Tôi tìm một chỗ thích hợp cho mình để dạo mát . Hay lẽ nào đó là vị hôn thê bí ẩn hôm nọ. Đắm trong dòng suy nghĩ. Dù gì thì dù nhưng một khi Hàn Linh này đã yêu cậu rồi thì quyết dành cho bằng được. Tôi sẽ thỏa thuận. Đúng, sẽ thỏa thuận với cô ta.
Tôi quay trở lại chỗ, cố gắng nặn một nụ cười tỏa nắng nhất với cô ta. Lòng sao mà bề bộn ghê? Ghen chăng?
-Dương nè! Có thật đây là bạn gái cậu không? _Tôi hỏi.
-Thật_Cậu tỉnh bơ đáp.
Có chút buồn nhưng tôi không cho phép mình thét lên như một con điên vào bữa thứ Bảy trong trận bóng lịch sử ấy.
-Cho tôi mượn bạn gái cậu chút nhé!
-Làm gì??
-Nói chuyện bao đồng một tí!
-Nhanh rồi quay lại.
-Cảm ơn nhiều._ Tôi tí ta tí tởn quay đi cùng cô bạn gái ấy.
Hai đứa đi đến một gốc cây to có bóng rợp che hết một khoảng trống rộng.
-Cô có thật là bạn gái cậu ấy không? _Tôi mở lời.
-Không thật thì sao cậu ấy giới thiệu.
-Đồng nghĩa với việc cô là hôn thê của Dương?
-Đúng vậy.
-Buông tha cho cậu ấy đi!
-Tại sao?
-Tôi... _Đến đây là tôi cứng ngắc, đơ ra như cây cơ. Chẳng biết phải trả lời làm sao.
-Cậu ấy yêu tôi, và tôi yêu cậu ấy thì mắc gì phải buông tha. Hay là cô bị cậu ấy từ chối nên muốn làm vậy để ngăn cách tôi và Dương phải không cô bạn thanh mai trúc mã của CHỒNG TÔi. _Cô ta đắc ý tuôn ra mà không biết xấu hổ.
Méo gì mà tôi bị từ chối, chỉ là cậu chưa trả lời thôi. Lại kèm theo chữ CHỒNG TÔI nữa chứ! Mắc cười, tôi không nói thì thôi mắc gì đến cô ta tự nhận chứ! Là thanh mai trúc mã thì sao? Không được yêu nhau à? Chỉ mãi dừng lại ở khoảng các tình bạn thân sao? Tôi khinh bỉ nhìn cô ta mà lòng đầy căm tức.
Rồi bỗng cô ta tát tôi một cú tát đau điếng. Tôi đưa tay ôm lấy. Dấu vấn tay hãy còn hằn trên mặt.
-Giờ làm người lớn kết thúc tại đây! _Tôi tuyên bố.
Và đưa tay lên dọa sẽ tát lại. Nhưng chưa gì cô ta đã vội ngã ra, và kêu oai oái lên.
Tôi quay trở lại chỗ, cố gắng nặn một nụ cười tỏa nắng nhất với cô ta. Lòng sao mà bề bộn ghê? Ghen chăng?
-Dương nè! Có thật đây là bạn gái cậu không? _Tôi hỏi.
-Thật_Cậu tỉnh bơ đáp.
Có chút buồn nhưng tôi không cho phép mình thét lên như một con điên vào bữa thứ Bảy trong trận bóng lịch sử ấy.
-Cho tôi mượn bạn gái cậu chút nhé!
-Làm gì??
-Nói chuyện bao đồng một tí!
-Nhanh rồi quay lại.
-Cảm ơn nhiều._ Tôi tí ta tí tởn quay đi cùng cô bạn gái ấy.
Hai đứa đi đến một gốc cây to có bóng rợp che hết một khoảng trống rộng.
-Cô có thật là bạn gái cậu ấy không? _Tôi mở lời.
-Không thật thì sao cậu ấy giới thiệu.
-Đồng nghĩa với việc cô là hôn thê của Dương?
-Đúng vậy.
-Buông tha cho cậu ấy đi!
-Tại sao?
-Tôi... _Đến đây là tôi cứng ngắc, đơ ra như cây cơ. Chẳng biết phải trả lời làm sao.
-Cậu ấy yêu tôi, và tôi yêu cậu ấy thì mắc gì phải buông tha. Hay là cô bị cậu ấy từ chối nên muốn làm vậy để ngăn cách tôi và Dương phải không cô bạn thanh mai trúc mã của CHỒNG TÔi. _Cô ta đắc ý tuôn ra mà không biết xấu hổ.
Méo gì mà tôi bị từ chối, chỉ là cậu chưa trả lời thôi. Lại kèm theo chữ CHỒNG TÔI nữa chứ! Mắc cười, tôi không nói thì thôi mắc gì đến cô ta tự nhận chứ! Là thanh mai trúc mã thì sao? Không được yêu nhau à? Chỉ mãi dừng lại ở khoảng các tình bạn thân sao? Tôi khinh bỉ nhìn cô ta mà lòng đầy căm tức.
Rồi bỗng cô ta tát tôi một cú tát đau điếng. Tôi đưa tay ôm lấy. Dấu vấn tay hãy còn hằn trên mặt.
-Giờ làm người lớn kết thúc tại đây! _Tôi tuyên bố.
Và đưa tay lên dọa sẽ tát lại. Nhưng chưa gì cô ta đã vội ngã ra, và kêu oai oái lên.
/16
|