Đột nhiên lúc này, gương mặt của Phương Khôn tái nhợt đi, ánh mắt lạnh lẽo, hắn không ngừng lắc đầu, đồng thời có thể cũng không ngừng bước lùi về đằng sau.
Hắn làm sao có thể mang vết thương nghiêm trọng như vậy trên người chứ, đánh lâu như vậy với các cao thủ, đánh trận kinh thiên động địa như vậy?
Con người không thể kiên trì như vậy được, Vì vậy Hàn Tam Thiên không thể làm được như vậy.
“Nói dối, các ngươi đang nói dối, mang vết thương nghiêm trọng như vậy, đừng nói là
một người chống chọi lại với hàng vạn quân địch, cho dù là muốn cử động cũng không thể làm được"Phương Khôn vội vã hét lên.
“Con người đương nhiên có thể nói dối, nhưng sự thật mãi mãi là sự thật, chứng cứ mãi mãi là chứng cứ, nếu như người nghi ngờ sự an bài sai lầm của ông trời, trong đám người của ngươi cũng có người am hiểu về y thuật, gọi hắn ra đây, tự mình kiểm chứng." Thất trưởng lão lạnh lùng đáp.
“Họ Phương kia, người là đang nghi ngờ khả năng của trưởng lão ở đỉnh Lam Sơn ta hay sao, hay là không đủ giỏi?"Lục Nhược Tâm lạnh lùng hét lên.
Cô ta cũng vô cùng kinh ngạc khi Hàn Tam Thiên có thể mang vết thương nghiêm trọng như vậy mà chiến đấu trong khoảng thời gian dài như thế, nhưng khác với Phương Khôn, cô ta không hề có chút hoài nghi nào, ngược lại càng khâm phục người đàn ông trước mặt.
Phương Khôn bị lời nói của Lục Nhược Tâm làm cho sửng sốt, nhưng lúc này quả thật
đã leo lên lưng cọp, không thể làm gì khác được, đành cãi cố: “Đỉnh Lam Sơn mạnh
nhất thiên hạ, ta đương nhiên không thể hoài nghi năng lực của người ở đây, nhưng
mà ai không biết tình cảm người dành cho Hàn Tam Thiên là như thế nào, trưởng lão của Đỉnh Lam Sơn cô ý che chở cho hắn cũng là điều đương nhiên."
“Ta chỉ nghĩ rằng, ta đã thương Hàn Tam Thiên, nhiều người ở đây đã tận mắt chứng kiến, sau khi hắn bị ta đánh trúng liền hôn mê mà ngã xuống đất, có đúng vậy không?"Hắn không có một chút cắn rứt mà hét lên với các thân tín của mình.
“Đúng vậy.
Tất cả các thân tín của hắn đồng loạt hét lên, nhưng không còn dáng vẻ hùng hồn vừa này.
Mắt của tất cả đều không mù, sự thật phơi bày ra trước mắt, ngay cả khi hắn không dám thừa nhận thì mọi chuyện cũng đã như
vậy.
“Mọi người."Nghe thấy những lời hô hào này, sắc mặt của Phương Khôn như xanh lên, hung hăng quay đầu lại, trừng trừng mắt nhìn đám người thân tín của mình.
Chết tiệt, sự hùng hồn khi này đã biến mất đâu rồi?
+
Lúc nảy nâng hắn lên tận trời xanh, nhưng bây giờ lại phô ra dáng vẻ như vậy sao?
Trong thời khắc quan trọng lại phản bội hắn.
“Phương Khôn, ngay cả thuộc hạ của người cũng không tin lời nói của ngươi, ngươi còn ở đó ngoan cố đến khi nào nữa đây?" Nhìn thấy tình thế như vậy, khóe miệng của Lục Nhược Tâm không khỏi nhếch lên, lạnh lùng nói.
Phương Khôn xoay người lại, ánh mắt tức giận quét qua, hét với đám người thân cận của mình: “Phế vật, phế vật, các người chính là một lũ phế vật"
"Bây giờ thì không được, đợi khi Hàn Tam Thiên tỉnh lại, ta sẽ thay các người giao hẹn với hắn, chờ các ngươi đến đây tỉ thí."Lục Nhược Tâm lại lạnh lùng tiếp lời.
“Chuyện sống chết thôi mà, ngươi không cần quá để ý đến cảm nhận của ta, càng không cần để ý đến người ta yêu thích, các người chỉ cần dùng toàn lực chiến đấu, kẻ nào sống thì thắng, thế nào?"
Nghe thấy những lời này, Phương Khôn đột nhiên mở to hai mắt.
Lúc đầu còn chưa hiểu được bản lĩnh của Hàn Tam Thiên, nên cũng chỉ muốn thử mà thôi, không đến mức muốn đoạt mạng sống của ai, chẳng qua chỉ muốn so tài cao thấp với Hàn Tam Thiên mà thôi.
Nhưng trận đấu khi nảy hắn đã hiểu rõ,
khoảng cách giữa hắn và Hàn Tam Thiên quả thật không hề nhỏ.
Nếu như lúc nảy Hàn Tam Thiên không nương tay, e rằng bây giờ mạng sống của hắn đang nằm trong tay Hàn Tam Thiên.
Cũng chính vì vậy, hắn mới có thể biết được hắn hoàn toàn không có khả năng thẳng Hàn Tam Thiên, mới sử dụng thủ đoạn để
tiện như vậy để đánh lén Hàn Tam Thiên.
Nếu như là đánh trực diện, hắn đương nhiên hiểu rõ hơn bất cứ ai, hắn có được bao nhiêu phần thắng cơ chứ?
+
Còn có một điều khiến hắn vô cùng lo lắng.
Trước lúc hắn với Hàn Tam Thiên đánh nhau, Hàn Tam Thiên đã mang vết thương nghiêm trọng như vậy rồi, nếu như là lúc Hàn Tam Thiên khỏe mạnh bình thường, thì...
Vậy thì còn đánh như thế nào nữa?
Chuyện sống chết sao? Đối với Phương Khôn mà nói, e là chỉ có cái chết chờ đượi
hắn.
“Không dám sao? Không dám thì nhanh chóng ngậm chặt mồm của người lại cho ta"Lục Nhược Tâm lạnh lùng thốt lên.
Phương Khôn chưa bao giờ bị người khác mắng như vậy, lúc này còn bị mắng trước mặt nhiều người như vậy, không để lại một chút mặt mũi cho hắn, hắn vô cùng tức giận, nhưng tức giận thì có thể làm được gì chứ?
Chẳng lẽ ngu ngốc mà nghênh chiến hay sao?
Tôn nghiêm quan trọng, nhưng mạng sống còn quan trọng hơn.
+
“Còn đứng ngây ngốc ra áo làm gì, nhanh.
chóng đóng lều trại đi"Lục Nhược Tâm lạnh lùng ra lệnh, sau đó lễ phép nói với Thất
trưởng lão: “Vết thương của hắn..."
“Mặc dù rất nặng nhưng vẫn có thể giữ lại được mạng sống, hơn nữa ý chí sinh tồn của tên tiểu tử này."Nói đến đấy, Thất trưởng lão liền mĩm cười: " Mạnh mẽ hơn bất cứ ai."
Nghe đến đây, trên gương mặt lạnh lùng như băng của Lục Nhược Tâm lúc này đã nở được một nụ cười, gật gù mãn ý.
Nhưng mà, phải xử lý nó như thế nào?" Thất trưởng lão lo lắng ngước nhìn ác thú đằng xa đang truy sát đám hòa thượng, có chút ngao ngán nói.
“Mặc dù ta không có cách nào thu phục nó, nhưng ta có cách khiến nó tạm thời không quấy rối chúng ta." Lục Nhược Tâm nói.
Thất trưởng lão gật gù, hạ lệnh cho thuộc hạ đỡ Hàn Tam Thiên đến nơi tương đối thoải mái, sau đó dựng lều trại mà chưa trị.
Phương Khôn nhìn đến sửng sốt, đưa mắt nhìn xung quanh, xấu hổ đến mức không thể nói nên lời.
Bọn họ nào có biết, trí thông minh của Lục - Nhược Tâm không hề kém, cô ta không biết
Hàn Tam Thiên làm sao có thể thoát khỏi bụng của ác thú, điều cô ta biết chính là Hàn Tam Thiên cùng ác thú xuất hiện ở một thị trấn nhỏ, những ngày sau bọn họ liền bình an vô sự, bây giờ ác thú là đang giúp
.
/2851
|