“Ngươi...ngươi rốt cuộc đang nói ai.
Ta không biết người đang nói cái gì?" Trán của lão hòa thượng ướt đẫm mồ hôi, hắn quả thật khó mà tưởng tượng được rằng, kế hoạch mà bọn họ dày công làm ra lại bị người khác nhìn thấy được sơ hở.
“Cần ta nói cụ thể hơn nửa thì người mới dám thừa nhận phải không? Giống như những lời mà đệ tử của người vừa nói, thắng làm vua thua làm giặc, kẻ bại trận phải dám chấp nhận và hướng về tương lai" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
“Sư phụ người sợ cái gì chứ? Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ sắp chết, cho dù hắn biết được bí mật thì đã làm sao? Cũng chỉ là mang theo xuống địa ngục thôi, người chết biết được bí mật thì đó vĩnh viễn cũng chỉ là bí mật mà thôi" Bên cạnh là tên hòa thượng dẫn đường cho Hàn Tam Thiên hôm qua, gương mặt gian xảo lên tiếng.
F
Có đệ tử nói những lời này, cảm xúc của lão hòa thượng liền ổn định lại, trừng mắt nhìn Hàn Tam Thiên nói: “Được, giống như người nói, nếu như người đoán trúng, ta sẽ không câu nệ mà cho người được gặp người đó."
“Minh Vũ." Hàn Tam Thiên nói như đinh, đóng cột.
Nhìn thấy biểu cảm của lão hòa thượng, Hàn Tam Thiên mỉm cười nói: “Có thể dùng giọng nói để điều khiển lòng người, dẫn dụ họ nhập ma, Hàn Tam Thiên ta mặc dù không tài giỏi gì, nhưng vẫn nghe qua cái tên lừng lẫy thiên hạ Hải Nữ"
Cái gọi là phật âm cũng có tác dụng giống như vậy, nhưng có thể khiến cho tất cả người dân trong thành đều nhập ma, ngoại trừ hải nữ thì còn có thể là ai chứ?
“Hàn Tam Thiên, người quả thật thông minh tuyệt đỉnh" Lão hòa thượng nhìn chăm chú Hàn Tam Thiên, lúc này trong ánh mắt không hề còn tia khinh thường và châm biếm lúc này.
Mặc dù là kẻ địch, cũng may là đã thành công, nếu như đối diện với kẻ địch như vậy quả thật là một cơn ác mộng.
“Được." Lão hòa thượng phất tay, vị hòa thượng trung niên cũng không nói thêm bất cứ lời nào, nhận lệnh rồi lập tức rời đi.
Một lúc sau, một thân ảnh màu xanh bay tới, dưới bộ trang phục màu xanh là đôi chân trần trắng như ngọc đập vào mắt, sau đó là gương mặt xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện.
Đúng vậy, đối với người khác mà nói đây là vẻ đẹp mê mẩn lòng người, nhưng đối với Hàn Tam Thiên đó là là một cơn phẫn nộ ngút trời.
“Ngươi thật sự rất thông minh, như vậy cũng bị người phát hiện ra.
Vừa bước chân xuống đất, Minh Vũ liền lãnh đạm nói.
“Thông minh thì ta không dám nhận, chỉ là các ngươi quá ngốc mà thôi." Hàn Ram kìm nén cơn tức giận, lạnh lùng đáp.
Những lời này vừa được thốt lên, các hòa thượng lập tức bị kích động, hận không thể giết chết Hàn Tam Thiên.
Chỉ là vừa mới định ra tay, lập tức bị Minh Vũ ngăn lại.
“Xem ra người có vẻ muốn mắng ta, cũng đúng, đó là chuyện đương nhiên."Nhìn thấy Hàn Tam Thiên lạnh lùng nhìn mình, Minh Vũ lại bình thản nói.
“Mắng ngươi sao?" Hàn Tam Thiên cười: “Đương nhiên là muốn mắng người, nhưng mà, đối với người sắp chết như người, mắng người thì có ý nghĩa gì chứ? Ta chỉ là muốn kể lại câu chuyện một chút mà thôi"
“Hàn Tam Thiên, ngươi đúng là người tiêu ngạo, ngươi cũng không xem lại bộ dạng của mình bây giờ, lại dám nói ra những lời ngông cuồng như vậy?"Vị hòa thượng trung niên lúc này tức giận lên tiếng.
Hàn Tam Thiên hoàn toàn không thèm để ý đến hắn, chỉ đưa mắt nhìn Minh Vũ: “Phản bội Lục Nhược Tâm, với tính cách của cô ta, có lẽ cô ta sẽ không để người sống yên ổn.”
Những lời này vừa được thốt lên, người đang điềm tĩnh như Minh Vũ cuối cùng cũng lộ ra một tia kinh hãi.
Ở một góc độ nào đó, lời nói của Hàn Tam Thiên quả thật đã đánh trúng vào tim đen của cô ta.
Cũng là điểm mà cô ta vô cùng lo lắng.
“Không phải người muốn nói với ta, hôm nay là cô ta phải người đến đây chứ?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
“Chẳng lẽ không phải sao?"Minh Vũ lên.
tiếng.
“Con người Lục Nhược Tâm không chỉ có tướng mạo tuyệt trần, tâm tư tỉ mỉ và sự thông minh của vượt trội không ai sánh bằng, người như vậy sẽ tin tưởng một người như ngươi sao? Cô ta có thể tin tưởng bất cứ ai, nhưng không thể là ngươi." Hàn Tam Thiên lạnh lùng đáp.
“Giống như những lời ta vừa mới nói, nếu như không có sơ suất chí mạng đó, ta có thể sẽ tin tưởng các ngươi.”
“Điểm sơ suất gì?"Minh Vũ không hiểu, kế hoạch này đã được bọn họ suy tính kỹ càng, cho dù là trận luyện ma cũng được họ bố trí một cách tỉ mỉ, ngay cả chuyện tối qua Hàn Tam Thiên đi vào giấc mộng cũng là dùng phất hương để che đậy sự không tồn tại của Dạ Ma.
Sao lại có sơ hở chứ?
Hàn Tam Thiên lại cười: “Sơ hở này người không thể nghĩ ra được đâu, ta cũng không nghĩ ra, nhưng có lẽ ông trời cũng không thích đám người phản bội các ngươi, vì vậy đã sớm có sắp xếp."
Đây cũng là sự thật, quả thật sơ hở này Hàn Tam Thiên cũng không thể nhìn ra.
Nhưng thật không may, hắn đã phát hiện ra.
“Lúc Nhược Tâm đã tìm gặp ta trước khi các người bày ra kế hoạch này." Hàn Tam Thiên nói.
ấy đã tìm ngươi." Minh Vũ chau mày lại.
Người truyền tin cho Lục Nhược Tâm, chính là người phụ nữ người phàm thần bí ở trong phủ thần bí lúc đó.
Nhưng cũng chính là cô ta đã truyền cho Hàn Tam Thiên một thông tin vô cùng quan trọng.
“Ngươi biết cô ta muốn ta làm gì không?"
Nghe thấy những lời nói của Hàn Tam Thiên, vốn điềm tĩnh như Minh Vũ có chút lo lắng: “Cô ấy muốn người làm gì?"
“Cô ấy muốn ta phá vòng vây của các ngươi, hơn nữa phần thưởng dành cho ta sẽ rất hậu hĩnh." Hàn Tam Thiên đáp.
Đây có thể liên quan đến lần gặp nhau của hắn và Hàn Niên, có thể nói như vậy, phần thưởng này đối với Hàn Tam Thiên mà nói, thật sự không thể từ chối.
“Hàn Tam Thiên, rốt cuộc người muốn nói gì?" Minh Vũ lúc này đã có sự khẩn trương, ngước nhìn Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói: “Đừng có ở đó vòng vo nữa."
“Lục Nhược Tâm dùng điều kiện tốt như vậy để trao đổi với ta, còn khiến một nữ nhân người phàm dở trò bịp bợm với ta, điều này cho thấy cô ta hy vọng ta có thể đánh thắng các ngươi, thử hỏi nếu như các ngươi là người của cô ta, sao cô ta lại tốn công
muốn ta làm chuyện như vậy chứ? Điều này có lợi ích gì với cô ta chứ?"
“Vì vậy các ngươi căn bản muốn nhắm vào ta, ta nói có đúng không?"
“Cho dù các ngươi muốn nhắm vào ta, điều này không mâu thuẫn với chuyện nhắm vào Dạ Ma của các ngươi sao? Những lời giải thích của các ngươi quả thật có thể che giấu được sự thật, nhưng điều này lại mâu thuẫn với thông tin mà Lục Nhược Tâm đã đưa cho ta, sơ hở này đã đủ nói lên mọi chuyện chưa?" Hàn Tam Thiên lên giọng nói.
Hàn Niên đối với hắn quan trọng như thế nào không cần phải nói, vì vậy thứ Hàn Tam Thiên nghĩ đến lúc này chỉ có Hàn Niên, đương nhiên cũng sẽ nghĩ cách làm sao để phá vòng vây.
Nhưng lúc này kẻ địch lại chạy đến nói với hắn, bọn họ căn bản không phải đến để đối phó với hắn, mà là đối phó với người khác, đây chẳng phải là chuyện ngu ngốc sao?
“Vậy tại sao người lại cùng bọn ta đến đây?"
Minh Vũ lạnh lùng nói.
“Không bước vào hang cọp, sao bắt được cọp chứ" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
“Ha ha, người còn mặt mũi để nói chuyện như vậy sao?"
“Bước vào hang cọp, người thật sự cho rằng như vậy sao, ngươi đúng là một tên ngốc"
Nghe thấy những lời nói của Hàn Tam Thiên, các hòa thượng đột nhiên lên tiếng quát mắng, không biết hắn lấy sự tự tin ở đâu lại nói ra những lời ngông cuồng như vậy ngay lúc này.
“Hàn Tam Thiên, con người có sự tự tin là một chuyện tốt, nhưng quá tự tin lại là chuyện không hay, ai cũng sẽ trả giá cho sự kiêu ngạo của mình, ngươi rốt cuộc đã chuẩn bị xong chưa?" Minh Vũ lên tiếng.
“Nói không sai, ai cũng phải trả giá tương ứng cho sự tự phụ của mình, lời nói này dùng cho ta, cũng phù hợp để dùng cho ngươi." Dứt lời, Hàn Tam Thiên ngước nhìn Minh Vũ: “Nếu như ta là ngươi, bây giờ sẽ ngoan ngoãn quay trở về vùng biển của
mình, nếu không thì người làm sao đối phó lại với sự trả thù của ta và sự diệt trừ kẻ phản bội là người của Lục Nhược Tâm, ngươi có chắc sẽ chống đỡ lại không?"
Nói đến đây, khóe miệng của Hàn Tam Thiên chợt cong lên.
Minh Vũ không nói gì, nếu như những lời nói này xuất phát từ miệng của kẻ khác, cô ấy lập tức sẽ cho hắn một bạt tai, bởi vì những lời nói xằng bậy này, nhưng đối với Hàn Tam Thiên, mặc dù hiện tại đang bị bắt nhốt, nhưng cô ta vẫn không dám làm gì, luôn cẩn trọng suy tính.
Cô ta là người đích thân chiến đấu qua với Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên mạnh đến cỡ nào đương nhiên hiểu rõ.
“Chết tiệt, người đang hù dọa ai đấy? Ngươi đã bị bọn ta giam cầm lại, còn dám có những lời nói như vậy sao?"
“Cho dù không phải, bọn ta dám đánh.
người thì cũng đã có chuẩn bị, cho dù kế hoạch không thành thì cũng sẽ không sợ ngươi, huống hồ kế hoạch của bọn ta đã thành công!
Những tên hòa thượng vừa cười vừa nói.
“Vậy sao?" Hàn Tam Thiên cười phá lên, sau đó tập trung toàn bộ sức mạnh vào lòng tay phải.
“Pång."
Đột nhiên, xích màu đen trên tay phải kêu lên một tiếng rồi vỡ tan tành.
Cả đám hòa thượng kinh hoàng đến ngây ngốc, ngay cả Minh Vũ cũng sững người.
“Ngươi!!!"
“Làm sao có thể, người làm sao có thể vận khí như vậy chứ?"
“Trúng độc của bọn ta, ngươi sớm đã bị chất độc phát tán mà chết.Lão hòa thượng kinh hãi hét lên.
Thuốc kịch độc của bọn họ sao lúc này lại không hề có chút tác dụng nào vậy.
“Giống như những lời người nói, con người cuối cùng cũng phải trả giá cho sự kiêu ngạo của bản thân mình." Hàn Tam Thiên cười, đưa tay trái chạm vào tay phải đang tê cứng của mình.
Mặc dù tay phải vì bị trói lại nên có chút không thoải mái, nhưng nhìn biểu hiện của Hàn Tam Thiên làm gì giống như đang trúng độc chứ.
.
/2851
|