Anh nhanh chóng đưa cô tới khách sạn gần đó của Lưu gia, dịu dàng hết mức, đặt cô nằm trên chiếc giường trắng muốt. Anh nhìn cô, hai má ửng lên vì uống rượu, đôi môi anh đào hơi hé, hàng mi cong vút, xương quai xanh đầy gợi cảm và khe ngực sâu hút lộ ra do quần áo bị xộc xệch, ga giường trắng tinh càng tôn lên nước da trắng sứ của cô. Hôm nay, chính Minh Quân cũng uống không ít, chỉ là anh tỉnh táo hơn cô. Nhưng, khi nhìn mỹ nhân của mình trong cơn say yêu kiều thế này, thử hỏi nam nhân phương nào kiểm soát nổi? Anh hít một hơi thật sâu, quay mặt đi cố ghìm dục vọng đang gào thét trong mình xuống, thì Hải Anh trong cơn mơ lại thốt ra tiếng kêu đầy sức hút:
- Minh Quân..
Một lời nói cô thốt ra cũng đủ ma mị đè chết chút lý trí còn sót lại của anh rồi, Minh Quân hắng giọng, yết hầu lên xuống liên tục. Hải Anh mệt mỏi, cố gắng mở mắt, trần nhà như chao đảo trước mặt cô, cả hình ảnh của anh đứng cạnh giường cũng xoay mòng trong đầu cô, cô khẽ mở miệng:
- Khát..
Anh gật gật đầu, đi lấy nước cho cô, đỡ cô ngồi dậy, anh dịu dàng:
- Hải Anh..
Hải Anh vô lực dựa vào vòm ngực rắn chắc của anh, đôi mắt đầy sự mơ hồ vô định hình, một tay của anh vòng qua vai cô để giữ chặt cô, nếu không Hải Anh sẽ gục mất, tay còn lại giơ cốc nước đặt nhẹ lên môi cô. Từng giọt nước trôi theo khóe môi cô, rồi rớt rơi qua cằm, tới xương quai xanh, rồi trôi chậm qua rãnh ngực tuyệt đẹp kia. Minh Quân vội vàng kéo áo cô lên để che đi đường cong gợi cảm chết người ấy, thầm hối hận vì đã để cô uống say tới mức quên trời quên đất thế này. Nhưng may mắn là người ngồi đây hôm nay là anh, nếu là người đàn ông khác, anh không ngại ngần xé xác hắn ta thành trăm mảnh. Cô đột nhiên vòng tay qua cổ anh, đôi mắt long lanh:
- Quân, anh sẽ không bỏ rơi em chứ?
Anh không biết phải trả lời thế nào, tương lai phía trước của anh, hạnh phúc hay đau khổ, anh còn chưa rõ. Thấy anh im lặng, cô càng hối thúc, cơ thể càng dính chặt lấy anh hơn:
- Quân, sao anh không trả lời?
- Được, anh sẽ không bỏ rơi em.
- Anh sẽ mãi bảo vệ em chứ?
- Được!
Ngay khi anh vừa dứt lại, môi cô áp lên môi anh, đây không phải nụ hôn phớt nhẹ như những lần trước, nụ hôn này đầy gợi tình và nóng bỏng. Chiếc lưỡi đinh hương nhẹ nhàng cuốn lấy anh, mạnh dạn đẩy nhẹ một cái. Cơ thể của cô gái non nớt dựa sát vào anh, qua lớp áo mỏng dính, anh cảm nhận ra mồn một vòng một mềm mại ấy như đang khêu gợi ham muốn nguyên thủy nhất của mình. Anh lật người, đè thân thể nhỏ bẻ của cô xuống dưới, hôn trả kịch liệt, môi lưỡi quấn quít, nhiệt độ trong phòng dường như tăng dần lên.. Bàn tay của anh bắt đầu trở nên không an phận trên cơ thể của cô, bàn tay to lớn thô ráp bao trọn lấy bộ ngực mềm mại, bắt đầu xoa nắn, tiếp đó, môi anh rời môi cô, di chuyển xuống chiếc cổ kiêu hãnh, gặm nhấm xương quai xanh gợi cảm của cô. Cơ thể thiếu nữ 17 đâu thể chịu nổi sự kích thích như vậy, cô rên nhẹ:
- Ưm...Quân..
Tiếng kêu càng kích thích con thú trong anh, anh mạnh bạo xé toạc áo cô ra, hôn lên khe ngực, tới vòng bụng phẳng lì.. Anh đưa tay luồn ra sau lưng cô, thành thạo cởi khuyu áo ngực, ném qua một bên. Nửa thân trên của cô phơi bày ra trước mắt anh, Minh Quân cẩn thận quan sát từng tấc da thịt trắng sứ của cô, Hải Anh bị anh nhìn tới mức mặt mũi đỏ bừng, cô đưa tay che đi phần ngực nhấp nhô, ngượng ngùng:
- Quân..
Minh Quân hôn nhẹ lên cánh môi cô như trấn an, anh gỡ đôi tay ngọc ngà đang che thân của cô ra, cảm thán:
- Hải Anh, em đẹp lắm..
Anh lập tức cúi đầu, tham lam ngậm lấy nụ hoa đang mời gọi, bàn tay vẫn ra sức xoa nắn khối non mềm ấy. Hải Anh cong người như có dòng điện chạy qua, nhắm mắt, mồ hôi ướt đẫm trán, sự kích thích của anh không khác gì hành hạ cô cả:
- Quân.. xin anh..
Anh hôn lên trán cô, mắt, và đôi môi đã sưng tấy lên từ lâu kia, giọng nói nam tính quyến rũ:
- Đừng lo sợ, Hải Anh của anh..
Ngay lập tức, chân váy của cô bị kéo xuống tận mắt cá chân, trên người chỉ còn một mảnh vải che nhỏ, cô mở mắt, quần áo trên người anh cũng đã được trút xuống từ bao giờ, hiển hiện trước mặt cô chính là dục vọng to lớn của anh, cô đỏ mặt, nói nhỏ:
- Quân.. nó.. lớn quá!
Đây không khác gì một lời tán dương dành cho đàn ông cả, anh mỉm cười, cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào của cô dịu dàng một lần nữa, bàn tay thao tác bên dưới, cởi bỏ mảnh vải duy nhất sót lại trên người cô ra, dùng chính ngón tay của mình thăm dò khu rừng bí ẩn kia, nơi đó đã ướt đẫm..
Minh Quân cố gắng đè nén bản thân, anh đã đi tới giới hạn chịu đựng nhưng đây là lần đầu của cô, anh muốn nó diễn ra một cách khó quên nhất. Anh lật người cô lại, môi lưỡi để lại ngàn vết đỏ dọc từ gáy cô theo sống lưng đi xuống, Hải Anh nhắm mắt, cố cắn môi thật chặt để ngăn âm thanh xấu hổ trong miệng phát ra, Minh Quân ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cô, giọng nam trầm khản đục vì dục vọng vang lên:
- Hải Anh, mở mắt nhìn anh!
Cô mở mắt nhìn người đàn ông phía trên, trán anh cũng đã lấm tấm mồ hôi, đôi mắt đen vẫn sâu như hút cô vào bên trong đó vậy, môi mỏng cong lên đầy quyến rũ, cô thừa nhận, cô hoàn toàn đổ gục trước khuôn mặt đẹp trai này. Anh muốn Hải Anh nhớ kĩ, đêm nay, người cùng cô là anh, người đầu tiên của cô là anh.
- Gọi tên anh!
- Quân..
Anh tách chân cô ra, từ từ đi vào, chỗ đó của thiếu nữ quá chặt chẽ, ôm trọn lấy anh, như muốn bức chết anh. Minh Quân thở dốc, đôi mắt đã nhuốm màu dục vọng, nhìn cô:
- Hải Anh, thả lỏng chút..
Khi anh đã ở trong cô khẽ khàng luận động, một dòng đỏ chói từ từ đi ra, nhuộm đỏ ga giường trắng tinh khôi.. nó biểu hiện cho sự tinh khôi của người con gái đã mất, từ một cô gái đã biến thành một người phụ nữ sau một đêm..
- Hải Anh..-Anh gọi tên cô.
Sự đau đớn như muốn xé nát cơ thể cô, hai hàng nước mắt thi nhau chảy xuống, luồn vào mái tóc hồng của cô, tay cô bấu chặt lấy ga giường. Minh Quân quan sát kĩ từng biểu hiện của người con gái kiều diễm kia, hôn lên môi cô nồng nàn, để cô quên đi cơn đau phía dưới. Sau một lúc, cơn đau mất dần đi để lại chỉ còn là khoái cảm của sự vui sướng, cảm nhận được sự thả lỏng của cô, anh bắt đầu luận động mạnh mẽ hơn, một cảm giác lạ lần đầu xuất hiện khiến Hải Anh quên trời quên đất, rơi vào bể trầm luân cùng anh, tiếng rên rỉ rốt cuộc không thể kìm nén được nữa, phát ra một cách ngân nga:
- A, ưm ưm... Quân.. nhẹ chút..
Phút giây cao trào, mồ hôi của anh từng giọt rớt xuống cơ thể trắng nõn nà của cô, thể xác cũng như linh hồn của hai hòa lại làm một, chặt chẽ, không còn sự phân biệt anh là vệ sĩ Lưu Minh Quân hay là chàng trai siêu phàm như trong lời đồn Tống Hàn, không còn phân biệt cô là Lưu Hải Anh tinh nghịch, vô tư hay là con gái của người đã khiến Tống gia lụi bại năm ấy nữa.. Anh đan tay mình vào bàn tay nhỏ bé kia, thì thầm:
- Lưu Hải Anh.. anh yêu em!-Anh muốn cô biết, anh cùng cô, không chỉ có dục vọng nhất thời, mà còn chan chứa cả tình yêu vững bền anh dành cho cô.
Một dòng chất lỏng ấm nóng từ anh đi vào cơ thể cô, anh gầm nhẹ một tiếng, ân ái qua đi, anh nằm sấp trên người cô, thở dốc, một màn mồ hôi trên lưng anh. Anh vuốt tóc cô, lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô, hôn nhẹ:
- Hải Anh..
- Hửm?
Minh Quân ôm cô vào lòng, vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô:
- Còn đau không?
Trong đầu tái hiện lại màn nóng bỏng vừa rồi, mặt cô đỏ bừng lên, rúc vào ngực anh không nói. Anh cười hắt ra, bế cô lên:
- Đi tắm thôi.
Anh mở nước, chỉnh nhiệt độ nước trong bồn tắm, hết sức dịu dàng đặt cô vào bồn tắm. Minh Quân tiện tay lấy chai sữa tắm trên kệ, bàn tay to lớn xoa nhẹ lên từng tấc da mềm mỏng của cô, tâm trạng càng tốt khi chiêm ngưỡng vết tím đỏ chi chít trên cơ thể Hải Anh, chúng là biểu tượng cho sự đánh dấu chủ quyền của anh đối với cô. Hải Anh cúi đầu, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, anh nghĩ cô giận mình, nâng mặt cô lên:
- Giận anh sao?
- Vừa rồi.. anh nói gì?
Minh Quân nhìn thẳng vào mắt cô, gương mặt xinh đẹp lờ mờ dưới hơi nước nóng trong phòng tắm, dấu vết ân ái phơi bày trước mặt, anh nói rõ ràng:
- Anh.. yêu.. em..
Đây là điều anh không định nói ra, hoặc nếu có, đây không phải là thời điểm thích hợp để anh bày tỏ. Nhưng sau cơn mây mưa vừa rồi, là một người đàn ông chân chính, anh không thể lừa dối trái tim của mình cũng như lừa dối cô thêm bất cứ giây phút nào nữa. Cô đưa tay, ngón tay thanh mảnh di chuyển trên khuôn mặt anh, từ vầng trán cao, tới mũi, môi mỏng.. Hải Anh khó khăn lên tiếng:
- Vì trách nhiệm?
- Hải Anh-Anh đặt tay cô lên ngực mình-Em cảm nhận được chứ?
Cô cảm nhận rõ nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, khẽ gật đầu. Minh Quân nói tiếp:
- Trái tim này, đập vì em, đã hơn 10 năm nay rồi..
Cô đơ người một lúc, lắp bắp:
- Anh là..
Anh bước vào bồn tắm cùng cô, nước trong bồn dâng cao, anh gật đầu:
- Là anh.. chàng trai năm 17 tuổi đã gặp Lưu Hải Anh năm 7 tuổi..
Môi anh tìm tới môi cô, hôn tới mức khiến cô hô hấp khó khăn, trời đất xoay chuyển, tiếng kích tình của đôi nam nữ vang lên giữa không gian yên ắng của màn đêm, anh mới thả cô ra:
- Hải Anh.. tiếp chứ?
Không đợi cô đồng ý, anh đã bế xốc cô lên, quấn khăn tắm quanh thân thể cô, ném cô xuống chiếc giường mềm mại, cơ thể nam tính một lần nữa phủ lên Hải Anh..
Chiếc điện thoại trong túi của Hải Anh tiếp tục reo đằng đẵng, chỉ là đã bị tiếng rên yêu kiều của cô át đi..
____________________________
Tại Lưu gia..
Lưu Hải Việt thấp thỏm đứng ở cửa sổ phòng mình nhìn về phía cổng chính của biệt thự, tay liên tục bấm dãy số quen thuộc của Hải Anh, nhưng đáp lại y chỉ là những tiếng "tút..tút.." dài như vô tận. Y đã chôn chân ở đây suốt mấy tiếng, y không dám cãi lời Lưu Bằng, không dám đi tìm cô, lôi cô về nhà. Có trời mới biết, y nhiều lần muốn vứt Hải Anh lên giường, lột sạch lớp quần áo mỏng dính vướng víu trên cơ thể cô, biến cô thành của mình, vĩnh viễn.. Hải Việt khao khát có được cả trái tim lẫn cơ thể cô..
Đúng lúc đó, một cô gái cao ráo, xinh đẹp bước vào, nàng tựa vào cửa, nhếch mép:
- Đợi Hải Anh sao?
Y không quay đầu lại, lạnh lùng:
- Đặng Thanh Nhân, cô tốt nhất nên có chừng mực cho tôi.
Thanh Nhân uống kha khá, nàng tiến tới ghế sofa, ngồi bịch xuống:
- Anh yêu Hải Anh bao nhiêu?
Hải Việt tiến tới, ngồi đối diện nàng:
- Nhiều hơn cô thích tôi!
- Anh im đi!
- Tôi nói sai sao? Bỏ ngay cái suy nghĩ tình yêu trẻ con của cô đi!
Thanh Nhân đi tới tủ rượu của y, lấy bừa một chai cùng hai chiếc ly thủy tinh, chất lỏng sóng sánh màu vàng nâu được lấp đầy cốc, nàng đưa một cốc cho y:
- Uống đi! Rồi chúng ta nói chuyện!
Y nghi hoặc nhận lấy ly rượu:
- Cô không bỏ thuốc kích dục vào chứ?
- Anh đoán xem?
Nàng uống cạn ly rượu, đôi mắt đỏ hoe:
- Lưu Hải Việt, sinh ngày 13 tháng 5 năm 1990, thích ăn socola, ghét ăn dâu tây và dưa hấu. Anh thích màu xanh da trời, ghét màu vàng, anh thích kinh doanh, ghét vẽ vời, anh thích..
- Đủ rồi!-Y chặn đứng họng nàng-Cô liệt kê những thứ tào lao như thế để làm gì?
- Tôi thích anh, tới mức mọi thứ nhỏ nhặt nhất của anh, tôi đều ghi nhớ bằng cả trái tim. Còn anh ngang nhiên tuyên bố yêu em gái mình, anh biết gì về Hải Anh? Hải Anh thích ăn gì, thích màu gì, ước muốn điều gì, khao khát thứ gì.. anh căn bản không quan tâm!
Y như rơi vào hố sâu, đúng vậy, y chẳng biết gì về Lưu Hải Anh cả.. Y cố gắng chống đỡ lời nói sắc bén của nàng:
- Hải Anh muốn gì thứ gì, tôi đều đáp ứng. Còn cần quan tâm đến những vấn đề khác sao?
- Anh đã đáp ứng cái gì?
- Quần áo, giày dép, đồ trang điểm..
Không đợi y nói hết câu, lần này là nàng nhảy vào họng Hải Việt:
- Sự quan tâm!
Lưu Hải Việt như bị điểm huyệt, y cứng đờ người. Thanh Nhân như đã chạm vào được điểm yếu của anh, nàng tiếp tục:
- Anh đã từng một lần quan tâm tới những câu chuyện vu vơ của Hải Anh chưa? Hay anh đều cho rằng Hải Anh chỉ ngồi rảnh rỗi kể chuyện nhảm nhí? Anh đã từng một lần quan tâm tới tâm trạng Hải Anh thế nào? Tất cả những gì Hải Anh cần chỉ là một câu hỏi sau một ngày dài đằng đẵng, hỏi rằng:"Em có mệt không?". Anh đã từng chưa?
Chưa, y chưa từng, dù chỉ một lần cũng chưa. Y đơn giản nghĩ, vật chất của Lưu gia đủ thỏa mãn Hải Anh, nhưng y đã nhầm to. Lòng y chợt dấy lên sự thương xót đối với Hải Anh, em gái nhỏ bé của anh đã phải chịu đựng bao cô đơn trong suốt hơn 17 năm qua tại căn biệt thự rộng lớn lạnh lẽo này? Hải Việt cúi rạp đầu xuống, y sai rồi..
- Minh Quân..
Một lời nói cô thốt ra cũng đủ ma mị đè chết chút lý trí còn sót lại của anh rồi, Minh Quân hắng giọng, yết hầu lên xuống liên tục. Hải Anh mệt mỏi, cố gắng mở mắt, trần nhà như chao đảo trước mặt cô, cả hình ảnh của anh đứng cạnh giường cũng xoay mòng trong đầu cô, cô khẽ mở miệng:
- Khát..
Anh gật gật đầu, đi lấy nước cho cô, đỡ cô ngồi dậy, anh dịu dàng:
- Hải Anh..
Hải Anh vô lực dựa vào vòm ngực rắn chắc của anh, đôi mắt đầy sự mơ hồ vô định hình, một tay của anh vòng qua vai cô để giữ chặt cô, nếu không Hải Anh sẽ gục mất, tay còn lại giơ cốc nước đặt nhẹ lên môi cô. Từng giọt nước trôi theo khóe môi cô, rồi rớt rơi qua cằm, tới xương quai xanh, rồi trôi chậm qua rãnh ngực tuyệt đẹp kia. Minh Quân vội vàng kéo áo cô lên để che đi đường cong gợi cảm chết người ấy, thầm hối hận vì đã để cô uống say tới mức quên trời quên đất thế này. Nhưng may mắn là người ngồi đây hôm nay là anh, nếu là người đàn ông khác, anh không ngại ngần xé xác hắn ta thành trăm mảnh. Cô đột nhiên vòng tay qua cổ anh, đôi mắt long lanh:
- Quân, anh sẽ không bỏ rơi em chứ?
Anh không biết phải trả lời thế nào, tương lai phía trước của anh, hạnh phúc hay đau khổ, anh còn chưa rõ. Thấy anh im lặng, cô càng hối thúc, cơ thể càng dính chặt lấy anh hơn:
- Quân, sao anh không trả lời?
- Được, anh sẽ không bỏ rơi em.
- Anh sẽ mãi bảo vệ em chứ?
- Được!
Ngay khi anh vừa dứt lại, môi cô áp lên môi anh, đây không phải nụ hôn phớt nhẹ như những lần trước, nụ hôn này đầy gợi tình và nóng bỏng. Chiếc lưỡi đinh hương nhẹ nhàng cuốn lấy anh, mạnh dạn đẩy nhẹ một cái. Cơ thể của cô gái non nớt dựa sát vào anh, qua lớp áo mỏng dính, anh cảm nhận ra mồn một vòng một mềm mại ấy như đang khêu gợi ham muốn nguyên thủy nhất của mình. Anh lật người, đè thân thể nhỏ bẻ của cô xuống dưới, hôn trả kịch liệt, môi lưỡi quấn quít, nhiệt độ trong phòng dường như tăng dần lên.. Bàn tay của anh bắt đầu trở nên không an phận trên cơ thể của cô, bàn tay to lớn thô ráp bao trọn lấy bộ ngực mềm mại, bắt đầu xoa nắn, tiếp đó, môi anh rời môi cô, di chuyển xuống chiếc cổ kiêu hãnh, gặm nhấm xương quai xanh gợi cảm của cô. Cơ thể thiếu nữ 17 đâu thể chịu nổi sự kích thích như vậy, cô rên nhẹ:
- Ưm...Quân..
Tiếng kêu càng kích thích con thú trong anh, anh mạnh bạo xé toạc áo cô ra, hôn lên khe ngực, tới vòng bụng phẳng lì.. Anh đưa tay luồn ra sau lưng cô, thành thạo cởi khuyu áo ngực, ném qua một bên. Nửa thân trên của cô phơi bày ra trước mắt anh, Minh Quân cẩn thận quan sát từng tấc da thịt trắng sứ của cô, Hải Anh bị anh nhìn tới mức mặt mũi đỏ bừng, cô đưa tay che đi phần ngực nhấp nhô, ngượng ngùng:
- Quân..
Minh Quân hôn nhẹ lên cánh môi cô như trấn an, anh gỡ đôi tay ngọc ngà đang che thân của cô ra, cảm thán:
- Hải Anh, em đẹp lắm..
Anh lập tức cúi đầu, tham lam ngậm lấy nụ hoa đang mời gọi, bàn tay vẫn ra sức xoa nắn khối non mềm ấy. Hải Anh cong người như có dòng điện chạy qua, nhắm mắt, mồ hôi ướt đẫm trán, sự kích thích của anh không khác gì hành hạ cô cả:
- Quân.. xin anh..
Anh hôn lên trán cô, mắt, và đôi môi đã sưng tấy lên từ lâu kia, giọng nói nam tính quyến rũ:
- Đừng lo sợ, Hải Anh của anh..
Ngay lập tức, chân váy của cô bị kéo xuống tận mắt cá chân, trên người chỉ còn một mảnh vải che nhỏ, cô mở mắt, quần áo trên người anh cũng đã được trút xuống từ bao giờ, hiển hiện trước mặt cô chính là dục vọng to lớn của anh, cô đỏ mặt, nói nhỏ:
- Quân.. nó.. lớn quá!
Đây không khác gì một lời tán dương dành cho đàn ông cả, anh mỉm cười, cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào của cô dịu dàng một lần nữa, bàn tay thao tác bên dưới, cởi bỏ mảnh vải duy nhất sót lại trên người cô ra, dùng chính ngón tay của mình thăm dò khu rừng bí ẩn kia, nơi đó đã ướt đẫm..
Minh Quân cố gắng đè nén bản thân, anh đã đi tới giới hạn chịu đựng nhưng đây là lần đầu của cô, anh muốn nó diễn ra một cách khó quên nhất. Anh lật người cô lại, môi lưỡi để lại ngàn vết đỏ dọc từ gáy cô theo sống lưng đi xuống, Hải Anh nhắm mắt, cố cắn môi thật chặt để ngăn âm thanh xấu hổ trong miệng phát ra, Minh Quân ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cô, giọng nam trầm khản đục vì dục vọng vang lên:
- Hải Anh, mở mắt nhìn anh!
Cô mở mắt nhìn người đàn ông phía trên, trán anh cũng đã lấm tấm mồ hôi, đôi mắt đen vẫn sâu như hút cô vào bên trong đó vậy, môi mỏng cong lên đầy quyến rũ, cô thừa nhận, cô hoàn toàn đổ gục trước khuôn mặt đẹp trai này. Anh muốn Hải Anh nhớ kĩ, đêm nay, người cùng cô là anh, người đầu tiên của cô là anh.
- Gọi tên anh!
- Quân..
Anh tách chân cô ra, từ từ đi vào, chỗ đó của thiếu nữ quá chặt chẽ, ôm trọn lấy anh, như muốn bức chết anh. Minh Quân thở dốc, đôi mắt đã nhuốm màu dục vọng, nhìn cô:
- Hải Anh, thả lỏng chút..
Khi anh đã ở trong cô khẽ khàng luận động, một dòng đỏ chói từ từ đi ra, nhuộm đỏ ga giường trắng tinh khôi.. nó biểu hiện cho sự tinh khôi của người con gái đã mất, từ một cô gái đã biến thành một người phụ nữ sau một đêm..
- Hải Anh..-Anh gọi tên cô.
Sự đau đớn như muốn xé nát cơ thể cô, hai hàng nước mắt thi nhau chảy xuống, luồn vào mái tóc hồng của cô, tay cô bấu chặt lấy ga giường. Minh Quân quan sát kĩ từng biểu hiện của người con gái kiều diễm kia, hôn lên môi cô nồng nàn, để cô quên đi cơn đau phía dưới. Sau một lúc, cơn đau mất dần đi để lại chỉ còn là khoái cảm của sự vui sướng, cảm nhận được sự thả lỏng của cô, anh bắt đầu luận động mạnh mẽ hơn, một cảm giác lạ lần đầu xuất hiện khiến Hải Anh quên trời quên đất, rơi vào bể trầm luân cùng anh, tiếng rên rỉ rốt cuộc không thể kìm nén được nữa, phát ra một cách ngân nga:
- A, ưm ưm... Quân.. nhẹ chút..
Phút giây cao trào, mồ hôi của anh từng giọt rớt xuống cơ thể trắng nõn nà của cô, thể xác cũng như linh hồn của hai hòa lại làm một, chặt chẽ, không còn sự phân biệt anh là vệ sĩ Lưu Minh Quân hay là chàng trai siêu phàm như trong lời đồn Tống Hàn, không còn phân biệt cô là Lưu Hải Anh tinh nghịch, vô tư hay là con gái của người đã khiến Tống gia lụi bại năm ấy nữa.. Anh đan tay mình vào bàn tay nhỏ bé kia, thì thầm:
- Lưu Hải Anh.. anh yêu em!-Anh muốn cô biết, anh cùng cô, không chỉ có dục vọng nhất thời, mà còn chan chứa cả tình yêu vững bền anh dành cho cô.
Một dòng chất lỏng ấm nóng từ anh đi vào cơ thể cô, anh gầm nhẹ một tiếng, ân ái qua đi, anh nằm sấp trên người cô, thở dốc, một màn mồ hôi trên lưng anh. Anh vuốt tóc cô, lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô, hôn nhẹ:
- Hải Anh..
- Hửm?
Minh Quân ôm cô vào lòng, vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô:
- Còn đau không?
Trong đầu tái hiện lại màn nóng bỏng vừa rồi, mặt cô đỏ bừng lên, rúc vào ngực anh không nói. Anh cười hắt ra, bế cô lên:
- Đi tắm thôi.
Anh mở nước, chỉnh nhiệt độ nước trong bồn tắm, hết sức dịu dàng đặt cô vào bồn tắm. Minh Quân tiện tay lấy chai sữa tắm trên kệ, bàn tay to lớn xoa nhẹ lên từng tấc da mềm mỏng của cô, tâm trạng càng tốt khi chiêm ngưỡng vết tím đỏ chi chít trên cơ thể Hải Anh, chúng là biểu tượng cho sự đánh dấu chủ quyền của anh đối với cô. Hải Anh cúi đầu, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, anh nghĩ cô giận mình, nâng mặt cô lên:
- Giận anh sao?
- Vừa rồi.. anh nói gì?
Minh Quân nhìn thẳng vào mắt cô, gương mặt xinh đẹp lờ mờ dưới hơi nước nóng trong phòng tắm, dấu vết ân ái phơi bày trước mặt, anh nói rõ ràng:
- Anh.. yêu.. em..
Đây là điều anh không định nói ra, hoặc nếu có, đây không phải là thời điểm thích hợp để anh bày tỏ. Nhưng sau cơn mây mưa vừa rồi, là một người đàn ông chân chính, anh không thể lừa dối trái tim của mình cũng như lừa dối cô thêm bất cứ giây phút nào nữa. Cô đưa tay, ngón tay thanh mảnh di chuyển trên khuôn mặt anh, từ vầng trán cao, tới mũi, môi mỏng.. Hải Anh khó khăn lên tiếng:
- Vì trách nhiệm?
- Hải Anh-Anh đặt tay cô lên ngực mình-Em cảm nhận được chứ?
Cô cảm nhận rõ nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, khẽ gật đầu. Minh Quân nói tiếp:
- Trái tim này, đập vì em, đã hơn 10 năm nay rồi..
Cô đơ người một lúc, lắp bắp:
- Anh là..
Anh bước vào bồn tắm cùng cô, nước trong bồn dâng cao, anh gật đầu:
- Là anh.. chàng trai năm 17 tuổi đã gặp Lưu Hải Anh năm 7 tuổi..
Môi anh tìm tới môi cô, hôn tới mức khiến cô hô hấp khó khăn, trời đất xoay chuyển, tiếng kích tình của đôi nam nữ vang lên giữa không gian yên ắng của màn đêm, anh mới thả cô ra:
- Hải Anh.. tiếp chứ?
Không đợi cô đồng ý, anh đã bế xốc cô lên, quấn khăn tắm quanh thân thể cô, ném cô xuống chiếc giường mềm mại, cơ thể nam tính một lần nữa phủ lên Hải Anh..
Chiếc điện thoại trong túi của Hải Anh tiếp tục reo đằng đẵng, chỉ là đã bị tiếng rên yêu kiều của cô át đi..
____________________________
Tại Lưu gia..
Lưu Hải Việt thấp thỏm đứng ở cửa sổ phòng mình nhìn về phía cổng chính của biệt thự, tay liên tục bấm dãy số quen thuộc của Hải Anh, nhưng đáp lại y chỉ là những tiếng "tút..tút.." dài như vô tận. Y đã chôn chân ở đây suốt mấy tiếng, y không dám cãi lời Lưu Bằng, không dám đi tìm cô, lôi cô về nhà. Có trời mới biết, y nhiều lần muốn vứt Hải Anh lên giường, lột sạch lớp quần áo mỏng dính vướng víu trên cơ thể cô, biến cô thành của mình, vĩnh viễn.. Hải Việt khao khát có được cả trái tim lẫn cơ thể cô..
Đúng lúc đó, một cô gái cao ráo, xinh đẹp bước vào, nàng tựa vào cửa, nhếch mép:
- Đợi Hải Anh sao?
Y không quay đầu lại, lạnh lùng:
- Đặng Thanh Nhân, cô tốt nhất nên có chừng mực cho tôi.
Thanh Nhân uống kha khá, nàng tiến tới ghế sofa, ngồi bịch xuống:
- Anh yêu Hải Anh bao nhiêu?
Hải Việt tiến tới, ngồi đối diện nàng:
- Nhiều hơn cô thích tôi!
- Anh im đi!
- Tôi nói sai sao? Bỏ ngay cái suy nghĩ tình yêu trẻ con của cô đi!
Thanh Nhân đi tới tủ rượu của y, lấy bừa một chai cùng hai chiếc ly thủy tinh, chất lỏng sóng sánh màu vàng nâu được lấp đầy cốc, nàng đưa một cốc cho y:
- Uống đi! Rồi chúng ta nói chuyện!
Y nghi hoặc nhận lấy ly rượu:
- Cô không bỏ thuốc kích dục vào chứ?
- Anh đoán xem?
Nàng uống cạn ly rượu, đôi mắt đỏ hoe:
- Lưu Hải Việt, sinh ngày 13 tháng 5 năm 1990, thích ăn socola, ghét ăn dâu tây và dưa hấu. Anh thích màu xanh da trời, ghét màu vàng, anh thích kinh doanh, ghét vẽ vời, anh thích..
- Đủ rồi!-Y chặn đứng họng nàng-Cô liệt kê những thứ tào lao như thế để làm gì?
- Tôi thích anh, tới mức mọi thứ nhỏ nhặt nhất của anh, tôi đều ghi nhớ bằng cả trái tim. Còn anh ngang nhiên tuyên bố yêu em gái mình, anh biết gì về Hải Anh? Hải Anh thích ăn gì, thích màu gì, ước muốn điều gì, khao khát thứ gì.. anh căn bản không quan tâm!
Y như rơi vào hố sâu, đúng vậy, y chẳng biết gì về Lưu Hải Anh cả.. Y cố gắng chống đỡ lời nói sắc bén của nàng:
- Hải Anh muốn gì thứ gì, tôi đều đáp ứng. Còn cần quan tâm đến những vấn đề khác sao?
- Anh đã đáp ứng cái gì?
- Quần áo, giày dép, đồ trang điểm..
Không đợi y nói hết câu, lần này là nàng nhảy vào họng Hải Việt:
- Sự quan tâm!
Lưu Hải Việt như bị điểm huyệt, y cứng đờ người. Thanh Nhân như đã chạm vào được điểm yếu của anh, nàng tiếp tục:
- Anh đã từng một lần quan tâm tới những câu chuyện vu vơ của Hải Anh chưa? Hay anh đều cho rằng Hải Anh chỉ ngồi rảnh rỗi kể chuyện nhảm nhí? Anh đã từng một lần quan tâm tới tâm trạng Hải Anh thế nào? Tất cả những gì Hải Anh cần chỉ là một câu hỏi sau một ngày dài đằng đẵng, hỏi rằng:"Em có mệt không?". Anh đã từng chưa?
Chưa, y chưa từng, dù chỉ một lần cũng chưa. Y đơn giản nghĩ, vật chất của Lưu gia đủ thỏa mãn Hải Anh, nhưng y đã nhầm to. Lòng y chợt dấy lên sự thương xót đối với Hải Anh, em gái nhỏ bé của anh đã phải chịu đựng bao cô đơn trong suốt hơn 17 năm qua tại căn biệt thự rộng lớn lạnh lẽo này? Hải Việt cúi rạp đầu xuống, y sai rồi..
/40
|