Editor: Bánh Trứng
Mộc Miên rúc trong ngực anh rất lâu, lâu đến mức chính cô còn cảm thấy nóng nóng.
Quanh quẩn chóp mũi cô đều là mùi hương của anh, nhẹ nhàng thoải mái sạch sẽ, xen lẫn hương thơm nhàn nhạt.
Cô không nhịn được dùng gò má cọ một cái, lớp vải mềm mại thật dễ chịu.
Mà dưới lớp vải mỏng đó, là lồng ngực ấm áp rộng lớn của anh.
Mộc Miên âm thầm cảm thán một tiếng.
Thanh âm nhỏ xíu không đáng kể, nhưng lại khiến lòng người ngứa ngáy tê dại, cảm giác như điện giật truyền đi khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể. Lâm Mộ An híp mắt lại, đưa tay cầm lấy khuôn mặt đang vùi trong ngực mình lên.
Cằm bị anh khẽ nắm lấy, Mộc Miên vội vã ngẩng đầu lên, chỗ da bị ngón tay anh chạm vào dường như hơi nóng lên.
Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi anh thâm thúy như hai viên ngọc thạch màu đen, bắt đầu đánh giá cô.
"Đừng khóc nữa."
"Và buông tay ra."
Lâm Mộ Anh quan sát cô mấy lần, ánh mắt lướt qua vành mắt đỏ ửng của cô. Lông mi cô vẫn còn hơi ươn ướt, gò má vương đầy nước mắt, cuối cùng ánh mắt của anh rơi vào khoảng không phía sau lưng cô.
Rồi anh lãnh đạm mở miệng.
Mộc Miên cắn cắn môi, buông lỏng đôi tay đang ôm anh ra.
Sau đó cô lùi ra một bước, cúi đầu nhìn xuống như thể một đứa trẻ vừa phạm sai lầm.
Cả hai yên lặng. Lâm Mộ An nhìn và đỉnh đầu cô, ánh mắt trầm trầm, hồi lâu sau mới khe khẽ thở dài.
"Vào đi."
Anh xoay người vào.
Mộc Miên yên lặng đi sau anh tới phòng khách, đứng ở giữa phòng. Lâm Mộ An mở tủ lạnh, lấy một chai nước lọc ra đưa cho cô. Mộc Miên mở nắp, uống hai hớp, sau đó mới cảm thấy lúng túng.
Anh cứ nhìn cô, hai tay đút trong túi quần. Anh mặc áo phông trắng, quần dài màu xám nhạt, đầu tóc còn hơi rối, giống như vừa chui ra khỏi chăn.
Vậy mà cô lại tùy tiện, không có lí do xông vào nhà anh.
Mộc Miên lại uống thêm hai ngụm nước nữa.
Chốc lát, cô mới hắng giọng.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Giọng cô nho nhỏ, âm cuối hơi cao lên, êm ái và hiền dịu.
Lâm Mộ An dừng một chút, có vẻ không định trả lời cô.
Mộc Miên len lén ngước mắt, nhìn anh một cái, rồi lại thật nhanh cụp mắt xuống. Cô không hiểu vẻ rụt rè trong mắt anh là gì, dáng vẻ này thực sự rất hiếm thấy.
"Ngủ."
Anh mặt không cảm xúc, khạc ra đúng một chữ để trả lời cô.
Mộc Miên "À" một tiếng, suy nghĩ một lúc, tiếp tục dò xét mở miệng: "Hôm nay trời rất đẹp, ừm, cái đó... cậu muốn... đi ra ngoài chơi không?"
"Không muốn."
Lâm Mộ An không chút lưu tình mà cự tuyệt.
Mộc Miên nghẹn lời, rồi lại nhếch miệng, nói: "Vậy cậu cứ tiếp tục ngủ đi?"
"Ừ."
"Ừ", cô gật đầu một cái, nhưng người không nhúc nhích.
Lâm Mộ An lại cảm thấy đau đầu, nhìn cô thêm một cái rồi miễn cưỡng đi về phòng, đóng cửa rầm một phát. Tiếng khóa cửa thanh thúy truyền tới, vang vọng cả gian nhà.
Mộc Miên cúi đầu xuống, cổ cô hơi bị mỏi sau khi ngẩng lên như vậy.
Phòng khách rất lớn, vắng tanh. Cô nhón chân lên, vẽ từng vòng trên đất.
Không biết đã vẽ đến vòng thứ mấy trăm, khoảng đất dưới chân cô bị một bóng người che xuống, Mộc Miên ngẩng đầu lên, chỉ một thoáng, gương mặt lại tràn ra nụ cười.
Nụ cười rực rỡ như mùa xuân trăm hoa đua nở.
"Lâm Mộ An~~~"
"Im lặng!"
Biểu tình của anh rất không vui, rõ ràng là dáng vẻ không ngủ ngon. Tóc anh rối bời, hai bên còn chổng lên mấy sợi tóc, chĩa vào nhau, giống như một con thú nhỏ có hai sừng.
Khuôn mặt lại rất ưa nhìn, vô cùng đáng yêu, bây giờ lại còn tức giận nữa.
Mộc Miên không nhịn được mà cười thật tươi.
Anh không nói gì thêm, tựa như đang suy nghĩ. Mộc Miên trưng ra vẻ mặt nịnh nọt đứng bên cạnh, chờ anh nói tiếp.
Không khí yên tĩnh đến lạ thường, thời gian giống như ngưng đọng ở khoảnh khắc đó. Không biết qua bao lâu, thanh âm của anh mới chịu khuất phục vang lên.
"Cậu định đi đâu?"
Chỉ cần được đi cùng cậu, đi đâu cũng được, đừng nói là đi gần hay xa, đến chân trời góc bể tớ cũng muốn đi.
Sắc mặt Mộc Miên vui hết mức, bình tĩnh nuốt lại câu nói kia xuống, thận trọng mở miệng: "Hay là... chúng mình đi xem phim đi!"
Lời vừa dứt, Lâm Mộ An xoay người trở về phòng, sau đó lại đi ra rất nhanh. Trên người anh khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng màu đen, phía dưới mặc quần jeans.
Anh còn cầm theo một chiếc mũ lưỡi trai màu đen.
Anh đi thẳng tới trước cửa, khom người đi giày, sau đó mở cửa, liếc mắt nhìn Mộc Miên còn đang ngẩn ngơ.
"Có đi không?"
"Có có có!" Mộc Miên gật đầu lia lịa, đi tới cạnh anh.
Vừa ra khỏi cửa, Lâm Mộ An đã đội ngay mũ lên đầu, kéo xuống thật thấp, che hơn nửa gương mặt.
Tóc anh còn lộn xộn, phủ lên lông mày anh, có mấy sợi dài quá, lướt qua mắt khiến anh mất tự nhiên nháy mắt mấy cái.
Mộc Miên lập tức nhón chân lên, nhẹ nhàng giúp anh vén ra.
Sau đó tay cô tự nhiên thả xuống, hạ theo bờ vai của anh, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
Ngón tay trắng trẻo nằm trong lòng bàn tay mềm mại của cô.
Cô cảm thấy người mình sắp nhũn ra mất.
Mộc Miên nắm chặt hơn.
Lâm Mộ An sắp cau mày, cô ngay lập tức giơ ba ngón tay ra thề, chân thành giải thích: "Tớ chỉ đơn thuần muốn dắt cậu, đừng nghĩ quá nhiều..."
"Nếu không bọn mình cứ đi như vậy trên đường sẽ lúng túng đấy..."
Mộc Miên cười khan hai tiếng, hỏi: "Cậu thấy thế nào?"
Lâm Mộ An nhàn nhạt nhìn cô một cái, thần sắc không rõ ý tứ, nhưng cũng không hất tay cô ra.
Vì vậy, cả một buổi trưa phải khổ sở kìm nén, vào giờ phút này được nắm chặt lấy tay anh, toàn bộ khó chịu đều được rũ bỏ.
Hai người đi đến rạp chiếu phim mất khoảng mười phút. Trên đường đi, ỷ lại vào việc có Lâm Mộ An dắt nên Mộc Miên lấy điện thoại ra đặt vé, mắt cứ chăm chăm nhìn vào màn hình.
"Cậu thấy phim này thế nào? Phim bom tấn Hollywood?"
"..."
"Hay là cái khác? Phim nghệ thuật?
"..."
"Còn có cả cái này nữa, nam thần trẻ tuổi đang ăn khách thủ vai chính trong bộ phim..."
"Tùy cậu."
Lâm Mộ An nhìn cô sắp đâm vào cột điện, lập tức kéo cô một cái, không nhịn được trả lời.
"Vậy cũng được."
Mộc Miên lảo đảo mấy cái, giữ cân bằng lại cơ thể, sau đó chọn một bộ phim có thời gian chiếu gần đây.
Tiếp đó, cô thuận tay mua thêm một hộp bỏng ngô để ăn.
Làm hết mọi thủ tục, Mộc Miên mới cất điện thoại đi, len lén đánh giá Lâm Mộ An.
Hôm nay mặt trời đặc biệt chói chang, chiếu vào người anh, cảm giác phiền muộn u ám trên người anh giảm đi không ít.
Cái mũ che khuất gần như cả gương mặt anh, chỉ lộ ra chiếc cằm nhẵn nhụi. Đôi môi đo đỏ hơi mím lại, thẳng thành một đường chỉ, mang theo sự lạnh lẽo.
Kí ức lại tuôn trào trong đầu Mộc Miên, cô bật thốt lên.
"Lâm Mộ An, cậu cười nhiều lên một chút. Cậu cười trông rất đẹp."
Đúng như dự đoán, vừa dứt lời, gương mặt anh liền lập tức trầm xuống, ánh mặt trời có nắng hơn nữa cũng không xua tan được khí lạnh tỏa ra từ người anh. Mộc Miên dè dặt siết tay anh, sợ sẽ bị hất ra.
Anh giống như cực kỳ chán ghét được người khác khen về vẻ ngoài.
Cũng may rạp chiếu phim cách đó không xa, vừa vào cửa, Lâm Mộ An liền buôn tay cô ra, đi thẳng tới phòng chờ.
Mộc Miên hơi giật ngón tay, sau đó đi đến quầy đổi vé.
Cuối tuần có rất nhiều người, trước mặt cô là cả một hàng dài người đang xếp hàng. Chờ đến lúc cô bê bỏng ngô và đồ uống ra đến nơi, Lâm Mộ An đã khép mắt lại từ lâu.
Hai tay anh khoanh trước ngực, hơi cúi đầu. Chiếc mũ cụp xuống, chặn lại tầm mắt của mấy người xung quanh.
Nhìn anh có vẻ mệt mỏi.
Mộc Miên không đành lòng đánh thức anh.
Cô yên lặng ngồi đối diện anh, đặt đồ xuống bàn, sau đó lẳng lặng nhìn anh.
Bên cạnh cô có một cặp mẹ con cũng đang chờ xem phim. Cô bé nhìn dáng vẻ Mộc Miên, nghi ngờ quay qua hỏi mẹ.
"Mẹ, mẹ, tại sao chị kia cứ nhìn anh ấy thế?"
"Bởi vì anh ấy rất đẹp trai nha."
Người mẹ trẻ tuổi quan sát Lâm Mộ An, nghịch ngơm trả lời.
"Chị ấy có phải người ngốc nghếch si mê anh kia không mẹ?"
Giọng nói trong trẻo của trẻ con vang lên, người mẹ kia có chút xấu hổ, lúng túng nhìn Mộc Miên, cười một tiếng.
"Chị không phải ngốc nghếch si mê."
Mộc Miên không thèm để ý, quay đầu nhìn cô bé, mi mắt hiền hòa, giống như một làn gió nhẹ thổi qua mặt hồ, làm mặt nước rung động.
"Có một thứ khiến con người rất khó kiềm chế... đó gọi là tình yêu."
Cô thần sắc khó lường nhìn cô bé trước mặt, giọng nhẹ tênh, một mực bày ra vẻ: Cưng còn bé cưng không hiểu đâu. Đứa bé kia quả nhiên hốt hoảng nhìn cô, mặt đầy vẻ cam chịu.
Mộc Miên âm thầm thoải mái trong lòng.
Cô mải mê trêu đùa với người bạn nhỏ, không chú ý tới người đối diện đã lặng lẽ mở mắt ra từ khi nào.
Lâm Mộ An nhìn gò má cô.
Gò má trắng mịn thanh tú, khóe miệng thấp thoáng nụ cười, khiến cả khuôn mặt cô bừng sáng.
Rõ ràng tướng mạo cô không phải quá mức xuất sắc, nhưng lại rất ưa nhìn, khiến người khác nhớ kỹ.
Giống như một dòng suối nhỏ, yên lặng chảy.
Từng chút một chiếm cứ trái tim người khác.
Cô bé sững sờ nhìn Mộc Miên, sau đó dời ánh mắt đến Lâm Mộ An, ngây thơ ngơ ngác hỏi: "Anh, cái gì gọi là tình yêu?"
Mộc Miên nhất thời như bị sét đánh, chậm rãi quay đầu. Người nọ vừa mới ngủ say đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu hun hút như đại dương.
Sắc mặt anh bình tĩnh không một gợn sóng, nhưng Mộc Miên cảm giác dưới đáy lòng anh đang sôi trào một thứ gì đấy.
Giữa ba cặp mắt đang nhìn mình đầy soi mói, Lâm Mộ An cãn im lặng từ đầu tới cuối. Mộc Miên không biết là anh không thích tiếp xúc với người lạ theo thói quan, hay là không muốn trả lời vấn đề này.
Nhưng Mộc Miên nghĩ, bất kể là lí do nào, anh đều không muốn nói.
Cũng may đã đến giờ chiếu phim, Mộc Miên kéo anh dậy, đi tới chỗ soát vé. Người khá đông, có chút chật chột, người xếp hàng cũng rất dài.
Giữa biển người, Mộc Miên buông lỏng tay áo của anh ra.
Soát vé xong, hai người vào phòng xem phim. Hình ảnh trên màn chiếu xuất hiện, ánh đèn tắt phụp đi, cả phòng chìm vào trong bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng hắt ra từ màn ảnh.
Hai người ngồi cạnh nhau, nhưng im lặng không tiếng động.
Mộc Miên rúc trong ngực anh rất lâu, lâu đến mức chính cô còn cảm thấy nóng nóng.
Quanh quẩn chóp mũi cô đều là mùi hương của anh, nhẹ nhàng thoải mái sạch sẽ, xen lẫn hương thơm nhàn nhạt.
Cô không nhịn được dùng gò má cọ một cái, lớp vải mềm mại thật dễ chịu.
Mà dưới lớp vải mỏng đó, là lồng ngực ấm áp rộng lớn của anh.
Mộc Miên âm thầm cảm thán một tiếng.
Thanh âm nhỏ xíu không đáng kể, nhưng lại khiến lòng người ngứa ngáy tê dại, cảm giác như điện giật truyền đi khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể. Lâm Mộ An híp mắt lại, đưa tay cầm lấy khuôn mặt đang vùi trong ngực mình lên.
Cằm bị anh khẽ nắm lấy, Mộc Miên vội vã ngẩng đầu lên, chỗ da bị ngón tay anh chạm vào dường như hơi nóng lên.
Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi anh thâm thúy như hai viên ngọc thạch màu đen, bắt đầu đánh giá cô.
"Đừng khóc nữa."
"Và buông tay ra."
Lâm Mộ Anh quan sát cô mấy lần, ánh mắt lướt qua vành mắt đỏ ửng của cô. Lông mi cô vẫn còn hơi ươn ướt, gò má vương đầy nước mắt, cuối cùng ánh mắt của anh rơi vào khoảng không phía sau lưng cô.
Rồi anh lãnh đạm mở miệng.
Mộc Miên cắn cắn môi, buông lỏng đôi tay đang ôm anh ra.
Sau đó cô lùi ra một bước, cúi đầu nhìn xuống như thể một đứa trẻ vừa phạm sai lầm.
Cả hai yên lặng. Lâm Mộ An nhìn và đỉnh đầu cô, ánh mắt trầm trầm, hồi lâu sau mới khe khẽ thở dài.
"Vào đi."
Anh xoay người vào.
Mộc Miên yên lặng đi sau anh tới phòng khách, đứng ở giữa phòng. Lâm Mộ An mở tủ lạnh, lấy một chai nước lọc ra đưa cho cô. Mộc Miên mở nắp, uống hai hớp, sau đó mới cảm thấy lúng túng.
Anh cứ nhìn cô, hai tay đút trong túi quần. Anh mặc áo phông trắng, quần dài màu xám nhạt, đầu tóc còn hơi rối, giống như vừa chui ra khỏi chăn.
Vậy mà cô lại tùy tiện, không có lí do xông vào nhà anh.
Mộc Miên lại uống thêm hai ngụm nước nữa.
Chốc lát, cô mới hắng giọng.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Giọng cô nho nhỏ, âm cuối hơi cao lên, êm ái và hiền dịu.
Lâm Mộ An dừng một chút, có vẻ không định trả lời cô.
Mộc Miên len lén ngước mắt, nhìn anh một cái, rồi lại thật nhanh cụp mắt xuống. Cô không hiểu vẻ rụt rè trong mắt anh là gì, dáng vẻ này thực sự rất hiếm thấy.
"Ngủ."
Anh mặt không cảm xúc, khạc ra đúng một chữ để trả lời cô.
Mộc Miên "À" một tiếng, suy nghĩ một lúc, tiếp tục dò xét mở miệng: "Hôm nay trời rất đẹp, ừm, cái đó... cậu muốn... đi ra ngoài chơi không?"
"Không muốn."
Lâm Mộ An không chút lưu tình mà cự tuyệt.
Mộc Miên nghẹn lời, rồi lại nhếch miệng, nói: "Vậy cậu cứ tiếp tục ngủ đi?"
"Ừ."
"Ừ", cô gật đầu một cái, nhưng người không nhúc nhích.
Lâm Mộ An lại cảm thấy đau đầu, nhìn cô thêm một cái rồi miễn cưỡng đi về phòng, đóng cửa rầm một phát. Tiếng khóa cửa thanh thúy truyền tới, vang vọng cả gian nhà.
Mộc Miên cúi đầu xuống, cổ cô hơi bị mỏi sau khi ngẩng lên như vậy.
Phòng khách rất lớn, vắng tanh. Cô nhón chân lên, vẽ từng vòng trên đất.
Không biết đã vẽ đến vòng thứ mấy trăm, khoảng đất dưới chân cô bị một bóng người che xuống, Mộc Miên ngẩng đầu lên, chỉ một thoáng, gương mặt lại tràn ra nụ cười.
Nụ cười rực rỡ như mùa xuân trăm hoa đua nở.
"Lâm Mộ An~~~"
"Im lặng!"
Biểu tình của anh rất không vui, rõ ràng là dáng vẻ không ngủ ngon. Tóc anh rối bời, hai bên còn chổng lên mấy sợi tóc, chĩa vào nhau, giống như một con thú nhỏ có hai sừng.
Khuôn mặt lại rất ưa nhìn, vô cùng đáng yêu, bây giờ lại còn tức giận nữa.
Mộc Miên không nhịn được mà cười thật tươi.
Anh không nói gì thêm, tựa như đang suy nghĩ. Mộc Miên trưng ra vẻ mặt nịnh nọt đứng bên cạnh, chờ anh nói tiếp.
Không khí yên tĩnh đến lạ thường, thời gian giống như ngưng đọng ở khoảnh khắc đó. Không biết qua bao lâu, thanh âm của anh mới chịu khuất phục vang lên.
"Cậu định đi đâu?"
Chỉ cần được đi cùng cậu, đi đâu cũng được, đừng nói là đi gần hay xa, đến chân trời góc bể tớ cũng muốn đi.
Sắc mặt Mộc Miên vui hết mức, bình tĩnh nuốt lại câu nói kia xuống, thận trọng mở miệng: "Hay là... chúng mình đi xem phim đi!"
Lời vừa dứt, Lâm Mộ An xoay người trở về phòng, sau đó lại đi ra rất nhanh. Trên người anh khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng màu đen, phía dưới mặc quần jeans.
Anh còn cầm theo một chiếc mũ lưỡi trai màu đen.
Anh đi thẳng tới trước cửa, khom người đi giày, sau đó mở cửa, liếc mắt nhìn Mộc Miên còn đang ngẩn ngơ.
"Có đi không?"
"Có có có!" Mộc Miên gật đầu lia lịa, đi tới cạnh anh.
Vừa ra khỏi cửa, Lâm Mộ An đã đội ngay mũ lên đầu, kéo xuống thật thấp, che hơn nửa gương mặt.
Tóc anh còn lộn xộn, phủ lên lông mày anh, có mấy sợi dài quá, lướt qua mắt khiến anh mất tự nhiên nháy mắt mấy cái.
Mộc Miên lập tức nhón chân lên, nhẹ nhàng giúp anh vén ra.
Sau đó tay cô tự nhiên thả xuống, hạ theo bờ vai của anh, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
Ngón tay trắng trẻo nằm trong lòng bàn tay mềm mại của cô.
Cô cảm thấy người mình sắp nhũn ra mất.
Mộc Miên nắm chặt hơn.
Lâm Mộ An sắp cau mày, cô ngay lập tức giơ ba ngón tay ra thề, chân thành giải thích: "Tớ chỉ đơn thuần muốn dắt cậu, đừng nghĩ quá nhiều..."
"Nếu không bọn mình cứ đi như vậy trên đường sẽ lúng túng đấy..."
Mộc Miên cười khan hai tiếng, hỏi: "Cậu thấy thế nào?"
Lâm Mộ An nhàn nhạt nhìn cô một cái, thần sắc không rõ ý tứ, nhưng cũng không hất tay cô ra.
Vì vậy, cả một buổi trưa phải khổ sở kìm nén, vào giờ phút này được nắm chặt lấy tay anh, toàn bộ khó chịu đều được rũ bỏ.
Hai người đi đến rạp chiếu phim mất khoảng mười phút. Trên đường đi, ỷ lại vào việc có Lâm Mộ An dắt nên Mộc Miên lấy điện thoại ra đặt vé, mắt cứ chăm chăm nhìn vào màn hình.
"Cậu thấy phim này thế nào? Phim bom tấn Hollywood?"
"..."
"Hay là cái khác? Phim nghệ thuật?
"..."
"Còn có cả cái này nữa, nam thần trẻ tuổi đang ăn khách thủ vai chính trong bộ phim..."
"Tùy cậu."
Lâm Mộ An nhìn cô sắp đâm vào cột điện, lập tức kéo cô một cái, không nhịn được trả lời.
"Vậy cũng được."
Mộc Miên lảo đảo mấy cái, giữ cân bằng lại cơ thể, sau đó chọn một bộ phim có thời gian chiếu gần đây.
Tiếp đó, cô thuận tay mua thêm một hộp bỏng ngô để ăn.
Làm hết mọi thủ tục, Mộc Miên mới cất điện thoại đi, len lén đánh giá Lâm Mộ An.
Hôm nay mặt trời đặc biệt chói chang, chiếu vào người anh, cảm giác phiền muộn u ám trên người anh giảm đi không ít.
Cái mũ che khuất gần như cả gương mặt anh, chỉ lộ ra chiếc cằm nhẵn nhụi. Đôi môi đo đỏ hơi mím lại, thẳng thành một đường chỉ, mang theo sự lạnh lẽo.
Kí ức lại tuôn trào trong đầu Mộc Miên, cô bật thốt lên.
"Lâm Mộ An, cậu cười nhiều lên một chút. Cậu cười trông rất đẹp."
Đúng như dự đoán, vừa dứt lời, gương mặt anh liền lập tức trầm xuống, ánh mặt trời có nắng hơn nữa cũng không xua tan được khí lạnh tỏa ra từ người anh. Mộc Miên dè dặt siết tay anh, sợ sẽ bị hất ra.
Anh giống như cực kỳ chán ghét được người khác khen về vẻ ngoài.
Cũng may rạp chiếu phim cách đó không xa, vừa vào cửa, Lâm Mộ An liền buôn tay cô ra, đi thẳng tới phòng chờ.
Mộc Miên hơi giật ngón tay, sau đó đi đến quầy đổi vé.
Cuối tuần có rất nhiều người, trước mặt cô là cả một hàng dài người đang xếp hàng. Chờ đến lúc cô bê bỏng ngô và đồ uống ra đến nơi, Lâm Mộ An đã khép mắt lại từ lâu.
Hai tay anh khoanh trước ngực, hơi cúi đầu. Chiếc mũ cụp xuống, chặn lại tầm mắt của mấy người xung quanh.
Nhìn anh có vẻ mệt mỏi.
Mộc Miên không đành lòng đánh thức anh.
Cô yên lặng ngồi đối diện anh, đặt đồ xuống bàn, sau đó lẳng lặng nhìn anh.
Bên cạnh cô có một cặp mẹ con cũng đang chờ xem phim. Cô bé nhìn dáng vẻ Mộc Miên, nghi ngờ quay qua hỏi mẹ.
"Mẹ, mẹ, tại sao chị kia cứ nhìn anh ấy thế?"
"Bởi vì anh ấy rất đẹp trai nha."
Người mẹ trẻ tuổi quan sát Lâm Mộ An, nghịch ngơm trả lời.
"Chị ấy có phải người ngốc nghếch si mê anh kia không mẹ?"
Giọng nói trong trẻo của trẻ con vang lên, người mẹ kia có chút xấu hổ, lúng túng nhìn Mộc Miên, cười một tiếng.
"Chị không phải ngốc nghếch si mê."
Mộc Miên không thèm để ý, quay đầu nhìn cô bé, mi mắt hiền hòa, giống như một làn gió nhẹ thổi qua mặt hồ, làm mặt nước rung động.
"Có một thứ khiến con người rất khó kiềm chế... đó gọi là tình yêu."
Cô thần sắc khó lường nhìn cô bé trước mặt, giọng nhẹ tênh, một mực bày ra vẻ: Cưng còn bé cưng không hiểu đâu. Đứa bé kia quả nhiên hốt hoảng nhìn cô, mặt đầy vẻ cam chịu.
Mộc Miên âm thầm thoải mái trong lòng.
Cô mải mê trêu đùa với người bạn nhỏ, không chú ý tới người đối diện đã lặng lẽ mở mắt ra từ khi nào.
Lâm Mộ An nhìn gò má cô.
Gò má trắng mịn thanh tú, khóe miệng thấp thoáng nụ cười, khiến cả khuôn mặt cô bừng sáng.
Rõ ràng tướng mạo cô không phải quá mức xuất sắc, nhưng lại rất ưa nhìn, khiến người khác nhớ kỹ.
Giống như một dòng suối nhỏ, yên lặng chảy.
Từng chút một chiếm cứ trái tim người khác.
Cô bé sững sờ nhìn Mộc Miên, sau đó dời ánh mắt đến Lâm Mộ An, ngây thơ ngơ ngác hỏi: "Anh, cái gì gọi là tình yêu?"
Mộc Miên nhất thời như bị sét đánh, chậm rãi quay đầu. Người nọ vừa mới ngủ say đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu hun hút như đại dương.
Sắc mặt anh bình tĩnh không một gợn sóng, nhưng Mộc Miên cảm giác dưới đáy lòng anh đang sôi trào một thứ gì đấy.
Giữa ba cặp mắt đang nhìn mình đầy soi mói, Lâm Mộ An cãn im lặng từ đầu tới cuối. Mộc Miên không biết là anh không thích tiếp xúc với người lạ theo thói quan, hay là không muốn trả lời vấn đề này.
Nhưng Mộc Miên nghĩ, bất kể là lí do nào, anh đều không muốn nói.
Cũng may đã đến giờ chiếu phim, Mộc Miên kéo anh dậy, đi tới chỗ soát vé. Người khá đông, có chút chật chột, người xếp hàng cũng rất dài.
Giữa biển người, Mộc Miên buông lỏng tay áo của anh ra.
Soát vé xong, hai người vào phòng xem phim. Hình ảnh trên màn chiếu xuất hiện, ánh đèn tắt phụp đi, cả phòng chìm vào trong bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng hắt ra từ màn ảnh.
Hai người ngồi cạnh nhau, nhưng im lặng không tiếng động.
/71
|