*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mã Dục tức giận đá Mã Phi Hạo một cái.
Mã Phi Hạo ngã xuống đất trong trạng thái không hiểu gì.
Gã nhìn Mã Dục đầy khó hiệu: "Sau cậu đá cháu?"
Mã Dục nghiễn răng nhìn Mã Phi Hạo, nói: "Biến,
mau đi tìm người bảo vệ Hàn Tam Thiên đi."
Đối với việc vì sao Mã Dục lại đột nhiên nổi giận,
Mã Phi Hạo cũng không biết giải thích thế nào
nhưng chắc chắn Mã Dục đang vô cùng tức giận.
Đứng dậy, ngay cả bụi trên người cũng chưa kịp
phủi đi, gã nhanh chóng chạy khỏi đó.
“Thật ngu ngốc." Mã Dục cực kì phẫn nộ, chuyện
đơn giản như thế mà Mã Phi Hạo cũng hỏi. Không
lẽ đầu của tên này không hề có não sao?
Hàn Thiên Sinh đến thành phố Thiên Vân, ngoài
chuyện tìm Hàn Thiên Dưỡng để cứu vãn, hi vọng
Hàn Thiên Dưỡng ngăn Hàn Tam Thiên không
động đến nhà họ Hàn ở Mỹ thì còn chuyện gì
nữa? Vấn đề dễ như thế, Mã Phi Hạo cũng không nghĩ ra.
"Chị à, nếu con trai chị muốn có một tương lai tốt
đẹp hơn thì phải phụ thuộc vào việc lây lòng Hàn
Tam Thiên. Nhưng trông cậy vào năng lực của nó
thì sớm muộn gì nhà họ Mã cũng bị hủy hoại trong
tay nó mà thôi." Mã Dụ than thở, nói thầm.
Lúc Hàn Thiên Sinh và Hàn Khiếu xuất hiện ở
phòng chờ VIP của sân bay, biểu cảm của Hàn
Thiên Sinh càng lúc càng trở nên khó coi.
Theo ý định ban đầu của Hàn Thiên Sinh, ông ta
chắc chắn sẽ không chủ động đến thành phố
Thiên Vân để tìm Hàn Thiên Dưỡng. Cho dù Hàn
Thiên Dưỡng có đến Mỹ để tìm ông ta, ông ta
cũng sẽ không gặp Hàn Thiên Dưỡng.
Nhưng ông trời lại trêu ngươi, việc đời không ai
lường trước được, có một ngày ông ta lại phải
đích thân đến tìm Hàn Thiên Dưỡng, đây là việc
Hàn Thiên Sinh có nằm mơ cũng không nghĩ đến.
"Không ngờ có một ngày Hàn Thiên Sinh tôi phải
đi đến bước đường này, phải đi cầu xin một tên vô
dụng như thế." Hàn Thiên Sinh không cam tâm
nắm chặt tay.
Hàn Khiếu biết rõ trong lòng ông ta không cam
tâm, nhưừng cũng không còn cách nào khác. Cơ
bản là họ không còn lựa chọn nào khác.
"Nhớ năm đó, tên vô dụng kia và tôi bất đống ý
kiến, bị tôi đuổi ra khỏi nhà họ Hàn. Hiện tại, nhà
họ Hàn ở khu người Hoa trở thành gia tộc hàng
đầu, đủ để chứng minh quyết định ban đầu của tôi
là chính xác. Nhưng vì Hàn Tam Thiên, tôi lại phải
nhún nhường. Mẹ kiếp, ông trời đúng là có mắt
như mù."
- -----------------
Mã Dục tức giận đá Mã Phi Hạo một cái.
Mã Phi Hạo ngã xuống đất trong trạng thái không hiểu gì.
Gã nhìn Mã Dục đầy khó hiệu: "Sau cậu đá cháu?"
Mã Dục nghiễn răng nhìn Mã Phi Hạo, nói: "Biến,
mau đi tìm người bảo vệ Hàn Tam Thiên đi."
Đối với việc vì sao Mã Dục lại đột nhiên nổi giận,
Mã Phi Hạo cũng không biết giải thích thế nào
nhưng chắc chắn Mã Dục đang vô cùng tức giận.
Đứng dậy, ngay cả bụi trên người cũng chưa kịp
phủi đi, gã nhanh chóng chạy khỏi đó.
“Thật ngu ngốc." Mã Dục cực kì phẫn nộ, chuyện
đơn giản như thế mà Mã Phi Hạo cũng hỏi. Không
lẽ đầu của tên này không hề có não sao?
Hàn Thiên Sinh đến thành phố Thiên Vân, ngoài
chuyện tìm Hàn Thiên Dưỡng để cứu vãn, hi vọng
Hàn Thiên Dưỡng ngăn Hàn Tam Thiên không
động đến nhà họ Hàn ở Mỹ thì còn chuyện gì
nữa? Vấn đề dễ như thế, Mã Phi Hạo cũng không nghĩ ra.
"Chị à, nếu con trai chị muốn có một tương lai tốt
đẹp hơn thì phải phụ thuộc vào việc lây lòng Hàn
Tam Thiên. Nhưng trông cậy vào năng lực của nó
thì sớm muộn gì nhà họ Mã cũng bị hủy hoại trong
tay nó mà thôi." Mã Dụ than thở, nói thầm.
Lúc Hàn Thiên Sinh và Hàn Khiếu xuất hiện ở
phòng chờ VIP của sân bay, biểu cảm của Hàn
Thiên Sinh càng lúc càng trở nên khó coi.
Theo ý định ban đầu của Hàn Thiên Sinh, ông ta
chắc chắn sẽ không chủ động đến thành phố
Thiên Vân để tìm Hàn Thiên Dưỡng. Cho dù Hàn
Thiên Dưỡng có đến Mỹ để tìm ông ta, ông ta
cũng sẽ không gặp Hàn Thiên Dưỡng.
Nhưng ông trời lại trêu ngươi, việc đời không ai
lường trước được, có một ngày ông ta lại phải
đích thân đến tìm Hàn Thiên Dưỡng, đây là việc
Hàn Thiên Sinh có nằm mơ cũng không nghĩ đến.
"Không ngờ có một ngày Hàn Thiên Sinh tôi phải
đi đến bước đường này, phải đi cầu xin một tên vô
dụng như thế." Hàn Thiên Sinh không cam tâm
nắm chặt tay.
Hàn Khiếu biết rõ trong lòng ông ta không cam
tâm, nhưừng cũng không còn cách nào khác. Cơ
bản là họ không còn lựa chọn nào khác.
"Nhớ năm đó, tên vô dụng kia và tôi bất đống ý
kiến, bị tôi đuổi ra khỏi nhà họ Hàn. Hiện tại, nhà
họ Hàn ở khu người Hoa trở thành gia tộc hàng
đầu, đủ để chứng minh quyết định ban đầu của tôi
là chính xác. Nhưng vì Hàn Tam Thiên, tôi lại phải
nhún nhường. Mẹ kiếp, ông trời đúng là có mắt
như mù."
- -----------------
/2851
|