Chương 6: Nhờ cô giúp đỡ.
Dứt dòng hồi tưởng trên khuôn mặt hiền hậu của bà Dung xuất hiện những giọt nước mắt nóng hổi. Còn cô thì bất ngờ vì đâu ai ngờ được rằng một người như anh lại có nỗi buồn lớn như thế. Sau khi lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt mình, bà Dung nhìn cô.
- Ta đã từng coi nó như một đứa con dâu và đã từng mông nó sẽ trở thành con dâu chính thức của ta. Nhưng có lẽ ông trời đã không thuận theo ý người.- Sau một hồi im lặng bà cất tiếng giọng thuề não.
- Cháu giống cô ấy vậy sao?- Tuy đã biết câu trả lời nhưng cô vẫn muốn hỏi. Đáp lại cô là một cái gật nhẹ đầu.
- Khi gặp cháu, ta có cảm giác như cháu sẽ là người làm cho Bảo vượt qua nỗi buồn này. Cho nên ta đã nhận cháu vào đây làm việc, ta xin lỗi khi chưa hỏi cháu mà làm vậy- Bà Dung nhìn cô chân tình nói.
- Không sao đâu mà bác. Cháu hiểu được mà , có người mẹ nào mà không lo cho con mình đâu ạ- Cô cười hiền hòa thấu hiểu.
- Thoại Mi, cậu chủ bảo cháu pha trà cho cậu ấy- Tiếng bà quả gia vọng từ bếp trong nhà ra.
- Vâng ạ! Thôi cháu đi làm việc đây ạ!- Cô nói rồi chạy biến đi vào trong nhà.
Vào trong nhà thì cô thấy hầu hết mọi người đã đi nghỉ ngơi. Chỉ còn một vài người đang làm nốt công việc của mình.
- Ta cần nhắc cháu một việc- Khi thấy cô bà quản gia lên tiếng.
- Dạ, là chuyện gì vậy ạ?
- Cậu chủ không thích uống những đồ uống có đường. Vậy nên cháu chỉ cần pha cafe đắng là được!- Bà quản gia cảm thấy lạ khi mà anh lại sai một cô bé mới vào làm như cô pha đồ uống cho mình chứ??
- Cháu biết rồi ạ!!- Miệng thì đáp vậy nhưng trong đầu cô đang nghĩ đến một loại thức uống khác.
Thấy cô trả lời như vậy bà Phương cung không làm phiền cô nữa, liền bước về phòng nghỉ để cô một mình trong gian bếp.
Khoảng tầm 10' sau_______________
- Cốc...cốc...cốc Thưa nhị thiếu gia tôi mang thức uống cho thiếu gia ạ!- Cô một tay bê khay đựng thức uống một tay gõ cửa phòng của anh.
- Vào!- Một từ thôi đã khiến cô sợ run rồi.
- Cạch... Đồ uống của thiếu gia đây ạ!- Cô sợ hãi tiến lại gần bàn học của anh trong khi anh đang làm gì đó với tập tài liệu toàn là tiếng La-ting.
-Sao lại là trà?- Khi nhìn thấy tách trà dược thảo - hoa mẫu đơn khiến anh nhíu chặt hai mày lại.
- Thiếu gia không thích đồ uống có đường nên tôi pha thứ này vì nó cũng không có đường. Với lại uống cafe không tốt cho sức khỏe nên tôi không giám pha cafe.- Cô lấy hai tay bấu chặt vào nhau gần bật máu giải thích- Nếu thiếu gia không thích thì...
- Được rồi! Về phòng đi!-Anh cố nén tiếng thở dài phẩy tay nói.
- Vậy tôi xin phép.- Cô vẫn chưa hết sợ anh cúi đầu lùi từng bước, sau khi đóng cánh cửa phong anh cô chạy như bay về phòng. Về đến phòng cô nằm bẹp trên giường để nhịp tim trở lại bình thường. Cứ gặp anh thường xuyên chắc cô mắc bệnh nhồi máu cơ tim quá!! (Làm gì mà ghê thế chứ??
Dứt dòng hồi tưởng trên khuôn mặt hiền hậu của bà Dung xuất hiện những giọt nước mắt nóng hổi. Còn cô thì bất ngờ vì đâu ai ngờ được rằng một người như anh lại có nỗi buồn lớn như thế. Sau khi lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt mình, bà Dung nhìn cô.
- Ta đã từng coi nó như một đứa con dâu và đã từng mông nó sẽ trở thành con dâu chính thức của ta. Nhưng có lẽ ông trời đã không thuận theo ý người.- Sau một hồi im lặng bà cất tiếng giọng thuề não.
- Cháu giống cô ấy vậy sao?- Tuy đã biết câu trả lời nhưng cô vẫn muốn hỏi. Đáp lại cô là một cái gật nhẹ đầu.
- Khi gặp cháu, ta có cảm giác như cháu sẽ là người làm cho Bảo vượt qua nỗi buồn này. Cho nên ta đã nhận cháu vào đây làm việc, ta xin lỗi khi chưa hỏi cháu mà làm vậy- Bà Dung nhìn cô chân tình nói.
- Không sao đâu mà bác. Cháu hiểu được mà , có người mẹ nào mà không lo cho con mình đâu ạ- Cô cười hiền hòa thấu hiểu.
- Thoại Mi, cậu chủ bảo cháu pha trà cho cậu ấy- Tiếng bà quả gia vọng từ bếp trong nhà ra.
- Vâng ạ! Thôi cháu đi làm việc đây ạ!- Cô nói rồi chạy biến đi vào trong nhà.
Vào trong nhà thì cô thấy hầu hết mọi người đã đi nghỉ ngơi. Chỉ còn một vài người đang làm nốt công việc của mình.
- Ta cần nhắc cháu một việc- Khi thấy cô bà quản gia lên tiếng.
- Dạ, là chuyện gì vậy ạ?
- Cậu chủ không thích uống những đồ uống có đường. Vậy nên cháu chỉ cần pha cafe đắng là được!- Bà quản gia cảm thấy lạ khi mà anh lại sai một cô bé mới vào làm như cô pha đồ uống cho mình chứ??
- Cháu biết rồi ạ!!- Miệng thì đáp vậy nhưng trong đầu cô đang nghĩ đến một loại thức uống khác.
Thấy cô trả lời như vậy bà Phương cung không làm phiền cô nữa, liền bước về phòng nghỉ để cô một mình trong gian bếp.
Khoảng tầm 10' sau_______________
- Cốc...cốc...cốc Thưa nhị thiếu gia tôi mang thức uống cho thiếu gia ạ!- Cô một tay bê khay đựng thức uống một tay gõ cửa phòng của anh.
- Vào!- Một từ thôi đã khiến cô sợ run rồi.
- Cạch... Đồ uống của thiếu gia đây ạ!- Cô sợ hãi tiến lại gần bàn học của anh trong khi anh đang làm gì đó với tập tài liệu toàn là tiếng La-ting.
-Sao lại là trà?- Khi nhìn thấy tách trà dược thảo - hoa mẫu đơn khiến anh nhíu chặt hai mày lại.
- Thiếu gia không thích đồ uống có đường nên tôi pha thứ này vì nó cũng không có đường. Với lại uống cafe không tốt cho sức khỏe nên tôi không giám pha cafe.- Cô lấy hai tay bấu chặt vào nhau gần bật máu giải thích- Nếu thiếu gia không thích thì...
- Được rồi! Về phòng đi!-Anh cố nén tiếng thở dài phẩy tay nói.
- Vậy tôi xin phép.- Cô vẫn chưa hết sợ anh cúi đầu lùi từng bước, sau khi đóng cánh cửa phong anh cô chạy như bay về phòng. Về đến phòng cô nằm bẹp trên giường để nhịp tim trở lại bình thường. Cứ gặp anh thường xuyên chắc cô mắc bệnh nhồi máu cơ tim quá!! (Làm gì mà ghê thế chứ??
/10
|