Hàn Tam Thiên nhất thời có một loại cảm giác giống như có một đàn thảo nề mã phi qua.
Mẹ nó, nhiều người như vậy, sao cứ nhìn chằm chăm ông đây làm cái quái gì?
Hàn Tam Thiên cảm thấy có lẽ là do mình đứng trước mặt nó nên nó mới nhìn mình như thế, vì vậy bèn dẫn theo đám Mặc Dương chậm rãi dời sang chỗ khác.
Nhưng điều khiến Hàn Tam Thiên buồn bực muốn chết chính là khi anh di chuyển, ánh mắt hung dữ của con ác thú kia cũng di chuyển theo.
“Cái đệt, chết tiệt, nó nhắm trúng ta rồi à?” Hàn Tam Thiên cau mày, buồn bực không thôi.
“Hình như... hình như là vậy.” Đạo Thập Nhị nuốt nước miếng, vô thức gật đầu.
“Đệt, Tam Thiên, rốt cuộc cậu đã làm cái gì vậy? Sao lại bị nó nhìn chằm chằm như thế? Cậu nhìn cái đầu của nó kìa, ôi mẹ ơi, to như mười mấy cái sân bóng ghép lại ấy. Thế này thì đánh lại kiểu gì?” Mặc Dương cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Con ác thú trước mắt họ lúc này quả thực vô cùng khủng bố.
Không nói đến mấy tên đi theo đã sợ tới mức chân mềm nhũn cả người run lẩy bẩy, ngay cả Hàn Tam Thiên cũng toát mồ hôi hột, Chân Thần tuy mạnh nhưng so với con ác thú khổng lồ này cũng trở nên chẳng có gì đáng sợ.
Chân Thần dù sao thì cũng chỉ có nội lực mạnh mẽ ở bên trong, còn vẻ ngoài của con ác thú này thì có thể trực tiếp dọa chết người.
“Ông đây có thể làm gì cơ chứ? Sao 66 có thể có quan hệ gì với một con ác thú được?” Hàn Tam Thiên cũng cực kỳ phiền muộn.
Đã có hai Chân Thần rồi mà giờ lại xuất hiện thêm một con ác thú thượng cổ, đừng nói là Hàn Tam Thiên, cho dù là bất cứ ai cũng sẽ phải nhức đầu.
“Chẳng lẽ ông trời bắt ta phải chết ở đây sao?” Hàn Tam Thiên buồn bực không thôi nói.
Ở đầu bên kia, Ngao Thế hiển nhiên là đã phát hiện ra điều này, vừa rồi tùy tiến hành động khiến cho một đám thuộc hạ bị đuôi của con ác thú đánh văng ra xa, bây giờ Ngao Thế đương nhiên không muốn chịu loại tổn thất này một lần nữa.
Huống hồ tình hình bây giờ cũng không ổn định, nếu như tùy tiện ra tay thu hút sự chú ý của quái vật thì đó mới là tự chuốc họa vào thân, không có việc gì cũng tự tạo ra việc cho mình.
“Bảo tất cả mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Ngao Thế ra lệnh.
Vương Hoãn Chi gật gật đầu, đưa mắt ra hiệu đại thống lĩnh Trần truyền lời xuống.
Đại thống lĩnh Trần không dám chậm trễ chút nào, chỉ có thể lặng lẽ truyền âm, cứ như vậy một truyền mười, mười truyền trăm...
Đỉnh Lam Sơn bên kia cũng giống như vậy, lặng lẽ truyền âm, sợ kinh động đến ác thú đang đứng trước mặt.
Mặc dù người ở đỉnh Lam Sơn có ý bảo vệ Hàn Tam Thiên, nhưng trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, đương nhiên phải quan tâm đến bản thân mình trước.
Trán Hàn Tam Thiên lúc này đã đầm đìa mồ hôi, anh thử di chuyển một chút, nhưng... nhưng ánh mắt của con ác thú kia cũng di chuyển theo cử động của anh, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Thật là con mẹ nó buồn bực quá đi mất! Đây chính là cái gọi là nhà dột còn gặp mưa rào sao? Ông đây còn tưởng rằng có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện làm rối tung mọi thứ lên thì ít nhất ông đây cũng có thể thoát khỏi nó, kết quả là càng lúc càng trở nên buồn bực.” Trong lòng Hàn Tam Thiên vô cùng phiền muộn.
Hàn Tam Thiên bên này còn đang sầu khổ, nhưng đám người Ngao Thế bên kia trong lòng lại vui như hoa nở. Vốn dĩ muốn tìm cớ để tự mình xử lý Hàn Tam Thiên, nhưng không ngờ giữa đường lại đột nhiên xuất hiện một tên Trình Giảo Kim thay ông ta làm việc.
“Cái tên Hàn Tam Thiên này đúng là đáng chết. Nếu chúng ta không giết hắn thì cũng có người muốn giết hắn, nghĩ đến cũng khiến người ta vui vẻ.”
“Bản thân Hàn Tam Thiên vốn đáng chết, một tên rác rưởi dựa vào các loại vận may lên như diều gặp gió, bây giờ cuối cùng cũng phải chịu sự trừng phạt của ông trời."
“Vận may của một người rồi cũng sẽ có lúc dùng hết thôi, trước đây may mắn bao nhiêu thì bây giờ sẽ xui xẻo bấy nhiêu, đây chính là thiên đạo luân hồi.”
Đám người do Diệp Cô Thành và Vương Hoãn Chi đứng đầu lập tức châm chọc chế nhạo tình huống hiện tại của Hàn Tam Thiên, không hề nghĩ đến những điều xấu xa mà mình đã làm, còn không biết xấu hổ kêu gào cái gọi là thiên đạo luân hồi.
Nếu như thực sự có thiên đạo luân hồi thì kiếp sau chắc chắn đảm người này sẽ trở thành một lũ súc sinh.
“Ông nội, thân hình của con ác thú này lớn thật đấy. Nếu như nó thực sự nhìn trúng Hàn Tam Thiên, e là anh ấy sẽ...” Lục Nhã Tâm đương nhiên không muốn Hàn Tam Thiền bị con quái vật này giết chết. Đối với nàng ta, sức hấp dẫn của quân cờ Hàn Tam Thiên này bây giờ vô cùng lớn, hơn nữa người ông này còn khiến cho trái tim nàng ta rung động.
“Ta cũng không biết con ác thú này rốt cuộc có năng lực gì. Loại ác thú thượng cổ này ngay cả ta cũng chưa từng gặp qua, chỉ là từng nhìn thấy trong sách cổ có ghi chép lại mà thôi. Nhưng ghi chép dù sao cũng chỉ là ghi chép, có thể tin tưởng được bao nhiêu cơ chứ? Suy cho cùng những người thực sự đã | thấy qua năng lực của nó có bao nhiều người có thể sống sót trở về | đây? Mà cho dù có sống sót trở về | thì cũng chẳng thèm ghi chép lại.” | Lục Vô Thân lắc lắc đầu, đối với con | ác thú trước mặt này, ông ta cũng | mờ mịt không rõ.
| Mà càng mờ mịt không rõ thì lại càng không dám tùy tiện ra tay
“Ta chỉ hy vọng con ác thú này nhìn chằm chằm Hàn Tam Thiên chỉ vì tò mò thôi, tuyệt đối đừng là nhìn chằm chằm theo kiểu thợ săn nhìn con mồi.” Lục Nhĩ Hiên cũng lắc đầu thở dài nói.
Loại hy vọng này khó có thể xảy ra!” Lục Vô Thần tiếp tục lắc đầu. “Tại sao?”
Ta nghi ngờ rằng Hàn Tam Thiên bị con ác thú này nhìn trúng nhất định là có nguyên nhân gì đó.” Lục Vô Thần hơi cau mày, lạnh giọng nói.
Lục Nhã Tâm lập tức hiểu được Lục
Vô Thần đang ám chỉ cái gì, vội vã | hỏi: “Ông nội, ý của người là, nó | nhìn trúng Huyết Long trong cơ thể Hàn Tam Thiên sao?
Lục Vô Thần nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, Huyết Long sát khí rất | nặng, đương nhiên là sẽ hấp dẫn
loại ác thú thượng cổ này. Ta nghĩ, | thằng nhóc Hàn Tam Thiên lần này xong thật rồi.”
- -----------------
Mẹ nó, nhiều người như vậy, sao cứ nhìn chằm chăm ông đây làm cái quái gì?
Hàn Tam Thiên cảm thấy có lẽ là do mình đứng trước mặt nó nên nó mới nhìn mình như thế, vì vậy bèn dẫn theo đám Mặc Dương chậm rãi dời sang chỗ khác.
Nhưng điều khiến Hàn Tam Thiên buồn bực muốn chết chính là khi anh di chuyển, ánh mắt hung dữ của con ác thú kia cũng di chuyển theo.
“Cái đệt, chết tiệt, nó nhắm trúng ta rồi à?” Hàn Tam Thiên cau mày, buồn bực không thôi.
“Hình như... hình như là vậy.” Đạo Thập Nhị nuốt nước miếng, vô thức gật đầu.
“Đệt, Tam Thiên, rốt cuộc cậu đã làm cái gì vậy? Sao lại bị nó nhìn chằm chằm như thế? Cậu nhìn cái đầu của nó kìa, ôi mẹ ơi, to như mười mấy cái sân bóng ghép lại ấy. Thế này thì đánh lại kiểu gì?” Mặc Dương cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Con ác thú trước mắt họ lúc này quả thực vô cùng khủng bố.
Không nói đến mấy tên đi theo đã sợ tới mức chân mềm nhũn cả người run lẩy bẩy, ngay cả Hàn Tam Thiên cũng toát mồ hôi hột, Chân Thần tuy mạnh nhưng so với con ác thú khổng lồ này cũng trở nên chẳng có gì đáng sợ.
Chân Thần dù sao thì cũng chỉ có nội lực mạnh mẽ ở bên trong, còn vẻ ngoài của con ác thú này thì có thể trực tiếp dọa chết người.
“Ông đây có thể làm gì cơ chứ? Sao 66 có thể có quan hệ gì với một con ác thú được?” Hàn Tam Thiên cũng cực kỳ phiền muộn.
Đã có hai Chân Thần rồi mà giờ lại xuất hiện thêm một con ác thú thượng cổ, đừng nói là Hàn Tam Thiên, cho dù là bất cứ ai cũng sẽ phải nhức đầu.
“Chẳng lẽ ông trời bắt ta phải chết ở đây sao?” Hàn Tam Thiên buồn bực không thôi nói.
Ở đầu bên kia, Ngao Thế hiển nhiên là đã phát hiện ra điều này, vừa rồi tùy tiến hành động khiến cho một đám thuộc hạ bị đuôi của con ác thú đánh văng ra xa, bây giờ Ngao Thế đương nhiên không muốn chịu loại tổn thất này một lần nữa.
Huống hồ tình hình bây giờ cũng không ổn định, nếu như tùy tiện ra tay thu hút sự chú ý của quái vật thì đó mới là tự chuốc họa vào thân, không có việc gì cũng tự tạo ra việc cho mình.
“Bảo tất cả mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Ngao Thế ra lệnh.
Vương Hoãn Chi gật gật đầu, đưa mắt ra hiệu đại thống lĩnh Trần truyền lời xuống.
Đại thống lĩnh Trần không dám chậm trễ chút nào, chỉ có thể lặng lẽ truyền âm, cứ như vậy một truyền mười, mười truyền trăm...
Đỉnh Lam Sơn bên kia cũng giống như vậy, lặng lẽ truyền âm, sợ kinh động đến ác thú đang đứng trước mặt.
Mặc dù người ở đỉnh Lam Sơn có ý bảo vệ Hàn Tam Thiên, nhưng trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, đương nhiên phải quan tâm đến bản thân mình trước.
Trán Hàn Tam Thiên lúc này đã đầm đìa mồ hôi, anh thử di chuyển một chút, nhưng... nhưng ánh mắt của con ác thú kia cũng di chuyển theo cử động của anh, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Thật là con mẹ nó buồn bực quá đi mất! Đây chính là cái gọi là nhà dột còn gặp mưa rào sao? Ông đây còn tưởng rằng có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện làm rối tung mọi thứ lên thì ít nhất ông đây cũng có thể thoát khỏi nó, kết quả là càng lúc càng trở nên buồn bực.” Trong lòng Hàn Tam Thiên vô cùng phiền muộn.
Hàn Tam Thiên bên này còn đang sầu khổ, nhưng đám người Ngao Thế bên kia trong lòng lại vui như hoa nở. Vốn dĩ muốn tìm cớ để tự mình xử lý Hàn Tam Thiên, nhưng không ngờ giữa đường lại đột nhiên xuất hiện một tên Trình Giảo Kim thay ông ta làm việc.
“Cái tên Hàn Tam Thiên này đúng là đáng chết. Nếu chúng ta không giết hắn thì cũng có người muốn giết hắn, nghĩ đến cũng khiến người ta vui vẻ.”
“Bản thân Hàn Tam Thiên vốn đáng chết, một tên rác rưởi dựa vào các loại vận may lên như diều gặp gió, bây giờ cuối cùng cũng phải chịu sự trừng phạt của ông trời."
“Vận may của một người rồi cũng sẽ có lúc dùng hết thôi, trước đây may mắn bao nhiêu thì bây giờ sẽ xui xẻo bấy nhiêu, đây chính là thiên đạo luân hồi.”
Đám người do Diệp Cô Thành và Vương Hoãn Chi đứng đầu lập tức châm chọc chế nhạo tình huống hiện tại của Hàn Tam Thiên, không hề nghĩ đến những điều xấu xa mà mình đã làm, còn không biết xấu hổ kêu gào cái gọi là thiên đạo luân hồi.
Nếu như thực sự có thiên đạo luân hồi thì kiếp sau chắc chắn đảm người này sẽ trở thành một lũ súc sinh.
“Ông nội, thân hình của con ác thú này lớn thật đấy. Nếu như nó thực sự nhìn trúng Hàn Tam Thiên, e là anh ấy sẽ...” Lục Nhã Tâm đương nhiên không muốn Hàn Tam Thiền bị con quái vật này giết chết. Đối với nàng ta, sức hấp dẫn của quân cờ Hàn Tam Thiên này bây giờ vô cùng lớn, hơn nữa người ông này còn khiến cho trái tim nàng ta rung động.
“Ta cũng không biết con ác thú này rốt cuộc có năng lực gì. Loại ác thú thượng cổ này ngay cả ta cũng chưa từng gặp qua, chỉ là từng nhìn thấy trong sách cổ có ghi chép lại mà thôi. Nhưng ghi chép dù sao cũng chỉ là ghi chép, có thể tin tưởng được bao nhiêu cơ chứ? Suy cho cùng những người thực sự đã | thấy qua năng lực của nó có bao nhiều người có thể sống sót trở về | đây? Mà cho dù có sống sót trở về | thì cũng chẳng thèm ghi chép lại.” | Lục Vô Thân lắc lắc đầu, đối với con | ác thú trước mặt này, ông ta cũng | mờ mịt không rõ.
| Mà càng mờ mịt không rõ thì lại càng không dám tùy tiện ra tay
“Ta chỉ hy vọng con ác thú này nhìn chằm chằm Hàn Tam Thiên chỉ vì tò mò thôi, tuyệt đối đừng là nhìn chằm chằm theo kiểu thợ săn nhìn con mồi.” Lục Nhĩ Hiên cũng lắc đầu thở dài nói.
Loại hy vọng này khó có thể xảy ra!” Lục Vô Thần tiếp tục lắc đầu. “Tại sao?”
Ta nghi ngờ rằng Hàn Tam Thiên bị con ác thú này nhìn trúng nhất định là có nguyên nhân gì đó.” Lục Vô Thần hơi cau mày, lạnh giọng nói.
Lục Nhã Tâm lập tức hiểu được Lục
Vô Thần đang ám chỉ cái gì, vội vã | hỏi: “Ông nội, ý của người là, nó | nhìn trúng Huyết Long trong cơ thể Hàn Tam Thiên sao?
Lục Vô Thần nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, Huyết Long sát khí rất | nặng, đương nhiên là sẽ hấp dẫn
loại ác thú thượng cổ này. Ta nghĩ, | thằng nhóc Hàn Tam Thiên lần này xong thật rồi.”
- -----------------
/2851
|