Ầm!Ầm!Ầm!
Đám người đứng gần Khốn Tiên Cốc nhất chính là Phù Mãng, vừa mới định hình lại không lâu, thì lại đón nhận một chuyện khủng khiếp hơn nữa, hơn cả trận động đất khi này.
Nếu như nói khi nảy chỉ là trận động đất nhẹ, thì bây giờ đám người của Phù Mãng như đang đối mặt với một trận động đất kịch liệt như trong ác mộng, thậm chí họ giống như là những người yếu ớt đứng không vững mà bị rung lắc trên mặt đất.
Sau khi vận khí, lập tức nhảy ra khỏi mặt đất, lơ lững đứng trên không trung, khi quay mắt nhìn lại mới hoảng hốt nhận ra rằng, trận động đất này quả thật kinh khủng.
Mặt đất dưới chân, giống hệt như một cái cây đứng trong sức gió cấp mười, điên cuồng lắc lư.
Nhưng điểm kì lạ chính là, trận động đất lớn như vậy, theo lý mà nói, mặt đất nhất định sẽ bị nứt nẻ, nhưng đất ở đây hoàn toàn không có một chút thay đổi nào.
“Đây...” Phù Mãng lúc này đã kinh hoàng đến nổi không thể thốt nên lời.
Ầm!Ầm!Ầm!Ầm!
Trận động đất kịch liệt này hệt như hiện tượng cây cối khô héo khi nảy, nhanh chóng lan tỏa ra khắp nơi.
“Hàn Tam Thiên, để ta xem người chạy đi đâu?”
Phía ngoài cùng của Khốn Tiên Cốc, Vương Hoãn Chị cưỡi ngựa xông lên, dưới sự khống chế của hai chân thần, một cú chưởng vào sau lưng một phân thân của Hàn Tam Thiên, đột nhiên Kim quang trên người Hàn Tam Thiên giao động, kim quang của tám chân thần khác cũng giao động theo, sau khi trải qua cuộc chiến dài như vậy, đã rơi vào trạng thái sức cùng lực kiệt.
Mặc dù có trái tim rồng, nhưng trải qua nhiều cuộc tấn công như vậy, trái tim rồng cũng đã chạm đến giới hạn, cộng thêm cảnh một đấu với vạn, hao tổn sức lực vô cùng lớn, cho dù có trái tim rồng, nhưng cuối cùng Hàn Tam Thiên cũng cảm nhận được như thế nào gọi là rơi vào đường cùng.
Sự viện trợ của Ma tộc giúp Hàn Tam Thiên có thời gian lấy lại sức lực, nhưng cũng chỉ trong một thời gian ngắn mà thôi, mặc dù Ma tộc tập kích thành công, gây nên tổn thất nghiêm trọng cho tam đại gia tộc, nhưng điểm yếu vẫn là số lượng ít, cao thủ cũng không nhiều bằng tam đại gia tộc, chỉ như là hạt muối bỏ bể mà thôi, ba gia tộc từ từ định hình lại, cùng với sự viện trợ đằng sau của nhóm cao thủ Vương Hoãn Chi, ma tộc cũng từ từ rơi vào vòng bao vây của bọn họ.
Sau đó, sẽ là lúc tuyệt vọng của đám người Ma tộc, bị đám người tam đại gia tộc vây đánh càng lúc càng gần, thương tích càng lúc càng nhiều.
Đối với Hàn Tam Thiên và ba môn phái Ma đạo mà nói, đây đã rơi vào đường cung.
Kim quang trên tám phân thân của Hàn Tam Thiên dường như không còn ổn định, mà lập lòe lóe lên, dường như không còn chống đỡ được bao lâu nữa.
“Để ta chặn bọn họ lại, các ngươi nhân cơ hội đó mà chạy đi.” Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn Ma Bắc Thiên, sau đó hét lên.
Cho dù Hàn Tam Thiên không biết vì sao đám người của Ma Bắc Minh lại giúp đỡ hắn, nhưng cho dù là bất cứ ai đến cứu hắn, thì bản thân hắn đã nợ họ một món nợ ân tình, trong tình huống nguy cấp này, hắn đương nhiên muốn đền đáp lại, ít ra cũng khiến cho bọn họ sống sót được chừng nào thì hay chừng nấy.
“Không được, bọn ta đến đây để giúp đỡ ngươi, ngươi hãy chạy đi.” Ma Bắc Thiên không cam lòng mà thốt lên.
Hắn vốn dĩ không phải là anh hùng gì, càng không bao giờ hi sinh bản thân vì kẻ khác, nhưng hắn hiểu rằng, sự sống chết của Hàn Tam Thiên có ý nghĩa lớn như thế nào đối với ma tộc.
Bất cứ trận đấu nào, nếu như không có tướng, cho dù quân số có đông đến cở nào cũng không ai thèm quan tâm, để ý.
Nhưng nếu như có tướng giỏi, cho dù không có quân số đông nhưng ai dám xem thường nó chứ?
Như Phù gia hiện nay là một minh chứng, vì không có tướng giỏi nào cả, mặc dù là một trong tạm đại gia tộc, cũng sẽ từ từ bị người khác lấn ác, trở thành đối tượng bị người khác xem thường.
Nhưng ngược lại, loại người như Lục Vô Thần và Áo Thế, cho dù gia tộc hắn chỉ còn xót lại một người, thì ai dám xem thường ức hiếp bọn họ chứ?
Ma tộc chịu ấm ức lâu như vậy, bị đàn áp nhiều năm như thế, nhưng trong hoàn cảnh đó lại không hề xuất hiện một cao thủ nào, vì vậy rơi vào vòng diệt vong, bước vào bờ vực bị suy tàn.
Sự xuất hiện của Hàn Tam Thiên chính là hi vọng duy nhất của bọn họ lúc này, chỉ cần có một nhân tài như Hàn Tam Thiên, ma tộc mới có thể thoát ra khỏi đầm lầy, mà phát triển mạnh mẽ lên được.
Vì vậy, hắn không còn cách nào khác.
“Ta bỏ chạy sao?” Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười rồi thốt lên: “Sao ta lại phải chay? Dựa vào các ngươi có thể giữ chân bọn họ lại được sao, ta mới chính là mục tiêu của chúng, nếu không chạy, các ngươi sẽ phải chết ở đây.”
Dứt lời, Hàn Tam Thiên dùng toàn bộ sức mạnh, tất cả đều được phóng ra ngoài.
Đây chính là đòn quyết định của Hàn Tam Thiên lúc này.
Không phải Hàn Tam Thiên không muốn sống, mà là đối phương quá mạnh, hai vị chân thần đã dùng mười vạn quân tinh nhuệ, đừng nói là Hàn Tam Thiên, cho dù là bất cứ vị chân thần nào ở đây cũng khó mà chống cự lại nổi.
“Chạy đi.”
Hàn Tam Thiên dừng hai tay lại, tám ảo ảnh thiên hỏa nguyệt luân tụ lại rồi tấn công về phía trước.
Đột nhiên, Thiên hỏa nguyệt luân hợp thành, tạo ra một luồng ánh sáng đỏ tím khổng lồ, phóng ngược lại.
Hàng trăm người bị một cái lỗ khổng lồ được tạo thành từ luồng ánh sáng đó ngăn lại.
“Chạy đi.” Hàn Tam Thiên hét lên.
Sau đó, mang theo bảy thân ảnh bay lên, một ảo ảnh bảo vệ cái lỗ đó, còn bảy thân ảnh bay trên không trung, hợp lại thành một, chém tới tấp loạn xạ ở bảy hướng khác nhau.
Vô số quân lính chết dưới tay của Hàn Tam Thiên.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vốn dĩ không phục như Yêu Quy cuối cùng cũng nhìn đến ngây ngốc.
“Chết tiệt, đây chính là người sao?” Hai đồng tử của Yêu Quy thu lại, ngước nhìn Hàn Tam Thiên trên không trung, bất giác thản thốt hét lên.
Chỉ trong chốc lát lại có thể hủy diệt mọi thứ như vậy, hèn gì bọn người này đấu với Hàn Tam Thiên lâu như vậy cũng không hạ gục được hắn.
“Mặc dù là ta đến cứu người, sau đó lại được ngươi cứu lại, vốn dĩ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tuy nhiên, người lại mạnh đến vậy, nếu như người có thể sống sót, bọn ta nhất định sẽ đền đáp xứng đáng cho ngươi.”Dứt lời, Yêu Quy phất tay, dẫn binh linh chạy đi.
Tình Cơ lúc này bất giác liếc nhìn Hàn Tam Thiên, một thân ảnh thay hắn bảo vệ lối ra cho họ, còn bảy | thân ảnh khác hệt như những vị | thần, bất khả chiến bại, nếu như không động lòng là nói dối.
| Mặc dù lần này cứu người không | thành, ngược lại còn để rơi vào nguy hiểm, nhưng có thể tận mắt chứng kiến trận đánh oanh liệt này cũng đáng.
Ma Bắc Thiên cũng có chút tiếc nuối ngước nhìn Hàn Tam Thiên, người có thể xã thân vì chính nghĩa mới chính là anh hùng, nghĩ đến | đây, hắn hét lớn với Hàn Tam Thiên: | “Hàn Tam Thiên, nhất định phải | sống sót, nếu người muốn ta chạy | về hướng đông, ta nhất định sẽ không chạy về hướng tây, sẽ tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của ngươi, tất cả huynh đệ, hãy nhanh rút lui.”
| Ngay lúc Ma Bắc Thiên dẫn đội | quân còn lại rút lui, lập tức đoàn quân rời khỏi chiến trường nhanh chóng, Vương Hoãn Chi Vốn dĩ | muốn dẫn binh đuổi theo, lại bị Áo | Thế ngăn lại, Áo Thế điềm nhiên ngước nhìn Hàn Tam Thiên trên không trung, nở một nụ cười lạnh nói: “Hàn Tam Thiên ơi Hàn Tam Thiên, chẳng lẽ lần này người không chết sao?”
- -----------------
Đám người đứng gần Khốn Tiên Cốc nhất chính là Phù Mãng, vừa mới định hình lại không lâu, thì lại đón nhận một chuyện khủng khiếp hơn nữa, hơn cả trận động đất khi này.
Nếu như nói khi nảy chỉ là trận động đất nhẹ, thì bây giờ đám người của Phù Mãng như đang đối mặt với một trận động đất kịch liệt như trong ác mộng, thậm chí họ giống như là những người yếu ớt đứng không vững mà bị rung lắc trên mặt đất.
Sau khi vận khí, lập tức nhảy ra khỏi mặt đất, lơ lững đứng trên không trung, khi quay mắt nhìn lại mới hoảng hốt nhận ra rằng, trận động đất này quả thật kinh khủng.
Mặt đất dưới chân, giống hệt như một cái cây đứng trong sức gió cấp mười, điên cuồng lắc lư.
Nhưng điểm kì lạ chính là, trận động đất lớn như vậy, theo lý mà nói, mặt đất nhất định sẽ bị nứt nẻ, nhưng đất ở đây hoàn toàn không có một chút thay đổi nào.
“Đây...” Phù Mãng lúc này đã kinh hoàng đến nổi không thể thốt nên lời.
Ầm!Ầm!Ầm!Ầm!
Trận động đất kịch liệt này hệt như hiện tượng cây cối khô héo khi nảy, nhanh chóng lan tỏa ra khắp nơi.
“Hàn Tam Thiên, để ta xem người chạy đi đâu?”
Phía ngoài cùng của Khốn Tiên Cốc, Vương Hoãn Chị cưỡi ngựa xông lên, dưới sự khống chế của hai chân thần, một cú chưởng vào sau lưng một phân thân của Hàn Tam Thiên, đột nhiên Kim quang trên người Hàn Tam Thiên giao động, kim quang của tám chân thần khác cũng giao động theo, sau khi trải qua cuộc chiến dài như vậy, đã rơi vào trạng thái sức cùng lực kiệt.
Mặc dù có trái tim rồng, nhưng trải qua nhiều cuộc tấn công như vậy, trái tim rồng cũng đã chạm đến giới hạn, cộng thêm cảnh một đấu với vạn, hao tổn sức lực vô cùng lớn, cho dù có trái tim rồng, nhưng cuối cùng Hàn Tam Thiên cũng cảm nhận được như thế nào gọi là rơi vào đường cùng.
Sự viện trợ của Ma tộc giúp Hàn Tam Thiên có thời gian lấy lại sức lực, nhưng cũng chỉ trong một thời gian ngắn mà thôi, mặc dù Ma tộc tập kích thành công, gây nên tổn thất nghiêm trọng cho tam đại gia tộc, nhưng điểm yếu vẫn là số lượng ít, cao thủ cũng không nhiều bằng tam đại gia tộc, chỉ như là hạt muối bỏ bể mà thôi, ba gia tộc từ từ định hình lại, cùng với sự viện trợ đằng sau của nhóm cao thủ Vương Hoãn Chi, ma tộc cũng từ từ rơi vào vòng bao vây của bọn họ.
Sau đó, sẽ là lúc tuyệt vọng của đám người Ma tộc, bị đám người tam đại gia tộc vây đánh càng lúc càng gần, thương tích càng lúc càng nhiều.
Đối với Hàn Tam Thiên và ba môn phái Ma đạo mà nói, đây đã rơi vào đường cung.
Kim quang trên tám phân thân của Hàn Tam Thiên dường như không còn ổn định, mà lập lòe lóe lên, dường như không còn chống đỡ được bao lâu nữa.
“Để ta chặn bọn họ lại, các ngươi nhân cơ hội đó mà chạy đi.” Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn Ma Bắc Thiên, sau đó hét lên.
Cho dù Hàn Tam Thiên không biết vì sao đám người của Ma Bắc Minh lại giúp đỡ hắn, nhưng cho dù là bất cứ ai đến cứu hắn, thì bản thân hắn đã nợ họ một món nợ ân tình, trong tình huống nguy cấp này, hắn đương nhiên muốn đền đáp lại, ít ra cũng khiến cho bọn họ sống sót được chừng nào thì hay chừng nấy.
“Không được, bọn ta đến đây để giúp đỡ ngươi, ngươi hãy chạy đi.” Ma Bắc Thiên không cam lòng mà thốt lên.
Hắn vốn dĩ không phải là anh hùng gì, càng không bao giờ hi sinh bản thân vì kẻ khác, nhưng hắn hiểu rằng, sự sống chết của Hàn Tam Thiên có ý nghĩa lớn như thế nào đối với ma tộc.
Bất cứ trận đấu nào, nếu như không có tướng, cho dù quân số có đông đến cở nào cũng không ai thèm quan tâm, để ý.
Nhưng nếu như có tướng giỏi, cho dù không có quân số đông nhưng ai dám xem thường nó chứ?
Như Phù gia hiện nay là một minh chứng, vì không có tướng giỏi nào cả, mặc dù là một trong tạm đại gia tộc, cũng sẽ từ từ bị người khác lấn ác, trở thành đối tượng bị người khác xem thường.
Nhưng ngược lại, loại người như Lục Vô Thần và Áo Thế, cho dù gia tộc hắn chỉ còn xót lại một người, thì ai dám xem thường ức hiếp bọn họ chứ?
Ma tộc chịu ấm ức lâu như vậy, bị đàn áp nhiều năm như thế, nhưng trong hoàn cảnh đó lại không hề xuất hiện một cao thủ nào, vì vậy rơi vào vòng diệt vong, bước vào bờ vực bị suy tàn.
Sự xuất hiện của Hàn Tam Thiên chính là hi vọng duy nhất của bọn họ lúc này, chỉ cần có một nhân tài như Hàn Tam Thiên, ma tộc mới có thể thoát ra khỏi đầm lầy, mà phát triển mạnh mẽ lên được.
Vì vậy, hắn không còn cách nào khác.
“Ta bỏ chạy sao?” Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười rồi thốt lên: “Sao ta lại phải chay? Dựa vào các ngươi có thể giữ chân bọn họ lại được sao, ta mới chính là mục tiêu của chúng, nếu không chạy, các ngươi sẽ phải chết ở đây.”
Dứt lời, Hàn Tam Thiên dùng toàn bộ sức mạnh, tất cả đều được phóng ra ngoài.
Đây chính là đòn quyết định của Hàn Tam Thiên lúc này.
Không phải Hàn Tam Thiên không muốn sống, mà là đối phương quá mạnh, hai vị chân thần đã dùng mười vạn quân tinh nhuệ, đừng nói là Hàn Tam Thiên, cho dù là bất cứ vị chân thần nào ở đây cũng khó mà chống cự lại nổi.
“Chạy đi.”
Hàn Tam Thiên dừng hai tay lại, tám ảo ảnh thiên hỏa nguyệt luân tụ lại rồi tấn công về phía trước.
Đột nhiên, Thiên hỏa nguyệt luân hợp thành, tạo ra một luồng ánh sáng đỏ tím khổng lồ, phóng ngược lại.
Hàng trăm người bị một cái lỗ khổng lồ được tạo thành từ luồng ánh sáng đó ngăn lại.
“Chạy đi.” Hàn Tam Thiên hét lên.
Sau đó, mang theo bảy thân ảnh bay lên, một ảo ảnh bảo vệ cái lỗ đó, còn bảy thân ảnh bay trên không trung, hợp lại thành một, chém tới tấp loạn xạ ở bảy hướng khác nhau.
Vô số quân lính chết dưới tay của Hàn Tam Thiên.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vốn dĩ không phục như Yêu Quy cuối cùng cũng nhìn đến ngây ngốc.
“Chết tiệt, đây chính là người sao?” Hai đồng tử của Yêu Quy thu lại, ngước nhìn Hàn Tam Thiên trên không trung, bất giác thản thốt hét lên.
Chỉ trong chốc lát lại có thể hủy diệt mọi thứ như vậy, hèn gì bọn người này đấu với Hàn Tam Thiên lâu như vậy cũng không hạ gục được hắn.
“Mặc dù là ta đến cứu người, sau đó lại được ngươi cứu lại, vốn dĩ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tuy nhiên, người lại mạnh đến vậy, nếu như người có thể sống sót, bọn ta nhất định sẽ đền đáp xứng đáng cho ngươi.”Dứt lời, Yêu Quy phất tay, dẫn binh linh chạy đi.
Tình Cơ lúc này bất giác liếc nhìn Hàn Tam Thiên, một thân ảnh thay hắn bảo vệ lối ra cho họ, còn bảy | thân ảnh khác hệt như những vị | thần, bất khả chiến bại, nếu như không động lòng là nói dối.
| Mặc dù lần này cứu người không | thành, ngược lại còn để rơi vào nguy hiểm, nhưng có thể tận mắt chứng kiến trận đánh oanh liệt này cũng đáng.
Ma Bắc Thiên cũng có chút tiếc nuối ngước nhìn Hàn Tam Thiên, người có thể xã thân vì chính nghĩa mới chính là anh hùng, nghĩ đến | đây, hắn hét lớn với Hàn Tam Thiên: | “Hàn Tam Thiên, nhất định phải | sống sót, nếu người muốn ta chạy | về hướng đông, ta nhất định sẽ không chạy về hướng tây, sẽ tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của ngươi, tất cả huynh đệ, hãy nhanh rút lui.”
| Ngay lúc Ma Bắc Thiên dẫn đội | quân còn lại rút lui, lập tức đoàn quân rời khỏi chiến trường nhanh chóng, Vương Hoãn Chi Vốn dĩ | muốn dẫn binh đuổi theo, lại bị Áo | Thế ngăn lại, Áo Thế điềm nhiên ngước nhìn Hàn Tam Thiên trên không trung, nở một nụ cười lạnh nói: “Hàn Tam Thiên ơi Hàn Tam Thiên, chẳng lẽ lần này người không chết sao?”
- -----------------
/2851
|