mình hắn mới cảm nhận được.
Uy lực còn lại sau khi biến mất, khỏi ở giữa vụ nổ cũng từ từ tan biến, Lục Vô Thần đứng vững trên không trung, hai tay đặt trước bụng, sừng sững hiên ngang trong gió, sức mạnh của chân thần quả thực mạnh mẽ.
Mà ở phía đối diện, luồng khí màu đen cũng từ từ tan biến, tất cả đều mở to mắt, lo lắng nhìn về phía xa kia.
Lúc một cơn gió nhẹ thổi qua, luồng khí đen tan biến nhanh hơn, luồng khí tan đi lộ ra Hàn Tam Thiên sừng sững đứng đó.
Dáng đứng kiêu hãnh, ánh mắt đẫm máu, vô cùng lạnh lẽo.
"Trời ơi!!" Có người điên cuồng giật tóc vì cảnh tượng trước mắt vô cùng khó tin.
Trực tiếp chiến đấu, tấn công, phòng thủ với chân thần như vậy mà Hàn Tam Thiên vẫn có thể hiển ngang đứng vững đến vậy, điều này có nghĩa là gì? “Tên Tiểu tử tên tiểu tử này quả thật có thể đấu lại chân thần sao?”
“Điều này là không thể nào.”
“Chân thần là người mạnh nhất thiên hạ, cho dù là tán tiên không có vị trí trong thiên hạ, là người đứng trên vạn người, cũng tuyệt đối hoàn toàn không có năng lực ra đòn mạnh mẽ và dứt khoát như vậy với chân thần.
Nhưng tên Hàn Tam Thiên này...”
“ Dị thường, quả thật dị thường.
Ta đã sớm nói rằng Hàn Tam Thiên đã từng tạo nên vô số kì tích, hôm nay cũng có thể làm được như vậy.”
“Không đúng, không phải Hàn Tam Thiện mà là Ma Lặng ở ngọn núi Khốn Long.
Xong rồi, xong rồi nếu như Ma Long kia nuốt chửng Hàn Tam Thiên, sau khi hồi sinh lại mạnh mẽ đến vậy, lẽ nào sau này thế giới Bát Phương này sẽ đón nhận một thảm họa lớn sao?”
Sau khi dứt lời, tất cả mọi người bất giác đưa mắt nhìn nhau, một con yêu quái mạnh mẽ như vậy, sau này sinh linh sẽ lầm than, bọn họ là những người đã từng chiến đấu với Ma Long, nhất định sẽ bị Ma Long trả thù. Giúp đỡ Lục Vô Thần, tiêu diệt Ma Long.”
Vương Hoãn Chi bị tiếng hét lớn làm kinh hãi kéo về thực tại, lúc này vội vã đáp.
Nói là quan tâm đến bách tỉnh,nhưng thực ra chỉ lo lắng cho an nguy của bản thân mà thôi, chỉ là tìm một cái cớ đường đường chính chính, để bảo vệ danh tiếng.
Áo Thế chau mày lại, đưa mắt lặng lẽ nhìn ra xa, trong lòng là vô số toan tính.
Hắn đưa mắt xem trận đấu giữa Lục Vô Thần và Hàn Tam Thiên nhưng trong lòng lại vô cùng kinh hãi.
Hắn không giống như bất cứ người nào, cái Áo Thế xem không phải là sự náo nhiệt mà là cách thức tấn công của hai người bọn họ.
Là chân thần, vì vậy hắn có thể xem tường tận từng hiệp đấu giữa Lục Vô Thần và Hàn Tam Thiên.
Nhưng cũng chính vì xem rỏ ràng như vậy, nên nội tâm của hắn chấn động hơn bất kì kẻ nào.
Tất cả mọi người đều theo con đường ủng hộ Lục Vô Thần tiêu diệt Ma Long nhưng trong mắt hắn biết rằng, Lục Vô Thần có thể làm nổi sao? “Hét lên làm gì?”
Áo Thế nở một nụ cười, mỉa mai nói: “Rồi như thế nào? Muốn giết một người chỉ cần dựa vào phô trương thanh thế thôi sao?”
“Áo huynh, ý của huynh là?”
Vương Hoãn Chi không hiểu hỏi.
Mặc dù Hàn Tam Thiên khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc khi chống đỡ lại được đòn tấn công của Lục Vô Thần, nhưng như vậy thì thế nào? Lúc cứu người Lục Vô Thần muốn giúp đỡ không phải là chuyện phô trương thanh thế đơn giản như vậy.
Tất cả moi người đều không hiểu, ngơ ngác nhìn vê phía Áo Thê, VÔ cùng khó hiểu vì sao Áo Thế lại nói ra những lời này.
/2851
|