Chuơng 2328: Đồ Thần
Đối với câu hỏi này, Ông lão quét rác hít một hơi thở lạnh, chần chừ cả nửa ngày trời, cuối cùng thở dài nói: "Chuyện này ta vẫn chưa nghĩ kỉ. " "Ngay cả ta cũng sợ tên tiểu tử này." Bát Hoang Thiên Thư không vội vã tìm kiếm câu trả lời, ngược lại vô cùng thản nhiên cười.
Ông lão quét rác cũng cười theo và không nói thêm gì nữa.
Lúc Hàn Tam Thiên đã mệt và bắt đầu thở hổn hển, trong tay sử dụng sức mạnh mãnh liệt nhắc Áo Thế lên cao, sau đó ném đi.
Hu...
Cơ thể chân thần mang theo Tinh hải của Áo Thế cùng với cây kích thủy thần rơi xuống đất.
Cho dù Áo Thế cố gắng dùng toàn bộ sức lực để bay ngược lại lên không trung, nhưng lực hấp dẫn quán tính quá lớn.
ầm!!!
Cùng với âm thanh chấn động dưới mặt đất, khỏi bụi mù mịt khắp nơi, cơ thể Áo Thế nặng nề bị nện xuống mặt đất.
Tất cả mọi người khi nghe thấy âm thanh to lớn này bất giác run lên, há hốc miệng, trừng to hai mắt ngước nhìn Áo Thế đang nằm trên mặt đất hộc ra những ngụm máu tươi, rồi ngày ngốc ngước nhìn Hàn Tam Thiên trên bầu trời, tất cả lặng lẽ nút một ngụm nước bọt.
Hàn Tam Thiên quét đôi mắt lạnh lùng xuống, lúc này ảnh mắt chiếu thẳng xuống khung cảnh bên dưới, Lục Nhược Tâm ở trong đám đông đột nhiên sững người, bất giác mọi người xung quanh đều lùi ra cách Lục Nhược Tâm mấy mét, như sợ phải chuốc họa vào thân. “Lục Nhược Tâm.” Hàn Tam Thiên lạnh lẽo hét lên, cơ thể đột nhiên lóe lên, tám ảo ảnh đột nhiên biến thành tám ảo ảnh kim quang, có hắc khí bao phủ lao thẳng xuống.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên bay đến, hàng vạn đệ tử của Lục gia bất giác giương kiếm vào tư thế phòng thủ, nhưng khi Hàn Tam Thiên ngày càng gần, chỉ nghe thấy tiếng leng keng, tất cả binh sĩ đều vứt bỏ mũ áo rồi tháo chạy.
Đối với những gia tộc lớn của đỉnh Lam Sơn mà nói, có thể bị dọa đến mức như vậy là vô cùng hiếm.
Nhưng lúc này không ai dám cười cợt bọn họ, bởi vì bọn người của Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh gần đó cũng đều như vậy, tất thảy đều hoảng hốt mà tháo chạy.
Diệp Cô Thành lúc nảy còn vô cùng kiêu ngạo, hùng hổ nói rằng muốn giết chết người này, muốn hại chết người kia, còn mắng Hàn Tam Thiên là thứ rác rưởi, là tên phế vật. Nhưng khi Hàn Tam Thiên bước đến, thì lại kéo Cô Du bỏ chạy hệt như con chuột bị con mèo nhìn thấy, hoảng sợ bỏ chay.
Vương Hoàn Chi cũng không khác gì Diệp Cô Thành lúc này, dưới sự bảo về của nhóm cao thủ của Diệp Thần Các mang theo hai huynh đệ Áo Nghĩa và Áo Tiến, lần lốc mà bỏ chay.
Trước đây có Áo Thế chống lưng, đương nhiên bọn họ không sợ mà làm càng, nhưng lúc Hàn Tam Thiên thật sự đến giết thì lập tức tan đàn xẻ nghé, lúc này ai cũng không dám đụng chạm đến Hàn Tam Thiên.
Dù gì, chân thần như Áo Thế cũng không thể chống lại hắn.
Nhìn thấy bát đạo kim quang của Hàn Tam Thiên đáng xông tới, Lục Nhược Tâm sững lại, nhưng cô không phải là nữ nhân bình thường, giây tiếp theo, sự hoảng hốt trong ảnh mắt lập tức biến thành sự điềm tĩnh, cánh tay nhúc nhích liền xuất hiện thương sinh và vĩnh vãng, cử động thêm lần nửa, hiên viên kiếm lập tức xuất hiện. “Bắc minh tứ hồn trận, một hóa hai, hai hóa bốn.”
Phù!!!
Bốn ảo ảnh chân thần xuất hiện, mỗi cái đều cầm hiể kiếm, vô cùng oai phong. viên “Tránh ra."
Nhưng khi bốn ảo ảnh vừa xuất hiện, cùng với tiếng hét của Hàn Tam Thiên, bốn ảo ảnh kia lập tức bị bát đạo kim quang của Hàn Tam Thiên phá vỡ.
Lục Nhược Tâm lùi sau vài bước, trong tay nhắc Hiên viên kiếm, nhưng lúc nhìn lại, thì bát đạo chân thần của Hàn Tam Thiên đã hóa thành một, đúng cách vài mét trước mặt cô.
Tóc đỏ và đen, mắt hằn tia máu, gân đen da trắng, hơi thở quỷ và kim quang bao phủ toàn thân, vừa tuấn tú lại vô cùng lạnh lẽo. “Ngươi.” Lục Nhược Tâm chỉ hiên viên kiếm về phía Hàn Tam Thiên, cơ thể liên tục lùi về phía sau. “Bọn họ đang ở đâu?” Hàn Tam Thiên lạnh lùng hét lên. “Ngươi muốn biết sao? Hãy ngoan ngoãn nghe theo lời của ta.” Lục Nhược Tâm cố gắng bình tĩnh, có chút chột dạ nói. “Nghe lời của ngươi sao?"Trong mắt Hàn Tam Thiên toàn là sát khí.
U'm.
Cơ thể đột nhiên run lên, hơi thở quỷ đột nhiên bộc phát ra bên ngoài.
Am!!!
Lục Nhược Tâm chỉ cảm thấy cơ thể dường như bị một vật gì đâm trúng, lập tức dùng Hiên viên kiếm chống đỡ, bất giác lùi sau nửa bước.
Sức mạnh vô cùng lớn. “Người có nói hay không?” Hàn Tam Thiên lạnh lẽo thốt lên. “Ngươi đừng hung dữ trước mặt ta, ta nói cho người biết, bất luận người là người hay ma, nếu người dám giết ta, bọn họ lập tức sẽ bị chôn cùng với ta, nếu muốn người có thể thử xem.” Lục Nhược Tâm nuốt nước bọt, thu hiện viên kiếm lại, nhắm mắt, chờ Hàn Tam Thiên ra tay. “Người cho rằng ta không dám sao?” Hàn Tam Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này, ở phía sau lưng hắn là Lục Vô Thần đang xông tới, hét lên: “Đừng giết cháu gái của ta.”
Sau đó, mang theo sức mạnh tinh hải lập tức xông tới.
Phía trước là Lục Nhược Tâm đang chờ hắn ra tay giết chết, phía sau là đợt tấn công của Lục Vô Thần, nhưng Hàn Tam Thiên lại không hề hấp tấp, cả người bình tĩnh nở một nụ cười tàn ác. “Ta quả thật không dám giết người, nhưng mà bọn họ đâu.”
Dứt lời, đưa mắt nhìn xung quanh, những đệ tử của Lục gia nhìn thấy ảnh mắt vừa quét qua của Hàn Tam Thiên, cho dù đã chạy ra xa, nhưng bị dọa đến mức chân không ngừng lùi về đằng sau, thậm chí chân mềm nhũn ra chỉ có thể bà trườn ra trên mặt đất.
Hàn Tam Thiên mĩm cười, rời mắt ra khỏi bọn họ, sau đó từ từ ngẩng cao đầu chờ đòn tấn công của Lục Vô Thần.
Nhìn thấy ánh mắt của Hàn Tam Thiên, sắc mặt Lục Nhược Tâm đột nhiên tại đi. “Vậy bọn họ thì sao?" Hàn Tam Thiên tựa vào Lục Nhược Tâm, giọng nói chết chóc vang lên.
- -----------------
Đối với câu hỏi này, Ông lão quét rác hít một hơi thở lạnh, chần chừ cả nửa ngày trời, cuối cùng thở dài nói: "Chuyện này ta vẫn chưa nghĩ kỉ. " "Ngay cả ta cũng sợ tên tiểu tử này." Bát Hoang Thiên Thư không vội vã tìm kiếm câu trả lời, ngược lại vô cùng thản nhiên cười.
Ông lão quét rác cũng cười theo và không nói thêm gì nữa.
Lúc Hàn Tam Thiên đã mệt và bắt đầu thở hổn hển, trong tay sử dụng sức mạnh mãnh liệt nhắc Áo Thế lên cao, sau đó ném đi.
Hu...
Cơ thể chân thần mang theo Tinh hải của Áo Thế cùng với cây kích thủy thần rơi xuống đất.
Cho dù Áo Thế cố gắng dùng toàn bộ sức lực để bay ngược lại lên không trung, nhưng lực hấp dẫn quán tính quá lớn.
ầm!!!
Cùng với âm thanh chấn động dưới mặt đất, khỏi bụi mù mịt khắp nơi, cơ thể Áo Thế nặng nề bị nện xuống mặt đất.
Tất cả mọi người khi nghe thấy âm thanh to lớn này bất giác run lên, há hốc miệng, trừng to hai mắt ngước nhìn Áo Thế đang nằm trên mặt đất hộc ra những ngụm máu tươi, rồi ngày ngốc ngước nhìn Hàn Tam Thiên trên bầu trời, tất cả lặng lẽ nút một ngụm nước bọt.
Hàn Tam Thiên quét đôi mắt lạnh lùng xuống, lúc này ảnh mắt chiếu thẳng xuống khung cảnh bên dưới, Lục Nhược Tâm ở trong đám đông đột nhiên sững người, bất giác mọi người xung quanh đều lùi ra cách Lục Nhược Tâm mấy mét, như sợ phải chuốc họa vào thân. “Lục Nhược Tâm.” Hàn Tam Thiên lạnh lẽo hét lên, cơ thể đột nhiên lóe lên, tám ảo ảnh đột nhiên biến thành tám ảo ảnh kim quang, có hắc khí bao phủ lao thẳng xuống.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên bay đến, hàng vạn đệ tử của Lục gia bất giác giương kiếm vào tư thế phòng thủ, nhưng khi Hàn Tam Thiên ngày càng gần, chỉ nghe thấy tiếng leng keng, tất cả binh sĩ đều vứt bỏ mũ áo rồi tháo chạy.
Đối với những gia tộc lớn của đỉnh Lam Sơn mà nói, có thể bị dọa đến mức như vậy là vô cùng hiếm.
Nhưng lúc này không ai dám cười cợt bọn họ, bởi vì bọn người của Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh gần đó cũng đều như vậy, tất thảy đều hoảng hốt mà tháo chạy.
Diệp Cô Thành lúc nảy còn vô cùng kiêu ngạo, hùng hổ nói rằng muốn giết chết người này, muốn hại chết người kia, còn mắng Hàn Tam Thiên là thứ rác rưởi, là tên phế vật. Nhưng khi Hàn Tam Thiên bước đến, thì lại kéo Cô Du bỏ chạy hệt như con chuột bị con mèo nhìn thấy, hoảng sợ bỏ chay.
Vương Hoàn Chi cũng không khác gì Diệp Cô Thành lúc này, dưới sự bảo về của nhóm cao thủ của Diệp Thần Các mang theo hai huynh đệ Áo Nghĩa và Áo Tiến, lần lốc mà bỏ chay.
Trước đây có Áo Thế chống lưng, đương nhiên bọn họ không sợ mà làm càng, nhưng lúc Hàn Tam Thiên thật sự đến giết thì lập tức tan đàn xẻ nghé, lúc này ai cũng không dám đụng chạm đến Hàn Tam Thiên.
Dù gì, chân thần như Áo Thế cũng không thể chống lại hắn.
Nhìn thấy bát đạo kim quang của Hàn Tam Thiên đáng xông tới, Lục Nhược Tâm sững lại, nhưng cô không phải là nữ nhân bình thường, giây tiếp theo, sự hoảng hốt trong ảnh mắt lập tức biến thành sự điềm tĩnh, cánh tay nhúc nhích liền xuất hiện thương sinh và vĩnh vãng, cử động thêm lần nửa, hiên viên kiếm lập tức xuất hiện. “Bắc minh tứ hồn trận, một hóa hai, hai hóa bốn.”
Phù!!!
Bốn ảo ảnh chân thần xuất hiện, mỗi cái đều cầm hiể kiếm, vô cùng oai phong. viên “Tránh ra."
Nhưng khi bốn ảo ảnh vừa xuất hiện, cùng với tiếng hét của Hàn Tam Thiên, bốn ảo ảnh kia lập tức bị bát đạo kim quang của Hàn Tam Thiên phá vỡ.
Lục Nhược Tâm lùi sau vài bước, trong tay nhắc Hiên viên kiếm, nhưng lúc nhìn lại, thì bát đạo chân thần của Hàn Tam Thiên đã hóa thành một, đúng cách vài mét trước mặt cô.
Tóc đỏ và đen, mắt hằn tia máu, gân đen da trắng, hơi thở quỷ và kim quang bao phủ toàn thân, vừa tuấn tú lại vô cùng lạnh lẽo. “Ngươi.” Lục Nhược Tâm chỉ hiên viên kiếm về phía Hàn Tam Thiên, cơ thể liên tục lùi về phía sau. “Bọn họ đang ở đâu?” Hàn Tam Thiên lạnh lùng hét lên. “Ngươi muốn biết sao? Hãy ngoan ngoãn nghe theo lời của ta.” Lục Nhược Tâm cố gắng bình tĩnh, có chút chột dạ nói. “Nghe lời của ngươi sao?"Trong mắt Hàn Tam Thiên toàn là sát khí.
U'm.
Cơ thể đột nhiên run lên, hơi thở quỷ đột nhiên bộc phát ra bên ngoài.
Am!!!
Lục Nhược Tâm chỉ cảm thấy cơ thể dường như bị một vật gì đâm trúng, lập tức dùng Hiên viên kiếm chống đỡ, bất giác lùi sau nửa bước.
Sức mạnh vô cùng lớn. “Người có nói hay không?” Hàn Tam Thiên lạnh lẽo thốt lên. “Ngươi đừng hung dữ trước mặt ta, ta nói cho người biết, bất luận người là người hay ma, nếu người dám giết ta, bọn họ lập tức sẽ bị chôn cùng với ta, nếu muốn người có thể thử xem.” Lục Nhược Tâm nuốt nước bọt, thu hiện viên kiếm lại, nhắm mắt, chờ Hàn Tam Thiên ra tay. “Người cho rằng ta không dám sao?” Hàn Tam Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này, ở phía sau lưng hắn là Lục Vô Thần đang xông tới, hét lên: “Đừng giết cháu gái của ta.”
Sau đó, mang theo sức mạnh tinh hải lập tức xông tới.
Phía trước là Lục Nhược Tâm đang chờ hắn ra tay giết chết, phía sau là đợt tấn công của Lục Vô Thần, nhưng Hàn Tam Thiên lại không hề hấp tấp, cả người bình tĩnh nở một nụ cười tàn ác. “Ta quả thật không dám giết người, nhưng mà bọn họ đâu.”
Dứt lời, đưa mắt nhìn xung quanh, những đệ tử của Lục gia nhìn thấy ảnh mắt vừa quét qua của Hàn Tam Thiên, cho dù đã chạy ra xa, nhưng bị dọa đến mức chân không ngừng lùi về đằng sau, thậm chí chân mềm nhũn ra chỉ có thể bà trườn ra trên mặt đất.
Hàn Tam Thiên mĩm cười, rời mắt ra khỏi bọn họ, sau đó từ từ ngẩng cao đầu chờ đòn tấn công của Lục Vô Thần.
Nhìn thấy ánh mắt của Hàn Tam Thiên, sắc mặt Lục Nhược Tâm đột nhiên tại đi. “Vậy bọn họ thì sao?" Hàn Tam Thiên tựa vào Lục Nhược Tâm, giọng nói chết chóc vang lên.
- -----------------
/2851
|