Vẻ đắc ý trên mặt người dẫn đầu hoàn toàn bị vẻ kinh sợ thay thế, hắn vừa trừng mắt vừa cực lực muốn nhìn rõ ràng là người nào gan to bằng trời đến phá hư chuyện tốt của mình.
"Sao vậy? Có hứng thú không?" Người kia nhẹ nhàng nói xong, quay lại nhìn sang.
"Hàn! Hàn Tam Thiên!"
Phía sau hắn, rất nhanh liền có người nhận ra khuôn mặt mà kiếp này mình cũng sẽ không quên, trong giọng nói của hắn tràn ngập kinh sợ, phẫn nộ, còn có sợ hãi vô cùng vô tận.
"Xem ra, chúng ta là người quen.
" Hai mắt Hàn Tam Thiên nhìn lướt qua tất cả mọi người ở đây, toàn bộ bọn hắn đều che mặt, thấy không rõ bộ dáng.
"Tiện nhân thật đúng là mệnh cứng, bị một đám hòa thượng vây quanh tấn công mà ngươi cũng không chết được.
" Người dẫn đầu lúc này nghiến răng nghiến lợi, trong hai mắt nhìn qua Hàn Tam Thiên tràn ngập phẫn nộ.
Hàn Tam Thiên lạnh lùng nhìn hắn, anh đang cố gắng tiếp thu âm thanh và hai mắt của những người này để so sánh trong đầu.
Không có khả năng, không có khả năng.
Làm sao anh có khả năng còn sống chứ?
Nhưng thân ảnh trước mắt này, cho dù không nhìn chính diện, chỉ là một bóng lưng thôi nhưng nàng cũng đã cảm giác quen thuộc và thân thiết đến mức dị thường.
"Xem ra, các ngươi rất hiểu biết ta.
" Hàn Tam Thiên nhẹ giọng mà nói: "Nhưng mà thật có lỗi, ta không nhớ rõ các ngươi.
"
"Ngông cuồng.
" Vừa mới nói xong, bóng đen kia đột nhiên biến mất.
"Thích chơi chiêu này với ta sao?" Hàn Tam Thiên lạnh giọng quát một tiếng, một giây sau, thân ảnh Hàn Tam Thiên bỗng nhiên phân tán thành vô số tàn ảnh.
Nhưng trên thực tế, bản thể của anh đã sớm xông ra mấy mét, nhắm ngay bóng đen.
trực tiếp đấm tới một quyền.
Chơi đánh lén, chơi tốc độ ở trước mặt Hàn Tam Thiên thì không phải đang diễn trò ngốc sao?
"Ầm!"
"Hàn Tam Thiên, người còn tưởng rằng mình là vô địch sao?"
"Phá cho ta!"
Rống!
Sau khi hắn gầm lên giận dữ, phía sau lưng hắn xuất hiện khí đen ngợp trời, trong khí đen đột nhiên sinh ra một quái vật to lớn, bên trong tiếng rống của nó, cây cối đều bị bẻ gãy, núi đá cũng vỡ vụn.
Hàn Tam Thiên cảm giác một cỗ lực lượng cực mạnh từ chính diện đánh tới.
Nhưng khóe miệng Hàn Tam Thiên khinh thường rút co lại, trong tay khẽ động.
Một giây sau, người dẫn đầu dữ tợn vô cùng, khí thế cực kỳ hung ác, thậm chí phách lối chẳng đến một giây, cả thân thể đột nhiên bay ngược mấy mét, sau đó nên trên mặt đất.
Sông núi xung quanh dù chưa động, nhưng thân thể hắn nện trên mặt đất đã tạo thành một chiều sâu chừng mười mấy centimet.
"Con mẹ nó, ngươi chán sống!".
/2851
|