*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Vừa nãy giúp anh nói chuyện nên đã không thể đi
theo đám bọn họ nữa rồi." Nhan Vũ nói.
"Vì sao không trở về nhà tìm cha mẹ cô?" Hàn
Tam Thiên hỏi.
"Hai năm trước bọn họ đã chết trong tai nạn xe.
Tôi không có nhà." Nhan Vũ nói rằng.
Hàn Tam Thiên nhíu mày. Anh thật không ngờ
Nhan Vũ lại có cảnh ngộ như thế, xem ra cô lăn
lộn cùng đám người kia, cũng do có nỗi khổ tâm.
"Đây chính là nguyên nhân cô đi theo bọn họ à?”
Hàn Tam Thiên hỏi.
"Vâng." Sau khi gật đầu một cái, Nhan Vũ không
chịu ngắng lên nữa. Hàn Tam Thiên không nhìn rõ
nét mặt của cô nhưng lại có thể nhìn ra cơ thể cô
khẽ run, dường như vô cùng đau khổ.
"Vì sao?” Trực giác của Hàn Tam Thiên nói cho
anh biết, có lẽ Nhan Vũ không xấu, đi theo những
người này cũng có nguyên nhân. Nguyên nhân
này có thể là bởi vì không nhà để về kiếm miếng
cơm ăn, cũng có thể có liên quan đến cha mẹ cô.
"Đối phương uống rượu vẫn lái xe, nhưng gia đình
anh ta có tiền, cho nên cha mẹ tôi chết rồi mà anh
ta lại chẳng hề hắn gì. Tôi muốn báo thù cho cha
mẹ." Nhan Vũ nói bằng giọng run rấy.
Từ trong ngữ khí của cô, Hàn Tam Thiên có thể
cảm nhận được sự phẫn nộ bị kiềm chế. Đề có thể
báo thù cho cha mẹ của mình cho nên cô mới lăn
lộn với đám người kia. Có lẽ trong mắt cô, chỉ có
những người này mới có thể giúp cô mà thôi.
"Ngay trong đám tang của cha mẹ tôi mà những
người đó còn muốn ép tôi, bảo tôi đừng có làm
loạn, nếu không bọn họ sẽ giết tôi. Tôi rất sợ, cho
nên không thể không biến mình trở thành một kẻ
xấu. Chỉ khi tôi xấu xa mới có thể không sợ những
tên bại hoại ấy." Nhan Vũ cắn răng nghiền lợi nói.
"Có tác dụng không?” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Nhan Vũ bắt chợt ngây ngẩn cả người.
Có tác dụng không?
Nhan Vũ tự cho là mình đã biến thành phần tử
xấu, nhưng mỗi khi nghĩ đến những người kia, cô
vẫn cảm thấy sợ như trước. Từ phương diện này
mà nói, sự xấu xa của cô cũng không cung cấp đủ
dũng khí cho cô.
"Biết đầy xe lăn không?" Hàn Tam Thiên tiếp tục hỏi.
Nhan Vũ do dự khoảnh khắc rồi đi tới bên cạnh
Hàn Tam Thiên, thận trọng đầy xe lăn và nói rằng:
"Anh sẽ giúp tôi báo thủ ư?”"
"Tại sao phải giúp cô? Tôi chỉ mới quen cô mà
thôi." Hàn Tam Thiên nói rằng.
"Anh lợi hại như vậy, vì sao không giúp tôi?” Nhan
Vũ không giải thích được nói.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười, nói: "Lẽ nào tôi lợi
hại thì theo lý phải giúp cô ư?”
"Không phải sao? Ở cổ đại, đại hiệp đều sẽ gặp
chuyện bất bình rút dao tương trợ. Chẳng lẽ anh
không muốn làm đại hiệp?” Nhan Vũ nói.
Rõ ràng đây là một người cuồng tiểu thuyết võ
hiệp, hơn nữa đó cũng là trụ cột tinh thần của cô.
Nếu như không có niềm tin như vậy thì cô đã ngã
xuống từ lâu rồi.
Chỉ tiếc, thói đời hôm nay không phải là cổ đại, đại
hiệp cầm kiếm bình thiên hạ cũng đã sớm không
còn tồn tại.
"Không phải đại hiệp, cũng không muốn làm đại
hiệp." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
- -----------------
"Vừa nãy giúp anh nói chuyện nên đã không thể đi
theo đám bọn họ nữa rồi." Nhan Vũ nói.
"Vì sao không trở về nhà tìm cha mẹ cô?" Hàn
Tam Thiên hỏi.
"Hai năm trước bọn họ đã chết trong tai nạn xe.
Tôi không có nhà." Nhan Vũ nói rằng.
Hàn Tam Thiên nhíu mày. Anh thật không ngờ
Nhan Vũ lại có cảnh ngộ như thế, xem ra cô lăn
lộn cùng đám người kia, cũng do có nỗi khổ tâm.
"Đây chính là nguyên nhân cô đi theo bọn họ à?”
Hàn Tam Thiên hỏi.
"Vâng." Sau khi gật đầu một cái, Nhan Vũ không
chịu ngắng lên nữa. Hàn Tam Thiên không nhìn rõ
nét mặt của cô nhưng lại có thể nhìn ra cơ thể cô
khẽ run, dường như vô cùng đau khổ.
"Vì sao?” Trực giác của Hàn Tam Thiên nói cho
anh biết, có lẽ Nhan Vũ không xấu, đi theo những
người này cũng có nguyên nhân. Nguyên nhân
này có thể là bởi vì không nhà để về kiếm miếng
cơm ăn, cũng có thể có liên quan đến cha mẹ cô.
"Đối phương uống rượu vẫn lái xe, nhưng gia đình
anh ta có tiền, cho nên cha mẹ tôi chết rồi mà anh
ta lại chẳng hề hắn gì. Tôi muốn báo thù cho cha
mẹ." Nhan Vũ nói bằng giọng run rấy.
Từ trong ngữ khí của cô, Hàn Tam Thiên có thể
cảm nhận được sự phẫn nộ bị kiềm chế. Đề có thể
báo thù cho cha mẹ của mình cho nên cô mới lăn
lộn với đám người kia. Có lẽ trong mắt cô, chỉ có
những người này mới có thể giúp cô mà thôi.
"Ngay trong đám tang của cha mẹ tôi mà những
người đó còn muốn ép tôi, bảo tôi đừng có làm
loạn, nếu không bọn họ sẽ giết tôi. Tôi rất sợ, cho
nên không thể không biến mình trở thành một kẻ
xấu. Chỉ khi tôi xấu xa mới có thể không sợ những
tên bại hoại ấy." Nhan Vũ cắn răng nghiền lợi nói.
"Có tác dụng không?” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Nhan Vũ bắt chợt ngây ngẩn cả người.
Có tác dụng không?
Nhan Vũ tự cho là mình đã biến thành phần tử
xấu, nhưng mỗi khi nghĩ đến những người kia, cô
vẫn cảm thấy sợ như trước. Từ phương diện này
mà nói, sự xấu xa của cô cũng không cung cấp đủ
dũng khí cho cô.
"Biết đầy xe lăn không?" Hàn Tam Thiên tiếp tục hỏi.
Nhan Vũ do dự khoảnh khắc rồi đi tới bên cạnh
Hàn Tam Thiên, thận trọng đầy xe lăn và nói rằng:
"Anh sẽ giúp tôi báo thủ ư?”"
"Tại sao phải giúp cô? Tôi chỉ mới quen cô mà
thôi." Hàn Tam Thiên nói rằng.
"Anh lợi hại như vậy, vì sao không giúp tôi?” Nhan
Vũ không giải thích được nói.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười, nói: "Lẽ nào tôi lợi
hại thì theo lý phải giúp cô ư?”
"Không phải sao? Ở cổ đại, đại hiệp đều sẽ gặp
chuyện bất bình rút dao tương trợ. Chẳng lẽ anh
không muốn làm đại hiệp?” Nhan Vũ nói.
Rõ ràng đây là một người cuồng tiểu thuyết võ
hiệp, hơn nữa đó cũng là trụ cột tinh thần của cô.
Nếu như không có niềm tin như vậy thì cô đã ngã
xuống từ lâu rồi.
Chỉ tiếc, thói đời hôm nay không phải là cổ đại, đại
hiệp cầm kiếm bình thiên hạ cũng đã sớm không
còn tồn tại.
"Không phải đại hiệp, cũng không muốn làm đại
hiệp." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
- -----------------
/2851
|