Sự thật chứng minh anh là thật sự không hề đáp lại Trình Thanh, mặc cho cô ấy yêu anh thế nào, anh đều không hề phản ứng.
Ngay khi thấy cô ta tới liền lập tức rời đi, ra cửa nhất định đi theo bọn Lý Tần, tránh cho cùng đơn độc chạm mặt, hai người cơ hồ không có cơ hội tiếp xúc.
Cứ như vậy miễn cưỡng bình tĩnh đến một tuần sau, Trình Thanh có chút nóng nảy. Sau khi tan học trực tiếp chặn anh lại ngay cửa.
Bị bốn năm nữ sinh bao quanh, Lâm Mộ An chỉ có thể đứng tại chỗ.
Trình Thanh chậm rãi tới gần anh, hai cơ thể dán nhau càng ngày càng gần, đến khi sắp chạm đến góc áo của anh, Lâm Mộ An đột nhiên duỗi tay đẩy cô ra.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Trinh Thanh bị té ngã trên mặt đất.
“Lâm Mộ An cậu có phải đàn ông hay không vậy! Thế mà lại động thủ với con gái!” Mạc Ngọc ở một bên kêu lên, trong mắt đều là khó có thể tin.
Hai người khác lập tức tiến lên đi đỡ Trình Thanh, sau đó hung hăng trừng anh, trong miệng nhịn không được mắng.
“Đúng vậy! Thế mà lại có thể đẩy con gái!”
“Cậu thật quá đáng!”
Lâm Mộ An nghe xong, không nói một lời lướt qua các cô, lập tức đi ra ngoài, trên mặt đều là lạnh nhạt, phảng phất như gió lạnh thấu xương.
Trình Thanh gắt gao cắn môi, hốc mắt ửng đỏ, bên trong tràn ngập anh nước.
“Lâm Mộ An!”
Cô bi phẫn kêu, theo giọng nói ra, từng giọt nước mắt liền rơi xuống, ở trên gương mặt xinh đẹp kia lưu lại hai hàng nước mắt.
Cô nỗ lực mở to đôi mắt đáng thương nhìn anh, chóp mũi đỏ bừng, bộ dáng hoa lê đái vũ nhìn thấy mà thương.
Nhưng Lâm Mộ An chỉ là nghiêng đầu, lạnh lùng liếc cô một cái, sau đó không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Lúc anh trở về, phòng bếp đã truyền đến hương thơm đồ ăn, Mộc Miên mặc tạp dề đang ở trong bếp bận rộn, Lâm Mộ An ném cặp xuống, dựa ở trên cửa phòng bếp nhìn cô.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Vòng eo mảnh khảnh, mái tóc hỗn độn, búi lên một cách lỏng lẻo.
Hết thảy đều là bộ dáng anh thích.
Lâm Mộ An thả chậm hô hấp, anh nhịn không được tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy cái eo nhỏ lác lư vô số lần trước mắt anh, sau đó đem đầu đặt ở đầu vai cô.
Mùi hương trên người Mộc Miên rất dễ nghe, hương bồ kết nhàn nhạt, cùng với mùi hương oonx loạn không biết tên.
So với Trình Thanh vừa rồi kia khi tới gần trong nháy mắt liền bay tới mùi hương nồng đậm gay mũi, thì dễ ngửi thoải mái hơn nhiều.
Anh theo thói quên cọ cọ vai cô, vô cùng thỏa mãn.
“Như thế nào?” Mộc Miên dừng động tác trong tay, nghiêng đầu hỏi.
“Ôm em một cái.” Lâm Mộ An lười biếng mở miệng, mặt như cũ chôn ở đầu vai cô, thập phần quyến luyến.
Mộc Miên cười khẽ, qua vài giây, bắt đầu đuổi người.
“Được rồi, đi ra ngoài, đợi lát nữa đồ ăn sẽ xong ngay thôi.”
Anh không tình nguyện buông tay ra, lê dép lê cọ xát với mặt đất phát ra tiếng vang thật mạnh, cái thanh âm kia vẫn đi theeo đến phòng tắm, sau đó tiếng nước vang lên.
Mộc Miên là ngày hôm sau đến trường học, mới biết được chuyện này.
Lúc đó mới tiến vào phòng học, liền cảm giác không khí có chút khác thường, cảm giác quen thuộc nào đó thổi tới, Mộc Miên nhìn về phía người ngồi ở một góc kia, ánh mắt nhiễm vài phần suy nghĩ sâu xa.
Cô đến trên chỗ ngồi buông cặp sách xuống, quả nhiên, Phương Vân lập tức chạy lại đây.
“Miên Miên, Miên Miên, xảy ra chuyện xảy ra chuyện rồi!”
“Nói.”
“Nghe nói ngày hôm qua lúc tan học Lâm Mộ An đánh Trình Thanh!!!”
“???”
“Sáng sớm hôm nay đám người kia ở phòng học nói, hiện tại cả lớp đều đã biết! Tề Minh kia còn nói muốn tới tìm Lâm Mộ An nữa!”
“Cô ta có bệnh đi!” Mộc Miên nhịn không được mắng.
Tuy là tính tình của cô tốt, hiện tại đều cảm thấy có chút khó chịu. Thật là làm người phát hỏa.
Lâm Mộ An sẽ chủ động đánh người?
Mộc Miên là người đầu tiên không tin.
Lúc trước cô đem người đè anh ở trên tường hôn, anh cũng chỉ là dùng sức đem cô đẩy ra.
Mà lần này, không cần đầu óc nghĩ Mộc Miên đều có thể đoán được.
Phỏng chừng là người nào đó tưởng chừng cường liêu không thành, kết quả bị nhục nhã.
Sau đó thẹn quá hóa giận, quyết định đánh đòn phủ đầu, đổi trắng thay đen.
Mộc Miên tức giận đến cả tiết học đều học không vào.
Cô đặt anh ở trên đầu trái tim, hiện tại thế nhưng bị vấy nước bẩn như vậy.
Mộc Miên rất giận.
Tiêng chuông tan học vang lên, cô lập tức nhắn tin cho Lâm Mộ An.
“Ra đây.”
Mộc Miên ở hoa viên hẻo lánh sau khu dạy học kia chờ anh.
Nơi này cách phòng học có điểm xa, qua lại đại khái liền phải bảy tám phút, cho nên thông thường lúc đi học, cái hoa viên nhỏ này đều không có một bóng người.
Lâm Mộ An rất nhanh liền xuất hiện
Tay cắm ở túi đồng phục chậm rì rì đi tới, một bộ không sợ hãi chút nào, giống như bộ dáng lười biếng tản mạn ở sân trường vậy.
Mộc Miên lập tức duỗi tay đem anh túm đến trước người, sau đó đem bàn tay của anh từ trong túi lấy ra, bắt lấy bàn tay của anh mở ra.
“Nghe nói cậu tối hôm qua đánh người? Tiểu ca ca lợi hai của tôi, nói mình xem cậu dung tay nào, có bị thương không?!”
Vừa dứt lời, đỉnh đầu liền truyền đến tiếng cười, Lâm Mộ An nắm chặt ngón tay, đem tay cô nắm chặt ở lòng bàn tay, thanh âm trong trẻo mang theo một tia từ tính.
“Dùng hai tay, cậu có sợ không ——”
“Cô ta làm gì cậu?” Mộc Miên nhướng mày, ngửa đầu chất vấn.
“Yên tâm, cô ta không lá gan lớn như của cậu”, Lâm Mộ An trêu chọc. Rốt cuộc loại chuyện một lời không hợp liền đem người đè ở trên tường hôn này, cũng chỉ có Mộc Miên có thể làm ra.
“Ừ?”
“Chính là đem tôi chặn ở cửa phòng học, sau đó bị tôi đẩy một phen, dùng lực hơi lớn chút, không cẩn thận đẩy ngã xuống đất.”
“Mảnh mai.” Mộc Miên nhíu mày, nhịn không được mắng. Không chỉ có mảnh mai mà còn làm ra vẻ, đúng là bệnh công chúa.
“Ân, xác thật so ra kém cậu.” Lâm Mộ An gật đầu phụ họa. Rốt cuộc lúc trước anh đẩy Mộc Miên một phen kia, tựa hồ cũng là lực như thế…?
Mộc Miên không có để ý đến anh, cúi đầu trầm tư, giây lát, cô mở miệng.
“Mình đã biết, trở về đi.”
Thời điểm hai người đến phòng học, tiếng chuông vừa lúc vang lên, cả lớp đều đã ngồi tại chỗ của mình.
Mộc Miên kéo anh, đứng ở trên bục giảng, vỗ vỗ bàn, phòng học ầm ĩ tức khắc an tĩnh lại.
Cô thanh giọng nói, vẻ mặt đứng đắn.
“Hôm nay, mình muốn ở chỗ này làm sáng tỏ một chút, bạn học Lâm Mộ An không chủ động công kích bạn học Trình Thanh lớp chúng ta, anh chỉ là phòng vệ chính đáng, dưới tình thế cấp bách không cẩn thận đẩy cậu ấy một cái mà thôi.”
“Mà vừa lúc bạn học Trình Thanh của chúng ta, thân mình mảnh mai, không cẩn thận, liền té ngã xuống đất, sau đó có vài người chứng kiến liền bắt đầu nói ngoa, nghe nhầm đồn bậy.”
“Các bạn học, các cậu biết có thứ gọi là quyền được bảo vệ danh dự không?! Cái này muốn kiện ở toà án, các cậu chính là đều phải ngồi tù nha!”
Mộc Miên lời nói thấm thía vô cùng sau đó vỗ bàn.
Vừa dứt lời, phía dưới liền truyền đến thanh âm ồn ào của Lý Tần bọn họ.
“Lớp phó, cậu đừng nói hươu nói vượn, chúng ta đều là người có văn hóa!”
“Đúng vậy, giáo viên chính trị mà nghe được đều muốn đánh người.”
“Yên lặng yên lặng!” Mộc Miên nhíu mày mặt đầy nghiêm túc quát bảo ngưng lại, sau đó nhìn quanh phía dưới một vòng, lướt qua người nào đó có tật giật mình, tiếp tục nói tiếp.
“Đến nỗi vì cái gì sẽ phòng vệ chính đáng, cái này liền phải hỏi bạn học Trình Thanh của chúng ta một chút, rốt cuộc, đối với crush, luôn có chút thời điểm sẽ khó kìm lòng nổi.”
Phía dưới cười vang, Trình Thanh ngồi ở phía dưới, sắc mặt xanh tím, cô cắn môi chịu đựng tầm mắt của mọi người, sau đó đột nhiên, ghé vào trên bàn.
Đem đầu chôn thật sâu ở trong khuỷu tay, bả vai dường như run nhè nhẹ.
Tuy phương thức có chút đơn giản thô bạo, nhưng hiệu quả lại là cực tốt, lúc kết thúc tiết học, liền bắt đầu nghịch chuyển.
Chuyện Trình Thanh theo đuổi Lâm Mộ An đoạn thời gian là nháo đến ồn ào huyên náo, cả lớp đều nhìn thấy tận mắt, so với người trước nói, chuyện đánh người thực khó có thể tin, ngay sau Mộc Miên giải thích càng phù hợp lẽ thường.
Một hồi phong ba, cuối cùng cũng kết thúc.
Chỉ là Mộc Miên, lại không có nhẹ nhàng như vậy.
Thời điểm tan học, Mạc Ngọc lập tức đi tới gõ bàn cô, ngữ khí không tốt, cằm hất lên.
“Ra đây, tìm cậu nói chuyện.”
“Nói chuyện thì có thể, hy vọng các cậu khắc chế thân thể của mình, tiết cuối là toán học.” Mộc Miên bình tĩnh mỉm cười.
Mạc Ngọc nheo nheo mắt, cười lạnh một tiếng.
Mộc Miên đi theo cô ra ngoài, trước khi đi, đối với gương mặt lo lắng của Phương Vân giảo hoạt mà nháy mắt.
WC nữ, cửa bị chặn lại, mấy người lấy Mạc Ngọc cầm đầu, đem Mộc Miên vây quanh lại, Trình Thanh hai mắt ửng đỏ đứng ở giữa, một bộ dáng nhu nhu nhược nhược đáng thương.
Nhưng nói ra mà nói, chính là một chút đều không nhu nhược đáng thương.
“Mộc Miên! Cậu sẽ không sợ mình đem chuyện của các câuh nói cho giáo viên sao!” Cô mặt vô biểu tình, ngữ khí châm chọc, trong mắt mang theo uy hiếp chói lọi.
“Ta nghĩ ——”
“Thầy hẳn là sẽ không tin tưởng lời nói của một bên đi”, Mộc Miên cong lên khóe miệng, lộ ra một cái mỉm cười.
“Đúng! Nhưng là cậu đừng quên! Trường học chúng ta là có camera theo dõi!” Trình Thanh hai tay ôm ngực, đối với cô liên tục cười lạnh.
“Ân, đúng vậy.” Mộc Miên gật gật đầu.
“Thuận tiện đem đoạn video hôm qua cậu gọi anh ra kia coi luôn một lần luôn cũng được.”
“Chuyện muốn mạnh mẽ chiếm tiện nghi người ta nhưng chưa thực hiện được, chỉ sợ là càng mất mặt đi.”
“Nga, còn có, chuyện của tôi cùng Lâm Mộ An, cậu muốn nói liền đi nói thôi, dù sao Lý lão sư thầy ấy…”
“Cũng đã sớm biết.”
Cô nói xong, cười cười, sau đó xoay người đi ra ngoài, lưu lại mấy người giương mắt nhìn nhau lại không cam lòng.
Trình Thanh siết chặt nắm tay, nhìn bóng dáng cô, tức giận đến cắn răng.
Mộc Miên về tới phòng học, cũng đã không còn bộ dáng bình tĩnh như vừa rồi nữa, cô ngồi ở vị trí của mình, trong óc bắt đầu tính toán các loại đôi sách.
Hồi lâu, cô trầm mặt hạ mày, mở sách vở ra nghiêm túc chuẩn bị bài mới.
Việc này cứa như vậy trôi qua, gió êm sóng lặng, Mộc Miên hơi buông lỏng tâm tình.
Tưng ngày trôi qua, trừ bỏ việc cô để Lâm Mộ An về phòng của mình mà ngủ thì cũng không có biến hóa gì lớn.
Đến nỗi vì cái gì muốn để anh một mình ngủ ——
Chỉ có thể nói, no ấm tư dâm dục, cơ hàn khởi trộm tâm.
* No ấm tư dâm dục, cơ hàn khởi trộm tâm: không biết nghĩa là gì nhưng chắc cũng tựa như là tư dâm đầy đủ thì trong cơn đói sẽ nỗi lên tâm tà bất chính, có thể hiểu là như vậy hoặc là nghĩ như thế này là LMA ngủ chung với MM lâu ngày thì sợ sẽ nổi lên tâm tư bất chính thì sao. Mọi người có thể hiểu như thế, nếu ai biết rõ hơn về câu này thì hãy nói cho mình biết chứ đây chỉ là suy nghĩ riêng của mình thôi.
Ngay khi thấy cô ta tới liền lập tức rời đi, ra cửa nhất định đi theo bọn Lý Tần, tránh cho cùng đơn độc chạm mặt, hai người cơ hồ không có cơ hội tiếp xúc.
Cứ như vậy miễn cưỡng bình tĩnh đến một tuần sau, Trình Thanh có chút nóng nảy. Sau khi tan học trực tiếp chặn anh lại ngay cửa.
Bị bốn năm nữ sinh bao quanh, Lâm Mộ An chỉ có thể đứng tại chỗ.
Trình Thanh chậm rãi tới gần anh, hai cơ thể dán nhau càng ngày càng gần, đến khi sắp chạm đến góc áo của anh, Lâm Mộ An đột nhiên duỗi tay đẩy cô ra.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Trinh Thanh bị té ngã trên mặt đất.
“Lâm Mộ An cậu có phải đàn ông hay không vậy! Thế mà lại động thủ với con gái!” Mạc Ngọc ở một bên kêu lên, trong mắt đều là khó có thể tin.
Hai người khác lập tức tiến lên đi đỡ Trình Thanh, sau đó hung hăng trừng anh, trong miệng nhịn không được mắng.
“Đúng vậy! Thế mà lại có thể đẩy con gái!”
“Cậu thật quá đáng!”
Lâm Mộ An nghe xong, không nói một lời lướt qua các cô, lập tức đi ra ngoài, trên mặt đều là lạnh nhạt, phảng phất như gió lạnh thấu xương.
Trình Thanh gắt gao cắn môi, hốc mắt ửng đỏ, bên trong tràn ngập anh nước.
“Lâm Mộ An!”
Cô bi phẫn kêu, theo giọng nói ra, từng giọt nước mắt liền rơi xuống, ở trên gương mặt xinh đẹp kia lưu lại hai hàng nước mắt.
Cô nỗ lực mở to đôi mắt đáng thương nhìn anh, chóp mũi đỏ bừng, bộ dáng hoa lê đái vũ nhìn thấy mà thương.
Nhưng Lâm Mộ An chỉ là nghiêng đầu, lạnh lùng liếc cô một cái, sau đó không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Lúc anh trở về, phòng bếp đã truyền đến hương thơm đồ ăn, Mộc Miên mặc tạp dề đang ở trong bếp bận rộn, Lâm Mộ An ném cặp xuống, dựa ở trên cửa phòng bếp nhìn cô.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Vòng eo mảnh khảnh, mái tóc hỗn độn, búi lên một cách lỏng lẻo.
Hết thảy đều là bộ dáng anh thích.
Lâm Mộ An thả chậm hô hấp, anh nhịn không được tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy cái eo nhỏ lác lư vô số lần trước mắt anh, sau đó đem đầu đặt ở đầu vai cô.
Mùi hương trên người Mộc Miên rất dễ nghe, hương bồ kết nhàn nhạt, cùng với mùi hương oonx loạn không biết tên.
So với Trình Thanh vừa rồi kia khi tới gần trong nháy mắt liền bay tới mùi hương nồng đậm gay mũi, thì dễ ngửi thoải mái hơn nhiều.
Anh theo thói quên cọ cọ vai cô, vô cùng thỏa mãn.
“Như thế nào?” Mộc Miên dừng động tác trong tay, nghiêng đầu hỏi.
“Ôm em một cái.” Lâm Mộ An lười biếng mở miệng, mặt như cũ chôn ở đầu vai cô, thập phần quyến luyến.
Mộc Miên cười khẽ, qua vài giây, bắt đầu đuổi người.
“Được rồi, đi ra ngoài, đợi lát nữa đồ ăn sẽ xong ngay thôi.”
Anh không tình nguyện buông tay ra, lê dép lê cọ xát với mặt đất phát ra tiếng vang thật mạnh, cái thanh âm kia vẫn đi theeo đến phòng tắm, sau đó tiếng nước vang lên.
Mộc Miên là ngày hôm sau đến trường học, mới biết được chuyện này.
Lúc đó mới tiến vào phòng học, liền cảm giác không khí có chút khác thường, cảm giác quen thuộc nào đó thổi tới, Mộc Miên nhìn về phía người ngồi ở một góc kia, ánh mắt nhiễm vài phần suy nghĩ sâu xa.
Cô đến trên chỗ ngồi buông cặp sách xuống, quả nhiên, Phương Vân lập tức chạy lại đây.
“Miên Miên, Miên Miên, xảy ra chuyện xảy ra chuyện rồi!”
“Nói.”
“Nghe nói ngày hôm qua lúc tan học Lâm Mộ An đánh Trình Thanh!!!”
“???”
“Sáng sớm hôm nay đám người kia ở phòng học nói, hiện tại cả lớp đều đã biết! Tề Minh kia còn nói muốn tới tìm Lâm Mộ An nữa!”
“Cô ta có bệnh đi!” Mộc Miên nhịn không được mắng.
Tuy là tính tình của cô tốt, hiện tại đều cảm thấy có chút khó chịu. Thật là làm người phát hỏa.
Lâm Mộ An sẽ chủ động đánh người?
Mộc Miên là người đầu tiên không tin.
Lúc trước cô đem người đè anh ở trên tường hôn, anh cũng chỉ là dùng sức đem cô đẩy ra.
Mà lần này, không cần đầu óc nghĩ Mộc Miên đều có thể đoán được.
Phỏng chừng là người nào đó tưởng chừng cường liêu không thành, kết quả bị nhục nhã.
Sau đó thẹn quá hóa giận, quyết định đánh đòn phủ đầu, đổi trắng thay đen.
Mộc Miên tức giận đến cả tiết học đều học không vào.
Cô đặt anh ở trên đầu trái tim, hiện tại thế nhưng bị vấy nước bẩn như vậy.
Mộc Miên rất giận.
Tiêng chuông tan học vang lên, cô lập tức nhắn tin cho Lâm Mộ An.
“Ra đây.”
Mộc Miên ở hoa viên hẻo lánh sau khu dạy học kia chờ anh.
Nơi này cách phòng học có điểm xa, qua lại đại khái liền phải bảy tám phút, cho nên thông thường lúc đi học, cái hoa viên nhỏ này đều không có một bóng người.
Lâm Mộ An rất nhanh liền xuất hiện
Tay cắm ở túi đồng phục chậm rì rì đi tới, một bộ không sợ hãi chút nào, giống như bộ dáng lười biếng tản mạn ở sân trường vậy.
Mộc Miên lập tức duỗi tay đem anh túm đến trước người, sau đó đem bàn tay của anh từ trong túi lấy ra, bắt lấy bàn tay của anh mở ra.
“Nghe nói cậu tối hôm qua đánh người? Tiểu ca ca lợi hai của tôi, nói mình xem cậu dung tay nào, có bị thương không?!”
Vừa dứt lời, đỉnh đầu liền truyền đến tiếng cười, Lâm Mộ An nắm chặt ngón tay, đem tay cô nắm chặt ở lòng bàn tay, thanh âm trong trẻo mang theo một tia từ tính.
“Dùng hai tay, cậu có sợ không ——”
“Cô ta làm gì cậu?” Mộc Miên nhướng mày, ngửa đầu chất vấn.
“Yên tâm, cô ta không lá gan lớn như của cậu”, Lâm Mộ An trêu chọc. Rốt cuộc loại chuyện một lời không hợp liền đem người đè ở trên tường hôn này, cũng chỉ có Mộc Miên có thể làm ra.
“Ừ?”
“Chính là đem tôi chặn ở cửa phòng học, sau đó bị tôi đẩy một phen, dùng lực hơi lớn chút, không cẩn thận đẩy ngã xuống đất.”
“Mảnh mai.” Mộc Miên nhíu mày, nhịn không được mắng. Không chỉ có mảnh mai mà còn làm ra vẻ, đúng là bệnh công chúa.
“Ân, xác thật so ra kém cậu.” Lâm Mộ An gật đầu phụ họa. Rốt cuộc lúc trước anh đẩy Mộc Miên một phen kia, tựa hồ cũng là lực như thế…?
Mộc Miên không có để ý đến anh, cúi đầu trầm tư, giây lát, cô mở miệng.
“Mình đã biết, trở về đi.”
Thời điểm hai người đến phòng học, tiếng chuông vừa lúc vang lên, cả lớp đều đã ngồi tại chỗ của mình.
Mộc Miên kéo anh, đứng ở trên bục giảng, vỗ vỗ bàn, phòng học ầm ĩ tức khắc an tĩnh lại.
Cô thanh giọng nói, vẻ mặt đứng đắn.
“Hôm nay, mình muốn ở chỗ này làm sáng tỏ một chút, bạn học Lâm Mộ An không chủ động công kích bạn học Trình Thanh lớp chúng ta, anh chỉ là phòng vệ chính đáng, dưới tình thế cấp bách không cẩn thận đẩy cậu ấy một cái mà thôi.”
“Mà vừa lúc bạn học Trình Thanh của chúng ta, thân mình mảnh mai, không cẩn thận, liền té ngã xuống đất, sau đó có vài người chứng kiến liền bắt đầu nói ngoa, nghe nhầm đồn bậy.”
“Các bạn học, các cậu biết có thứ gọi là quyền được bảo vệ danh dự không?! Cái này muốn kiện ở toà án, các cậu chính là đều phải ngồi tù nha!”
Mộc Miên lời nói thấm thía vô cùng sau đó vỗ bàn.
Vừa dứt lời, phía dưới liền truyền đến thanh âm ồn ào của Lý Tần bọn họ.
“Lớp phó, cậu đừng nói hươu nói vượn, chúng ta đều là người có văn hóa!”
“Đúng vậy, giáo viên chính trị mà nghe được đều muốn đánh người.”
“Yên lặng yên lặng!” Mộc Miên nhíu mày mặt đầy nghiêm túc quát bảo ngưng lại, sau đó nhìn quanh phía dưới một vòng, lướt qua người nào đó có tật giật mình, tiếp tục nói tiếp.
“Đến nỗi vì cái gì sẽ phòng vệ chính đáng, cái này liền phải hỏi bạn học Trình Thanh của chúng ta một chút, rốt cuộc, đối với crush, luôn có chút thời điểm sẽ khó kìm lòng nổi.”
Phía dưới cười vang, Trình Thanh ngồi ở phía dưới, sắc mặt xanh tím, cô cắn môi chịu đựng tầm mắt của mọi người, sau đó đột nhiên, ghé vào trên bàn.
Đem đầu chôn thật sâu ở trong khuỷu tay, bả vai dường như run nhè nhẹ.
Tuy phương thức có chút đơn giản thô bạo, nhưng hiệu quả lại là cực tốt, lúc kết thúc tiết học, liền bắt đầu nghịch chuyển.
Chuyện Trình Thanh theo đuổi Lâm Mộ An đoạn thời gian là nháo đến ồn ào huyên náo, cả lớp đều nhìn thấy tận mắt, so với người trước nói, chuyện đánh người thực khó có thể tin, ngay sau Mộc Miên giải thích càng phù hợp lẽ thường.
Một hồi phong ba, cuối cùng cũng kết thúc.
Chỉ là Mộc Miên, lại không có nhẹ nhàng như vậy.
Thời điểm tan học, Mạc Ngọc lập tức đi tới gõ bàn cô, ngữ khí không tốt, cằm hất lên.
“Ra đây, tìm cậu nói chuyện.”
“Nói chuyện thì có thể, hy vọng các cậu khắc chế thân thể của mình, tiết cuối là toán học.” Mộc Miên bình tĩnh mỉm cười.
Mạc Ngọc nheo nheo mắt, cười lạnh một tiếng.
Mộc Miên đi theo cô ra ngoài, trước khi đi, đối với gương mặt lo lắng của Phương Vân giảo hoạt mà nháy mắt.
WC nữ, cửa bị chặn lại, mấy người lấy Mạc Ngọc cầm đầu, đem Mộc Miên vây quanh lại, Trình Thanh hai mắt ửng đỏ đứng ở giữa, một bộ dáng nhu nhu nhược nhược đáng thương.
Nhưng nói ra mà nói, chính là một chút đều không nhu nhược đáng thương.
“Mộc Miên! Cậu sẽ không sợ mình đem chuyện của các câuh nói cho giáo viên sao!” Cô mặt vô biểu tình, ngữ khí châm chọc, trong mắt mang theo uy hiếp chói lọi.
“Ta nghĩ ——”
“Thầy hẳn là sẽ không tin tưởng lời nói của một bên đi”, Mộc Miên cong lên khóe miệng, lộ ra một cái mỉm cười.
“Đúng! Nhưng là cậu đừng quên! Trường học chúng ta là có camera theo dõi!” Trình Thanh hai tay ôm ngực, đối với cô liên tục cười lạnh.
“Ân, đúng vậy.” Mộc Miên gật gật đầu.
“Thuận tiện đem đoạn video hôm qua cậu gọi anh ra kia coi luôn một lần luôn cũng được.”
“Chuyện muốn mạnh mẽ chiếm tiện nghi người ta nhưng chưa thực hiện được, chỉ sợ là càng mất mặt đi.”
“Nga, còn có, chuyện của tôi cùng Lâm Mộ An, cậu muốn nói liền đi nói thôi, dù sao Lý lão sư thầy ấy…”
“Cũng đã sớm biết.”
Cô nói xong, cười cười, sau đó xoay người đi ra ngoài, lưu lại mấy người giương mắt nhìn nhau lại không cam lòng.
Trình Thanh siết chặt nắm tay, nhìn bóng dáng cô, tức giận đến cắn răng.
Mộc Miên về tới phòng học, cũng đã không còn bộ dáng bình tĩnh như vừa rồi nữa, cô ngồi ở vị trí của mình, trong óc bắt đầu tính toán các loại đôi sách.
Hồi lâu, cô trầm mặt hạ mày, mở sách vở ra nghiêm túc chuẩn bị bài mới.
Việc này cứa như vậy trôi qua, gió êm sóng lặng, Mộc Miên hơi buông lỏng tâm tình.
Tưng ngày trôi qua, trừ bỏ việc cô để Lâm Mộ An về phòng của mình mà ngủ thì cũng không có biến hóa gì lớn.
Đến nỗi vì cái gì muốn để anh một mình ngủ ——
Chỉ có thể nói, no ấm tư dâm dục, cơ hàn khởi trộm tâm.
* No ấm tư dâm dục, cơ hàn khởi trộm tâm: không biết nghĩa là gì nhưng chắc cũng tựa như là tư dâm đầy đủ thì trong cơn đói sẽ nỗi lên tâm tà bất chính, có thể hiểu là như vậy hoặc là nghĩ như thế này là LMA ngủ chung với MM lâu ngày thì sợ sẽ nổi lên tâm tư bất chính thì sao. Mọi người có thể hiểu như thế, nếu ai biết rõ hơn về câu này thì hãy nói cho mình biết chứ đây chỉ là suy nghĩ riêng của mình thôi.
/71
|