Khi Hàn Tam Thiên nhíu mắt lại, trong mắt lại tràn ngập bị thương và áy náy.
Trong đám tang thi kia, mặc dù bọn hắn chen chúc nhau đến không phân biệt rõ ai là ai nữa.
Nhưng Hàn Tam Thiên vẫn nhìn thấy ba khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Tam quái Giang Bắc do Đại Bính Thiên cầm đầu.
Bọn hắn vẫn luôn ở gần tường thành để điều tra tình huống, mặc dù đêm qua Hàn Tam Thiên bố trí kết giới cho tửu lâu, nhưng vừa vặn lại bỏ sót ba người ở cửa thành.
Bây giờ nhìn thấy ba người đã hóa thành tang thi, trong lòng Hàn Tam Thiên đương nhiên khó chịu không thôi.
Giúp hắn làm việc, lại bởi vì bị hắn xem nhẹ mà phải chịu loại tình huống này, chính Hàn Tam Thiên cũng cảm thấy đau buồn.
"Ngao."
+
"Rống."
Bất đắc dĩ lắc đầu, Hàn Tam Thiên đột nhiên vọt tới.
"Rống."
Hàn Tam Thiên rơi vào đám tang thi kia, bọn chúng giống như phát điện, điên cuồng đánh về phía Hàn Tam Thiên.
Từng cái một giống như quỷ đói không biết đã bao lâu chưa nhìn thấy đồ ăn.
"Phanh phanh phanh."
Hàn Tam Thiên rơi xuống đất, thân thể nhẹ nhàng chuyển động, cũng càng quét xung quanh thành một lỗ hổng.
Gần như cùng lúc đó, có càng nhiều tang thi lại vọt tới lần nữa.
"Hàn Tam Thiên."
Đột nhiên, trong không trung vang lên một giọng quát lạnh, trông về phía nơi phát ra âm thanh thì chỉ thấy lúc này trên tường thành có một tên hòa thượng đang đứng.
Một thân cà sa màu đen, tay cầm pháp trượng màu đen, tay kia nắm chặt bình bát màu đen.
Cùng với mây đen dày đặc ở phía sau, lúc này xem ra có chút quỷ dị.
"A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, phật ta có nói, cái gọi là bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật, Hàn Tam Thiên người có sát nghiệt quá nặng, nếu như cứ tiếp tục như thế, tương lai tất nhiên sẽ bị đày xuống mười tám tầng Địa Ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh." Nói xong, hắn giả và giả vịt hạ thấp người, hiển thị vẻ đượm buồn.
Hai mắt Hàn Tam Thiên mang theo lửa giận mãnh liệt, một bên nhìn về phía hắn, một bên đẩy đám tang thi đang không ngừng vây quanh mình, lạnh giọng quát: "Yêu hòa thượng, là người giở trò quỷ sao?"
"Giở trò quỷ? Hàn Tam Thiên, trên đời vốn không có đường, người ta đi nhiều mới thành đường mà thôi, trên đời này vốn không có quỷ, người tin nhiều thì tự nhiên cũng chính là quỷ." Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé!
"Ta dùng âm thanh phổ độ, để thể nhân.
hưởng Đại Thừa Phật pháp, vì vậy bọn hắn mới mở mang đầu óc thông hiểu, tự lập thành đại cục, lại bị người nói là quỷ, ngươi thật sự đã nhập ma quá sâu."
"Biến toàn bộ người trong thành thành tang thi, ngươi cũng xứng tự xưng là hòa thượng sao? Cũng xứng nói ngã phật từ bi sao?" Hàn Tam Thiên lạnh giọng khinh thường quát, đồng thời trong tay khẽ động.
Thiên hỏa nguyệt luân lập tức xuất hiện trong tay.
"Tang thi? Hàn Tam Thiên, người mới chính là tang thi." Lão hòa thượng cười khổ một tiếng.
Cũng vào lúc này, bởi vì Hàn Tam Thiên dừng lại quá lâu, tang thi xung quanh thực tế đã nhiều đến chắn bốn phương tám hướng chật như nêm cối, chỉ cần di chuyển người một chút cũng vô ý tiếp xúc da thịt với tang thi bên cạnh.
Nhưng chính vì sự tiếp xúc này khiến cả người Hàn Tam Thiên nhất thời sửng sốt.
"Chuyện này sao có thể?"
Hàn Tam Thiên kinh ngạc nhìn lên tang thi trước mắt tiếp xúc với mình, da của hắn thế mà cũng rất ấm áp.
Cái này cũng có nghĩa là hắn...!
Đột nhiên, trời quang mây tạnh, mặt đất sớm đã sáng sủa, tang thi trước mắt không còn là tang thi nữa mà là một người rất sống động, một cô gái cười rạng rỡ như ánh nắng.
Mà đám tang thi xung quanh lúc đầu chen chúc giống như thuỷ triều, hỗn loạn thành bầy cũng bỗng nhiên biến thành một quang cảnh hưng thịnh, xung quanh là đường đi náo nhiệt, người đi đường vui mừng trò chuyện, ven đường có người bán hàng rong cao giọng gào to, vô cùng náo nhiệt.
Ngay cả ba người Đại Bính Thiên vốn tưởng đã biến thành tang thi mà mình vẫn luôn cố ý bảo hộ, lúc này cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn qua Hàn Tam Thiên.
"Hàn đại hiệp, sao người lại đến đây?"
"Hàn đại hiệp đến đây theo dõi công việc của chúng tôi sao? Chuyện là đêm qua canh giữ đám yêu hòa thượng suốt cả đêm, bây giờ hừng đông rồi, chúng tôi xem chừng hẳn là không có chuyện gì, cho nên ra đây thư giãn một chút..."
"Ai, Hàn đại hiệp ngài đừng tức giận, từ khi ngài nhìn thấy ba người chúng tôi thì không nói một lời, ngài đừng như vậy, nếu ngài không vui thì chửi chúng ta hai câu cũng
được."
Ba người Đại Bính Thiên nói xong, cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Lúc này Hàn Tam Thiên đột nhiên giường mắt nhìn về tường thành, trên tường thành không hề có hòa thượng mặc cà sa màu đen nữa, chỉ có một luồng ánh sáng màu vàng.
Bên trong luồng ánh sáng này không nhìn thấy người, chỉ thấy một hình kim phật mơ
"Rửa mặt đi, Hàn Tam Thiên."
Tiếng nói vừa dứt, Hàn Tam Thiên thuận theo ánh mắt của hắn cúi đầu, lại đột nhiên nhìn thấy người bán hàng rong đứng đối diện mình lúc này đang hét lớn trong quầy hàng bán gương đồng.
Trong
.
/2851
|