"Nghe đại danh Hàn Tam Thiên đã lâu, hôm nay khó gặp, không bằng...!chúng ta so tài một thế nào? Nếu người thắng thì phong thư này chính là của ngươi, còn nếu ngươi thua thì thư này..."
"Một lời đã định." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
"Ngươi không muốn nghe thử nếu người thua thì sẽ có hậu quả gì sao?" Phương Khôn buồn cười nói.
"Không cần." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói: "Ta sẽ không thua, thì biết hậu quả để làm gì?"
Ngông cuồng, bá đạo.
Coi trời bằng vung.
Đây chính là Hàn Tam Thiên.
"Có dũng khí." Phương Khôn cắn răng một 1 cái, cũng bị vẻ bá đạo của Hàn Tam Thiên
kích thích nội tâm ham chiến thắng, lúc này tím mặt hô to.
"Ngươi điên rồi sao?" Lục Nhược Tâm lạnh giọng nhìn về phía Phương Khôn.
Thực lực của Phương Khôn đương nhiên
không cần nhiều lời, nhưng nếu chống lại Hàn Tam Thiên thì Lục Nhược Tâm thật không biết hắn lấy dũng khí đâu ra.
Sau đó thì Lục Nhược Tâm hiểu rõ Phương Khôn tìm Hàn Tam Thiên so tài căn bản không phải đơn thuần muốn so tài.
Chỉ là vì nữ nhân và tôn nghiêm của một người đàn ông mà đấu một trận chiến thôi.
Đều là người một nhà, không cần thiết vì điểm này mà đấu người chết ta sống, làm mất tình nghĩa.
Huống chi, phong thư này là Lục Nhược Tâm muốn lấy ra để Hàn Tam Thiên hết hi vọng chứ không phải trở thành công cụ trong tay Phương Không
Nhưng Phương Khôn bị bốc lên lửa chiến đấu hiển nhiên là ngoảnh mặt làm ngơ, lạnh lùng nhìn Hàn Tam Thiên, đột nhiên chậm rãi lấy ra trường kiếm trong tay.
Trong tay Hàn Tam Thiên khẽ động, búa Bàn Cổ tự động biến mất, nắm ngọc kiếm trong tay, thiên hỏa nguyệt luân ở phía trên, một kiếm mang hai màu đỏ làm đẹp mắt.
"Không phải nói Hàn Tam Thiên có búa Bàn Cổ sao? Bây giờ người cầm kiếm là có ý gì?
Người xem thường ta?" Dù ngọc kiếm khí thế mười phần, nhưng lúc này Hàn Tam
Thiên không dùng búa Bàn Cổ khiến Phương Khôn vô cùng khó chịu.
"Có câu thành ngữ người chưa nghe nói qua sao? Giết gà sao lại dùng đao mổ trâu.
Chó mèo gì cũng phải dùng đến búa Bàn Cổ, người xem nó là thứ gì? Ra chợ mua thức ăn sao?" Vừa mới nói xong, bảy mươi hai lộ thần kiếm đã bắt đầu hóa thành luồng khí lạnh trực tiếp phóng về hướng Phương Khôn.
"Ngươi thật sự rất ngông cuồng." hiển nhiên Phương Khôn bị lời nói của Hàn Tam Thiên chọc giận, áo giáp hoàng kim trên người nhanh chóng tránh đi, nắm trường kiếm trong tay như nắm đao, gầm lên giận dữ, sau đó nghênh đón lấy.
Hai bên gặp nhau, kiếm chạm vào nhau lập tức nổ tung một tiếng, ánh sáng bắn ra bốn phía, xung kích mạnh mẽ, mặt đất cát bay đá chạy, bầu trời đêm gió mây cuồn cuộn.
"Tiểu tử, ta cho ngươi nếm thử kiếm pháp của nhà họ Phương."
"Cuồng phong loạn quyển."
"Thật sao?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười
một tiếng, bảy mươi hai lộ thần kiếm lập tức tung ra ba thức.
Binh, binh, binh.
"Đâu chỉ ảo diệu, quả thực là thiên hạ vô song, chính là tuyệt học trong kiếm pháp." Thất trưởng lão nghiệm mặt cười nói.
Lục Nhược Tâm lập tức không khỏi nhướng mày, nàng có thể nhìn ra kiêm pháp này không giống bình thường, nhưng từ đầu đến cuối không ngờ tới có thể khiến Thất trưởng lão nói rằng thiên hạ vô song. Nhìn lại thì thấy sắc mặt Thất trưởng lão nghiêm túc, không giống nói đùa.
"Dùng kiếm pháp này tung hoành thế giới bát phương xác thực chẳng có gì lạ, chuyện này xưa nay có rất nhiều, Trường Giang cuồn cuộn, sóng sau xô sóng trước, thanh niên tài tuấn, những lớp vãn bối phía sau quả nhiên rất đáng sợ." Thất trưởng lão cười nói.
Nghe nói như thế, Lục Nhược Tâm nhíu mày: "Thất trưởng lão...!Hàn Tam Thiên tung hoành bát phương không phải dựa vào kiếm pháp, thậm chí, thậm chí trước kia ta chưa hề nhìn thấy hắn dùng qua loại kiểm pháp này."
"Cái gì?" Kinh hô một tiếng, nụ cười của Thất trưởng lão lập tức ngưng lại.
/2851
|