“Chúng ta lại luôn gây ra thị phi với tên tiểu tử này, làm những chuyện ngu ngốc.” Một người tiếp lời nói.
Những lời nói này khiến sắc mặt tất cả đều trắng bệch, đặc biệt là những người lúc nãy ủng hộ Áo Thế đánh bại Hàn Tam Thiên, tất cả vô cùng hổi hận, cuối gầm mặt xuống đất như sợ người khác nhận ra mà đánh mắng.
Trong giây phút then chốt này, không ai dám cử động.
“Chết tiệt, lúc nãy ta đã nói Hàn Tam Thiên sẽ tạo nên kì tích, vậy khi nãy kẻ nào đã mắng ta mau bước ra đây?”
“Nói rất đúng, Hàn Tam Thiên là thần tượng của bọn ta, ai dám nói lời xúc phạm đến hắn mau đứng ra đây cho ta, nhìn xem thanh kiếm trong tay ta có đồng ý hay không?”
“Không sai, ta cũng là người hâm mộ cuồng nhiệt của Hàn Tam Thiên, những lời nói khi nãy coi như ta bỏ qua, đừng có để ta nghe thấy kẻ nào nói một lời nào nữa về Hàn Tam Thiên, nếu không, đừng trách thanh kiếm trong tay ta vô tình.”
Đột nhiên có vài người thay đổi thái độ đến chóng mặt, có lẽ lúc đầu vẫn âm thầm ủng hộ Hàn Tam Thiên nhưng không dám lên tiếng, bây giờ tình thế đã khác trước, không khỏi tự phụ mà hét lên trong đám đông.
Kẻ mạnh thì luôn thắng thế, Hàn Tam Thiên đã đánh bại được các chiêu thức của Áo Thế, đương nhiên sẽ trở thành kẻ mạnh, lúc này có ai dám nói những lời xúc phạm đến hắn không?
Diệp Cô Thành vô cùng kinh ngạc, khi định thần lại thì nghe thấy những lời nói này, cả người bỗng chốc như đang bốc khói: “Ngậm hết miệng các ngươi lại cho ta. Hàn Tam Thiên cũng chỉ là một phế vật, các người đang nói nhảm nhí chuyện gì vậy, còn nói những lời hoang đường như vậy nữa, ta lập tức xé miệng các người ra.”
“Ha ha, chúng ta đang nói về Hàn Tam Thiên thì liên quan gì đến ngươi?" Có người bất mẫn lên tiếng.
“Chết tiệt, ta nói không được nói tức là không được nói.” Diệp Cô Thành tức giận vì xấu hổ, như mất đi lí trí, hắn sao có thể chịu được những lời nói tân bốc về Hàn Tam Thiên trước mặt.
“Sao vậy, nhìn thấy Hàn Tam Thiên mạnh mẽ như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu sao? Nhưng mà người cảm thấy khó chịu thì thế nào? Cả hai đều như nhau nhưng nhìn Hàn Tam Thiên xem, rồi nhìn lại bản thân người xem, một người thì đang chiến đấu với chân thần trên bầu trời, còn một người thì lại như một ả đàn bà đứng oán than ở dưới đất, nói thẳng ra, người chỉ có bản lĩnh tranh cãi với bọn ta mà thôi.”
“Không phải sao? Không phải người nói Hàn Tam Thiên là rác rưởi sao? Có bản lĩnh, ngươi lên trên kia mà chiến đấu đi.”
Nếu là bình thường, một tiếng gầm nhẹ của Diệp Cô Thành cũng khiến bọn họ sợ hãi, nhưng hiện tại đã không như vậy, Hàn Tam Thiên ở trên bầu trời phô trương uy lực, đúng lúc tinh thần mọi người đang vô cùng phấn chấn, hành động của Diệp Cô Thành đương nhiên sẽ khiển cho nhiều người bất mãn.
Diệp Cô Thành tức giận nghiến chặt rằng, hận không thể lập tức giết chết bọn họ, đột nhiên bị bàn tay của Cổ Du tóm lại, lạnh lùng nói: “Còn cảm thấy chưa đủ mất mặt sao?”
Vương Hoãn Chi cũng bị hành động của Diệp Cô Thành làm cho tức giận, nhưng mà nhìn thấy Diệp Cô Thành chẳng khác nào một tên hề ngu ngốc, bất giác cảm thấy buồn cười, liếc ánh mắt nhìn hắn một cách châm bím, rồi đứng xem kịch hay.
“Bọn họ..bọn họ nói bậy.” Diệp Cô Thành lập tức bị Cô Du giữ lại, dường như không kìm chế nổi cơn phần nộ trong lòng.
Hắn vỗ dĩ là một con người vô cùng tự tin, cho rằng mọi thứ trên trời dưới đất đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, điều này có liên quan đến thói quen giáo dục từ nhỏ và kì vọng của Tần Thanh Phong và các vị trưởng lão muốn hắn luôn là người giỏi nhất, và cũng liên quan đến tính cách của bản thân hắn, hắn nào muốn nhìn thấy người khác giỏi hơn mình.
Đặc biệt là Hàn Tam Thiên.
“Hàn Tam Thiên vốn dĩ là một tên rác rưởi, ta không cho phép bất cứ ai nói bậy bạ.”Diệp Cô Thành lạnh lùng hét lên.
Cô Du nghe thấy những lời này, không những không tức giận ngược lại còn cười quét mắt nhìn vào cả người Diệp Cô Thành nói: “Vậy sao? Hàn Tam Thiên có phải là rác rưởi hay không thì ta không biết, nhưng tất cả hành động của người bây giờ, ta liền có thể khẳng định, người chính là một tên rác rưởi.”
“Im miệng cho ta.”
Điên cuồng hét lên một tiếng, Diệp Cô Thành muốn phản bác lại, nhưng không có cách nào để có thể phản bác.
Trên không trung.
Lục Vô Thần vẫn luôn ngây ra: “Cái gi?"
Thực lực của Áo Thế như thế nào, hắn đương nhiên hiểu rõ, với một chiêu thủy thần kích này, cho dù là hắn cũng phải kiêng nể vài phần, nhưng mà, Hàn Tam Thiên không những đã phá vỡ được mà còn làm tiêu hao nội lực và tấn công ngược lại Áo Thế
“Tên tiểu tử này, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Lục Vô Thần lúc này vô cùng khó hiểu, thậm chí có những lúc còn có những suy nghĩ kì quái, nếu như có cơ hội, hắn sẽ tìm hiểu kỹ lưỡng tên Hàn Tam Thiên này.
Hắn ngược lại chỉ hy vọng Hàn Tam Thiên có thể tiêu diệt Áo Thế, ít nhất thì tiêu hao phần lớn sức mạnh của Áo thế, từ đó Áo Thế cũng sẽ ở chung vạch xuất phát với hắn.
Những lời nói này khiến sắc mặt tất cả đều trắng bệch, đặc biệt là những người lúc nãy ủng hộ Áo Thế đánh bại Hàn Tam Thiên, tất cả vô cùng hổi hận, cuối gầm mặt xuống đất như sợ người khác nhận ra mà đánh mắng.
Trong giây phút then chốt này, không ai dám cử động.
“Chết tiệt, lúc nãy ta đã nói Hàn Tam Thiên sẽ tạo nên kì tích, vậy khi nãy kẻ nào đã mắng ta mau bước ra đây?”
“Nói rất đúng, Hàn Tam Thiên là thần tượng của bọn ta, ai dám nói lời xúc phạm đến hắn mau đứng ra đây cho ta, nhìn xem thanh kiếm trong tay ta có đồng ý hay không?”
“Không sai, ta cũng là người hâm mộ cuồng nhiệt của Hàn Tam Thiên, những lời nói khi nãy coi như ta bỏ qua, đừng có để ta nghe thấy kẻ nào nói một lời nào nữa về Hàn Tam Thiên, nếu không, đừng trách thanh kiếm trong tay ta vô tình.”
Đột nhiên có vài người thay đổi thái độ đến chóng mặt, có lẽ lúc đầu vẫn âm thầm ủng hộ Hàn Tam Thiên nhưng không dám lên tiếng, bây giờ tình thế đã khác trước, không khỏi tự phụ mà hét lên trong đám đông.
Kẻ mạnh thì luôn thắng thế, Hàn Tam Thiên đã đánh bại được các chiêu thức của Áo Thế, đương nhiên sẽ trở thành kẻ mạnh, lúc này có ai dám nói những lời xúc phạm đến hắn không?
Diệp Cô Thành vô cùng kinh ngạc, khi định thần lại thì nghe thấy những lời nói này, cả người bỗng chốc như đang bốc khói: “Ngậm hết miệng các ngươi lại cho ta. Hàn Tam Thiên cũng chỉ là một phế vật, các người đang nói nhảm nhí chuyện gì vậy, còn nói những lời hoang đường như vậy nữa, ta lập tức xé miệng các người ra.”
“Ha ha, chúng ta đang nói về Hàn Tam Thiên thì liên quan gì đến ngươi?" Có người bất mẫn lên tiếng.
“Chết tiệt, ta nói không được nói tức là không được nói.” Diệp Cô Thành tức giận vì xấu hổ, như mất đi lí trí, hắn sao có thể chịu được những lời nói tân bốc về Hàn Tam Thiên trước mặt.
“Sao vậy, nhìn thấy Hàn Tam Thiên mạnh mẽ như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu sao? Nhưng mà người cảm thấy khó chịu thì thế nào? Cả hai đều như nhau nhưng nhìn Hàn Tam Thiên xem, rồi nhìn lại bản thân người xem, một người thì đang chiến đấu với chân thần trên bầu trời, còn một người thì lại như một ả đàn bà đứng oán than ở dưới đất, nói thẳng ra, người chỉ có bản lĩnh tranh cãi với bọn ta mà thôi.”
“Không phải sao? Không phải người nói Hàn Tam Thiên là rác rưởi sao? Có bản lĩnh, ngươi lên trên kia mà chiến đấu đi.”
Nếu là bình thường, một tiếng gầm nhẹ của Diệp Cô Thành cũng khiến bọn họ sợ hãi, nhưng hiện tại đã không như vậy, Hàn Tam Thiên ở trên bầu trời phô trương uy lực, đúng lúc tinh thần mọi người đang vô cùng phấn chấn, hành động của Diệp Cô Thành đương nhiên sẽ khiển cho nhiều người bất mãn.
Diệp Cô Thành tức giận nghiến chặt rằng, hận không thể lập tức giết chết bọn họ, đột nhiên bị bàn tay của Cổ Du tóm lại, lạnh lùng nói: “Còn cảm thấy chưa đủ mất mặt sao?”
Vương Hoãn Chi cũng bị hành động của Diệp Cô Thành làm cho tức giận, nhưng mà nhìn thấy Diệp Cô Thành chẳng khác nào một tên hề ngu ngốc, bất giác cảm thấy buồn cười, liếc ánh mắt nhìn hắn một cách châm bím, rồi đứng xem kịch hay.
“Bọn họ..bọn họ nói bậy.” Diệp Cô Thành lập tức bị Cô Du giữ lại, dường như không kìm chế nổi cơn phần nộ trong lòng.
Hắn vỗ dĩ là một con người vô cùng tự tin, cho rằng mọi thứ trên trời dưới đất đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, điều này có liên quan đến thói quen giáo dục từ nhỏ và kì vọng của Tần Thanh Phong và các vị trưởng lão muốn hắn luôn là người giỏi nhất, và cũng liên quan đến tính cách của bản thân hắn, hắn nào muốn nhìn thấy người khác giỏi hơn mình.
Đặc biệt là Hàn Tam Thiên.
“Hàn Tam Thiên vốn dĩ là một tên rác rưởi, ta không cho phép bất cứ ai nói bậy bạ.”Diệp Cô Thành lạnh lùng hét lên.
Cô Du nghe thấy những lời này, không những không tức giận ngược lại còn cười quét mắt nhìn vào cả người Diệp Cô Thành nói: “Vậy sao? Hàn Tam Thiên có phải là rác rưởi hay không thì ta không biết, nhưng tất cả hành động của người bây giờ, ta liền có thể khẳng định, người chính là một tên rác rưởi.”
“Im miệng cho ta.”
Điên cuồng hét lên một tiếng, Diệp Cô Thành muốn phản bác lại, nhưng không có cách nào để có thể phản bác.
Trên không trung.
Lục Vô Thần vẫn luôn ngây ra: “Cái gi?"
Thực lực của Áo Thế như thế nào, hắn đương nhiên hiểu rõ, với một chiêu thủy thần kích này, cho dù là hắn cũng phải kiêng nể vài phần, nhưng mà, Hàn Tam Thiên không những đã phá vỡ được mà còn làm tiêu hao nội lực và tấn công ngược lại Áo Thế
“Tên tiểu tử này, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Lục Vô Thần lúc này vô cùng khó hiểu, thậm chí có những lúc còn có những suy nghĩ kì quái, nếu như có cơ hội, hắn sẽ tìm hiểu kỹ lưỡng tên Hàn Tam Thiên này.
Hắn ngược lại chỉ hy vọng Hàn Tam Thiên có thể tiêu diệt Áo Thế, ít nhất thì tiêu hao phần lớn sức mạnh của Áo thế, từ đó Áo Thế cũng sẽ ở chung vạch xuất phát với hắn.
/2851
|