Chương 8: Thiên Phong ngôi trường mới
Khoảng 10' sau cả nhà bà Dung cùng ngồi vào bàn dùng bữa sáng với một không khí ngột ngạt và đầy giả tạo. Dường như cảm nhận được không khí quái quỷ đó bà Dung gọi co ra coi như là một giải pháp:
- Thoại Mi! Ta có chuyện muốn nói!
- Bác cho gọi gì cháu ạ?- Cô đi ta tren người vẫn đeo tạp dề.
Bà Dung thấy cô đi ra lấy từ đâu đó đặt lên bàn 1 iPad, 1 laptop và 1 chiếc iPhone 5 mới tinh:
- Đây là đồ dùng học tập của cháu. Ngày mai cháu sẽ đến học tại trường Thiên Phong.
- Nhưng... Nhưng...- Cô ấp úng không nói thành câu. Mấy thứ trước mặt cô thật là quá xa vời với cô nha! Thật là muốn đòi mạng cô rồi mà!!
- Không nhưng nhị gì cả. Những thứ này ta sẽ trừ dần vào tiền lương của cháu.- Như nhìn thấu suy nghĩ của cô bà Dung lên tiếng giọng nói đầy kiên định.
Biết rằng dù cô có nói gì thì cũng không thay đổi được quyết định của bà Dung vậy là cô an phận nhỏ nhẹ đáp lời bà Dung
- Vâng ạ! Mọi chuyện cứ theo những quyết định của bác đi ạ!
Bà Dung gật gù tán thưởng sự hiểu chuyện của cô:
- Tốt cứ quyết định vậy nha. Mà cháu chưa biết đường đến trường phải không?
- Vâng ạ!- Cô cũng đang định hỏi bà Dung cho mình đi thăm trường thì không ngờ bà Dung lại hiểu cô như vậy.
- Vậy đi... Thiên Minh hôm nay rảnh đúng không?- Bà Dung ngập ngừng ánh mắt dừng lại trên người cậu.- Vậy con đưa Thoại Mi đi thăm trường nha!- Không cần nghe cậu trả lời bà Dung đã lên tiếng đầy chắc chắn.
- Hả? Sao lại là con? Sao con phải đưa cô ta đi thăm trường? Cô ta là giúp việc mà?- Cậu tỏ vẻ rất sốc hỏi dồn dập không ngừng lại hậu quả là sau khi nói hết mặt cậu đỏ bừng vì thiếu oxi.
- Thứ nhất ta và Thiên Bảo đều bận nên tất nhiên là con rồi. Thứ hai là Thoại Mi đúng là người giúp việc nhưng con không được phân biệt như vậy. Ta nói gì thì con cứ làm theo đi đừng thắc mắc gì cả.- Bà Dung nhỏ nhẹ đáp lại nhưng đầy cứng rắn khiến cậu không thể phản bác khiến cậu phải ngậm ngùi ngậm bồ hòn làm ngọt mà trả lời:
- Vâng, con biết rồi ạ!- Tiếc thay là ánh mắt cậu nhìn nhỏ như hổ nhìn thỏ khiến bà Dung muốn tin cũng khó:
- Biết mà con nhìn Thoại Mi như vậy à?
- Hơ, con có nhìn cô ta đâu còn nhìn chậu hoa ngoài kia mà
Đúng là một lí do không thể nào cùn hơn được nữa vì chậu hoa mà cậu nói là một chậu hoa giả :P
- Con ăn xong rồi. Con đến chi nhánh trước .- Anhlấy khăn lau miệng rồi đứng dậy nói nhưng không hề cho cậu một cái nhìn chứ đừng nói gì đến lời chào làm gì.
- Cậu có vẻ vội nhỉ? Có cần 'anh' giúp 'em' không?- Một câu nói tưởng chừng như đầy ý hỏi thăm và tình cảm anh em nhưng khi nó phát ra từ miệng cậu thì đầy khinh miệt.
- Cảm ơn, tôi không cần.- Anh dường như không có một chút gì là hứng thú với việc đóng một vở kịch tình anh em đằm thắm.
- Hai đứa thôi ngay đi.
Bà thật không hiểu nổi hai đứa con này của mình mà. Ngày nào mà không nói khích nhau thì chắc ngày đó bão lụt xảy ra quá. Bà thấy hai đứa này mà ở cùng nhau chắc không bao giờ căn nhà hết khói súng.
- Bà Phương dọn đi.- Bà Dung mệt mỏi đứng dậy chán nản gọi.
Vậy là bữa ăn đầy giả tạo của nhà họ Lâm kết thúc trong là khói súng và sự chán nản của 'trọng tài'. Cái nhà này cũng ngộ thật hai anh em mà như kẻ thù không nhưng thế mà ngay cả người mẹ ở ngay trước mặt mà vẫn cãi nhau như ngoài đường toàn người dưng không bằng. Ngày nào ăn cơm mà cũng như vậy chắc cô điên lên mất.
Khoảng 10' sau cả nhà bà Dung cùng ngồi vào bàn dùng bữa sáng với một không khí ngột ngạt và đầy giả tạo. Dường như cảm nhận được không khí quái quỷ đó bà Dung gọi co ra coi như là một giải pháp:
- Thoại Mi! Ta có chuyện muốn nói!
- Bác cho gọi gì cháu ạ?- Cô đi ta tren người vẫn đeo tạp dề.
Bà Dung thấy cô đi ra lấy từ đâu đó đặt lên bàn 1 iPad, 1 laptop và 1 chiếc iPhone 5 mới tinh:
- Đây là đồ dùng học tập của cháu. Ngày mai cháu sẽ đến học tại trường Thiên Phong.
- Nhưng... Nhưng...- Cô ấp úng không nói thành câu. Mấy thứ trước mặt cô thật là quá xa vời với cô nha! Thật là muốn đòi mạng cô rồi mà!!
- Không nhưng nhị gì cả. Những thứ này ta sẽ trừ dần vào tiền lương của cháu.- Như nhìn thấu suy nghĩ của cô bà Dung lên tiếng giọng nói đầy kiên định.
Biết rằng dù cô có nói gì thì cũng không thay đổi được quyết định của bà Dung vậy là cô an phận nhỏ nhẹ đáp lời bà Dung
- Vâng ạ! Mọi chuyện cứ theo những quyết định của bác đi ạ!
Bà Dung gật gù tán thưởng sự hiểu chuyện của cô:
- Tốt cứ quyết định vậy nha. Mà cháu chưa biết đường đến trường phải không?
- Vâng ạ!- Cô cũng đang định hỏi bà Dung cho mình đi thăm trường thì không ngờ bà Dung lại hiểu cô như vậy.
- Vậy đi... Thiên Minh hôm nay rảnh đúng không?- Bà Dung ngập ngừng ánh mắt dừng lại trên người cậu.- Vậy con đưa Thoại Mi đi thăm trường nha!- Không cần nghe cậu trả lời bà Dung đã lên tiếng đầy chắc chắn.
- Hả? Sao lại là con? Sao con phải đưa cô ta đi thăm trường? Cô ta là giúp việc mà?- Cậu tỏ vẻ rất sốc hỏi dồn dập không ngừng lại hậu quả là sau khi nói hết mặt cậu đỏ bừng vì thiếu oxi.
- Thứ nhất ta và Thiên Bảo đều bận nên tất nhiên là con rồi. Thứ hai là Thoại Mi đúng là người giúp việc nhưng con không được phân biệt như vậy. Ta nói gì thì con cứ làm theo đi đừng thắc mắc gì cả.- Bà Dung nhỏ nhẹ đáp lại nhưng đầy cứng rắn khiến cậu không thể phản bác khiến cậu phải ngậm ngùi ngậm bồ hòn làm ngọt mà trả lời:
- Vâng, con biết rồi ạ!- Tiếc thay là ánh mắt cậu nhìn nhỏ như hổ nhìn thỏ khiến bà Dung muốn tin cũng khó:
- Biết mà con nhìn Thoại Mi như vậy à?
- Hơ, con có nhìn cô ta đâu còn nhìn chậu hoa ngoài kia mà
Đúng là một lí do không thể nào cùn hơn được nữa vì chậu hoa mà cậu nói là một chậu hoa giả :P
- Con ăn xong rồi. Con đến chi nhánh trước .- Anhlấy khăn lau miệng rồi đứng dậy nói nhưng không hề cho cậu một cái nhìn chứ đừng nói gì đến lời chào làm gì.
- Cậu có vẻ vội nhỉ? Có cần 'anh' giúp 'em' không?- Một câu nói tưởng chừng như đầy ý hỏi thăm và tình cảm anh em nhưng khi nó phát ra từ miệng cậu thì đầy khinh miệt.
- Cảm ơn, tôi không cần.- Anh dường như không có một chút gì là hứng thú với việc đóng một vở kịch tình anh em đằm thắm.
- Hai đứa thôi ngay đi.
Bà thật không hiểu nổi hai đứa con này của mình mà. Ngày nào mà không nói khích nhau thì chắc ngày đó bão lụt xảy ra quá. Bà thấy hai đứa này mà ở cùng nhau chắc không bao giờ căn nhà hết khói súng.
- Bà Phương dọn đi.- Bà Dung mệt mỏi đứng dậy chán nản gọi.
Vậy là bữa ăn đầy giả tạo của nhà họ Lâm kết thúc trong là khói súng và sự chán nản của 'trọng tài'. Cái nhà này cũng ngộ thật hai anh em mà như kẻ thù không nhưng thế mà ngay cả người mẹ ở ngay trước mặt mà vẫn cãi nhau như ngoài đường toàn người dưng không bằng. Ngày nào ăn cơm mà cũng như vậy chắc cô điên lên mất.
/10
|