Bóng tối vô tận, đưa tay ra cũng không thấy năm ngón, Hàn Tam Thiên cảm thấy nơi này rất tối. Anh gọi hồn của Ma Long, đối phương lại không có bất kỳ đáp trả gì, xung quanh hình như chỉ có mỗi một người anh mà thôi. Hàn Tam Thiên rất nhanh đã hiểu rõ, ý thức của mình đã tiến vào một lĩnh vực kỳ lạ, lại hoặc là nói, là thân thể của anh đã máu của Ma Long khống chế...
Ầm!!
Quả nhiên, ở bốn phía xung quanh, chợt có một bóng đen tấn công, thế tấn công cực kỳ mạnh mẽ.
"Là mày sau khi nhập ma đi!" Hàn Tam Thiên lặng lẽ nhìn về phía bóng đen đột nhiên xuất hiện. Anh biết, đây là hồn của Ma Long! Nhưng mà sau khi nó nhập ma xong sẽ không trả lời mình nhưng thời điểm lúc trước khi Hàn Tam Thiên nhập mạ đã sớm có kinh nghiệm chiến đấu với nó. Đây là một phần nào đó của thân thể của mình.
Ông!
Theo bóng đen ở xung quanh lại xuất hiện, Hàn Tam Thiến cảm giác đau đầu muốn nứt ra, các loại hình anh cũng ngay lập tức xông vào trong đầu. bản thân lúc trước ở nhà hộ Tô tại Trái Đất bị đủ loại ngược đãi và xem thường, tất cả đãi ngộ bất công và chửi rủa ở thế giới Hiến Viên, và hình ảnh Tô Nghênh Hạ thống khổ bị giam trong thiên lao của Phù gia, còn có Niệm nhi bị trúng kịch độc, mở to hai mắt tuyệt vọng nhìn mình...
Còn có... Còn có Lục Như Tâm nói với mình, tất cả chân tướng của thành Thạch Nham...
Tức giận trong Hàn Tam Thiên không ngừng nhóm lên, cả người cũng giận đến tím mặt. Anh không phải thánh nhân, sao có thể không có cảm xúc được? Nhất là liên quan đến trên người Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm. Mà theo sự giận dữ của anh, anh cảm giác đang hoà lại làm một với bóng tối ở đây. Những bóng đen trong bóng tối kia cũng không còn tấn công anh nữa, cảm giác đầu cũng đã biến mất, anh cảm giác mình cực kỳ thoải mái.
Anh là bóng tối này mà bóng tối cũng chính là anh.
Anh nghĩ tới đây, hơi nhắm mắt lại, hưởng thụ sự yên bình và an ủi mà bóng tối mang lại cho mình. Nơi này không có ký ức đau khổ và khó xử. Nhưng đột nhiên, ý thức đang trầm luân của Hàn Tam Thiên đột nhiên lại có một tia ánh sáng thắp lên trong bóng đêm.
"Nghênh Hạ, Niệm nhiên"
Hàn Tam Thiên đột nhiên mở mắt.
Anh không thể cứ như vậy mà bình yên nằm đó được. Nếu như vậy, Tô Nghênh Hạ phải làm sao bây giờ?! Hắn Niệm nên làm gì đây?!
Mà khi anh vừa mới mở mắt, bóng đen ở bốn phía lại đột nhiên nhấn nháo. Loại vô cùng đau đầu cũng một lần nữa khiến anh đau đến không muốn sống nữa. Loại đau nhức kia sự khiến cho người ta muốn lập tức chết đi. Tuy rằng chết rất khó khăn, so vẫn tốt hơn rất nhiều so với tình hình trước mắt.
"Phàm nhận, từ bỏ giãy dụa, hòa làm một thể với bản tồn đi. Vì người mà người yêu, vì sự bất công mà ngươi gặp phải, báo thù đi."
Trong bóng tối, giọng nói của hồn Ma Long truyền đến. Chỉ là Hàn Tam Thiễn hiểu rõ, thứ này tuyệt đối không phải là hồn của Ma Long. Không, chính xác mà nói, là nó, chỉ là không còn là Ma Long vừa rồi ở bên ngoài lạnh nhạt nói chuyện với mình thôi.
Nó là Ma Long chân chính, bị máu ma dẫn cho bạo tẩu
"Đương nhiên tạo sẽ báo thù, nhưng tuyệt đối không cần mày giúp đỡ.” Hàn Tam Thiên lạnh lùng đáp lại.
"Sâu bọ. Chỉ có bản tôn mới có thể giúp người báo thù! Đây là vinh hạnh của ngươi, ngươi không nên từ chối."
"Nếu tạo từ chối thì sao?"
"Vậy ngươi sẽ nhận hết tất cả sự giày vò và khiển trách của lương tâm, sống không bằng chết, gấp mười giống như người vừa mới trải qua, thậm chí gấp trăm lần."
"Tao biết rồi." Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười một tiếng, trong hai mắt đều là sự kiên định với nỗi nhớ Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm: "Không nói đến mệnh tao là do trời định, chỉ là thân thể của tao, chính là tự tao quyết định lấy! Đến đây đi!"
"Ngông cuồng!"
Ông!
Bóng đen ở bốn phía lập tức chuyển động mạnh, quanh người anh càng có áp lực cực mạnh đập vào mặt.
"A!"
Hàn Tam Thiên cảm giác thân thể của mình giống như bị thứ gì không ngừng cô đọng lại, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể thậm chí bị chèn cho chảy máu ra ngoài. Mà đầu càng dùng một loại kịch liệt đau đớn khó miêu tả nổi, trong đó còn xen lẫn các loại hình ảnh của ký ức vô cùng thống khổ. Dù tâm trí Hàn Tam Thiên cực mạnh, sự nhẫn nại càng không phải người bình thường nào bằng được, nhưng dưới tình huống thể xác và tinh thần đều đau đớn như vậy cũng khó mà chịu đựng được.
Có điều, giống như ông lão quét rác và Bát Hoang thiên thư đã nói, Hàn Tam Thiên muốn phá vỡ lần này, ý chí nhất định phải đầy đủ, kiên định, có thể không thể là người thường. Mà điều kiện duy nhất để anh có thể chèo chống như thế chính là Tô Nghênh Hạ.
"Con đường nghịch thiên thành thần sao lại thuận buồm xuôi gió như vậy chứ? Đã muốn vượt qua con người bình thường, thì phải chịu đựng thống khổ mà người bình thường không cách nào chịu đựng nổi. Phải biết, bất kỳ cái gì đều phải dùng cái giá ngang hàng để đổi lấy."
"Những người mà phía trước toả sang, ở phía sau đều là đã trải qua tra tấn vô tận. Lấy thân thể kém cỏi nhất của Trái Đất, muốn ở thế giới giới cao cấp như thế giới Bát
- -----------------
Ầm!!
Quả nhiên, ở bốn phía xung quanh, chợt có một bóng đen tấn công, thế tấn công cực kỳ mạnh mẽ.
"Là mày sau khi nhập ma đi!" Hàn Tam Thiên lặng lẽ nhìn về phía bóng đen đột nhiên xuất hiện. Anh biết, đây là hồn của Ma Long! Nhưng mà sau khi nó nhập ma xong sẽ không trả lời mình nhưng thời điểm lúc trước khi Hàn Tam Thiên nhập mạ đã sớm có kinh nghiệm chiến đấu với nó. Đây là một phần nào đó của thân thể của mình.
Ông!
Theo bóng đen ở xung quanh lại xuất hiện, Hàn Tam Thiến cảm giác đau đầu muốn nứt ra, các loại hình anh cũng ngay lập tức xông vào trong đầu. bản thân lúc trước ở nhà hộ Tô tại Trái Đất bị đủ loại ngược đãi và xem thường, tất cả đãi ngộ bất công và chửi rủa ở thế giới Hiến Viên, và hình ảnh Tô Nghênh Hạ thống khổ bị giam trong thiên lao của Phù gia, còn có Niệm nhi bị trúng kịch độc, mở to hai mắt tuyệt vọng nhìn mình...
Còn có... Còn có Lục Như Tâm nói với mình, tất cả chân tướng của thành Thạch Nham...
Tức giận trong Hàn Tam Thiên không ngừng nhóm lên, cả người cũng giận đến tím mặt. Anh không phải thánh nhân, sao có thể không có cảm xúc được? Nhất là liên quan đến trên người Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm. Mà theo sự giận dữ của anh, anh cảm giác đang hoà lại làm một với bóng tối ở đây. Những bóng đen trong bóng tối kia cũng không còn tấn công anh nữa, cảm giác đầu cũng đã biến mất, anh cảm giác mình cực kỳ thoải mái.
Anh là bóng tối này mà bóng tối cũng chính là anh.
Anh nghĩ tới đây, hơi nhắm mắt lại, hưởng thụ sự yên bình và an ủi mà bóng tối mang lại cho mình. Nơi này không có ký ức đau khổ và khó xử. Nhưng đột nhiên, ý thức đang trầm luân của Hàn Tam Thiên đột nhiên lại có một tia ánh sáng thắp lên trong bóng đêm.
"Nghênh Hạ, Niệm nhiên"
Hàn Tam Thiên đột nhiên mở mắt.
Anh không thể cứ như vậy mà bình yên nằm đó được. Nếu như vậy, Tô Nghênh Hạ phải làm sao bây giờ?! Hắn Niệm nên làm gì đây?!
Mà khi anh vừa mới mở mắt, bóng đen ở bốn phía lại đột nhiên nhấn nháo. Loại vô cùng đau đầu cũng một lần nữa khiến anh đau đến không muốn sống nữa. Loại đau nhức kia sự khiến cho người ta muốn lập tức chết đi. Tuy rằng chết rất khó khăn, so vẫn tốt hơn rất nhiều so với tình hình trước mắt.
"Phàm nhận, từ bỏ giãy dụa, hòa làm một thể với bản tồn đi. Vì người mà người yêu, vì sự bất công mà ngươi gặp phải, báo thù đi."
Trong bóng tối, giọng nói của hồn Ma Long truyền đến. Chỉ là Hàn Tam Thiễn hiểu rõ, thứ này tuyệt đối không phải là hồn của Ma Long. Không, chính xác mà nói, là nó, chỉ là không còn là Ma Long vừa rồi ở bên ngoài lạnh nhạt nói chuyện với mình thôi.
Nó là Ma Long chân chính, bị máu ma dẫn cho bạo tẩu
"Đương nhiên tạo sẽ báo thù, nhưng tuyệt đối không cần mày giúp đỡ.” Hàn Tam Thiên lạnh lùng đáp lại.
"Sâu bọ. Chỉ có bản tôn mới có thể giúp người báo thù! Đây là vinh hạnh của ngươi, ngươi không nên từ chối."
"Nếu tạo từ chối thì sao?"
"Vậy ngươi sẽ nhận hết tất cả sự giày vò và khiển trách của lương tâm, sống không bằng chết, gấp mười giống như người vừa mới trải qua, thậm chí gấp trăm lần."
"Tao biết rồi." Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười một tiếng, trong hai mắt đều là sự kiên định với nỗi nhớ Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm: "Không nói đến mệnh tao là do trời định, chỉ là thân thể của tao, chính là tự tao quyết định lấy! Đến đây đi!"
"Ngông cuồng!"
Ông!
Bóng đen ở bốn phía lập tức chuyển động mạnh, quanh người anh càng có áp lực cực mạnh đập vào mặt.
"A!"
Hàn Tam Thiên cảm giác thân thể của mình giống như bị thứ gì không ngừng cô đọng lại, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể thậm chí bị chèn cho chảy máu ra ngoài. Mà đầu càng dùng một loại kịch liệt đau đớn khó miêu tả nổi, trong đó còn xen lẫn các loại hình ảnh của ký ức vô cùng thống khổ. Dù tâm trí Hàn Tam Thiên cực mạnh, sự nhẫn nại càng không phải người bình thường nào bằng được, nhưng dưới tình huống thể xác và tinh thần đều đau đớn như vậy cũng khó mà chịu đựng được.
Có điều, giống như ông lão quét rác và Bát Hoang thiên thư đã nói, Hàn Tam Thiên muốn phá vỡ lần này, ý chí nhất định phải đầy đủ, kiên định, có thể không thể là người thường. Mà điều kiện duy nhất để anh có thể chèo chống như thế chính là Tô Nghênh Hạ.
"Con đường nghịch thiên thành thần sao lại thuận buồm xuôi gió như vậy chứ? Đã muốn vượt qua con người bình thường, thì phải chịu đựng thống khổ mà người bình thường không cách nào chịu đựng nổi. Phải biết, bất kỳ cái gì đều phải dùng cái giá ngang hàng để đổi lấy."
"Những người mà phía trước toả sang, ở phía sau đều là đã trải qua tra tấn vô tận. Lấy thân thể kém cỏi nhất của Trái Đất, muốn ở thế giới giới cao cấp như thế giới Bát
- -----------------
/2851
|