Louis rời đi, Lưu Hải Anh chỉ biết ngồi thẫn thờ cả ngày dài, không muốn di chuyển cũng chẳng muốn nhúc nhích. Cô lẳng lặng nhìn những con kiến đang chậm chạp bò thành một hàng đoàn kết trước mặt, không còn tâm trạng để đếm số lượng kiến như trước đây, chỉ đơn giản là nhìn trong vô hồn. Bầu trời đang tươi sáng bỗng chốc phủ đầy mây đen, từng cơn gió mạnh nổi lên, lá trên cây theo đó mà lìa cành, rơi lả tả xuống mặt đất một cách đáng thương. Hải Anh ngước mắt lên bầu trời, nhếch môi cười cay đắng, tại sao thời tiết cũng cà khịa cô thế không biết? Thời tiết, ẩm ương và đột ngột như mối tình của cô và Louis vậy. Mới đây thôi, họ còn là "cặp đôi song sát" trong giới xã hội đen, còn mỉm cười nắm tay nhau mặn nồng trên phố hạnh phúc, thế mà giờ đây đã là hai người dưng, giông bão đã kéo tới. Cô khẽ thở dài, một giọt mưa không kiềm được đã rớt xuống trước, đậu lên gương mặt nõn nà kia, sau đó, các hạt mưa khác cũng thay nhau giáng xuống. Hải Anh vẫn giữ nguyên tư thế, ngẩng mặt hấng những giọt mưa lạnh lẽo kia, mưa càng lớn, cảm giác đau buốt trên mặt càng nhiều, chỉ bỗng chốc, cả cơ thể nhỏ bé của Hải Anh đã ướt sũng, hòa vào trong màn mưa trắng xóa. Cô thế này có được gọi là thất tình không? Hải Anh không biết, cô chỉ thấy trái tim như đang rỉ máu, nhưng rỉ máu không phải vì tình yêu nam nữ, mà là tình thương. Cô không yêu Louis, nhưng sự tồn tại của hắn đã trở thành thói quen trong cuộc đời cô khiến cô coi Louis như người thân. Mãi lâu sau, một bàn tay lạnh buốt nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng, giọng nam quyền uy vang lên:
- Lưu Hải Anh, em ở trong Lưu gia cũng khiến anh lo lắng. Ít nhất, trời mưa thì nên tìm chỗ trú trước chứ..
Cô có thể cảm nhận được nhịp tim dồn dập ở cơ thể nam tính kia, có lẽ anh ta đã chạy nhanh tới đây. Cô cúi đầu, lí nhí:
- Anh trai.. em sẽ bị trời phạt đúng không?
- Em ngốc, có anh trai ở đây, em không cần phải lo gì cả.
Lời nói chắc nịch, chỉ một câu đơn giản nhưng trọng lượng bằng mười câu của người khác, phảng phất ngữ điệu có sự bướng bỉnh giống Hải Anh, đúng là anh em một nhà! Cô ngẩng đầu, chớp mắt:
- Anh ngốc thì có, anh đâu thể bảo vệ em cả đời.
- Cũng đúng.. vậy anh trai phải mau gả em đi cho nhẹ nợ thôi.
Hải Anh rốt cuộc cũng bật cười, có anh trai nào thốt câu này nhẹ như lông hồng thế không? Cô hít một hơi thật sâu:
- Anh, em nhờ anh một việc được chứ?
Hải Việt lôi cô vào trong, đứng dưới mái hiên gần đó, đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, thở hắt ra:
- Cả đời này đây là lần đầu tiên em mở miệng xin xỏ anh, cho nên, bất kể yêu cầu gì, kể cả hái sao trên trời cho em, anh cũng nhất định thực hiện..-Y hơi dừng lại khi nhìn thấy nụ cười tinh nghịch của Hải Anh, thấp giọng.-Trừ việc ly hôn Thanh Nhân ra!
Cô nghe xong vừa buồn cười lại vừa vui mừng. Buồn cười vì biểu hiện trẻ con của y, vui mừng vì có thể khẳng định, tình yêu của y dành cho Thanh Nhân lớn lao tới mức nào. Cô lắc đầu thật mạnh, những giọt nước mưa ngấm vào tóc bay tung tóe, Hải Việt nhíu mày:
- Nhìn em kìa, có giống chó không cơ chứ!
- Đùa anh thôi! Anh điều người đi theo chiếc xe thể thao vừa rời khỏi biệt thự, xem Louis có về nhà an toàn không, em hơi lo lắng cho anh ấy, thị lực lái xe trong mưa của anh ấy có phần hơi kém, mọi lần khi mưa đều là em cầm lái..
- Được rồi! Em mau lên nhà tắm rửa đi, cẩn thận bị cảm. Tắm xong em sẽ có câu trả lời em muốn, anh sẽ bảo Thanh Nhân tìm hiểu ngay lập tức!
Hải Anh không phải đứa có trái tim sắt đá, tuy vẻ bề ngoài ngỗ nghịch, có phần khó bảo, nhưng lại là đứa bé sống có tình cảm. Cô và Louis tuy đã đường ai nấy đi, nhưng cô vẫn lo lắng cho hắn..
- À.-Đi được vài bước, Hải Việt quay đầu lại nhìn em gái, móc từ trong túi ra một mẩu giấy note nhỏ.-Cái này, đáng lẽ thuộc về em tư ba năm trước, nhưng anh đã không nhìn thấu mọi chuyện, giấu nó đi. Về sau định đưa em nhưng đều không có cơ hội. Đọc xong đừng oán hận Tống Hàn nữa, cậu ấy.. yêu em thật sự!
Hải Anh mù mờ nhận lấy mẩu giấy, dòng chữ ngắn ngủi:"Công chúa của anh, cho anh 3 ngày, anh sẽ cưới em!-Lưu Minh Quân" như rút sạch hô hấp của cô, mọi tế bào trong cơ thể như bị cạn kiệt nhựa sống, trái tim như bị đâm mạnh một nhát, cô gục xuống một cách nặng nề. Anh sẽ cưới cô? Hóa ra, anh đã xin cô cho anh thời gian, chỉ tiếc duyên cạn tình phai.. Trong hơn một nghìn ngày đêm, cô thường xuyên thất thần khi nhìn sợi dây lục anh tặng vào ngày sinh nhật, rồi chửi rủa anh, còn anh chỉ ôm nỗi nhớ cô da diết. Trong khoảng thời gian bên nhau, đều là cô đòi hòi từ anh, trong khi một món quà nhỏ cũng chưa tặng nổi cho anh!
________________________________________________________________
Người ta thường nói, con người lo lắng điều gì thì điều đó sẽ xảy ra. Lưu Hải Anh là một đại diện xuất sắc cho câu nói này, cô vừa tắm xong chưa kịp sấy tóc thì nhận được điện thoại từ Đặng Thanh Nhân nói Louis nhập viện do không làm chủ được tay lái. Cô cắn môi, cố gắng không khóc. Đầu dây bên kia, Thanh Nhân hiểu rõ tâm trạng của Hải Anh, nàng nhẹ giọng:
- Đừng lo, chỉ là xây xước nhẹ, không gây tổn hại quá nhiều. Cũng may mắn cho anh ta là khi chuẩn bị đâm vào cây xăng thì một xe ô tô khác lao ra đâm thẳng vào đầu xe anh ta, tạm thời chỉ có xe là tổn hại lớn nhất mà thôi.
Giọng nói của Thanh Nhân luôn mềm mại như dòng suối mát, cứu vớt những tâm hồn tổn thương như vậy. Cô thầm hiểu vì sao Lưu Hải Việt có thể vượt qua khoảng thời gian khó khăn ba năm về trước rồi! Cô thở nhẹ, mãi mới cất giọng lên được:
- Cảm ơn cậu, tớ sẽ gọi lại sau!
Cúp máy, cô gọi điện cho Trương Bá Duy, không đợi cô lên tiếng, cậu ta đã hót líu lo như thể ngày cuối cùng được nói chuyện:
- Chị, chị đang ở đâu? Mấy ngày nay em gọi điện chị đều không nghe máy, đã thế còn không thèm ló mặt tới quán cà phê của em nữa chứ! Em lái xe quanh thành phố, lục tung các quán bar của chị lên, nhân viên đều nói chị không tới. Em nghe mà em tức, giận bay màu luôn! Chị, sao chị không nói gì? Không phải đi đánh nhau tới nỗi khâu miệng lại rồi chứ?
- Cậu có để cho tôi nói không?
Cảm nhận được giọng nói lạnh âm độ kia, Bá Duy im bặt chờ cô nói tiếp:
- Tôi ở đâu cậu không cần biết. Quan trọng là Louis vừa bị tai nạn xe hơi, cậu tới thăm anh ta một chuyến, mua nhiều đồ vào, đặc biệt là táo, anh ta thích ăn táo nhất, nhưng tuyệt đối đừng nhắc tới tên tôi!
Đợi một lúc lâu sau cũng không thấy Trương Bá Duy gáy gì, cô lấy làm lạ:
- Cậu còn đó chứ? Không phải lại lăn ra khóc đấy chứ?
"Tút.. tút.. tút.."-Hải Anh đờ người nhìn màn hình điện thoại, Trương Bá Duy hôm nay hốc nhầm cái gì mà gan tới nỗi dám ngắt điện thoại trước cô vậy? Khi nào gặp phải đánh cậu ta một trận ra trò mới được!
Cô đâu biết, Trương Bá Duy cũng đang ở trong bệnh viện, nhưng với cương vị là người giám hộ. Cậu đang hóng gió tại hành lang bệnh viện thì nhận được điện thoại của Hải Anh, xâu chuỗi sự việc, vội phi thẳng vào phòng bệnh VIP gần đó. Một người đàn ông nằm trên giường, đầu cuốn băng, chân bó bột gác lên trên bàn, bụng ông ta phệ ra, bung cả cúc áo bệnh nhân, ông ta thảnh thơi tay cầm chùm nho cho từng quả vào miệng, mắt dán vào màn hình TV đang chiếu phim tình cảm. Trương Bá Duy nhíu mày, giật lấy chùm nho trên tay ông ta:
- Chim lợn họ Ngô kia, ông béo lắm rồi, đừng ăn nữa. Nhìn ông kìa, khác gì cái xác ướp phát tướng không cơ chứ!
Do cơ thể vừa gặp tai nạn xe hơi, thư kí Ngô không thể cử động mạnh, không thể giật lại chùm nho, chỉ có thể đấu khẩu với Bá Duy:
- Tôi béo thì chắc cậu gầy đây?
Bá Duy nhìn lại mình, đúng là chơi với thư kí Ngô, nộp tiền hàng tháng tới phòng gym chỉ để chụp ảnh tự sướng, phòng gym hai người đăng kí lại tọa lạc ở vị trí hết sức đắc địa, nằm giữa khu ẩm thực nên hai người hằng ngày kéo nhau đi khám phá ẩm thực phố phường. Hậu quả để lại là cái bụng của Bá Duy, không những mất toàn bộ cơ bụng, múi tiêu tan mà bụng còn tích tụ một đống mỡ, cậu giơ tay vỗ vỗ bụng, mặt cảm thán:
- Chỉ là hơi nhỉnh so với trước đây thôi. Mà chim lợn họ Ngô, ông trả lời tôi ngay, khi nãy ông đâm vào xe của ai?
- Cuối cùng thì cậu cũng thông minh hơn được một chút! Tôi đâm vào xe của Louis, cậu ta phải cảm ơn tôi mới đúng, vì tôi không làm thế, chắc giờ này cậu ta cũng cháy thành tro rồi. Xe cậu ta mất lái, suýt nữa đâm vào cây xăng gần đó.
- Tại sao đang giờ hành chính ông lại rỗi hơi đi giải cứu thế giới thế?
- Là lệnh của chủ tịch Tống, tôi có mười lá gan cũng không dám cãi lại cậu ta! Cậu ta giao phó cho tôi bằng mọi giá phải bảo vệ được Louis, đối thủ không phải dạng vừa, sẽ hủy hoại từng người liên quan tới chủ tịch và Lưu tiểu thư!
Trương Bá Duy nhíu chặt mày, đối thủ nào có thể khiến Tống Hàn thận trọng như vậy? Nói vậy, xe của Louis mất lái là do có người nhúng tay vào?
_________________________________________________________________
Một góc khuất nào đó..
Cô gái tóc vàng ngồi bệt dưới sàn đất lạnh lẽo, bàn tay xinh đẹp lướt trên màn hình iPad, mái tóc vàng được uốn xoăn tỉ mỉ làm nổi bật lên làn da trắng muốt của cô gái, gương mặt tròn nhưng lại không hề tạo cho người đối diện cảm giác mũm mĩm mà lại rất hài hòa với vẻ dễ thương vốn có. Sau một hồi lướt lướt đăm chiêu, cô gái ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên bục cao:
- Anh trai.. chúng ta không nhất thiết phải làm thế này! Chúng ta chỉ cần nói chuyện thẳng thắn với Lưu Hải Anh là được thôi.
"Choang"-ly rượu trên tay người đàn ông bị bóp nát, từng mảnh thủy tinh như đâm sâu vào trong da thịt anh ta, từng giọt máu tươi thi nhau rớt xuống đất như một cảnh tượng ám ảnh. Người đàn ông với mái tóc dài, buộc lại ngay ngắn, như một vương giả, tuy hành động lỗ mãn nhưng giọng nói vẫn hết sức bình tĩnh:
- Cô bé đó, không phải họ Lưu! Huỳnh Ánh Dương, em ăn nói cho cẩn thận! Em đã trà trộn được vào Tống gia, làm văn phòng thư ký ở đó mà vẫn không moi được tin tức gì. Em gái, em nói xem, do em không giỏi hay do anh trai đào tạo em không tốt?
- Anh, em không cần biết kế hoạch của anh là gì. Nhưng anh tuyệt đối không được động tới Hải Anh!
- Huỳnh Ánh Dương, em mới gặp Hải Anh một lần mà mồm mép đã nâng cấp hẳn, mạnh miệng lắm! Con bé Hải Anh đó, anh phải coi nó là báu vật ngàn năm có một mới đúng, sẽ không, anh tuyệt đối đảm bảo an toàn cho nó. Con bé đó, nhìn thì có vẻ ngổ ngáo, nhưng chỉ cần có được nó, tổ chức của chúng ta sẽ càng lớn mạnh, không chỉ về vấn đề sức mạnh, mà còn cả kinh tế. Bộ não của con bé đó, tốt hơn em gấp trăm lần!
Nói rồi, người đàn ông phủi áo đứng dậy, hiên ngang bước đi, đôi mắt rực cháy quyết tâm như in hằn hai chữ:"Hải Anh".
______________________________________________________________________
Buổi tối..
Tại bệnh viện Tống gia..
Trên giường bệnh phòng VIP, tổ đội chim lợn mặc đồ đôi cùng ngồi xem TV, tay không ngừng cho đồ ăn vào miệng. Cả phòng bệnh đâu đâu cũng là đèn nháy, bóng bay, trên giường ngoại trừ tấm chăn của bệnh viện ra, còn lại đều là những hộp đồ ăn vặt đầy đủ sắc màu. Nhìn vào không ai nói đây là phòng bệnh, đây là khu nghỉ mát mới đúng! TV đang chiếu tới đoạn nam nữ chính hôn nhau, cửa phòng bệnh bị mở ra, Trương Bá Duy cùng thư kí Ngô khó chịu lên tiếng:
- Trời ơi, y tá vô duyên vừa phải thôi! Đợi hai anh chị trong phim hôn nhau xong rồi vào chứ!
- Trời ơi, không phải vừa rồi đã tiêm thuốc sao? Tôi bị tai nạn chứ đâu có nghiện mà tiêm nhiều thế?
Hai bé chim lợn ngốc nghếch mê phim ngôn tình vẫn thản nhiên xem TV, thậm chí còn thuận tay đút đồ ăn cho nhau, họ xem hết cảnh hôn nhau mới nhìn ra cửa, không hẹn mà gặp, cả hai người đều không rét mà run, xương sống lạnh toát khi thấy cô gái tóc hồng đứng khoanh tay, dựa vào cửa. Lần này, cả hai người đều đồng thanh tập hai:
- Trời ơi, sao chị lại ở đây?
- Trời ơi, sao Lưu tiểu thư lại ở đây?
Hải Anh bước vào, không quên đóng cửa thật mạnh:
- Phim hay không?
Cô nhìn trang phục hoa hòe hoa sói của hai người đàn ông, chỉ chỉ vào vai Trương Bá Duy:
- Cậu đang mặc cái gì đây hả?
Lại nhìn sang mái tóc bạch mã hoàng tử, màu xám khói của con chim lợn còn lại, khẽ nhăn mặt:
- Lại cái gì trên đầu ông nữa đây, thư kí Ngô?
Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, bạn thân chơi với nhau càng lâu lại càng giống nhau. Phong cách nhuộm tóc màu mè của cô lây sang Bá Duy, giờ Bá Duy lại truyền phong cách sang thư kí Ngô. Cô thở dài, ngồi xuống ghế gần đó, vắt chân phải lên chân trái:
- Trương Bá Duy, chuyện tôi nhờ cậu, cậu đã làm chưa?
Trương Bá Duy mờ mịt nhìn cô, sực nhớ ra chưa đi thăm Louis, cậu vội vàng vùng dậy khỏi tấm chăn khiến đồ ăn rơi tung tóe ra sàn nhà, thư kí Ngô ôm đầu:
- Trương Bá Duy, sao cậu có thể hậu đậu như thế?
Bá Duy rất rất sợ cơn thịnh nộ như cuốn bay tất cả mọi thứ của Hải Anh, cậu nhanh chóng xỏ giày vào đi tìm Louis, không thèm đáp lời thư kí Ngô. Phòng bệnh chỉ còn lại Hải Anh và thư kí Ngô, ông biết điều, cầm lấy điều khiển tắt TV đi. Ông thật sự bị rùng mình trước cô gái nhỏ nhắn kia, ông thừa nhận, khí chất của Hải Anh và Tống Hàn rất giống nhau, đều quyền uy khó đỡ như nhau, hai người đó, như sinh ra để làm tài phiệt vậy. Ông cảm nhận bản thân bị lấn át bởi khí chất của Hải Anh, mãi sau mới nói nhỏ:
- Lưu tiểu thư, có lẽ tiểu thư và Louis tiên sinh đã chia tay. Tôi biết ba năm trước từng mắc tội với tiểu thư khi gây chiến tại quán bar, nhưng tiểu thư không hề moi lại sự việc để trách cứ tôi, tôi biết, tâm tiểu thư lành thật sự. Với thân phận thấp hèn của tôi, không biết có thể nói điều này không?
Hải Anh thật sự không nhớ thư kí Ngô từng gây gổ với cô, căn bản, đêm đó trong quán bar quá tối, có đánh nhau đi chăng nữa cô cũng chẳng nhớ mặt, Mà kể cả nhớ mặt thì đã sao? Cô cũng đâu muốn làm một trận đánh nhau nữa đâu? Cô nhìn vào gương mặt có phần hối lỗi cùng sợ sệt của thư kí Ngô, khẽ gật đầu. Ông ta thở ra một hơi, mới tiếp tục:
- Tiểu thư hãy rời xa chủ tịch Tống, ở yên tại Lưu gia, đừng quen thêm ai cả!
Hải Anh ngồi thẳng người dậy, giọng nói lạnh lùng:
- Ông đang đe dọa tôi?
Thư kí Ngô biết trước sự lạnh lùng của Hải Anh có thể dọa chết người khác nên đã chuẩn bị tâm lý từ trước, ông lắc đầu:
- Không phải.. đối với tôi, chủ tịch Tống là người hoàn hảo nhất, từ ngoại hình cho tới tính cách, hoàn hảo từng li từng tí, tới cả cách yêu tiểu thư cũng hoàn hảo. Cậu ấy luôn muốn dành mọi thứ đẹp đẽ nhất cho cô, là đàn ông, khát vọng sở hữu là bản năng nguyên thủy, nhưng cậu ấy đã vượt qua được bản năng, lý trí để bảo vệ tiểu thư khỏi sự tổn thương bên ngoài.
Đúng! Anh yêu cô tới mức hoàn hảo. Từ bé, anh luôn tranh thủ qua chơi cùng cô, tới khi anh bắt đầu kế hoạch trả thù, anh vẫn cố tình mong muốn cô đi du học nước ngoài để có thể quên đi nỗi đau sau này, nhưng vì tình yêu, anh từ bỏ trả thù, rồi để cô ghê tởm anh, anh chỉ biết đứng sau quan sát cô. Cả đời này, kiếp này, có lẽ sẽ không tìm được ai thương cô như thế. Thấy cô cúi đầu thất thần, thư kí Ngô mới nói tiếp:
- Mới đây hai người gặp lại nhau, cậu ấy nói không thể sống thiếu tiểu thư, muốn theo đuổi tiểu thư lại từ đầu, tiểu thư nhận nhẫn của Louis tiên sinh, cậu áy vẫn một mực theo đuổi. Nhưng thật xui xẻo, một tổ chức ngầm đã nhắm vào cậu ấy, cậu ấy sợ ảnh hưởng tới an nguy của tiểu thư, một lần nữa từ bỏ tiểu thư. Vậy nên.. tiểu thư hãy tự bảo vệ mình thật tốt, đừng khiến sự hy sinh của cậu ấy trở nên vô ích.
Hải Anh nghe như muốn nuốt từng chữ, mắt đã ầng ậc nước, khó khăn mở miệng:
- Tại sao ba năm qua anh ta phải khổ sở như vậy, tại sao không trực tiếp đi tìm tôi để nói rõ mọi chuyện?
- Cậu ấy đã làm thế!
- Cái gì?-Cô run rẩy.
- Cậu ấy đã tới Lưu gia tìm cô sau ba ngày, nhưng người ở đó nói cô đã rời xa Lưu gia, vì cô nói ở đó có nhiều kí ức ghê tởm..
Cô đứng phắt dậy, anh giữ đúng lời hứa ba ngày với cô. Còn cô thì sao? Chửi rủa? Ghê tởm anh? Hóa ra, anh sợ cô khó chịu, sợ cô sẽ càng ghê tởm mình hơn nên không gặp cô, chỉ dám yêu cô bằng thứ gọi là "tình yêu tinh thần" kia. Sao anh có thể bao dung tới cao thượng đến vậy? Cô tiến tới, bóp cổ thư kí Ngô, hét lớn:
- Nói! Anh ta đang ở đâu?
- Tiểu thư.. có bóp chết tôi.. tôi cũng không nói.. vì.. cậu ấy..-Ông ta khó nhọc lên tiếng, bỗng thấy tay cô nới lỏng ra, lại một giọt chất lỏng rơi xuống bàn tay ấy, ông ngẩng đầu, cô đang khóc, nước mắt chính là thứ vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ, ông đổi ý.-Cậu ấy đang đi tiệc tại nhà hàng U, một khi đã nắm lấy tay nhau, xin tiểu thư hãy mạnh dạn, đừng buông tay nhau lần nữa!
Hải Anh đứng thẳng dậy quệt nước mắt rồi rời đi, ngoái lại mỉm cười:
- Tôi sẽ làm thế!
___________________________________________________________________________
Cô muốn gặp anh! Trong đầu chỉ có vậy, Hải Anh dùng xe của Lưu Hải Anh nhấn ga thật mạnh, vượt cả chục cái đèn đỏ. Trên con đường tấp nập, một chiếc xe Audi lao đi thật nhanh trong bóng đêm, nghênh ngang không coi ai ra gì. Chỉ cần nhìn mã xe, rồi biển số xe, người ta hoàn toàn đoán được chủ nhân ngạo mạn thế nào cùng quyền lực ra sao. Công an đi tuần, nhìn biển số xe, biết chủ tịch của Tống gia, đều bảo nhau nhắm mắt cho qua. Hải Anh mím môi, lao thật nhanh tới nhà hàng U.
Tối muộn, tiệc đã tàn, mọi người đã ra về hết, sảnh tiệc chỉ còn lác đác một vài người ngồi nói chuyện làm ăn hoặc say mèm quên đường về hoặc.. một vài cô gái câu dẫn những sugar daddy tiềm năng để đào mỏ lên hương. Sugar daddy mà nói, đúng là tốt, nhưng những cô gái này thực tế hơn, sugar daddy lại quá già, chi bằng mời mọc một chủ tịch trẻ tuổi, độc thân, thành đạt, có lẽ họ sẽ trở thành phu nhân vạn người mê. Nguyện vọng của họ lại quá hợp lý với trường hợp của Tống Hàn, họ đợi suốt mấy tiếng cho tan tiệc, bắt đầu sấn tới chỗ Tống Hàn. Lưu Hải Anh mở cửa, nhìn một loạt xung quanh, bóng hình quen thuộc ngồi trên ghế sofa, quay lưng lại phía cửa đập vào mắt cô. Vẫn là bóng lưng thẳng tắp trong bộ vest đen ấy, cô chỉ muốn ngay lập tức chạy tới ôm lấy anh. Nhưng những thân hình mềm mại như rắn nước đang dính như keo vào Tống Hàn kia lại như cái gai nhọn trong mắt cô, cô nghiến răng, tên Tống Hàn này, còn không buồn đẩy mấy ả đàn bà này ra, để xem cô xử thế nào. Cô bước tới, như một người vợ bắt gặp chồng mình ngoại tình, lửa giận bùng bùng, một tay đẩy cả "đàn rắn nước" trên người Tống Hàn ra, quát lớn:
- Các cô cũng là phụ nữ, làm thế này mất mặt quá!
Sức Hải Anh dùng không hề lớn, chỉ là các cô gái kia đang nhập vai mềm yếu nên dễ dàng ngã lăn ra đất. Tống Hàn không hề động đậy, tới mí mắt cũng không thèm chớp, vì anh sợ, chỉ cần chớp mắt một cái, cô gái nhỏ nhắn tóc hồng trước mặt sẽ biến mất ngay lập tức. Anh thật không phân biệt nổi đâu là mơ, đâu là thật. Lưu Hải Anh xuất hiện trước mặt anh quá đường đột, quá hư ảo, cô mặc chiếc váy màu hồng phấn quen thuộc, tóc hồng rực ngắn chỉ cột một nửa đầu, thắt lại bằng sợi dây màu lục nữ tính, cô là thật sao? Chiếc váy kia, sợi dây kia.. có đánh chết anh cũng không quên được! Anh giữ nguyên tư thế, chân phải vắt lên chân trái, hai tay dang ra đặt trên thành ghế như một vị vua, ánh mắt chăm chú quan sát cảnh trước mắt. Hải Anh quay đầu nhìn anh, thật muốn đánh nhau với anh, không ngăn cô lại cũng không thèm nhúc nhích, khinh nhau sao? Cô vỗ nhẹ vào má anh, nhướn mày:
- Có cần bắp rang bơ để ngồi xem phim cho vui không?
Là thật! Bàn tay mềm mại âm ấm ấy chỉ có của riêng Hải Anh. Tay cô rất đẹp, trắng trẻo, từ nhỏ đã được chăm sóc tỉ mỉ, không khi nào phải đụng tới chuyện lao động hay bếp núc, nên lòng bàn tay luôn ẩm mượt. Anh mấp máy môi, định lên tiếng thì một cô gái "rắn nước" lại bò dậy, trườn lên người anh, nũng nịu:
- Hàn, xem cô ta là ai dám tới đây làm loạn kìa! Cô ta ra tay mạnh quá, đau chết đi được.
Lần này, anh đã hơi lấy lại được ý thức, đưa định đẩy cô gái kia ra thì Hải Anh đã nhanh hơn một bước, túm tóc của cô gái, ném cả thân hình thiếu vải phản cảm kia sang một bên..
"Toạc"-váy của cô gái bị móc vào chân ghế, rách toang, nội y ren màu đen bên trong phơi bày ra trước mắt. Tống Hàn hơi ngạc nhiên, có đúng là Hải Anh không đây? Theo anh biết cô chỉ ra tay với những người động vào mình chứ không hề tự dưng tự lành đi gây chuyện thế này! Thấy anh ngơ ngác, Hải Anh tức giận, đứng ra chắn trước mặt anh:
- Không được nhìn cô ta! Cất cái mắt đó đi, để nhìn em thôi!
Bá đạo! Quá bướng bỉnh! Tống Hàn đứng dậy, cúi đầu nhìn từng đường nét của Hải Anh. Cô gái kia cố gắng lấy chút mảnh vải còn sót lại che thân, lầm tưởng ánh mắt chăm chú vừa rồi của Tống Hàn là dành cho mình, càng mạnh mồm đứng dậy:
- Hàn, anh xem cô ta còn biết lịch sự là gì không?
Cô ả tiến tới đứng đối diện Hải Anh, sát người vào cánh tay tráng kiện của Tống Hàn, giơ ngón tay cái lên:
- Ủa? Lưu Hải Anh đúng không?
"Bốp"-một cái tát mạnh bạo giáng xuống thẳng má của ả rắn nước chúa, in hằn năm ngón tay đỏ lòe trên má, ả lảo đảo ngã xuống sàn nhà lạnh ngắt. Chưa kịp để ả lên tiếng thêm, Hải Anh cầm quả táo trên bàn, nhét thẳng vào mồm ả ta:
- Cô không có tư cách để gọi tên tôi! Nhớ lấy, hôm nay tôi tạm tha cho cô, đừng để tôi nhìn thấy cô lần thứ hai!
Lưu Hải Anh cao đầu ngạo mạn đi tới bên Tống Hàn, tự nhiên khoác lấy tay anh:
- Các cô nữa.. nghe cho rõ đây. Tôi chính là Tống phu nhân, cho nên, các cô phải biết thứ gì động tới được, thứ gì phải tránh xa.-Cô ngẩng đầu nhìn anh, ngọt ngào cười.-Đúng không anh yêu?
Tống Hàn nhìn cô, thôi cứ cho là mơ đi, phải mơ cho bõ chứ! Anh gật đầu, hôn nhẹ lên trán cô:
- Tống phu nhân nói gì cũng đúng!
Hải Anh nhìn một vòng quanh sảnh, ai cũng đang nhìn bọn họ. Cô gật đầu coi như chào hỏi mọi người, quay ra lườm anh:
- Đi theo em!
Cô tiến một bước, anh vẫn đứng yên đó như pho tượng. Cô giơ tay cào tóc, nghiến răng, tên Tống Hàn này bị mấy quỷ rắn nước kia bỏ bùa mê thuốc lú rồi sao? Hết cách, cô trực tiếp đan tay mình vào tay anh, kéo anh rời đi..
Hơi ấm hai bàn tay đan vào nhau cũng có phần ảo mộng nhưng anh vẫn đi theo cô. Cô bấm thang máy lên tầng cao nhất, nhanh nhẹn lôi anh đi tới căn phòng nghỉ VIP ở cuối dãy, mở cửa kéo anh vào. Cả quá trình anh đều bị động! Cô dùng chân đóng cửa lại, đẩy mạnh anh xuống sofa. Lực tay cô bình thường không thể nào khiến anh ngã xuống sofa được, nhưng vì người con gái trước mặt là Lưu Hải Anh, dù mơ hay thật, anh sẵn sàng thả lỏng. Chưa kịp định thần lại thì cô đã cúi đầu, hôn lấy môi mỏng quyến rũ của anh. Nói hôn thì cao sang quá.. gặm nhấm cũng vẫn còn quá sang, phải nói là ngấu nghiến mới đúng! Cô như dồn hết sự tức giận lên môi anh, anh ngẩn ra vài giây, sau khi nhận ra được sự ngọt ngào từ môi anh đào của cô, nhanh chóng lật người, đưa cô đặt dưới thân của mình, biến bị động thành chủ động, anh hôn rất cẩn thận, môi cô như một bảo vật quý, sự ôn nhu của anh như thuần hóa được cơn nóng giận của Hải Anh, tay cô vô lực đặt trên lồng ngực vững chãi của anh, từ tốn quấn quít môi lưỡi cùng anh, nụ hồn dần trở nên điên cuồng. Hôn tới khi cả hai đều hô hấp khó khăn, cô đẩy mạnh anh ra, ngồi dậy chỉnh lại đầu tóc:
- Vẫn còn nhiệt tình như vậy, xem ra anh và lũ rắn nước kia chưa làm gì nhau rồi!
Sau khi hôn cô anh mới chắc chắn, màn trước mặt là hoàn toàn thật nhưng không tránh khỏi thất thần. Cô ngồi lên đùi anh, vuốt ve gương mặt ưu tú kia:
- Hàn, đừng nói anh si mê mấy cô gái kia rồi nhé? Em xin lỗi, thời gian qua là em không tốt. Anh thích hình mẫu con gái thế nào, nói đi, em sẽ thay đổi.
Cô khẽ rơi nước mắt, như dao đâm vào tim anh. Anh đưa tay, vội vàng mà cuống quít lau nước mắt cho cô, giải thích:
- Đừng khóc nữa, nghe anh nói. Anh không si mê ai ngoài em cả, em không cần thay đổi, em thích sao cũng được, em để tóc hồng anh cũng thích, nhuộm đen anh cũng thích, chỉ cần là em là được.
Cô ngẩng đầu, mắt long lanh nhìn anh:
- Thật sao?
Anh gật đầu chắc nịch, cô thay đổi nhanh như chong chóng, thoát khỏi lòng anh:
- Nói! Tại sao vừa rồi anh lại nhìn cô gái khác chằm chằm như vậy? Tại sao không thèm để ý tới em?
Tống Hàn hơi choáng về tốc độ trở mặt nhanh như bánh tráng của cô, vội vàng xua tay:
- Anh không phải! Là anh nhìn em, anh không chắc em là thật hay do anh mơ, anh chỉ sợ em sẽ biến mất như bao giấc mơ khác của anh, cho nên..
Cô hơi chạnh lòng, anh đau khổ như vậy sao? Nhưng cơn tức vẫn còn âm ỉ, cô không thể bỏ qua:
- Thế tại sao anh không đẩy các cô gái đó ra? Thích sao?
Anh không kiềm được, ôm chặt lấy cô, siết thật mạnh, hôn lên cổ kiêu hãnh, nhẹ giọng:
- Em ghen sao?
- Đúng! Em ghen đó, nhìn khó chịu chết đi được!
Anh bật cười, đúng là cô gái của anh, có sao nói vậy, thẳng thắn! Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, hít lấy mùi hương nhè nhẹ mà anh đã mong nhớ, mãi mới nói tiếp:
- Anh có đẩy, nhưng những cô gái đó cứ dính sát vào anh, anh đâu thể dùng lực mạnh khiến họ bị thương. Anh vừa định đứng lên thì em tới.. Hải Anh, em phải tin anh!
- Ừ, em tin anh!
Câu trả lời hơi nhàn nhạt nhưng lại rõ ràng, cô không tin người đàn ông này thì cô có thể đặt niềm tin vào ai nữa đây? Cô nắm lấy tay anh, dịu dàng:
- Anh, chúng ta bên nhau nhé?-Cô quay người lại, bàn tay nhỏ che miệng anh, bá đạo.-Không được nói không, chỉ được nói có!
Anh hôn lên lòng bàn tay cô, não anh nhảy số với tốc độ bàn thờ, đã đoán ra cô đã biết được mọi chuyện nên mới tìm đến anh thế này, nhưng thực sự, anh không muốn cô gặp nguy hiểm, vuốt ve mái tóc cô, thở nhẹ:
- Lưu gia an toàn hơn ở bên anh..
Cô vòng tay qua cổ anh, một lần nữa hôn lên môi anh, nụ hồn này dây dưa môi lưỡi, ướt át đầy chan chứa tình yêu. Cô rời khỏi môi anh, đôi mắt ầng ậc nước:
- Anh không chán ghét kiểu yêu đương tinh thần kia sao? Em có thể ở bên anh, em có thể tự bảo vệ mình! Đừng bắt em rời đi, em sẽ không đi đâu cả!
Tống Hàn nhìn cô thật lâu.. Lưu Hải Anh quá cứng đầu, anh lại không thể từ bỏ được cô, thôi thì, đã là duyên ắt sẽ có nợ, cùng nhau nắm tay vượt qua giông bão vậy..
- Lưu Hải Anh, em ở trong Lưu gia cũng khiến anh lo lắng. Ít nhất, trời mưa thì nên tìm chỗ trú trước chứ..
Cô có thể cảm nhận được nhịp tim dồn dập ở cơ thể nam tính kia, có lẽ anh ta đã chạy nhanh tới đây. Cô cúi đầu, lí nhí:
- Anh trai.. em sẽ bị trời phạt đúng không?
- Em ngốc, có anh trai ở đây, em không cần phải lo gì cả.
Lời nói chắc nịch, chỉ một câu đơn giản nhưng trọng lượng bằng mười câu của người khác, phảng phất ngữ điệu có sự bướng bỉnh giống Hải Anh, đúng là anh em một nhà! Cô ngẩng đầu, chớp mắt:
- Anh ngốc thì có, anh đâu thể bảo vệ em cả đời.
- Cũng đúng.. vậy anh trai phải mau gả em đi cho nhẹ nợ thôi.
Hải Anh rốt cuộc cũng bật cười, có anh trai nào thốt câu này nhẹ như lông hồng thế không? Cô hít một hơi thật sâu:
- Anh, em nhờ anh một việc được chứ?
Hải Việt lôi cô vào trong, đứng dưới mái hiên gần đó, đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, thở hắt ra:
- Cả đời này đây là lần đầu tiên em mở miệng xin xỏ anh, cho nên, bất kể yêu cầu gì, kể cả hái sao trên trời cho em, anh cũng nhất định thực hiện..-Y hơi dừng lại khi nhìn thấy nụ cười tinh nghịch của Hải Anh, thấp giọng.-Trừ việc ly hôn Thanh Nhân ra!
Cô nghe xong vừa buồn cười lại vừa vui mừng. Buồn cười vì biểu hiện trẻ con của y, vui mừng vì có thể khẳng định, tình yêu của y dành cho Thanh Nhân lớn lao tới mức nào. Cô lắc đầu thật mạnh, những giọt nước mưa ngấm vào tóc bay tung tóe, Hải Việt nhíu mày:
- Nhìn em kìa, có giống chó không cơ chứ!
- Đùa anh thôi! Anh điều người đi theo chiếc xe thể thao vừa rời khỏi biệt thự, xem Louis có về nhà an toàn không, em hơi lo lắng cho anh ấy, thị lực lái xe trong mưa của anh ấy có phần hơi kém, mọi lần khi mưa đều là em cầm lái..
- Được rồi! Em mau lên nhà tắm rửa đi, cẩn thận bị cảm. Tắm xong em sẽ có câu trả lời em muốn, anh sẽ bảo Thanh Nhân tìm hiểu ngay lập tức!
Hải Anh không phải đứa có trái tim sắt đá, tuy vẻ bề ngoài ngỗ nghịch, có phần khó bảo, nhưng lại là đứa bé sống có tình cảm. Cô và Louis tuy đã đường ai nấy đi, nhưng cô vẫn lo lắng cho hắn..
- À.-Đi được vài bước, Hải Việt quay đầu lại nhìn em gái, móc từ trong túi ra một mẩu giấy note nhỏ.-Cái này, đáng lẽ thuộc về em tư ba năm trước, nhưng anh đã không nhìn thấu mọi chuyện, giấu nó đi. Về sau định đưa em nhưng đều không có cơ hội. Đọc xong đừng oán hận Tống Hàn nữa, cậu ấy.. yêu em thật sự!
Hải Anh mù mờ nhận lấy mẩu giấy, dòng chữ ngắn ngủi:"Công chúa của anh, cho anh 3 ngày, anh sẽ cưới em!-Lưu Minh Quân" như rút sạch hô hấp của cô, mọi tế bào trong cơ thể như bị cạn kiệt nhựa sống, trái tim như bị đâm mạnh một nhát, cô gục xuống một cách nặng nề. Anh sẽ cưới cô? Hóa ra, anh đã xin cô cho anh thời gian, chỉ tiếc duyên cạn tình phai.. Trong hơn một nghìn ngày đêm, cô thường xuyên thất thần khi nhìn sợi dây lục anh tặng vào ngày sinh nhật, rồi chửi rủa anh, còn anh chỉ ôm nỗi nhớ cô da diết. Trong khoảng thời gian bên nhau, đều là cô đòi hòi từ anh, trong khi một món quà nhỏ cũng chưa tặng nổi cho anh!
________________________________________________________________
Người ta thường nói, con người lo lắng điều gì thì điều đó sẽ xảy ra. Lưu Hải Anh là một đại diện xuất sắc cho câu nói này, cô vừa tắm xong chưa kịp sấy tóc thì nhận được điện thoại từ Đặng Thanh Nhân nói Louis nhập viện do không làm chủ được tay lái. Cô cắn môi, cố gắng không khóc. Đầu dây bên kia, Thanh Nhân hiểu rõ tâm trạng của Hải Anh, nàng nhẹ giọng:
- Đừng lo, chỉ là xây xước nhẹ, không gây tổn hại quá nhiều. Cũng may mắn cho anh ta là khi chuẩn bị đâm vào cây xăng thì một xe ô tô khác lao ra đâm thẳng vào đầu xe anh ta, tạm thời chỉ có xe là tổn hại lớn nhất mà thôi.
Giọng nói của Thanh Nhân luôn mềm mại như dòng suối mát, cứu vớt những tâm hồn tổn thương như vậy. Cô thầm hiểu vì sao Lưu Hải Việt có thể vượt qua khoảng thời gian khó khăn ba năm về trước rồi! Cô thở nhẹ, mãi mới cất giọng lên được:
- Cảm ơn cậu, tớ sẽ gọi lại sau!
Cúp máy, cô gọi điện cho Trương Bá Duy, không đợi cô lên tiếng, cậu ta đã hót líu lo như thể ngày cuối cùng được nói chuyện:
- Chị, chị đang ở đâu? Mấy ngày nay em gọi điện chị đều không nghe máy, đã thế còn không thèm ló mặt tới quán cà phê của em nữa chứ! Em lái xe quanh thành phố, lục tung các quán bar của chị lên, nhân viên đều nói chị không tới. Em nghe mà em tức, giận bay màu luôn! Chị, sao chị không nói gì? Không phải đi đánh nhau tới nỗi khâu miệng lại rồi chứ?
- Cậu có để cho tôi nói không?
Cảm nhận được giọng nói lạnh âm độ kia, Bá Duy im bặt chờ cô nói tiếp:
- Tôi ở đâu cậu không cần biết. Quan trọng là Louis vừa bị tai nạn xe hơi, cậu tới thăm anh ta một chuyến, mua nhiều đồ vào, đặc biệt là táo, anh ta thích ăn táo nhất, nhưng tuyệt đối đừng nhắc tới tên tôi!
Đợi một lúc lâu sau cũng không thấy Trương Bá Duy gáy gì, cô lấy làm lạ:
- Cậu còn đó chứ? Không phải lại lăn ra khóc đấy chứ?
"Tút.. tút.. tút.."-Hải Anh đờ người nhìn màn hình điện thoại, Trương Bá Duy hôm nay hốc nhầm cái gì mà gan tới nỗi dám ngắt điện thoại trước cô vậy? Khi nào gặp phải đánh cậu ta một trận ra trò mới được!
Cô đâu biết, Trương Bá Duy cũng đang ở trong bệnh viện, nhưng với cương vị là người giám hộ. Cậu đang hóng gió tại hành lang bệnh viện thì nhận được điện thoại của Hải Anh, xâu chuỗi sự việc, vội phi thẳng vào phòng bệnh VIP gần đó. Một người đàn ông nằm trên giường, đầu cuốn băng, chân bó bột gác lên trên bàn, bụng ông ta phệ ra, bung cả cúc áo bệnh nhân, ông ta thảnh thơi tay cầm chùm nho cho từng quả vào miệng, mắt dán vào màn hình TV đang chiếu phim tình cảm. Trương Bá Duy nhíu mày, giật lấy chùm nho trên tay ông ta:
- Chim lợn họ Ngô kia, ông béo lắm rồi, đừng ăn nữa. Nhìn ông kìa, khác gì cái xác ướp phát tướng không cơ chứ!
Do cơ thể vừa gặp tai nạn xe hơi, thư kí Ngô không thể cử động mạnh, không thể giật lại chùm nho, chỉ có thể đấu khẩu với Bá Duy:
- Tôi béo thì chắc cậu gầy đây?
Bá Duy nhìn lại mình, đúng là chơi với thư kí Ngô, nộp tiền hàng tháng tới phòng gym chỉ để chụp ảnh tự sướng, phòng gym hai người đăng kí lại tọa lạc ở vị trí hết sức đắc địa, nằm giữa khu ẩm thực nên hai người hằng ngày kéo nhau đi khám phá ẩm thực phố phường. Hậu quả để lại là cái bụng của Bá Duy, không những mất toàn bộ cơ bụng, múi tiêu tan mà bụng còn tích tụ một đống mỡ, cậu giơ tay vỗ vỗ bụng, mặt cảm thán:
- Chỉ là hơi nhỉnh so với trước đây thôi. Mà chim lợn họ Ngô, ông trả lời tôi ngay, khi nãy ông đâm vào xe của ai?
- Cuối cùng thì cậu cũng thông minh hơn được một chút! Tôi đâm vào xe của Louis, cậu ta phải cảm ơn tôi mới đúng, vì tôi không làm thế, chắc giờ này cậu ta cũng cháy thành tro rồi. Xe cậu ta mất lái, suýt nữa đâm vào cây xăng gần đó.
- Tại sao đang giờ hành chính ông lại rỗi hơi đi giải cứu thế giới thế?
- Là lệnh của chủ tịch Tống, tôi có mười lá gan cũng không dám cãi lại cậu ta! Cậu ta giao phó cho tôi bằng mọi giá phải bảo vệ được Louis, đối thủ không phải dạng vừa, sẽ hủy hoại từng người liên quan tới chủ tịch và Lưu tiểu thư!
Trương Bá Duy nhíu chặt mày, đối thủ nào có thể khiến Tống Hàn thận trọng như vậy? Nói vậy, xe của Louis mất lái là do có người nhúng tay vào?
_________________________________________________________________
Một góc khuất nào đó..
Cô gái tóc vàng ngồi bệt dưới sàn đất lạnh lẽo, bàn tay xinh đẹp lướt trên màn hình iPad, mái tóc vàng được uốn xoăn tỉ mỉ làm nổi bật lên làn da trắng muốt của cô gái, gương mặt tròn nhưng lại không hề tạo cho người đối diện cảm giác mũm mĩm mà lại rất hài hòa với vẻ dễ thương vốn có. Sau một hồi lướt lướt đăm chiêu, cô gái ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên bục cao:
- Anh trai.. chúng ta không nhất thiết phải làm thế này! Chúng ta chỉ cần nói chuyện thẳng thắn với Lưu Hải Anh là được thôi.
"Choang"-ly rượu trên tay người đàn ông bị bóp nát, từng mảnh thủy tinh như đâm sâu vào trong da thịt anh ta, từng giọt máu tươi thi nhau rớt xuống đất như một cảnh tượng ám ảnh. Người đàn ông với mái tóc dài, buộc lại ngay ngắn, như một vương giả, tuy hành động lỗ mãn nhưng giọng nói vẫn hết sức bình tĩnh:
- Cô bé đó, không phải họ Lưu! Huỳnh Ánh Dương, em ăn nói cho cẩn thận! Em đã trà trộn được vào Tống gia, làm văn phòng thư ký ở đó mà vẫn không moi được tin tức gì. Em gái, em nói xem, do em không giỏi hay do anh trai đào tạo em không tốt?
- Anh, em không cần biết kế hoạch của anh là gì. Nhưng anh tuyệt đối không được động tới Hải Anh!
- Huỳnh Ánh Dương, em mới gặp Hải Anh một lần mà mồm mép đã nâng cấp hẳn, mạnh miệng lắm! Con bé Hải Anh đó, anh phải coi nó là báu vật ngàn năm có một mới đúng, sẽ không, anh tuyệt đối đảm bảo an toàn cho nó. Con bé đó, nhìn thì có vẻ ngổ ngáo, nhưng chỉ cần có được nó, tổ chức của chúng ta sẽ càng lớn mạnh, không chỉ về vấn đề sức mạnh, mà còn cả kinh tế. Bộ não của con bé đó, tốt hơn em gấp trăm lần!
Nói rồi, người đàn ông phủi áo đứng dậy, hiên ngang bước đi, đôi mắt rực cháy quyết tâm như in hằn hai chữ:"Hải Anh".
______________________________________________________________________
Buổi tối..
Tại bệnh viện Tống gia..
Trên giường bệnh phòng VIP, tổ đội chim lợn mặc đồ đôi cùng ngồi xem TV, tay không ngừng cho đồ ăn vào miệng. Cả phòng bệnh đâu đâu cũng là đèn nháy, bóng bay, trên giường ngoại trừ tấm chăn của bệnh viện ra, còn lại đều là những hộp đồ ăn vặt đầy đủ sắc màu. Nhìn vào không ai nói đây là phòng bệnh, đây là khu nghỉ mát mới đúng! TV đang chiếu tới đoạn nam nữ chính hôn nhau, cửa phòng bệnh bị mở ra, Trương Bá Duy cùng thư kí Ngô khó chịu lên tiếng:
- Trời ơi, y tá vô duyên vừa phải thôi! Đợi hai anh chị trong phim hôn nhau xong rồi vào chứ!
- Trời ơi, không phải vừa rồi đã tiêm thuốc sao? Tôi bị tai nạn chứ đâu có nghiện mà tiêm nhiều thế?
Hai bé chim lợn ngốc nghếch mê phim ngôn tình vẫn thản nhiên xem TV, thậm chí còn thuận tay đút đồ ăn cho nhau, họ xem hết cảnh hôn nhau mới nhìn ra cửa, không hẹn mà gặp, cả hai người đều không rét mà run, xương sống lạnh toát khi thấy cô gái tóc hồng đứng khoanh tay, dựa vào cửa. Lần này, cả hai người đều đồng thanh tập hai:
- Trời ơi, sao chị lại ở đây?
- Trời ơi, sao Lưu tiểu thư lại ở đây?
Hải Anh bước vào, không quên đóng cửa thật mạnh:
- Phim hay không?
Cô nhìn trang phục hoa hòe hoa sói của hai người đàn ông, chỉ chỉ vào vai Trương Bá Duy:
- Cậu đang mặc cái gì đây hả?
Lại nhìn sang mái tóc bạch mã hoàng tử, màu xám khói của con chim lợn còn lại, khẽ nhăn mặt:
- Lại cái gì trên đầu ông nữa đây, thư kí Ngô?
Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, bạn thân chơi với nhau càng lâu lại càng giống nhau. Phong cách nhuộm tóc màu mè của cô lây sang Bá Duy, giờ Bá Duy lại truyền phong cách sang thư kí Ngô. Cô thở dài, ngồi xuống ghế gần đó, vắt chân phải lên chân trái:
- Trương Bá Duy, chuyện tôi nhờ cậu, cậu đã làm chưa?
Trương Bá Duy mờ mịt nhìn cô, sực nhớ ra chưa đi thăm Louis, cậu vội vàng vùng dậy khỏi tấm chăn khiến đồ ăn rơi tung tóe ra sàn nhà, thư kí Ngô ôm đầu:
- Trương Bá Duy, sao cậu có thể hậu đậu như thế?
Bá Duy rất rất sợ cơn thịnh nộ như cuốn bay tất cả mọi thứ của Hải Anh, cậu nhanh chóng xỏ giày vào đi tìm Louis, không thèm đáp lời thư kí Ngô. Phòng bệnh chỉ còn lại Hải Anh và thư kí Ngô, ông biết điều, cầm lấy điều khiển tắt TV đi. Ông thật sự bị rùng mình trước cô gái nhỏ nhắn kia, ông thừa nhận, khí chất của Hải Anh và Tống Hàn rất giống nhau, đều quyền uy khó đỡ như nhau, hai người đó, như sinh ra để làm tài phiệt vậy. Ông cảm nhận bản thân bị lấn át bởi khí chất của Hải Anh, mãi sau mới nói nhỏ:
- Lưu tiểu thư, có lẽ tiểu thư và Louis tiên sinh đã chia tay. Tôi biết ba năm trước từng mắc tội với tiểu thư khi gây chiến tại quán bar, nhưng tiểu thư không hề moi lại sự việc để trách cứ tôi, tôi biết, tâm tiểu thư lành thật sự. Với thân phận thấp hèn của tôi, không biết có thể nói điều này không?
Hải Anh thật sự không nhớ thư kí Ngô từng gây gổ với cô, căn bản, đêm đó trong quán bar quá tối, có đánh nhau đi chăng nữa cô cũng chẳng nhớ mặt, Mà kể cả nhớ mặt thì đã sao? Cô cũng đâu muốn làm một trận đánh nhau nữa đâu? Cô nhìn vào gương mặt có phần hối lỗi cùng sợ sệt của thư kí Ngô, khẽ gật đầu. Ông ta thở ra một hơi, mới tiếp tục:
- Tiểu thư hãy rời xa chủ tịch Tống, ở yên tại Lưu gia, đừng quen thêm ai cả!
Hải Anh ngồi thẳng người dậy, giọng nói lạnh lùng:
- Ông đang đe dọa tôi?
Thư kí Ngô biết trước sự lạnh lùng của Hải Anh có thể dọa chết người khác nên đã chuẩn bị tâm lý từ trước, ông lắc đầu:
- Không phải.. đối với tôi, chủ tịch Tống là người hoàn hảo nhất, từ ngoại hình cho tới tính cách, hoàn hảo từng li từng tí, tới cả cách yêu tiểu thư cũng hoàn hảo. Cậu ấy luôn muốn dành mọi thứ đẹp đẽ nhất cho cô, là đàn ông, khát vọng sở hữu là bản năng nguyên thủy, nhưng cậu ấy đã vượt qua được bản năng, lý trí để bảo vệ tiểu thư khỏi sự tổn thương bên ngoài.
Đúng! Anh yêu cô tới mức hoàn hảo. Từ bé, anh luôn tranh thủ qua chơi cùng cô, tới khi anh bắt đầu kế hoạch trả thù, anh vẫn cố tình mong muốn cô đi du học nước ngoài để có thể quên đi nỗi đau sau này, nhưng vì tình yêu, anh từ bỏ trả thù, rồi để cô ghê tởm anh, anh chỉ biết đứng sau quan sát cô. Cả đời này, kiếp này, có lẽ sẽ không tìm được ai thương cô như thế. Thấy cô cúi đầu thất thần, thư kí Ngô mới nói tiếp:
- Mới đây hai người gặp lại nhau, cậu ấy nói không thể sống thiếu tiểu thư, muốn theo đuổi tiểu thư lại từ đầu, tiểu thư nhận nhẫn của Louis tiên sinh, cậu áy vẫn một mực theo đuổi. Nhưng thật xui xẻo, một tổ chức ngầm đã nhắm vào cậu ấy, cậu ấy sợ ảnh hưởng tới an nguy của tiểu thư, một lần nữa từ bỏ tiểu thư. Vậy nên.. tiểu thư hãy tự bảo vệ mình thật tốt, đừng khiến sự hy sinh của cậu ấy trở nên vô ích.
Hải Anh nghe như muốn nuốt từng chữ, mắt đã ầng ậc nước, khó khăn mở miệng:
- Tại sao ba năm qua anh ta phải khổ sở như vậy, tại sao không trực tiếp đi tìm tôi để nói rõ mọi chuyện?
- Cậu ấy đã làm thế!
- Cái gì?-Cô run rẩy.
- Cậu ấy đã tới Lưu gia tìm cô sau ba ngày, nhưng người ở đó nói cô đã rời xa Lưu gia, vì cô nói ở đó có nhiều kí ức ghê tởm..
Cô đứng phắt dậy, anh giữ đúng lời hứa ba ngày với cô. Còn cô thì sao? Chửi rủa? Ghê tởm anh? Hóa ra, anh sợ cô khó chịu, sợ cô sẽ càng ghê tởm mình hơn nên không gặp cô, chỉ dám yêu cô bằng thứ gọi là "tình yêu tinh thần" kia. Sao anh có thể bao dung tới cao thượng đến vậy? Cô tiến tới, bóp cổ thư kí Ngô, hét lớn:
- Nói! Anh ta đang ở đâu?
- Tiểu thư.. có bóp chết tôi.. tôi cũng không nói.. vì.. cậu ấy..-Ông ta khó nhọc lên tiếng, bỗng thấy tay cô nới lỏng ra, lại một giọt chất lỏng rơi xuống bàn tay ấy, ông ngẩng đầu, cô đang khóc, nước mắt chính là thứ vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ, ông đổi ý.-Cậu ấy đang đi tiệc tại nhà hàng U, một khi đã nắm lấy tay nhau, xin tiểu thư hãy mạnh dạn, đừng buông tay nhau lần nữa!
Hải Anh đứng thẳng dậy quệt nước mắt rồi rời đi, ngoái lại mỉm cười:
- Tôi sẽ làm thế!
___________________________________________________________________________
Cô muốn gặp anh! Trong đầu chỉ có vậy, Hải Anh dùng xe của Lưu Hải Anh nhấn ga thật mạnh, vượt cả chục cái đèn đỏ. Trên con đường tấp nập, một chiếc xe Audi lao đi thật nhanh trong bóng đêm, nghênh ngang không coi ai ra gì. Chỉ cần nhìn mã xe, rồi biển số xe, người ta hoàn toàn đoán được chủ nhân ngạo mạn thế nào cùng quyền lực ra sao. Công an đi tuần, nhìn biển số xe, biết chủ tịch của Tống gia, đều bảo nhau nhắm mắt cho qua. Hải Anh mím môi, lao thật nhanh tới nhà hàng U.
Tối muộn, tiệc đã tàn, mọi người đã ra về hết, sảnh tiệc chỉ còn lác đác một vài người ngồi nói chuyện làm ăn hoặc say mèm quên đường về hoặc.. một vài cô gái câu dẫn những sugar daddy tiềm năng để đào mỏ lên hương. Sugar daddy mà nói, đúng là tốt, nhưng những cô gái này thực tế hơn, sugar daddy lại quá già, chi bằng mời mọc một chủ tịch trẻ tuổi, độc thân, thành đạt, có lẽ họ sẽ trở thành phu nhân vạn người mê. Nguyện vọng của họ lại quá hợp lý với trường hợp của Tống Hàn, họ đợi suốt mấy tiếng cho tan tiệc, bắt đầu sấn tới chỗ Tống Hàn. Lưu Hải Anh mở cửa, nhìn một loạt xung quanh, bóng hình quen thuộc ngồi trên ghế sofa, quay lưng lại phía cửa đập vào mắt cô. Vẫn là bóng lưng thẳng tắp trong bộ vest đen ấy, cô chỉ muốn ngay lập tức chạy tới ôm lấy anh. Nhưng những thân hình mềm mại như rắn nước đang dính như keo vào Tống Hàn kia lại như cái gai nhọn trong mắt cô, cô nghiến răng, tên Tống Hàn này, còn không buồn đẩy mấy ả đàn bà này ra, để xem cô xử thế nào. Cô bước tới, như một người vợ bắt gặp chồng mình ngoại tình, lửa giận bùng bùng, một tay đẩy cả "đàn rắn nước" trên người Tống Hàn ra, quát lớn:
- Các cô cũng là phụ nữ, làm thế này mất mặt quá!
Sức Hải Anh dùng không hề lớn, chỉ là các cô gái kia đang nhập vai mềm yếu nên dễ dàng ngã lăn ra đất. Tống Hàn không hề động đậy, tới mí mắt cũng không thèm chớp, vì anh sợ, chỉ cần chớp mắt một cái, cô gái nhỏ nhắn tóc hồng trước mặt sẽ biến mất ngay lập tức. Anh thật không phân biệt nổi đâu là mơ, đâu là thật. Lưu Hải Anh xuất hiện trước mặt anh quá đường đột, quá hư ảo, cô mặc chiếc váy màu hồng phấn quen thuộc, tóc hồng rực ngắn chỉ cột một nửa đầu, thắt lại bằng sợi dây màu lục nữ tính, cô là thật sao? Chiếc váy kia, sợi dây kia.. có đánh chết anh cũng không quên được! Anh giữ nguyên tư thế, chân phải vắt lên chân trái, hai tay dang ra đặt trên thành ghế như một vị vua, ánh mắt chăm chú quan sát cảnh trước mắt. Hải Anh quay đầu nhìn anh, thật muốn đánh nhau với anh, không ngăn cô lại cũng không thèm nhúc nhích, khinh nhau sao? Cô vỗ nhẹ vào má anh, nhướn mày:
- Có cần bắp rang bơ để ngồi xem phim cho vui không?
Là thật! Bàn tay mềm mại âm ấm ấy chỉ có của riêng Hải Anh. Tay cô rất đẹp, trắng trẻo, từ nhỏ đã được chăm sóc tỉ mỉ, không khi nào phải đụng tới chuyện lao động hay bếp núc, nên lòng bàn tay luôn ẩm mượt. Anh mấp máy môi, định lên tiếng thì một cô gái "rắn nước" lại bò dậy, trườn lên người anh, nũng nịu:
- Hàn, xem cô ta là ai dám tới đây làm loạn kìa! Cô ta ra tay mạnh quá, đau chết đi được.
Lần này, anh đã hơi lấy lại được ý thức, đưa định đẩy cô gái kia ra thì Hải Anh đã nhanh hơn một bước, túm tóc của cô gái, ném cả thân hình thiếu vải phản cảm kia sang một bên..
"Toạc"-váy của cô gái bị móc vào chân ghế, rách toang, nội y ren màu đen bên trong phơi bày ra trước mắt. Tống Hàn hơi ngạc nhiên, có đúng là Hải Anh không đây? Theo anh biết cô chỉ ra tay với những người động vào mình chứ không hề tự dưng tự lành đi gây chuyện thế này! Thấy anh ngơ ngác, Hải Anh tức giận, đứng ra chắn trước mặt anh:
- Không được nhìn cô ta! Cất cái mắt đó đi, để nhìn em thôi!
Bá đạo! Quá bướng bỉnh! Tống Hàn đứng dậy, cúi đầu nhìn từng đường nét của Hải Anh. Cô gái kia cố gắng lấy chút mảnh vải còn sót lại che thân, lầm tưởng ánh mắt chăm chú vừa rồi của Tống Hàn là dành cho mình, càng mạnh mồm đứng dậy:
- Hàn, anh xem cô ta còn biết lịch sự là gì không?
Cô ả tiến tới đứng đối diện Hải Anh, sát người vào cánh tay tráng kiện của Tống Hàn, giơ ngón tay cái lên:
- Ủa? Lưu Hải Anh đúng không?
"Bốp"-một cái tát mạnh bạo giáng xuống thẳng má của ả rắn nước chúa, in hằn năm ngón tay đỏ lòe trên má, ả lảo đảo ngã xuống sàn nhà lạnh ngắt. Chưa kịp để ả lên tiếng thêm, Hải Anh cầm quả táo trên bàn, nhét thẳng vào mồm ả ta:
- Cô không có tư cách để gọi tên tôi! Nhớ lấy, hôm nay tôi tạm tha cho cô, đừng để tôi nhìn thấy cô lần thứ hai!
Lưu Hải Anh cao đầu ngạo mạn đi tới bên Tống Hàn, tự nhiên khoác lấy tay anh:
- Các cô nữa.. nghe cho rõ đây. Tôi chính là Tống phu nhân, cho nên, các cô phải biết thứ gì động tới được, thứ gì phải tránh xa.-Cô ngẩng đầu nhìn anh, ngọt ngào cười.-Đúng không anh yêu?
Tống Hàn nhìn cô, thôi cứ cho là mơ đi, phải mơ cho bõ chứ! Anh gật đầu, hôn nhẹ lên trán cô:
- Tống phu nhân nói gì cũng đúng!
Hải Anh nhìn một vòng quanh sảnh, ai cũng đang nhìn bọn họ. Cô gật đầu coi như chào hỏi mọi người, quay ra lườm anh:
- Đi theo em!
Cô tiến một bước, anh vẫn đứng yên đó như pho tượng. Cô giơ tay cào tóc, nghiến răng, tên Tống Hàn này bị mấy quỷ rắn nước kia bỏ bùa mê thuốc lú rồi sao? Hết cách, cô trực tiếp đan tay mình vào tay anh, kéo anh rời đi..
Hơi ấm hai bàn tay đan vào nhau cũng có phần ảo mộng nhưng anh vẫn đi theo cô. Cô bấm thang máy lên tầng cao nhất, nhanh nhẹn lôi anh đi tới căn phòng nghỉ VIP ở cuối dãy, mở cửa kéo anh vào. Cả quá trình anh đều bị động! Cô dùng chân đóng cửa lại, đẩy mạnh anh xuống sofa. Lực tay cô bình thường không thể nào khiến anh ngã xuống sofa được, nhưng vì người con gái trước mặt là Lưu Hải Anh, dù mơ hay thật, anh sẵn sàng thả lỏng. Chưa kịp định thần lại thì cô đã cúi đầu, hôn lấy môi mỏng quyến rũ của anh. Nói hôn thì cao sang quá.. gặm nhấm cũng vẫn còn quá sang, phải nói là ngấu nghiến mới đúng! Cô như dồn hết sự tức giận lên môi anh, anh ngẩn ra vài giây, sau khi nhận ra được sự ngọt ngào từ môi anh đào của cô, nhanh chóng lật người, đưa cô đặt dưới thân của mình, biến bị động thành chủ động, anh hôn rất cẩn thận, môi cô như một bảo vật quý, sự ôn nhu của anh như thuần hóa được cơn nóng giận của Hải Anh, tay cô vô lực đặt trên lồng ngực vững chãi của anh, từ tốn quấn quít môi lưỡi cùng anh, nụ hồn dần trở nên điên cuồng. Hôn tới khi cả hai đều hô hấp khó khăn, cô đẩy mạnh anh ra, ngồi dậy chỉnh lại đầu tóc:
- Vẫn còn nhiệt tình như vậy, xem ra anh và lũ rắn nước kia chưa làm gì nhau rồi!
Sau khi hôn cô anh mới chắc chắn, màn trước mặt là hoàn toàn thật nhưng không tránh khỏi thất thần. Cô ngồi lên đùi anh, vuốt ve gương mặt ưu tú kia:
- Hàn, đừng nói anh si mê mấy cô gái kia rồi nhé? Em xin lỗi, thời gian qua là em không tốt. Anh thích hình mẫu con gái thế nào, nói đi, em sẽ thay đổi.
Cô khẽ rơi nước mắt, như dao đâm vào tim anh. Anh đưa tay, vội vàng mà cuống quít lau nước mắt cho cô, giải thích:
- Đừng khóc nữa, nghe anh nói. Anh không si mê ai ngoài em cả, em không cần thay đổi, em thích sao cũng được, em để tóc hồng anh cũng thích, nhuộm đen anh cũng thích, chỉ cần là em là được.
Cô ngẩng đầu, mắt long lanh nhìn anh:
- Thật sao?
Anh gật đầu chắc nịch, cô thay đổi nhanh như chong chóng, thoát khỏi lòng anh:
- Nói! Tại sao vừa rồi anh lại nhìn cô gái khác chằm chằm như vậy? Tại sao không thèm để ý tới em?
Tống Hàn hơi choáng về tốc độ trở mặt nhanh như bánh tráng của cô, vội vàng xua tay:
- Anh không phải! Là anh nhìn em, anh không chắc em là thật hay do anh mơ, anh chỉ sợ em sẽ biến mất như bao giấc mơ khác của anh, cho nên..
Cô hơi chạnh lòng, anh đau khổ như vậy sao? Nhưng cơn tức vẫn còn âm ỉ, cô không thể bỏ qua:
- Thế tại sao anh không đẩy các cô gái đó ra? Thích sao?
Anh không kiềm được, ôm chặt lấy cô, siết thật mạnh, hôn lên cổ kiêu hãnh, nhẹ giọng:
- Em ghen sao?
- Đúng! Em ghen đó, nhìn khó chịu chết đi được!
Anh bật cười, đúng là cô gái của anh, có sao nói vậy, thẳng thắn! Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, hít lấy mùi hương nhè nhẹ mà anh đã mong nhớ, mãi mới nói tiếp:
- Anh có đẩy, nhưng những cô gái đó cứ dính sát vào anh, anh đâu thể dùng lực mạnh khiến họ bị thương. Anh vừa định đứng lên thì em tới.. Hải Anh, em phải tin anh!
- Ừ, em tin anh!
Câu trả lời hơi nhàn nhạt nhưng lại rõ ràng, cô không tin người đàn ông này thì cô có thể đặt niềm tin vào ai nữa đây? Cô nắm lấy tay anh, dịu dàng:
- Anh, chúng ta bên nhau nhé?-Cô quay người lại, bàn tay nhỏ che miệng anh, bá đạo.-Không được nói không, chỉ được nói có!
Anh hôn lên lòng bàn tay cô, não anh nhảy số với tốc độ bàn thờ, đã đoán ra cô đã biết được mọi chuyện nên mới tìm đến anh thế này, nhưng thực sự, anh không muốn cô gặp nguy hiểm, vuốt ve mái tóc cô, thở nhẹ:
- Lưu gia an toàn hơn ở bên anh..
Cô vòng tay qua cổ anh, một lần nữa hôn lên môi anh, nụ hồn này dây dưa môi lưỡi, ướt át đầy chan chứa tình yêu. Cô rời khỏi môi anh, đôi mắt ầng ậc nước:
- Anh không chán ghét kiểu yêu đương tinh thần kia sao? Em có thể ở bên anh, em có thể tự bảo vệ mình! Đừng bắt em rời đi, em sẽ không đi đâu cả!
Tống Hàn nhìn cô thật lâu.. Lưu Hải Anh quá cứng đầu, anh lại không thể từ bỏ được cô, thôi thì, đã là duyên ắt sẽ có nợ, cùng nhau nắm tay vượt qua giông bão vậy..
/40
|