Hà đội trưởng nghiêm mặt nhìn chàng trai trước mặt, ông khẽ nhấp một ngụm trà, thở dài một hơi:
- Hàn, con bé đó không đánh để con đánh đổi như vậy!
Minh Quân nhìn thẳng vào mắt ông, ánh mắt kiên định:
- Đáng, hoàn toàn đáng!
- Ta theo con đã nhiều năm, đến cả chức vụ đội trưởng đội cảnh vệ của Lưu gia, ta cũng cố gắng giành giật cho bằng được, để mở đường cho con trà trộn vào Lưu gia. Ta đã nghĩ, con sẽ trở về là Tống Hàn từ sớm, nhưng con đình trệ kế hoạch của mọi người chỉ vì con yêu con bé Hải Anh đó. Nói ta nghe, giữa hiếu và tình, con chọn gì?
Anh thở hắt ra, đây cũng là câu hỏi anh luôn hỏi bản thân mình, đến nay vẫn chưa có lời giải. Anh nhìn về phía xa xăm:
- Chú Hà, có thể đợi thêm một chút không?
- Tống Hàn.. thôi được rồi, đợi thêm chút nữa cũng không sao. Con trình bày đi, chứng cứ trốn thuế và giết người của Lưu Bằng con đã thu thập đủ chưa? Chúng ta sẽ tung ra vào ngày ông ta chính thức tranh cử!
Minh Quân không trả lời. Anh đã có, thậm chí có cả bằng chứng Lưu Bằng tiếp tay cho môi giới mại dâm, nhưng anh hoàn toàn nhìn ra được Hải Anh yêu thương người cha này thế nào, như cách anh đã từng yêu thương cha mình vậy! Dù Lưu Bằng có sai trái tới mức nào, ông vẫn là người thân của Hải Anh. Anh nhìn đồng hồ, đứng dậy chỉnh lại vạt áo:
- Chú, con phải trở về biệt thự!-Anh cúi đầu-Chào chú!
Người đàn ông họ Hà kia chỉ biết ngồi lặng lẽ nhìn theo bóng lưng đang dần xa khuất của anh, thầm thở dài..
________________________________________
Bước vào sảnh chính của biệt thự, người làm vẫn đông đúc, nhộn nhịp như vậy. Anh quan sát xung quanh không còn thấy đội ngũ thợ may, thầm nghĩ Hải Anh đã đo đạc xong xuôi, Minh Quân đi thẳng lên lầu. Cánh cửa phòng của cô mở toang hoác, anh ngạc nhiên, bình thường cô luôn có thói quen đóng cửa phòng cẩn thận. Vội vã tiến vào, cảnh tượng trước mặt khiến anh nhói tim. Chiếc váy hồng phấn bị xé toạc vứt dưới sàn nhà một cách thảm thương, cô gái tóc hồng rực nhỏ nhắn giữ chặt lấy tấm chăn che đi phần thân trắng nõn nà của mình, lưng dựa vào thành giường, hai má in hằn những dấu tay đỏ, đôi mắt nhắm nghiền vô lực, gương mặt mệt mỏi. Ngồi bên cạnh cô gái là chàng trai tóc buộc chỏm, cậu ta trên tay cầm khư khư bịch giấy mềm, rút hết tờ này tới tờ khác để lau đi nước mắt ngắn dài trên mặt. Lưu Hải Anh gằn giọng:
- Trương Bá Duy! Cậu đừng mít ướt nữa có được không?
Bá Duy đang thút thít nghe giọng nói đầy tức giận của cô, cảm xúc như vỡ òa, cậu ta gào lên khóc thảm thương:
- Chị.. em đã cố gắng hết sức rồi!
Hải Anh vẫn không mở mắt, giọng nói dịu đi:
- Tôi còn chưa khóc thì cậu cũng đừng gào lên như nhà có đám tang vậy!
"Cạch"-tiếng đóng cửa khiến Bá Duy giật mình, cậu ta quay đầu lại nhìn người đàn ông đang sải bước đến gần, Bá Duy càng tăng âm lượng hơn:
- Chị..
Cô cảm nhận được Bá Duy đứng dậy, lùi bước xa khỏi cô. Hải Anh lạnh giọng khi nghe tiếng bước chân đều đều:
- Muốn đánh thì cứ việc!
Một luồng hơi ấm quen thuộc bủa vây lấy cơ thể nhỏ bé của Hải Anh, Minh Quân ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc cô:
- Hải Anh..
Giờ cô mới để ý, từ khi có anh bên cạnh, cô ít đi gây sự hẳn. Trước đây, cô rất cá biệt, chỉ cần nhìn ai thấy ngứa mắt, cô sẽ lập tức lao vào đánh không thương tiếc, bất kì ai ho he đặt điều về cô, cô đều tự tay đấm thẳng vào mồm người đó. Hải Anh đã từng rất mạnh mẽ, rất lì đòn, còn bây giờ, cô trở nên dựa dẫm hơn vào anh, chỉ cần thấy anh, bao phòng thủ mạnh mẽ của cô đều trôi theo gió bay. Điển hình như lúc này, cảm nhận được mùi bạc hà cùng thuốc lá nhàn nhạt, nước mắt Hải Anh tự động chảy ra không thể kiềm chế nổi. Anh lại càng dịu dàng hơn:
- Đừng sợ! Có anh đây rồi..
Cô khóc thỏa thích trong lòng anh, cô lờ mờ nghe thấy anh ra lệnh cho Bá Duy đi lấy khăn ấm cho anh. Khóc một lúc, cô như được an ủi phần nào. Hải Anh ngước mắt lên nhìn anh. Minh Quân vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt xót xa khi chạm vào hai má đỏ hằn của cô, anh cúi người, hôn nhẹ lên môi cô, nụ hôn không cuồng nhiệt nóng bỏng, không si mê, chỉ đơn thuần là vỗ về. Anh nhẹ giọng:
- Khóc đã chưa?
- Đã rồi!-Hải Anh gật đầu, nở nụ cười tươi rói.
Anh vươn người lấy chiếc khăn ấm mà Bá Duy vừa chuẩn bị, từ tốn lau mặt cho cô, lau đi vệt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp. Trương Bá Duy đứng đực ra nhìn, cậu thề sau này có người yêu sẽ chăm sóc người yêu chu đáo như Lưu Minh Quân mới được. Minh Quân không quay đầu lại, lên tiếng:
- Bá Duy! Mở tủ lấy một bộ váy rồi đi ra ngoài đi!
Bá Duy lập tức hiểu ý anh, lon ton mở tủ quần áo của cô, bản tính láu táu không quên cảm thán:
- Chị nhiều quần áo thật đấy!
Hải Anh được anh vỗ về, tâm trạng thoải mái hẳn, không quên đấu khẩu với cậu ta:
- Không phải việc của cậu!
Trương Bá Duy lấy hết áo này quần khác, giơ ra trước mặt, thậm chí còn ướm lên thân mình, chẹp miệng:
- Chị, đồ nào nhìn cũng mới tinh vậy!
- Thì tôi có mặc đâu?
- Sau này em có bạn gái, mỗi lần đi hẹn hò em sẽ tới xin chị một bộ váy để tặng cô ấy, tiết kiệm được khối tiền ý chứ!
Cậu ta chọn tới chọn lui được chiếc váy phông trắng, có khả năng che kín thềm ngực và dài qua đầu gối, hoàn toàn có thể che đi những vết yêu thương nồng ấm trên cơ thể Hải Anh, cậu đặt chiếc váy sang một bên:
- Anh! Váy đây nhé. Em ra ngoài đây!
Anh hoàn toàn im lặng, từ khi vào phòng nhìn bộ dạng của Hải Anh, anh đã lờ mờ đoán ra chuyện gì xảy ra khi anh không ở đây, không muốn hỏi cô thêm. Anh mặc chiếc váy trắng vào cho cô, nhéo má cô:
- Cười đi!
Hải Anh nhìn anh, cười nhẹ, ôm lấy cơ thể cường tráng của anh:
- Quân, cảm ơn anh!
___________________________________
Tối muộn, Hải Anh ngồi trên chiếc ghế ngoài ban công, đôi chân thon vắt vẻo, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, đôi mắt dán chặt vào màn hình máy tính trước mặt xem bộ phim nào đó, Lưu Minh Quân đã được lệnh của Hà đội trưởng đi kiểm tra thể lực nên cô có thể tự do thức khuya. Lưu Hải Việt tiến vào, qua khung cửa kính nhìn cô gái nhỏ vô tư ngồi xem phim, trên tay là hộp khoai tây chiên. Y hắng giọng khiến cô đang đắm mình trong dòng chảy của bộ phim giật nảy mình, hộp khoai tay trên tay rơi bộp xuống đất, tay ôm lấy ngực, miệng lắp bắp:
- Giật..cả..mình!
Y cầm hộp khoai tây đặt lên bàn, tỉ mỉ quan sát sắc mặt của cô, đã tốt hơn rất nhiều. Y chỉ vào chỗ ngồi cạnh cô:
- Anh ngồi được chứ?
Hải Anh dịch mông về một bên ghế, tay thu gọn chăn để Hải Việt ngồi. Y ngồi xuống, nhìn laptop trên bàn:
- Phim hay tới nỗi anh vào cũng không biết sao?
Cô gật đầu:
- Hay lắm luôn!-Vươn tay lấy hộp khoai tay, thuận tay đút cho y một miếng.
Hải Việt xoa đầu cô:
- Hải Anh, không giận anh trai chứ?
Cô nhìn thẳng vào mắt y, lắc đầu rồi lại gật đầu:
- Đúng là lúc đầu có bất mãn, nhưng mà rốt cuộc thì em chẳng giận gì anh cả!-Tất nhiên là vậy rồi, vì Minh Quân đã cố gắng làm cô vui suốt buổi chiều mà.
Ánh mắt y trở nên xót xa, cô bé này dường như không biết giận dỗi là gì. Từ nhỏ, cô đã rất hồn nhiên, đi học không hề ganh đua, luôn vui vẻ tươi cười, lúc y ôn thi đại học, cô nghe lời ba, không bén mảng tới phạm vi phòng học của y. Tới một hôm, y thức làm bài xuyên đêm, bóng dáng nhỏ bé của cô xuất hiện, y nhớ rõ lúc đó Hải Anh mặc chiếc váy ngủ màu hồng phấn, cô nhút nhát, lí nhí nói:
- Anh Hải Việt, anh học xong chưa?
Hải Việt bất ngờ, dừng bút lại nhìn cô, dang tay ra:
- Lên đây anh bế!
Thân thể nhỏ xíu của Hải Anh ngồi gọn trong lòng y, nói nhỏ:
- Anh mệt không?
Y hôn nhẹ lên mái tóc cô:
- Mệt, rất mệt!
Hải Anh giương đôi mắt đen nhánh nhìn anh, xòe bàn tay nhỏ bé ra trước mặt anh, một chiếc kẹo bạc hà xinh xắn trong lòng bàn tay cô. Cô nói:
- Kẹo này mát lắm! Chị đầu bếp nói ăn kẹo này sẽ hết mệt, em đã xin chị ấy cho anh một chiếc đó!-Bàn tay nhanh nhẹn bóc kẹo, đút vào miệng y-Anh ăn đi!
Nhiều năm sau nghĩ lại, Hải Việt vẫn không quên được giọng nói trong trẻo đốn tim của cô năm đó. Y rất thích bế Hải Anh, người cô bé rất mềm mại và tỏa ra mùi hương dịu nhẹ dễ chịu. Dần dần, y quay cuồng với đống tài liệu đau đầu, cô cũng lớn phổng phao hẳn, y đã từ bỏ thói quen bế cô như vậy.
Hải Việt bỗng dưng nhớ cảm giác bế cô, y dang tay ra:
- Hải Anh, lại đây anh bế!
Cô nhìn y, ánh mắt khó hiểu:
- Anh trai, bao nhiêu tuổi đầu rồi còn trẻ con thế!
Nói là vậy, nhưng cô vẫn nhào vào lòng y như cũ, hai tay ôm lấy cổ y, vùi mặt vào bờ vai rộng. Hải Việt chỉnh lại tư thế để cô thoải mái ngồi trên đùi mình, thân thể vẫn thơm mát như vậy, y nhẹ giọng:
- Hải Anh, anh hứa lần sau sẽ kiểm soát bản thân, không như hôm nay nữa!
Cô gật đầu không nói. Y tiếp tục:
- Sinh nhật em có mời bạn bè không? Anh cho người đi in thiệp nhé?
- Em không có bạn!
Hải Việt giật mình, y vẫn nghĩ cô sẽ nhiều bạn lắm, thậm chí quen biết cả trường cũng nên. Hải Anh nói tiếp:
- Họ đều là những người sống vì lợi ích, thấy trò vui thì hùa vào, nói chung là em không thích!
- Hải Anh, đâu ai sống không vì lợi ích nữa em?
Hải Anh là người đơn giản, nên cô cũng thích những người đơn giản, đáng tiếc là, những người bạn đồng trang lứa của cô đều có những suy nghĩ quá chững chạc, chững chạc tới mức thực dụng. Thấy cô không nói gì, y cố nghĩ thêm chủ đề để tâm sự với cô:
- Trương Bá Duy không thay đổi gì nhỉ?
Nghe tên Trương Bá Duy, Hải Anh hào hứng hẳn:
- Cứ nghĩ tới cậu ta em lại vừa thương vừa buồn cười, cậu ta bị em hành hạ cũng không ít mà vẫn cứ lẽo đẽo theo em, tính tình cậu ta cũng tốt nữa!
- Sao em và cậu ta không học cùng lớp? Sẽ vui hơn chứ?
Cô vẫn ngồi trong lòng y, hai tay đan lại với nhau:
- Khi lên danh sách lớp, cậu ta chê lớp em sĩ số nữ áp đảo nam quá, nên không học lớp em. Sau đó cậu ta mới biết, lớp em là hội mỹ nhân, ngày nào cậu ta cũng lấy đủ mọi lý do để sang lớp em ngắm gái..
Hải Việt cảm giác, nói chuyện với cô còn khó hơn cả thuyết phục làm ăn với đối tác, vì trong kinh doanh y luôn nắm đằng chuôi, còn tối nay tâm sự cùng cô, y phải vắt óc nghĩ đủ chủ đề trên đời để gợi cho cô cảm hứng nói chuyện với y. Mọi lần, nói chuyện với nhau đều là Hải Việt trình bày vấn đề công việc của mình, cô cũng chỉ biết nói vài câu động viên, còn khi cô lên tiếng kể chuyện của mình, y đều không bận tâm.
Hỏi han đủ thứ chuyện trên đời, Hải Anh dần chìm vào giấc ngủ, nửa mặt đẹp vẫn áp vào Hải Việt, trông cô bình yên đến lạ!
___________________________________________
ĐÔI LỜI TÂM SỰ CỦA TÁC GIẢ
Hi mọi người, mình là Mộc Miên Angelina, hiện tại mình đang sinh sống và học tập tại Sanfransisco, Mỹ. Như các bạn đã biết đấy, dịch bệnh ở Mỹ diễn biến rất phức tạp, mình lại là đứa sợ chết, từ đầu tháng 3 dịch bùng phát tại bang của mình, mình đã lấy lí do bị ốm để xin học tại nhà rồi hì hì. May thay là sau đó ở đây cũng ra chỉ thị social distancing, mình đường đường chính chính ở nhà ăn chơi 24/24, khá rảnh rỗi nên đã quyết định up truyện "Chàng vệ sĩ của em", trộm vía là các bạn hưởng ứng đọc truyện của mình, cảm ơn mọi người nhiều lắm. Thời gian tới, mình sẽ dành nhiều thời gian cho việc học tại trường nên có thể sẽ ra chương chậm, các bạn thông cảm nhé! Yêu mọi người nhiều!
From USA to Vietnam with love <3
- Hàn, con bé đó không đánh để con đánh đổi như vậy!
Minh Quân nhìn thẳng vào mắt ông, ánh mắt kiên định:
- Đáng, hoàn toàn đáng!
- Ta theo con đã nhiều năm, đến cả chức vụ đội trưởng đội cảnh vệ của Lưu gia, ta cũng cố gắng giành giật cho bằng được, để mở đường cho con trà trộn vào Lưu gia. Ta đã nghĩ, con sẽ trở về là Tống Hàn từ sớm, nhưng con đình trệ kế hoạch của mọi người chỉ vì con yêu con bé Hải Anh đó. Nói ta nghe, giữa hiếu và tình, con chọn gì?
Anh thở hắt ra, đây cũng là câu hỏi anh luôn hỏi bản thân mình, đến nay vẫn chưa có lời giải. Anh nhìn về phía xa xăm:
- Chú Hà, có thể đợi thêm một chút không?
- Tống Hàn.. thôi được rồi, đợi thêm chút nữa cũng không sao. Con trình bày đi, chứng cứ trốn thuế và giết người của Lưu Bằng con đã thu thập đủ chưa? Chúng ta sẽ tung ra vào ngày ông ta chính thức tranh cử!
Minh Quân không trả lời. Anh đã có, thậm chí có cả bằng chứng Lưu Bằng tiếp tay cho môi giới mại dâm, nhưng anh hoàn toàn nhìn ra được Hải Anh yêu thương người cha này thế nào, như cách anh đã từng yêu thương cha mình vậy! Dù Lưu Bằng có sai trái tới mức nào, ông vẫn là người thân của Hải Anh. Anh nhìn đồng hồ, đứng dậy chỉnh lại vạt áo:
- Chú, con phải trở về biệt thự!-Anh cúi đầu-Chào chú!
Người đàn ông họ Hà kia chỉ biết ngồi lặng lẽ nhìn theo bóng lưng đang dần xa khuất của anh, thầm thở dài..
________________________________________
Bước vào sảnh chính của biệt thự, người làm vẫn đông đúc, nhộn nhịp như vậy. Anh quan sát xung quanh không còn thấy đội ngũ thợ may, thầm nghĩ Hải Anh đã đo đạc xong xuôi, Minh Quân đi thẳng lên lầu. Cánh cửa phòng của cô mở toang hoác, anh ngạc nhiên, bình thường cô luôn có thói quen đóng cửa phòng cẩn thận. Vội vã tiến vào, cảnh tượng trước mặt khiến anh nhói tim. Chiếc váy hồng phấn bị xé toạc vứt dưới sàn nhà một cách thảm thương, cô gái tóc hồng rực nhỏ nhắn giữ chặt lấy tấm chăn che đi phần thân trắng nõn nà của mình, lưng dựa vào thành giường, hai má in hằn những dấu tay đỏ, đôi mắt nhắm nghiền vô lực, gương mặt mệt mỏi. Ngồi bên cạnh cô gái là chàng trai tóc buộc chỏm, cậu ta trên tay cầm khư khư bịch giấy mềm, rút hết tờ này tới tờ khác để lau đi nước mắt ngắn dài trên mặt. Lưu Hải Anh gằn giọng:
- Trương Bá Duy! Cậu đừng mít ướt nữa có được không?
Bá Duy đang thút thít nghe giọng nói đầy tức giận của cô, cảm xúc như vỡ òa, cậu ta gào lên khóc thảm thương:
- Chị.. em đã cố gắng hết sức rồi!
Hải Anh vẫn không mở mắt, giọng nói dịu đi:
- Tôi còn chưa khóc thì cậu cũng đừng gào lên như nhà có đám tang vậy!
"Cạch"-tiếng đóng cửa khiến Bá Duy giật mình, cậu ta quay đầu lại nhìn người đàn ông đang sải bước đến gần, Bá Duy càng tăng âm lượng hơn:
- Chị..
Cô cảm nhận được Bá Duy đứng dậy, lùi bước xa khỏi cô. Hải Anh lạnh giọng khi nghe tiếng bước chân đều đều:
- Muốn đánh thì cứ việc!
Một luồng hơi ấm quen thuộc bủa vây lấy cơ thể nhỏ bé của Hải Anh, Minh Quân ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc cô:
- Hải Anh..
Giờ cô mới để ý, từ khi có anh bên cạnh, cô ít đi gây sự hẳn. Trước đây, cô rất cá biệt, chỉ cần nhìn ai thấy ngứa mắt, cô sẽ lập tức lao vào đánh không thương tiếc, bất kì ai ho he đặt điều về cô, cô đều tự tay đấm thẳng vào mồm người đó. Hải Anh đã từng rất mạnh mẽ, rất lì đòn, còn bây giờ, cô trở nên dựa dẫm hơn vào anh, chỉ cần thấy anh, bao phòng thủ mạnh mẽ của cô đều trôi theo gió bay. Điển hình như lúc này, cảm nhận được mùi bạc hà cùng thuốc lá nhàn nhạt, nước mắt Hải Anh tự động chảy ra không thể kiềm chế nổi. Anh lại càng dịu dàng hơn:
- Đừng sợ! Có anh đây rồi..
Cô khóc thỏa thích trong lòng anh, cô lờ mờ nghe thấy anh ra lệnh cho Bá Duy đi lấy khăn ấm cho anh. Khóc một lúc, cô như được an ủi phần nào. Hải Anh ngước mắt lên nhìn anh. Minh Quân vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt xót xa khi chạm vào hai má đỏ hằn của cô, anh cúi người, hôn nhẹ lên môi cô, nụ hôn không cuồng nhiệt nóng bỏng, không si mê, chỉ đơn thuần là vỗ về. Anh nhẹ giọng:
- Khóc đã chưa?
- Đã rồi!-Hải Anh gật đầu, nở nụ cười tươi rói.
Anh vươn người lấy chiếc khăn ấm mà Bá Duy vừa chuẩn bị, từ tốn lau mặt cho cô, lau đi vệt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp. Trương Bá Duy đứng đực ra nhìn, cậu thề sau này có người yêu sẽ chăm sóc người yêu chu đáo như Lưu Minh Quân mới được. Minh Quân không quay đầu lại, lên tiếng:
- Bá Duy! Mở tủ lấy một bộ váy rồi đi ra ngoài đi!
Bá Duy lập tức hiểu ý anh, lon ton mở tủ quần áo của cô, bản tính láu táu không quên cảm thán:
- Chị nhiều quần áo thật đấy!
Hải Anh được anh vỗ về, tâm trạng thoải mái hẳn, không quên đấu khẩu với cậu ta:
- Không phải việc của cậu!
Trương Bá Duy lấy hết áo này quần khác, giơ ra trước mặt, thậm chí còn ướm lên thân mình, chẹp miệng:
- Chị, đồ nào nhìn cũng mới tinh vậy!
- Thì tôi có mặc đâu?
- Sau này em có bạn gái, mỗi lần đi hẹn hò em sẽ tới xin chị một bộ váy để tặng cô ấy, tiết kiệm được khối tiền ý chứ!
Cậu ta chọn tới chọn lui được chiếc váy phông trắng, có khả năng che kín thềm ngực và dài qua đầu gối, hoàn toàn có thể che đi những vết yêu thương nồng ấm trên cơ thể Hải Anh, cậu đặt chiếc váy sang một bên:
- Anh! Váy đây nhé. Em ra ngoài đây!
Anh hoàn toàn im lặng, từ khi vào phòng nhìn bộ dạng của Hải Anh, anh đã lờ mờ đoán ra chuyện gì xảy ra khi anh không ở đây, không muốn hỏi cô thêm. Anh mặc chiếc váy trắng vào cho cô, nhéo má cô:
- Cười đi!
Hải Anh nhìn anh, cười nhẹ, ôm lấy cơ thể cường tráng của anh:
- Quân, cảm ơn anh!
___________________________________
Tối muộn, Hải Anh ngồi trên chiếc ghế ngoài ban công, đôi chân thon vắt vẻo, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, đôi mắt dán chặt vào màn hình máy tính trước mặt xem bộ phim nào đó, Lưu Minh Quân đã được lệnh của Hà đội trưởng đi kiểm tra thể lực nên cô có thể tự do thức khuya. Lưu Hải Việt tiến vào, qua khung cửa kính nhìn cô gái nhỏ vô tư ngồi xem phim, trên tay là hộp khoai tây chiên. Y hắng giọng khiến cô đang đắm mình trong dòng chảy của bộ phim giật nảy mình, hộp khoai tay trên tay rơi bộp xuống đất, tay ôm lấy ngực, miệng lắp bắp:
- Giật..cả..mình!
Y cầm hộp khoai tây đặt lên bàn, tỉ mỉ quan sát sắc mặt của cô, đã tốt hơn rất nhiều. Y chỉ vào chỗ ngồi cạnh cô:
- Anh ngồi được chứ?
Hải Anh dịch mông về một bên ghế, tay thu gọn chăn để Hải Việt ngồi. Y ngồi xuống, nhìn laptop trên bàn:
- Phim hay tới nỗi anh vào cũng không biết sao?
Cô gật đầu:
- Hay lắm luôn!-Vươn tay lấy hộp khoai tay, thuận tay đút cho y một miếng.
Hải Việt xoa đầu cô:
- Hải Anh, không giận anh trai chứ?
Cô nhìn thẳng vào mắt y, lắc đầu rồi lại gật đầu:
- Đúng là lúc đầu có bất mãn, nhưng mà rốt cuộc thì em chẳng giận gì anh cả!-Tất nhiên là vậy rồi, vì Minh Quân đã cố gắng làm cô vui suốt buổi chiều mà.
Ánh mắt y trở nên xót xa, cô bé này dường như không biết giận dỗi là gì. Từ nhỏ, cô đã rất hồn nhiên, đi học không hề ganh đua, luôn vui vẻ tươi cười, lúc y ôn thi đại học, cô nghe lời ba, không bén mảng tới phạm vi phòng học của y. Tới một hôm, y thức làm bài xuyên đêm, bóng dáng nhỏ bé của cô xuất hiện, y nhớ rõ lúc đó Hải Anh mặc chiếc váy ngủ màu hồng phấn, cô nhút nhát, lí nhí nói:
- Anh Hải Việt, anh học xong chưa?
Hải Việt bất ngờ, dừng bút lại nhìn cô, dang tay ra:
- Lên đây anh bế!
Thân thể nhỏ xíu của Hải Anh ngồi gọn trong lòng y, nói nhỏ:
- Anh mệt không?
Y hôn nhẹ lên mái tóc cô:
- Mệt, rất mệt!
Hải Anh giương đôi mắt đen nhánh nhìn anh, xòe bàn tay nhỏ bé ra trước mặt anh, một chiếc kẹo bạc hà xinh xắn trong lòng bàn tay cô. Cô nói:
- Kẹo này mát lắm! Chị đầu bếp nói ăn kẹo này sẽ hết mệt, em đã xin chị ấy cho anh một chiếc đó!-Bàn tay nhanh nhẹn bóc kẹo, đút vào miệng y-Anh ăn đi!
Nhiều năm sau nghĩ lại, Hải Việt vẫn không quên được giọng nói trong trẻo đốn tim của cô năm đó. Y rất thích bế Hải Anh, người cô bé rất mềm mại và tỏa ra mùi hương dịu nhẹ dễ chịu. Dần dần, y quay cuồng với đống tài liệu đau đầu, cô cũng lớn phổng phao hẳn, y đã từ bỏ thói quen bế cô như vậy.
Hải Việt bỗng dưng nhớ cảm giác bế cô, y dang tay ra:
- Hải Anh, lại đây anh bế!
Cô nhìn y, ánh mắt khó hiểu:
- Anh trai, bao nhiêu tuổi đầu rồi còn trẻ con thế!
Nói là vậy, nhưng cô vẫn nhào vào lòng y như cũ, hai tay ôm lấy cổ y, vùi mặt vào bờ vai rộng. Hải Việt chỉnh lại tư thế để cô thoải mái ngồi trên đùi mình, thân thể vẫn thơm mát như vậy, y nhẹ giọng:
- Hải Anh, anh hứa lần sau sẽ kiểm soát bản thân, không như hôm nay nữa!
Cô gật đầu không nói. Y tiếp tục:
- Sinh nhật em có mời bạn bè không? Anh cho người đi in thiệp nhé?
- Em không có bạn!
Hải Việt giật mình, y vẫn nghĩ cô sẽ nhiều bạn lắm, thậm chí quen biết cả trường cũng nên. Hải Anh nói tiếp:
- Họ đều là những người sống vì lợi ích, thấy trò vui thì hùa vào, nói chung là em không thích!
- Hải Anh, đâu ai sống không vì lợi ích nữa em?
Hải Anh là người đơn giản, nên cô cũng thích những người đơn giản, đáng tiếc là, những người bạn đồng trang lứa của cô đều có những suy nghĩ quá chững chạc, chững chạc tới mức thực dụng. Thấy cô không nói gì, y cố nghĩ thêm chủ đề để tâm sự với cô:
- Trương Bá Duy không thay đổi gì nhỉ?
Nghe tên Trương Bá Duy, Hải Anh hào hứng hẳn:
- Cứ nghĩ tới cậu ta em lại vừa thương vừa buồn cười, cậu ta bị em hành hạ cũng không ít mà vẫn cứ lẽo đẽo theo em, tính tình cậu ta cũng tốt nữa!
- Sao em và cậu ta không học cùng lớp? Sẽ vui hơn chứ?
Cô vẫn ngồi trong lòng y, hai tay đan lại với nhau:
- Khi lên danh sách lớp, cậu ta chê lớp em sĩ số nữ áp đảo nam quá, nên không học lớp em. Sau đó cậu ta mới biết, lớp em là hội mỹ nhân, ngày nào cậu ta cũng lấy đủ mọi lý do để sang lớp em ngắm gái..
Hải Việt cảm giác, nói chuyện với cô còn khó hơn cả thuyết phục làm ăn với đối tác, vì trong kinh doanh y luôn nắm đằng chuôi, còn tối nay tâm sự cùng cô, y phải vắt óc nghĩ đủ chủ đề trên đời để gợi cho cô cảm hứng nói chuyện với y. Mọi lần, nói chuyện với nhau đều là Hải Việt trình bày vấn đề công việc của mình, cô cũng chỉ biết nói vài câu động viên, còn khi cô lên tiếng kể chuyện của mình, y đều không bận tâm.
Hỏi han đủ thứ chuyện trên đời, Hải Anh dần chìm vào giấc ngủ, nửa mặt đẹp vẫn áp vào Hải Việt, trông cô bình yên đến lạ!
___________________________________________
ĐÔI LỜI TÂM SỰ CỦA TÁC GIẢ
Hi mọi người, mình là Mộc Miên Angelina, hiện tại mình đang sinh sống và học tập tại Sanfransisco, Mỹ. Như các bạn đã biết đấy, dịch bệnh ở Mỹ diễn biến rất phức tạp, mình lại là đứa sợ chết, từ đầu tháng 3 dịch bùng phát tại bang của mình, mình đã lấy lí do bị ốm để xin học tại nhà rồi hì hì. May thay là sau đó ở đây cũng ra chỉ thị social distancing, mình đường đường chính chính ở nhà ăn chơi 24/24, khá rảnh rỗi nên đã quyết định up truyện "Chàng vệ sĩ của em", trộm vía là các bạn hưởng ứng đọc truyện của mình, cảm ơn mọi người nhiều lắm. Thời gian tới, mình sẽ dành nhiều thời gian cho việc học tại trường nên có thể sẽ ra chương chậm, các bạn thông cảm nhé! Yêu mọi người nhiều!
From USA to Vietnam with love <3
/40
|