Lúc ấy Mộc Miên đang cắt tóc cho anh, ánh sáng mùa đông tươi đẹp lại ấm áp, cỏ xanh mơn mởn, trời xanh không mây.
Bọn họ đem ghế dựa ra bãi cỏ bên ngoài, ngồi phơi nắng hưởng thụ gió mát, Lâm Mộ An ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, trên người vây quanh một tấm vải bố trắng.
Mộc Miên cầm kéo cắt những sợi tóc quá dài trên trán anh, mặt mày anh tuấn liện hiện ra, dưới ánh mặt trời lóa mắt làm người khó có thể nhìn thẳng.
Anh hơi híp mắt, thần sắc an tĩnh, lông mi rậm rạp rõ ràng, từ trên nhìn xuống, như là hai cái quạt nhỏ.
Mộc Miên rũ mắt, động tác chuyên chú mà nghiêm túc.
Triệu Địch đứng ở trước hàng rào nhìn một màn này, yên lặng nuốt xuống thanh âm bên miệng.
Anh gặp qua vô số thời khắc bắt mắt lóa mắt của Lâm Mộ An, nhưng nam sinh bình thường mà bình phàm trước mắt này, hẳn mới là hạnh phúc chân chính.
Mộc Miên cắt xong, rút tấm vải bố trắng trên người anh đi, sau đó dùng nửa làm khăn lông tinh tế lau đi những mảnh nhỏ trên mặt, khuôn mặt trắng nõn chậm rãi sạch sẽ.
Thiếu tóc mái dài che đậy, khí chất lập tức dưới ánh mặt trời rõ ràng không ít.
Mộc Miên đánh giá anh, vừa lòng gật gật đầu.
Lâm Mộ An thấy cô vừa lòng, nhịn không được cúi người, ở trên khóe môi cô khẽ chạm một chút.
"Khụ khụ", Triệu Địch rốt cuộc nhịn không được ho ra tiếng, hai người ngay sau đó nhìn sang, ánh mắt anh lóe lên, sau đó thanh thanh giọng nói, nhìn về phía Lâm Mộ An.
"Anh tới là có việc tìm em."
Triệu Địch ngồi trên sô pha phòng khách, ánh mắt nhịn không được đánh giá bốn phía, sau đó bưng ly nước trước mặt uống một ngụm, dấu đi kinh ngạc nơi đáy mắt.
""Lưu Niên" nguyên tác tác giả kiêm biên kịch Nam Phương chỉ định muốn em làm diễn viên chính", anh buông cái ly trong tay, ngẩng đầu, trịnh trọng bổ sung: "Hơn nữa tỏ vẻ sẽ cắt cảnh giường chiếu, cảnh hôn có thể dùng thế thân."
"Đoàn phim thứ hai tuần sau khởi quay, cho nên em trễ nhất là ngày mai phải cùng anh trở về."
Hai người yên lặng nhìn nhau một cái, Lâm Mộ An gục đầu xuống, không có lên tiếng.
"Này đã là nhượng bộ lớn nhất đối với em.".
"Ừ", Lâm Mộ An thấp thấp lên tiếng.
Đến khi Triệu Địch đi rồi, Lâm Mộ An vẫn duy trì tư thế kia, cúi đầu rũ mắt, mặt mày hậm hực, Mộc Miên nhẹ nhàng mở miệng.
"Phải đi nha."
"Ừ."
"Kia phòng ở muốn trả không?"
"Không", anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt mở lớn, vẻ mặt nghiêm túc bổ sung: "Không trả, anh còn muốn trở về."
Mộc Miên buồn cười, gật đầu: "Được, không trả, chờ anh trở về."
"Đúng rồi", cô đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn chằm chằm anh hỏi: "Vừa mới nói "Lưu Niên" là chuyện như thế nào?" Xóa cảnh giường chiếu, cản hôn dùng thế thân?
Hiện tại cẩn thận nhớ lại một chút, từ khi anh xuất đạo tới nay, giống như chỉ có hai bộ tác phẩm, bộ đầu tiên chính là của Hà đạo, bởi vì nhận lấy vai nam chính, nhân khí danh tiếng đều có thu hoạch có thể nói một lần là nổi tiếng.
Rồi sau đó lại quay tiếp một bộ mưu lược cung đình phim lịch sử.
Hai bộ phim này đều không có quá nhiều cảnh tình cảm, cũng không cần cùng nữ diễn viên có tiếp xúc thân mật.
Mộc Miên vẫn luôn nghĩ là trùng hợp.
"Không có gì a..." Anh lặng lẽ dời mắt, nghiêng đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Mộc Miên dán sát vào anh, đôi tay ôm đầu của anh xoay lại, mở to mắt bắt gao nhìn chằm chằm anh.
Đôi con ngươi đen nhánh thuần tịnh thấu triệt, bên trong liếc qua liền thấy hoảng loạn.
Đột nhiên không kịp phòng bị đối diện với tầm mắt của cô, Lâm Mộ An ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn cô.
"Nói." Mộc Miên ngắn gọn phun ra một chữ.
Cô đã xem qua quyển tiểu thuyết này, là kỳ nghỉ hè tốt nghiệp cấp ba năm ấy, cô ở nhà của bác gái chán đến chết, mỗi ngày liền đọc sách để giết thời gian.
Mà lúc ấy còn bởi vì cách hành văn xuất sắc của tác giả cùng cốt truyện lên xuống phập phồng kinh diễm một phen, sau đó đem tất cả tiểu thuyết của cô ấy đều vơ vét một lần.
Nếu cô nhớ không lầm, bộ tiểu thuyết này hẳn là một đám nam nữ ở vườn trường yêu thích mông lung, sau đó kéo dài đến đô thị, trong đó nam nữ chính trừ bỏ cảnh hôn, còn có một cảnh giường chiếu.
Tuy rằng trong sách miêu tả duy mĩ lại mịt mờ, nhưng nếu đem nam chính đổi thành là Lâm Mộ An mà nói, Mộc Miên liền có loại xúc động muốn đánh người.
"Chỉ là Triệu Địch giúp anh nhận một bộ điện ảnh a." Anh nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt trước sau rủ xuống.
"Vậy xóa cảnh diễn là có ý tứ gì?" Mộc Miên theo đuổi không bỏ.
"Ai nha, em thật phiền", anh xoay đầu, tránh thoát tay cô.
Mộc Miên nhìn chằm chằm anh đánh giá nửa ngày, bỗng nhiên nhíu mày chần chờ đặt câu hỏi, "Anh không chịu quay?"
"Vì cái gì?"
"Không có vì cái gì."
"Bởi vì em?"
"Không phải."
"Không muốn hôn cô gái khác?"
"Ừ."
"Thật ngoan." Mộc Miên nở nụ cười, thò lại gần hôn anh.
Nhợt nhạt chạm một cái, mới vừa tách ra anh liền đuổi theo, hôn môi cô không bỏ, Mộc Miên duỗi tay ôm cổ anh, hai người ngã xuống sô pha.
Lâm Mộ An ghé vào trên người cô thở dốc, Mộc Miên nhìn chằm chằm trần nhà, trong óc đột nhiên thoáng hiện một tia ánh sáng.
"Cho nên anh trong khoảng thời gian này không có thông báo, không có an bài công việc, chính là bởi vì chuyện này?" Đâu chỉ này đó, ngay cả tin tức che trời lấp đất trước đó đều cơ hồ biến mất không thấy.
"Xem như đi", nửa ngày, anh mới chậm rì rì trả lời.
"Nếu thật sự thất nghiệp thì làm sao?" Mộc Miên sâu kín hỏi, một lát, lại tự hỏi tự đáp, "Không quan hệ, lại quá một năm em liền tốt nghiệp rồi."
"Đến lúc đó kiếm tiền nuôi anh."
"Anh có tiền", Anh bỗng nhiên thảng người lên, trịnh trọng nhìn chằm chằm cô, "Công ty của Lâm Thâm anh có một phần ba cổ phần, hơn nữa chính anh cũng kiếm lời thật nhiều..."
"Ừ!" Mộc Miên gật đầu thật mạnh: "Vậy anh nuôi em."
Lâm Mộ An ngày thứ hai liền bay đi, Mộc Miên lại dọn về ký túc xá, ba người tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh, dùng lời Lý Quân nói tới chính là.
Từ khi thiếu một người kêu các cô rời giường, sau đó mang bữa sáng cho các cô, cả ngày đều không cảm giác được vui sướng.
Mộc Miên: "......"
Trên mạng tin tức về anh lại bắt đầu ùn ùn không dứt, nổi bật nhất đó là nghe đồn anh muốn tham gia diễn phim điện ảnh chuyển thể "Lưu Niên" của Nam Phương.
Đặc biệt là không lâu sau khi Weibo đăng lên, bị dư luận đẩy đến đỉnh top.
Rốt cuộc bộ tiểu thuyết này đã mang trăm vạn fan không nói, Nam Phương có tác phẩm cải biên thành điện ảnh, không chỗ nào mà không phải là danh tiếng phòng bán vé đều cao.
Mỗi lần đều là các đội nhân mã tranh nhau cướp lấy, kết quả lại bị Lâm Mộ An đột nhiên tới bắt lấy.
Nhưng cho dù phẫn uất cũng không thể tránh được, bởi vì hắn là nam chính mà Nam Phương chỉ định.
Cũng không biết là vận khí từ đâu ra, mỗi một bước đều có quý nhân tương trợ.
Mộc Miên click mở bình luận phía dưới Weibo, mấy tiếng ngắn ngủn đã có cả vạn, vô số bạn trên mạng tặng hoa tỏ tình, cũng trộn lẫn nghi ngờ chửi bới.
Cô đọc qua từng bình luận, một tay chống cằm chớp mắt.
Loại cảm giác này, thật đúng là kỳ lạ không thôi.
Lâm Mộ An tiến tổ một tuần sau, Mộc Miên nghênh đón kiểm tra cuối kỳ, bắt đầu tiến vào giai đoạn ôn tập khẩn trương.
Mỗi ngày cùng anh điện thoại cháo biến thành vội vàng thăm hỏi vài câu, buổi tối thời gian gọi video cô định cũng bị hủy bỏ.
Đại học S tác phong nghiêm cẩn, ở việc học cũng có thể thấy, tới gần kỳ kiểm tra dù là ngày thường chuẩn bị đầy đủ, cũng đều căng thẳng tinh thần.
Huống chi Mộc Miên trong khoảng thời gian này cùng anh ở bên nhau, đã bỏ không ít tiết học.
Triệu Địch gần đây lại bị thập phần dày vò.
"Hôm nay cái tổ tông kia vẫn không chịu ăn cơm?" Sắc mặt anh nôn nóng hỏi trợ lý Tiểu Mỹ của Lâm Mộ An.
"Anh ấy nói gia vị quá nặng, kêu em mua lại lần nữa." gương mặt Tiểu Mỹ như khóc tang.
Cô làm việc này 4-5 năm, gặp qua không ít đại minh tinh, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy người khó hầu hạ như vậy.
Triệu Địch thở dài, trong khoảng thời gian này Lâm Mộ An cả người đều nôn nóng, không khí trầm thấp mà áp lực, làm cho bọn họ cũng đều đứng ngồi không yên, mỗi người cảm thấy bất an.
Đặc biệt là sau cảnh quay chiều nay, cảm xúc của Lâm Mộ An nháy mắt tới điểm bùng nổ.
Chuyện là do nữ diễn viên diễn cùng với anh, vừa vặn là cảnh hôn, rõ ràng nói là không chạm, nhưng không biết nguyên nhân gì, cô ta lại hôn lên, may mắn là Lâm Mộ An phản ứng kịp thời, chỉ là cọ qua làn da của anh.
Nhưng vị tổ tông này tức khắc tức giận, trực tiếp không lưu tình đem người ta đẩy ra, còn thiếu chút nữa là ném tới trên mặt đất.
Sau khi trở lại khách sạn liền đem làn da bị cô ta chạm qua rửa đến đỏ lên, sau đó phát giận thật lớn, không chịu cùng cô ta diễn chung, đến đạo diễn đều nhịn không được.
Triệu Địch liền đau đầu, cuối cùng bất đắc dĩ, gọi điện thoại cho Mộc Miên.
Thời điểm Mộc Miên nhận được điện thoại của Triệu Địch, vừa vặn kết thúc kiểm tả môn cuối cùng, cô lẳng lặng nghe xong, sau đó mở miệng: "Anh đem địa chỉ gửi em, em qua đó."
"Được được được, bây giờ anh liền giúp em đặt vé", Triệu Địch ở kia đầu liên tục đáp ứng, giống như là thấy được cứu tinh.
Thành phố B thời tiết lạnh đến làm người run lên, vừa ra sân bay, Mộc Miên liền quấn chặt áo bông trên người, lấy ra khăn quàng cổ sớm đã chuẩn bị, đem chính mình bịt kín mít lại.
Cho dù sớm có chuẩn bị tâm lý, bỗng dưng từ phía nam ấm áp như xuân đến phía bắc trời giá rét, trong xương cốt vẫn là đông lạnh đến phát lạnh.
Đặc biệt hiện tại là đêm khuya.
Di động lại lần nữa vang lên, Mộc Miên bắt máy, thanh âm Triệu Địch nôn nóng lại lo lắng từ bên trong truyền ra tới: "Sao vừa rồi di động gọi không được a --"
"Mới vừa xuống phi cơ không tín hiệu", Mộc Miên một tay kéo rương hành lý, một bên trả lời.
"Xe anh ở cửa, bảng số xe là XXX"
"Vâng."
Mộc Miên ngắt điện thoại, liền nhìn đến chiếc xe màu đen cách đó không xa, cô đi qua gõ gõ cửa sổ, quả nhiên phía dưới lộ ra gương mặt Triệu Địch.
Mở cửa lên xe, khách sạn cách sân bay đại khái nửa giờ, dọc theo đường đi m anh đều lải nhải mà quở trách Lâm Mộ An hành vi.
Mộc Miên nghe xong đạm đạm cười, "Anh vất vả rồi, anh ấy chính là cái tính tình này, về sau còn muốn thỉnh các anh bao dung nhiều hơn."
Thái độ của cô khiêm tốn như vậy ngược lại làm Triệu Địch có chút ngượng ngùng, làm tay lái trong tay chuyển hướng, sau đó gãi gãi đầu, mở miệng: "Kỳ thật đây cũng là công việc của bọn anh, chỉ là cái tính tình này của hắn, ai --"
Anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chợt lại nhắc tới hứng thú: "Em không biết đâu, lần trước anh phí sức của chín trâu hai hổ mới cho bắt lấy vai nam chính "Lưu Niên" cho hắn, kết quả hắn nói một câu không diễn liền không diễn..."
Triệu Địch còn nhớ rõ cảnh tượng ngày đó, tức giận đến mức mấy ngày đều ăn không ngon.
Căn bản ký hợp đồng là một việc thập phần phấn chấn, nhưng khi Lâm Mộ An nhận kịch bản, nhìn đến mặt bìa một chốc liền nhíu mày, "Lưu Niên?"
Anh nhẹ niệm, sau đó mở ra đại khái nhìn một lần, dương tay ném, "Em không diễn."
Triệu Địch nháy mắt tức lên.
"Em có biết đây là một cơ hội rất tốt không?! Em có biết lão tử tốn đi bao nhiêu sức lực mới từ một đám người như hổ rình mồi đoạt lấy tới không?!"
"Em hiện tại nói một câu không diễn?!"
"Em diễn cũng phải diễn! Không diễn cũng phải diễn!"
Lâm Mộ An rũ mắt xuống, không tiếng động cự tuyệt.
Triệu Địch bắt đầu dùng tình cùng dùng lý.
Nửa ngày.
"Em không diễn."
"Vì cái gì?!" Anh muốn phát điên.
"Bên trong có cảnh hôn."
"Em không thể đi hôn cô gái khác, Miên Miên sẽ tức giận."
"Đại ca! Em là một minh tinh, cũng là diễn viên! Đây là đạo đức chức nghiệp có bản nhất!"
"Em đây không quan tâm."
"......" Triệu Địch cũng bị tức chết rồi.
Anh hít sâu một hơi trấn định nói: "Em cùng Hà đạo là có hiệp ước, làm nghệ sĩ dưới trướng của ông, có nghĩa vụ phải phục tùng công ty an bài..."
"Em mặc kệ, thật sự không được, em bồi thường là được", anh nâng mắt lên, trong mắt đầy trịnh trọng, ngữ điệu kiên định không cho sửa đổi, cùng tính trẻ con tùy hứng như vừa rồi hoàn toàn bất đồng.
Triệu Địch cơ hồ muốn xốc bàn.
Anh oán hận trừng mắt nhìn Lâm Mộ An liếc mắt một cái, ném xuống một câu, "Vậy em liền chờ bị đóng băng đi!"
( Đóng băng: phong tỏa công việc, không cho làm gì cả)
Ngay sau đó đạp cửa đi ra ngoài.
Sau này Lâm Mộ An thật sự bị đóng băng, nhưng người ta không nhiều lời liền trực tiếp bay qua, cùng Mộc Miên ở bên nhau sống cuộc sống gia đình đến thập phần tự nhiên.
Chỉ chừa Triệu Địch ở chỗ này giương mắt nhìn, cuối cùng còn mất công tác giả của Lưu Niên tới giải vây, bằng không cái bậc thang này anh cũng xuống không được.
Bọn họ đem ghế dựa ra bãi cỏ bên ngoài, ngồi phơi nắng hưởng thụ gió mát, Lâm Mộ An ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, trên người vây quanh một tấm vải bố trắng.
Mộc Miên cầm kéo cắt những sợi tóc quá dài trên trán anh, mặt mày anh tuấn liện hiện ra, dưới ánh mặt trời lóa mắt làm người khó có thể nhìn thẳng.
Anh hơi híp mắt, thần sắc an tĩnh, lông mi rậm rạp rõ ràng, từ trên nhìn xuống, như là hai cái quạt nhỏ.
Mộc Miên rũ mắt, động tác chuyên chú mà nghiêm túc.
Triệu Địch đứng ở trước hàng rào nhìn một màn này, yên lặng nuốt xuống thanh âm bên miệng.
Anh gặp qua vô số thời khắc bắt mắt lóa mắt của Lâm Mộ An, nhưng nam sinh bình thường mà bình phàm trước mắt này, hẳn mới là hạnh phúc chân chính.
Mộc Miên cắt xong, rút tấm vải bố trắng trên người anh đi, sau đó dùng nửa làm khăn lông tinh tế lau đi những mảnh nhỏ trên mặt, khuôn mặt trắng nõn chậm rãi sạch sẽ.
Thiếu tóc mái dài che đậy, khí chất lập tức dưới ánh mặt trời rõ ràng không ít.
Mộc Miên đánh giá anh, vừa lòng gật gật đầu.
Lâm Mộ An thấy cô vừa lòng, nhịn không được cúi người, ở trên khóe môi cô khẽ chạm một chút.
"Khụ khụ", Triệu Địch rốt cuộc nhịn không được ho ra tiếng, hai người ngay sau đó nhìn sang, ánh mắt anh lóe lên, sau đó thanh thanh giọng nói, nhìn về phía Lâm Mộ An.
"Anh tới là có việc tìm em."
Triệu Địch ngồi trên sô pha phòng khách, ánh mắt nhịn không được đánh giá bốn phía, sau đó bưng ly nước trước mặt uống một ngụm, dấu đi kinh ngạc nơi đáy mắt.
""Lưu Niên" nguyên tác tác giả kiêm biên kịch Nam Phương chỉ định muốn em làm diễn viên chính", anh buông cái ly trong tay, ngẩng đầu, trịnh trọng bổ sung: "Hơn nữa tỏ vẻ sẽ cắt cảnh giường chiếu, cảnh hôn có thể dùng thế thân."
"Đoàn phim thứ hai tuần sau khởi quay, cho nên em trễ nhất là ngày mai phải cùng anh trở về."
Hai người yên lặng nhìn nhau một cái, Lâm Mộ An gục đầu xuống, không có lên tiếng.
"Này đã là nhượng bộ lớn nhất đối với em.".
"Ừ", Lâm Mộ An thấp thấp lên tiếng.
Đến khi Triệu Địch đi rồi, Lâm Mộ An vẫn duy trì tư thế kia, cúi đầu rũ mắt, mặt mày hậm hực, Mộc Miên nhẹ nhàng mở miệng.
"Phải đi nha."
"Ừ."
"Kia phòng ở muốn trả không?"
"Không", anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt mở lớn, vẻ mặt nghiêm túc bổ sung: "Không trả, anh còn muốn trở về."
Mộc Miên buồn cười, gật đầu: "Được, không trả, chờ anh trở về."
"Đúng rồi", cô đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn chằm chằm anh hỏi: "Vừa mới nói "Lưu Niên" là chuyện như thế nào?" Xóa cảnh giường chiếu, cản hôn dùng thế thân?
Hiện tại cẩn thận nhớ lại một chút, từ khi anh xuất đạo tới nay, giống như chỉ có hai bộ tác phẩm, bộ đầu tiên chính là của Hà đạo, bởi vì nhận lấy vai nam chính, nhân khí danh tiếng đều có thu hoạch có thể nói một lần là nổi tiếng.
Rồi sau đó lại quay tiếp một bộ mưu lược cung đình phim lịch sử.
Hai bộ phim này đều không có quá nhiều cảnh tình cảm, cũng không cần cùng nữ diễn viên có tiếp xúc thân mật.
Mộc Miên vẫn luôn nghĩ là trùng hợp.
"Không có gì a..." Anh lặng lẽ dời mắt, nghiêng đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Mộc Miên dán sát vào anh, đôi tay ôm đầu của anh xoay lại, mở to mắt bắt gao nhìn chằm chằm anh.
Đôi con ngươi đen nhánh thuần tịnh thấu triệt, bên trong liếc qua liền thấy hoảng loạn.
Đột nhiên không kịp phòng bị đối diện với tầm mắt của cô, Lâm Mộ An ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn cô.
"Nói." Mộc Miên ngắn gọn phun ra một chữ.
Cô đã xem qua quyển tiểu thuyết này, là kỳ nghỉ hè tốt nghiệp cấp ba năm ấy, cô ở nhà của bác gái chán đến chết, mỗi ngày liền đọc sách để giết thời gian.
Mà lúc ấy còn bởi vì cách hành văn xuất sắc của tác giả cùng cốt truyện lên xuống phập phồng kinh diễm một phen, sau đó đem tất cả tiểu thuyết của cô ấy đều vơ vét một lần.
Nếu cô nhớ không lầm, bộ tiểu thuyết này hẳn là một đám nam nữ ở vườn trường yêu thích mông lung, sau đó kéo dài đến đô thị, trong đó nam nữ chính trừ bỏ cảnh hôn, còn có một cảnh giường chiếu.
Tuy rằng trong sách miêu tả duy mĩ lại mịt mờ, nhưng nếu đem nam chính đổi thành là Lâm Mộ An mà nói, Mộc Miên liền có loại xúc động muốn đánh người.
"Chỉ là Triệu Địch giúp anh nhận một bộ điện ảnh a." Anh nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt trước sau rủ xuống.
"Vậy xóa cảnh diễn là có ý tứ gì?" Mộc Miên theo đuổi không bỏ.
"Ai nha, em thật phiền", anh xoay đầu, tránh thoát tay cô.
Mộc Miên nhìn chằm chằm anh đánh giá nửa ngày, bỗng nhiên nhíu mày chần chờ đặt câu hỏi, "Anh không chịu quay?"
"Vì cái gì?"
"Không có vì cái gì."
"Bởi vì em?"
"Không phải."
"Không muốn hôn cô gái khác?"
"Ừ."
"Thật ngoan." Mộc Miên nở nụ cười, thò lại gần hôn anh.
Nhợt nhạt chạm một cái, mới vừa tách ra anh liền đuổi theo, hôn môi cô không bỏ, Mộc Miên duỗi tay ôm cổ anh, hai người ngã xuống sô pha.
Lâm Mộ An ghé vào trên người cô thở dốc, Mộc Miên nhìn chằm chằm trần nhà, trong óc đột nhiên thoáng hiện một tia ánh sáng.
"Cho nên anh trong khoảng thời gian này không có thông báo, không có an bài công việc, chính là bởi vì chuyện này?" Đâu chỉ này đó, ngay cả tin tức che trời lấp đất trước đó đều cơ hồ biến mất không thấy.
"Xem như đi", nửa ngày, anh mới chậm rì rì trả lời.
"Nếu thật sự thất nghiệp thì làm sao?" Mộc Miên sâu kín hỏi, một lát, lại tự hỏi tự đáp, "Không quan hệ, lại quá một năm em liền tốt nghiệp rồi."
"Đến lúc đó kiếm tiền nuôi anh."
"Anh có tiền", Anh bỗng nhiên thảng người lên, trịnh trọng nhìn chằm chằm cô, "Công ty của Lâm Thâm anh có một phần ba cổ phần, hơn nữa chính anh cũng kiếm lời thật nhiều..."
"Ừ!" Mộc Miên gật đầu thật mạnh: "Vậy anh nuôi em."
Lâm Mộ An ngày thứ hai liền bay đi, Mộc Miên lại dọn về ký túc xá, ba người tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh, dùng lời Lý Quân nói tới chính là.
Từ khi thiếu một người kêu các cô rời giường, sau đó mang bữa sáng cho các cô, cả ngày đều không cảm giác được vui sướng.
Mộc Miên: "......"
Trên mạng tin tức về anh lại bắt đầu ùn ùn không dứt, nổi bật nhất đó là nghe đồn anh muốn tham gia diễn phim điện ảnh chuyển thể "Lưu Niên" của Nam Phương.
Đặc biệt là không lâu sau khi Weibo đăng lên, bị dư luận đẩy đến đỉnh top.
Rốt cuộc bộ tiểu thuyết này đã mang trăm vạn fan không nói, Nam Phương có tác phẩm cải biên thành điện ảnh, không chỗ nào mà không phải là danh tiếng phòng bán vé đều cao.
Mỗi lần đều là các đội nhân mã tranh nhau cướp lấy, kết quả lại bị Lâm Mộ An đột nhiên tới bắt lấy.
Nhưng cho dù phẫn uất cũng không thể tránh được, bởi vì hắn là nam chính mà Nam Phương chỉ định.
Cũng không biết là vận khí từ đâu ra, mỗi một bước đều có quý nhân tương trợ.
Mộc Miên click mở bình luận phía dưới Weibo, mấy tiếng ngắn ngủn đã có cả vạn, vô số bạn trên mạng tặng hoa tỏ tình, cũng trộn lẫn nghi ngờ chửi bới.
Cô đọc qua từng bình luận, một tay chống cằm chớp mắt.
Loại cảm giác này, thật đúng là kỳ lạ không thôi.
Lâm Mộ An tiến tổ một tuần sau, Mộc Miên nghênh đón kiểm tra cuối kỳ, bắt đầu tiến vào giai đoạn ôn tập khẩn trương.
Mỗi ngày cùng anh điện thoại cháo biến thành vội vàng thăm hỏi vài câu, buổi tối thời gian gọi video cô định cũng bị hủy bỏ.
Đại học S tác phong nghiêm cẩn, ở việc học cũng có thể thấy, tới gần kỳ kiểm tra dù là ngày thường chuẩn bị đầy đủ, cũng đều căng thẳng tinh thần.
Huống chi Mộc Miên trong khoảng thời gian này cùng anh ở bên nhau, đã bỏ không ít tiết học.
Triệu Địch gần đây lại bị thập phần dày vò.
"Hôm nay cái tổ tông kia vẫn không chịu ăn cơm?" Sắc mặt anh nôn nóng hỏi trợ lý Tiểu Mỹ của Lâm Mộ An.
"Anh ấy nói gia vị quá nặng, kêu em mua lại lần nữa." gương mặt Tiểu Mỹ như khóc tang.
Cô làm việc này 4-5 năm, gặp qua không ít đại minh tinh, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy người khó hầu hạ như vậy.
Triệu Địch thở dài, trong khoảng thời gian này Lâm Mộ An cả người đều nôn nóng, không khí trầm thấp mà áp lực, làm cho bọn họ cũng đều đứng ngồi không yên, mỗi người cảm thấy bất an.
Đặc biệt là sau cảnh quay chiều nay, cảm xúc của Lâm Mộ An nháy mắt tới điểm bùng nổ.
Chuyện là do nữ diễn viên diễn cùng với anh, vừa vặn là cảnh hôn, rõ ràng nói là không chạm, nhưng không biết nguyên nhân gì, cô ta lại hôn lên, may mắn là Lâm Mộ An phản ứng kịp thời, chỉ là cọ qua làn da của anh.
Nhưng vị tổ tông này tức khắc tức giận, trực tiếp không lưu tình đem người ta đẩy ra, còn thiếu chút nữa là ném tới trên mặt đất.
Sau khi trở lại khách sạn liền đem làn da bị cô ta chạm qua rửa đến đỏ lên, sau đó phát giận thật lớn, không chịu cùng cô ta diễn chung, đến đạo diễn đều nhịn không được.
Triệu Địch liền đau đầu, cuối cùng bất đắc dĩ, gọi điện thoại cho Mộc Miên.
Thời điểm Mộc Miên nhận được điện thoại của Triệu Địch, vừa vặn kết thúc kiểm tả môn cuối cùng, cô lẳng lặng nghe xong, sau đó mở miệng: "Anh đem địa chỉ gửi em, em qua đó."
"Được được được, bây giờ anh liền giúp em đặt vé", Triệu Địch ở kia đầu liên tục đáp ứng, giống như là thấy được cứu tinh.
Thành phố B thời tiết lạnh đến làm người run lên, vừa ra sân bay, Mộc Miên liền quấn chặt áo bông trên người, lấy ra khăn quàng cổ sớm đã chuẩn bị, đem chính mình bịt kín mít lại.
Cho dù sớm có chuẩn bị tâm lý, bỗng dưng từ phía nam ấm áp như xuân đến phía bắc trời giá rét, trong xương cốt vẫn là đông lạnh đến phát lạnh.
Đặc biệt hiện tại là đêm khuya.
Di động lại lần nữa vang lên, Mộc Miên bắt máy, thanh âm Triệu Địch nôn nóng lại lo lắng từ bên trong truyền ra tới: "Sao vừa rồi di động gọi không được a --"
"Mới vừa xuống phi cơ không tín hiệu", Mộc Miên một tay kéo rương hành lý, một bên trả lời.
"Xe anh ở cửa, bảng số xe là XXX"
"Vâng."
Mộc Miên ngắt điện thoại, liền nhìn đến chiếc xe màu đen cách đó không xa, cô đi qua gõ gõ cửa sổ, quả nhiên phía dưới lộ ra gương mặt Triệu Địch.
Mở cửa lên xe, khách sạn cách sân bay đại khái nửa giờ, dọc theo đường đi m anh đều lải nhải mà quở trách Lâm Mộ An hành vi.
Mộc Miên nghe xong đạm đạm cười, "Anh vất vả rồi, anh ấy chính là cái tính tình này, về sau còn muốn thỉnh các anh bao dung nhiều hơn."
Thái độ của cô khiêm tốn như vậy ngược lại làm Triệu Địch có chút ngượng ngùng, làm tay lái trong tay chuyển hướng, sau đó gãi gãi đầu, mở miệng: "Kỳ thật đây cũng là công việc của bọn anh, chỉ là cái tính tình này của hắn, ai --"
Anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chợt lại nhắc tới hứng thú: "Em không biết đâu, lần trước anh phí sức của chín trâu hai hổ mới cho bắt lấy vai nam chính "Lưu Niên" cho hắn, kết quả hắn nói một câu không diễn liền không diễn..."
Triệu Địch còn nhớ rõ cảnh tượng ngày đó, tức giận đến mức mấy ngày đều ăn không ngon.
Căn bản ký hợp đồng là một việc thập phần phấn chấn, nhưng khi Lâm Mộ An nhận kịch bản, nhìn đến mặt bìa một chốc liền nhíu mày, "Lưu Niên?"
Anh nhẹ niệm, sau đó mở ra đại khái nhìn một lần, dương tay ném, "Em không diễn."
Triệu Địch nháy mắt tức lên.
"Em có biết đây là một cơ hội rất tốt không?! Em có biết lão tử tốn đi bao nhiêu sức lực mới từ một đám người như hổ rình mồi đoạt lấy tới không?!"
"Em hiện tại nói một câu không diễn?!"
"Em diễn cũng phải diễn! Không diễn cũng phải diễn!"
Lâm Mộ An rũ mắt xuống, không tiếng động cự tuyệt.
Triệu Địch bắt đầu dùng tình cùng dùng lý.
Nửa ngày.
"Em không diễn."
"Vì cái gì?!" Anh muốn phát điên.
"Bên trong có cảnh hôn."
"Em không thể đi hôn cô gái khác, Miên Miên sẽ tức giận."
"Đại ca! Em là một minh tinh, cũng là diễn viên! Đây là đạo đức chức nghiệp có bản nhất!"
"Em đây không quan tâm."
"......" Triệu Địch cũng bị tức chết rồi.
Anh hít sâu một hơi trấn định nói: "Em cùng Hà đạo là có hiệp ước, làm nghệ sĩ dưới trướng của ông, có nghĩa vụ phải phục tùng công ty an bài..."
"Em mặc kệ, thật sự không được, em bồi thường là được", anh nâng mắt lên, trong mắt đầy trịnh trọng, ngữ điệu kiên định không cho sửa đổi, cùng tính trẻ con tùy hứng như vừa rồi hoàn toàn bất đồng.
Triệu Địch cơ hồ muốn xốc bàn.
Anh oán hận trừng mắt nhìn Lâm Mộ An liếc mắt một cái, ném xuống một câu, "Vậy em liền chờ bị đóng băng đi!"
( Đóng băng: phong tỏa công việc, không cho làm gì cả)
Ngay sau đó đạp cửa đi ra ngoài.
Sau này Lâm Mộ An thật sự bị đóng băng, nhưng người ta không nhiều lời liền trực tiếp bay qua, cùng Mộc Miên ở bên nhau sống cuộc sống gia đình đến thập phần tự nhiên.
Chỉ chừa Triệu Địch ở chỗ này giương mắt nhìn, cuối cùng còn mất công tác giả của Lưu Niên tới giải vây, bằng không cái bậc thang này anh cũng xuống không được.
/71
|