Ngày mùng 8 tháng 6, thời tiết nhiều mây, rất mát mẻ, buổi sáng mọi người đã thi xong mấy môn.
Lâm Vu trở lại ký túc xá, Dương Tiểu Mộng cũng quay về rồi. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, bố mẹ Thôi Nhã cùng Trần Đồng đều đến Tấn thành cổ vũ con gái thi đại học, thuê một khách sạn ở gần đó để nghỉ ngơi.
Dương Tiểu Mộng rửa hai quả đào, đưa cho Lâm Vu, Hai quả cuối cùng nhé. Có màu rất dễ nhìn, hồng hồng đỏ đỏ, nhiều sự may mắn.
Lâm Vu nói khẽ: Cám ơn.
Đào vừa giòn vừa ngọt.
Hai người ngồi trên ghế đối diện. Dương Tiểu Mộng nói: Lâm Vu, thi xong cậu có kế hoạch gì?
Về nhà trước giúp mẹ, bà, sau đó đến trông tiệm giúp người chị.
Dương Tiểu Mộng lộ vẻ hơi ngạc nhiên, Tớ muốn nằm chơi, không phải xem sách cũng không phải làm đề! Tớ phải điên cuồng xem phim truyền hình, đem khoảng thời gian trước kia bù đắp lại.
Lâm Vu cười yếu ớt.
Nghe đã cảm thấy rất tốt đẹp.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, chuẩn bị nghỉ ngơi, đây là thói quen của bọn họ, nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị thi môn cuối cùng.
1h5 phút, điện thoại Lâm Vu kêu lên. Cô có chút bừng tỉnh, cầm điện thoại di động lên, thấy là Thẩm Nghi Đình gọi. Trong nội tâm cô buồn bực, Thẩm Nghi Đình làm sao vào lúc này lại gọi điện thoại cho cô? Đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt.
Lâm Vu nhìn thoáng qua Dương Tiểu Mộng đang nghỉ ngơi, nhẹ nhàng xuống giường, lấy giày, ra khỏi ký túc xá. Alo ——
Thẩm Nghi Đình trầm mặc mấy giây: Lâm Vu —— tốc độ nói của cô so ngày thường chậm hơn rất nhiều, giống như đang có chuyện gì.
Nghi Đình, có chuyện gì không?
Thẩm Nghi Đình âm thầm hít một hơi, Dì ở nhà lên cơn tái phát bệnh tim, bệnh viện Đông Lăng không có cách nào, hiện tại mang đến thành phố, tình huống có hơi xấu.
Lâm Vu trong nháy mắt liền trống rỗng, ong ong cả đầu. Cậu đang nói cái gì? Cảm giác chính mình như nghe nhầm.
Thẩm Nghi Đình khó khăn mở miệng: Hai ngày trước dì nhập viện rồi. Lúc đầu coi là có thể kéo dài đến chúng ta thi xong đại học, không nghĩ tới... Cha mẹ tớ một mực thương lượng, có nên hay không nói cho cậu tin tức này. Tớ nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nói cho cậu.
Lâm Vu tim đau nhức. Hai con ngươi trong nháy mắt liền rơi đầy nước mắt, nhưng mà cố nén.
Thẩm Nghi Đình thanh âm hoảng hốt, nói khẽ: Lâm Vu, rất xin lỗi. Tớ không biết tớ lựa chọn nói cho cậu là đúng hay sai. Cô rất mâu thuẫn. Một bên là thi đại học, một bên là mẹ của cô. Cô biết, mẹ của cô là quan trọng nhất, nếu như phát sinh chuyện gì, Lâm Vu không được nhìn thấy mẹ mình lần cuối, cô sẽ thương tiếc cả đời.
Lâm Vu hít một hơi thật sâu: Cám ơn. Cô từng chút từng chút ngồi xổm xuống, vùi đầu xuống đầu gối, ôm thật chặt mình ngồi ở trên mặt đất. Rõ ràng là mùa hè, ngày mai hơn 30 độ, vì cái gì mà cô lại lạnh như vậy?
Cả người tựa như ở trong băng, không cảm giác gì.
Thẩm Nghi Đình cúp điện thoại, khí lực cả người đều bị rút sạch.
Ông bà Thẩm sắc mặt cũng khó coi, ngay từ đầu bọn họ đều muốn gạt Lâm Vu, có thể lại sợ tình huống xấu nhất xuất hiện. Đình Đình, con nhanh đi nghỉ ngơi đi, đừng để ảnh hưởng tới buổi thi chiều mai.
Thẩm Nghi Đình khoát khoát tay, sắc mặt mỏi mệt, Không có gì đâu, buổi chiều thi Anh ngữ là môn tủ của con. Ba mẹ không cần theo giúp con đâu, đi bệnh viện thăm dì đi.
Ông Thẩm nhíu mày, Không biết Lâm Vu phải làm sao bây giờ?
Bà Thẩm khe khẽ thở dài, trìu mến vuốt ve tóc của con gái.
Mẹ, con làm rất đúng sao?
Chúng ta đều là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nếu như mẹ Lâm Vu lúc này thật sự có chuyện gì, mà Lâm Vu lại không ở đó, cả đời này sẽ áy náy. Nói cho Lâm Vu chân tướng thì sẽ rất tàn nhẫn, thế nhưng là từ con tới nói cũng rất tàn nhẫn.
Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường: Đây là mình suy đoán nhưng mà đại ý chắc là chuyện nhà người ta còn chưa rõ mà người lạ bên ngoài đã hóng hớt,... Nếu có suy đoán sai xin các bạn thông cảm hihi =)))
Thẩm Nghi Đình ngoẹo đầu, tựa trong ngực mẹ mình. Con chỉ nhớ mùa hè năm nhất, Lâm Vu cùng dì cũng từng như thế này.
Mười ngón Lâm Vu chăm chú bóp lấy lòng bàn tay, trong đầu là một mảnh hỗn độn. Hốc mắt lăn xuống vài giọt lệ, nội tâm là một mảnh hoang vu. Chẳng lẽ cũng là tương xứng với cái tên của cô?
Vu, không có gì cả.
Truyện được up tại wattpad melbournje
Cô rất muốn hỏi ông trời, vì sao cứ hành hạ cô mãi vậy? Vì cái gì không thể bỏ qua cho cô? Những thứ cô có rất ít, cớ sao còn muốn đoạt đi?
Sắc mặt của cô tái nhợt, hai mắt đã mất đi hết thảy ánh sáng. Chỉ là một cái chớp mắt, cô liền lựa chọn xong.
Cô phải trở về.
Cô phải trở về nhà.
Cô đã từng trải qua cảm giác thấy mẹ mình cùng tử thần tranh chấp.
Lá gan mẹ cô rất nhỏ, bà cũng già rồi, bọn họ cũng chỉ có cô.
Thi đại học... Về sau còn có cơ hội.
Lâm Vu nhắm mắt lại, nén đi mọi cảm xúc. Cô về đến phòng, nhanh chóng thu thập xong balo.
Dương Tiểu Mộng nghe thấy động tĩnh, đứng dậy nhìn thoáng qua, Lâm Vu? Sớm như vậy đã muốn ra trận sao?
Lâm Vu quay đầu, hai mắt đỏ bừng, sắc mặt trầm tĩnh, Tiểu Mộng, cố lên. Cô không biết mình còn có cơ hội hay không, hi vọng các cô năm nay đều có thể toại nguyện.
Cách một tấm màn trắng, Dương Tiểu Mộng lờ mờ nhìn thấy khắp khuôn mặt Lâm Vu đầy cay đắng cùng bất đắc dĩ.
Lâm Vu đi, rời trường học.
Cô trực tiếp đón xe đi bệnh viện. Trên đường đi, cô ôm balo của mình, thân thể mảnh mai núp ở trên ghế.
Trên xe còn tại phát ra tin tức, nhắc nhở thí sinh buổi chiều mai thi phải chuẩn bị giấy tờ tốt.
Cô chuẩn xong rồi, hiện tại còn ở trong balo đây, vô ý thức sờ lên vị trí đó.
Phía trước kẹt xe. Lái xe nói.
Lâm Vu trông qua, Chú ơi, làm phiền chú, mẹ cháu đang nằm bệnh viện... Thanh âm của cô đã gần như sụp đổ.
Cô bé, đừng vội. Hãy cứ bình tĩnh đã.
Lâm Vu khóc, cô không dám nghĩ, nếu như mẹ xảy ra chuyện...
Mặc kệ trả giá lớn đến đâu, chỉ cần mẹ không có chuyện gì thì cô sẽ không hối hận.
Cuối cùng đã tới viện, cô gặp được ông Thẩm ở đây.
Ông Thẩm sắc mặt nặng nề, Xe cứu thương còn đang trên đường tới, nơi này đã sắp xếp xong xuôi.
Lâm Vu không biết nói cái gì, chỉ là thật lòng hướng phía ông Thẩm cúi đầu thật sâu để cảm ơn.
Ông Thẩm vội vàng kéo cô, Chú đã gọi người mời trưởng khoa Lưu ở khoa tim mạch tới, ở phương diện này ông ấy là chuyên gia, mẹ con sẽ không có việc gì đâu.
Khóe miệng Lâm Vu khô khốc.
Trong mắt ông Thẩm tràn đầy tiếc hận, Lâm Vu, chú biết hiện tại nói với con cái gì đều vô dụng. Người còn sống rất dài, có cái được có cái mất.
Con hiểu mà. Cô nhìn qua nơi xa, chờ đợi xe cứu thương đến.
Lâm Vu ——
Chú, con không hối hận. Cô yên lặng nói.
Cuối cùng thi Anh ngữ đã kết thúc, các thí sinh hưng phấn đi ra. Bất kể như thế nào, ba năm kết thúc.
Năm giờ.
Tần Hành từ trường thi đi ra, mấy người như thường ở chỗ cũ để chờ nhau.
Khương Hiểu, Tôn Dương, Khuất Thần đều đến.
Khuất Thần: Bọn họ bảo ngày mai muốn tới trường học đưa sách cho các em năm nhất năm hai! Các cậu tới hay không?
Tôn Dương: Cậu á? Sách của cậu thì ai muốn?
Khuất Thần: Lại tới cậu rồi. Đình Đình cùng Lâm Vu làm sao còn chưa đến?
Tần Hành nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn qua phía trước.
Chỉ chốc lát sau Thẩm Nghi Đình rốt cuộc đã đến, sắc mặt cô không phải quá tốt.
Khuất Thần lo lắng, Thế nào? Không phải môn tủ của cậu là Tiếng Anh sao?
Thẩm Nghi Đình ngẩng đầu nhìn qua bọn họ, sắc mặt đau thương.
Khương Hiểu hỏi: Lâm Vu đâu?
Thẩm Nghi Đình từ từ nhìn Tần Hành, cô cắn khóe môi, không biết nên nói như nào.
Lúc này có mấy cái nữ sinh đi qua bọn họ, mấy người thảo luận.
Nghe nói Lâm Vu lớp 2 không đến thi.
Thật hay giả?
Chỗ ngồi của cậu ấy trống không.
Mẹ nó! Xảy ra chuyện gì nhỉ?
...
Tần Hành một mặt khiếp sợ nhìn Thẩm Nghi Đình, ngữ khí vội vàng, Lâm Vu đâu?
Thẩm Nghi Đình đón ánh mắt của hắn, Buổi chiều mẹ cậu ấy phải phẫu thuật tim, Lâm Vu biết...
Tất cả mọi người giật mình, làm sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Tần Hành xoay người chạy.
Tần Hành —— chờ chúng tớ một chút đi. ——
Thẩm Nghi Đình đột nhiên khóc, Là tớ nói cho Lâm Vu.
Khương Hiểu nhìn qua cô, không biết nên nói cái gì. Chỉ là vỗ nhè nhẹ vai Thẩm Nghi Đình. Tớ nghĩ Lâm Vu khẳng định sẽ rất cảm kích cậu. Thẩm Nghi Đình, là tớ thì tớ cũng không biết nên làm như thế nào! Cô lờ mờ nghĩ đến lần biểu diễn hồi năm nhất, Thẩm Nghi Đình đều nghiêm túc như vậy.
Đây quả thật là một sự lựa chọn khó khăn, Không có đúng sai.
Thẩm Nghi Đình hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn qua Khương Hiểu. Một giây này, cô thật rất hâm mộ Lâm Vu.
Tuổi thanh xuân của cô, có được những người bạn như vậy. Chân thành tha thiết, thuần khiết.
Ánh đèn trong phòng giải phẫu vẫn sáng, đã hơn bốn giờ. Bà cô cùng Lâm Vu một mực chờ ở cửa. Một đôi bà cháu này, thật sự nhìn thấy mà lòng chua xót.
Lâm Vu nhìn đồng hồ, đã năm giờ, thi đại học cũng đã kết thúc.
Bà gặp cô xuất thần, A Vu, con thật rất giống ba con. Quả quyết kiên quyết, chưa từng hối hận quyết định của mình.
Lâm Vu giật giật khóe miệng, Bà, bà gặp qua cha con sao?
Cô bà cười, Lúc cậu ta ra đời, ta còn ôm cậu ấy cơ. Lúc mẹ con và cậu ta yêu nhau, bà đã gặp qua cha con một lần, chỉ một lần. Dáng dấp rất đẹp mắt. Ai ——
Bà, tạm thời không nên nói chuyện con không thi đại học với mẹ.
Bà nắm chặt tay của cô, vừa định nói chuyện thì di động của Lâm Vu bắt đầu kêu.
Lâm Vu lấy điện thoại di động ra, phía trên biểu hiện ra tên Tần Hành. Cô chần chờ một chút.
Bà nói: Nghe đi.
Lâm Vu ấn trả lời, tay còn có chút run.
Tần Hành: Lâm Vu —— điện thoại kết nối, nhưng hắn lại không biết nên nói cái gì.
Lâm Vu cắn góc môi, hồi lâu máy móc kêu một tiếng tên của hắn, Tần Hành, là tớ.
Trong chốc lát Tần Hành như nghẹn họng, thanh âm khàn khàn nặng nề, Không sao, sang năm còn có cơ hội. Thanh âm của hắn hoàn toàn như trước đây để cho người ta cảm thấy ấm áp.
Lâm Vu lặng im.
Tần Hành: Tớ có thể tới không?
Lâm Vu cắn răng, Đừng. Tần Hành, cám ơn cậu.
Tần Hành nghẹn ngào: Lâm Vu, cậu phải thật tốt. Có quá nhiều lời muốn nói, thế nhưng là đều nói không ra.
Tớ hiểu rồi.
Cuộc đời sẽ gặp phải rất nhiều lựa chọn xoắn xuýt, mà cô đã đem chuyện khó khăn nhất làm xong, còn có cái gì có thể e ngại đây.
Năm đó mùa hè, thời tiết đặc biệt nóng.
Tin tức Lâm Vu không thi rất nhanh truyền ra, các thầy cô đều kinh hãi, dù sao Lâm Vu là người có hi vọng nhất năm nay. Thế nhưng khi biết nguyên nhân, mọi người càng không thể làm gì.
Lúc có điểm, sở hữu thí sinh đều khẩn trương và đợi. Sau khi đã dán điểm rồi, tất cả mọi người đều đi nghe ngóng.
Tôn Dương thi cũng không tệ lắm, hơn 20 điểm, Khương Hiểu cũng 30. Tần Hành vẫn là đứng thứ 2 toàn trường.
Lớp học náo nhiệt lên, những người thi tốt đều vui vẻ. Có người bắt đầu thảo luận nên ghi danh trường học nào.
Tôn Dương lấy lại điện thoại di động, không tiếp tục nhìn tin tức.
Rất nhiều người đều đang nghĩ, nếu như Lâm Vu đi thi, thì điểm sẽ như thế nào.
Chỉ là nhân sinh chưa từng có nếu như.
Lâm Vu hầu như ở giường bệnh, Lâm Sam phẫu thuật rất thành công, bà ở phòng giám hộ chờ đợi một tuần lễ, hiện tại thân thể của bà còn rất yếu ớt.
Lâm Vu giúp mẹ mình lau người thay quần áo. A Vu, thành tích ra sao?
Vâng.
Con bao nhiêu điểm?
Con còn chưa có đi tra.
Lâm Sam nhàn nhạt cười một tiếng, Không quan tâm, mẹ tin tưởng con.
Lâm Vu cười nói: Con đi giặt quần áo trước đây. Cô ra khỏi phòng bệnh, cúi đầu, đầy buồn bực.
Bà từ phòng bệnh ra, đi đến bên cạnh cô, A Vu của bà làm sao lại khổ như vậy chứ?
Lâm Vu lau lau khóe mắt, cười, Nào đâu khổ ạ? Mẹ giải phẫu thành công. Bà à, rất đáng giá.
Bà ai một tiếng, nhìn thấy phía trước, bà bĩu góc môi, Thằng nhóc kia khá quen nha.
Lâm Vu ngẩng đầu, chỉ gặp Tần Hành đứng phía trước cửa.
Cậu mặc áo thun trắng, quần màu nâu nhạt, dáng vẻ anh tuấn.
Hai người nhìn nhau, hắn từng bước một đi tới.
Lâm Vu mỉm cười, Sao cậu lại tới đây?
Hơn mười ngày mà thôi, thật là cảnh còn người mất. Hắn giống như cũng thay đổi, có loại cảm giác nói không thành lời.
Lâm Vu trở lại ký túc xá, Dương Tiểu Mộng cũng quay về rồi. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, bố mẹ Thôi Nhã cùng Trần Đồng đều đến Tấn thành cổ vũ con gái thi đại học, thuê một khách sạn ở gần đó để nghỉ ngơi.
Dương Tiểu Mộng rửa hai quả đào, đưa cho Lâm Vu, Hai quả cuối cùng nhé. Có màu rất dễ nhìn, hồng hồng đỏ đỏ, nhiều sự may mắn.
Lâm Vu nói khẽ: Cám ơn.
Đào vừa giòn vừa ngọt.
Hai người ngồi trên ghế đối diện. Dương Tiểu Mộng nói: Lâm Vu, thi xong cậu có kế hoạch gì?
Về nhà trước giúp mẹ, bà, sau đó đến trông tiệm giúp người chị.
Dương Tiểu Mộng lộ vẻ hơi ngạc nhiên, Tớ muốn nằm chơi, không phải xem sách cũng không phải làm đề! Tớ phải điên cuồng xem phim truyền hình, đem khoảng thời gian trước kia bù đắp lại.
Lâm Vu cười yếu ớt.
Nghe đã cảm thấy rất tốt đẹp.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, chuẩn bị nghỉ ngơi, đây là thói quen của bọn họ, nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị thi môn cuối cùng.
1h5 phút, điện thoại Lâm Vu kêu lên. Cô có chút bừng tỉnh, cầm điện thoại di động lên, thấy là Thẩm Nghi Đình gọi. Trong nội tâm cô buồn bực, Thẩm Nghi Đình làm sao vào lúc này lại gọi điện thoại cho cô? Đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt.
Lâm Vu nhìn thoáng qua Dương Tiểu Mộng đang nghỉ ngơi, nhẹ nhàng xuống giường, lấy giày, ra khỏi ký túc xá. Alo ——
Thẩm Nghi Đình trầm mặc mấy giây: Lâm Vu —— tốc độ nói của cô so ngày thường chậm hơn rất nhiều, giống như đang có chuyện gì.
Nghi Đình, có chuyện gì không?
Thẩm Nghi Đình âm thầm hít một hơi, Dì ở nhà lên cơn tái phát bệnh tim, bệnh viện Đông Lăng không có cách nào, hiện tại mang đến thành phố, tình huống có hơi xấu.
Lâm Vu trong nháy mắt liền trống rỗng, ong ong cả đầu. Cậu đang nói cái gì? Cảm giác chính mình như nghe nhầm.
Thẩm Nghi Đình khó khăn mở miệng: Hai ngày trước dì nhập viện rồi. Lúc đầu coi là có thể kéo dài đến chúng ta thi xong đại học, không nghĩ tới... Cha mẹ tớ một mực thương lượng, có nên hay không nói cho cậu tin tức này. Tớ nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nói cho cậu.
Lâm Vu tim đau nhức. Hai con ngươi trong nháy mắt liền rơi đầy nước mắt, nhưng mà cố nén.
Thẩm Nghi Đình thanh âm hoảng hốt, nói khẽ: Lâm Vu, rất xin lỗi. Tớ không biết tớ lựa chọn nói cho cậu là đúng hay sai. Cô rất mâu thuẫn. Một bên là thi đại học, một bên là mẹ của cô. Cô biết, mẹ của cô là quan trọng nhất, nếu như phát sinh chuyện gì, Lâm Vu không được nhìn thấy mẹ mình lần cuối, cô sẽ thương tiếc cả đời.
Lâm Vu hít một hơi thật sâu: Cám ơn. Cô từng chút từng chút ngồi xổm xuống, vùi đầu xuống đầu gối, ôm thật chặt mình ngồi ở trên mặt đất. Rõ ràng là mùa hè, ngày mai hơn 30 độ, vì cái gì mà cô lại lạnh như vậy?
Cả người tựa như ở trong băng, không cảm giác gì.
Thẩm Nghi Đình cúp điện thoại, khí lực cả người đều bị rút sạch.
Ông bà Thẩm sắc mặt cũng khó coi, ngay từ đầu bọn họ đều muốn gạt Lâm Vu, có thể lại sợ tình huống xấu nhất xuất hiện. Đình Đình, con nhanh đi nghỉ ngơi đi, đừng để ảnh hưởng tới buổi thi chiều mai.
Thẩm Nghi Đình khoát khoát tay, sắc mặt mỏi mệt, Không có gì đâu, buổi chiều thi Anh ngữ là môn tủ của con. Ba mẹ không cần theo giúp con đâu, đi bệnh viện thăm dì đi.
Ông Thẩm nhíu mày, Không biết Lâm Vu phải làm sao bây giờ?
Bà Thẩm khe khẽ thở dài, trìu mến vuốt ve tóc của con gái.
Mẹ, con làm rất đúng sao?
Chúng ta đều là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nếu như mẹ Lâm Vu lúc này thật sự có chuyện gì, mà Lâm Vu lại không ở đó, cả đời này sẽ áy náy. Nói cho Lâm Vu chân tướng thì sẽ rất tàn nhẫn, thế nhưng là từ con tới nói cũng rất tàn nhẫn.
Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường: Đây là mình suy đoán nhưng mà đại ý chắc là chuyện nhà người ta còn chưa rõ mà người lạ bên ngoài đã hóng hớt,... Nếu có suy đoán sai xin các bạn thông cảm hihi =)))
Thẩm Nghi Đình ngoẹo đầu, tựa trong ngực mẹ mình. Con chỉ nhớ mùa hè năm nhất, Lâm Vu cùng dì cũng từng như thế này.
Mười ngón Lâm Vu chăm chú bóp lấy lòng bàn tay, trong đầu là một mảnh hỗn độn. Hốc mắt lăn xuống vài giọt lệ, nội tâm là một mảnh hoang vu. Chẳng lẽ cũng là tương xứng với cái tên của cô?
Vu, không có gì cả.
Truyện được up tại wattpad melbournje
Cô rất muốn hỏi ông trời, vì sao cứ hành hạ cô mãi vậy? Vì cái gì không thể bỏ qua cho cô? Những thứ cô có rất ít, cớ sao còn muốn đoạt đi?
Sắc mặt của cô tái nhợt, hai mắt đã mất đi hết thảy ánh sáng. Chỉ là một cái chớp mắt, cô liền lựa chọn xong.
Cô phải trở về.
Cô phải trở về nhà.
Cô đã từng trải qua cảm giác thấy mẹ mình cùng tử thần tranh chấp.
Lá gan mẹ cô rất nhỏ, bà cũng già rồi, bọn họ cũng chỉ có cô.
Thi đại học... Về sau còn có cơ hội.
Lâm Vu nhắm mắt lại, nén đi mọi cảm xúc. Cô về đến phòng, nhanh chóng thu thập xong balo.
Dương Tiểu Mộng nghe thấy động tĩnh, đứng dậy nhìn thoáng qua, Lâm Vu? Sớm như vậy đã muốn ra trận sao?
Lâm Vu quay đầu, hai mắt đỏ bừng, sắc mặt trầm tĩnh, Tiểu Mộng, cố lên. Cô không biết mình còn có cơ hội hay không, hi vọng các cô năm nay đều có thể toại nguyện.
Cách một tấm màn trắng, Dương Tiểu Mộng lờ mờ nhìn thấy khắp khuôn mặt Lâm Vu đầy cay đắng cùng bất đắc dĩ.
Lâm Vu đi, rời trường học.
Cô trực tiếp đón xe đi bệnh viện. Trên đường đi, cô ôm balo của mình, thân thể mảnh mai núp ở trên ghế.
Trên xe còn tại phát ra tin tức, nhắc nhở thí sinh buổi chiều mai thi phải chuẩn bị giấy tờ tốt.
Cô chuẩn xong rồi, hiện tại còn ở trong balo đây, vô ý thức sờ lên vị trí đó.
Phía trước kẹt xe. Lái xe nói.
Lâm Vu trông qua, Chú ơi, làm phiền chú, mẹ cháu đang nằm bệnh viện... Thanh âm của cô đã gần như sụp đổ.
Cô bé, đừng vội. Hãy cứ bình tĩnh đã.
Lâm Vu khóc, cô không dám nghĩ, nếu như mẹ xảy ra chuyện...
Mặc kệ trả giá lớn đến đâu, chỉ cần mẹ không có chuyện gì thì cô sẽ không hối hận.
Cuối cùng đã tới viện, cô gặp được ông Thẩm ở đây.
Ông Thẩm sắc mặt nặng nề, Xe cứu thương còn đang trên đường tới, nơi này đã sắp xếp xong xuôi.
Lâm Vu không biết nói cái gì, chỉ là thật lòng hướng phía ông Thẩm cúi đầu thật sâu để cảm ơn.
Ông Thẩm vội vàng kéo cô, Chú đã gọi người mời trưởng khoa Lưu ở khoa tim mạch tới, ở phương diện này ông ấy là chuyên gia, mẹ con sẽ không có việc gì đâu.
Khóe miệng Lâm Vu khô khốc.
Trong mắt ông Thẩm tràn đầy tiếc hận, Lâm Vu, chú biết hiện tại nói với con cái gì đều vô dụng. Người còn sống rất dài, có cái được có cái mất.
Con hiểu mà. Cô nhìn qua nơi xa, chờ đợi xe cứu thương đến.
Lâm Vu ——
Chú, con không hối hận. Cô yên lặng nói.
Cuối cùng thi Anh ngữ đã kết thúc, các thí sinh hưng phấn đi ra. Bất kể như thế nào, ba năm kết thúc.
Năm giờ.
Tần Hành từ trường thi đi ra, mấy người như thường ở chỗ cũ để chờ nhau.
Khương Hiểu, Tôn Dương, Khuất Thần đều đến.
Khuất Thần: Bọn họ bảo ngày mai muốn tới trường học đưa sách cho các em năm nhất năm hai! Các cậu tới hay không?
Tôn Dương: Cậu á? Sách của cậu thì ai muốn?
Khuất Thần: Lại tới cậu rồi. Đình Đình cùng Lâm Vu làm sao còn chưa đến?
Tần Hành nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn qua phía trước.
Chỉ chốc lát sau Thẩm Nghi Đình rốt cuộc đã đến, sắc mặt cô không phải quá tốt.
Khuất Thần lo lắng, Thế nào? Không phải môn tủ của cậu là Tiếng Anh sao?
Thẩm Nghi Đình ngẩng đầu nhìn qua bọn họ, sắc mặt đau thương.
Khương Hiểu hỏi: Lâm Vu đâu?
Thẩm Nghi Đình từ từ nhìn Tần Hành, cô cắn khóe môi, không biết nên nói như nào.
Lúc này có mấy cái nữ sinh đi qua bọn họ, mấy người thảo luận.
Nghe nói Lâm Vu lớp 2 không đến thi.
Thật hay giả?
Chỗ ngồi của cậu ấy trống không.
Mẹ nó! Xảy ra chuyện gì nhỉ?
...
Tần Hành một mặt khiếp sợ nhìn Thẩm Nghi Đình, ngữ khí vội vàng, Lâm Vu đâu?
Thẩm Nghi Đình đón ánh mắt của hắn, Buổi chiều mẹ cậu ấy phải phẫu thuật tim, Lâm Vu biết...
Tất cả mọi người giật mình, làm sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Tần Hành xoay người chạy.
Tần Hành —— chờ chúng tớ một chút đi. ——
Thẩm Nghi Đình đột nhiên khóc, Là tớ nói cho Lâm Vu.
Khương Hiểu nhìn qua cô, không biết nên nói cái gì. Chỉ là vỗ nhè nhẹ vai Thẩm Nghi Đình. Tớ nghĩ Lâm Vu khẳng định sẽ rất cảm kích cậu. Thẩm Nghi Đình, là tớ thì tớ cũng không biết nên làm như thế nào! Cô lờ mờ nghĩ đến lần biểu diễn hồi năm nhất, Thẩm Nghi Đình đều nghiêm túc như vậy.
Đây quả thật là một sự lựa chọn khó khăn, Không có đúng sai.
Thẩm Nghi Đình hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn qua Khương Hiểu. Một giây này, cô thật rất hâm mộ Lâm Vu.
Tuổi thanh xuân của cô, có được những người bạn như vậy. Chân thành tha thiết, thuần khiết.
Ánh đèn trong phòng giải phẫu vẫn sáng, đã hơn bốn giờ. Bà cô cùng Lâm Vu một mực chờ ở cửa. Một đôi bà cháu này, thật sự nhìn thấy mà lòng chua xót.
Lâm Vu nhìn đồng hồ, đã năm giờ, thi đại học cũng đã kết thúc.
Bà gặp cô xuất thần, A Vu, con thật rất giống ba con. Quả quyết kiên quyết, chưa từng hối hận quyết định của mình.
Lâm Vu giật giật khóe miệng, Bà, bà gặp qua cha con sao?
Cô bà cười, Lúc cậu ta ra đời, ta còn ôm cậu ấy cơ. Lúc mẹ con và cậu ta yêu nhau, bà đã gặp qua cha con một lần, chỉ một lần. Dáng dấp rất đẹp mắt. Ai ——
Bà, tạm thời không nên nói chuyện con không thi đại học với mẹ.
Bà nắm chặt tay của cô, vừa định nói chuyện thì di động của Lâm Vu bắt đầu kêu.
Lâm Vu lấy điện thoại di động ra, phía trên biểu hiện ra tên Tần Hành. Cô chần chờ một chút.
Bà nói: Nghe đi.
Lâm Vu ấn trả lời, tay còn có chút run.
Tần Hành: Lâm Vu —— điện thoại kết nối, nhưng hắn lại không biết nên nói cái gì.
Lâm Vu cắn góc môi, hồi lâu máy móc kêu một tiếng tên của hắn, Tần Hành, là tớ.
Trong chốc lát Tần Hành như nghẹn họng, thanh âm khàn khàn nặng nề, Không sao, sang năm còn có cơ hội. Thanh âm của hắn hoàn toàn như trước đây để cho người ta cảm thấy ấm áp.
Lâm Vu lặng im.
Tần Hành: Tớ có thể tới không?
Lâm Vu cắn răng, Đừng. Tần Hành, cám ơn cậu.
Tần Hành nghẹn ngào: Lâm Vu, cậu phải thật tốt. Có quá nhiều lời muốn nói, thế nhưng là đều nói không ra.
Tớ hiểu rồi.
Cuộc đời sẽ gặp phải rất nhiều lựa chọn xoắn xuýt, mà cô đã đem chuyện khó khăn nhất làm xong, còn có cái gì có thể e ngại đây.
Năm đó mùa hè, thời tiết đặc biệt nóng.
Tin tức Lâm Vu không thi rất nhanh truyền ra, các thầy cô đều kinh hãi, dù sao Lâm Vu là người có hi vọng nhất năm nay. Thế nhưng khi biết nguyên nhân, mọi người càng không thể làm gì.
Lúc có điểm, sở hữu thí sinh đều khẩn trương và đợi. Sau khi đã dán điểm rồi, tất cả mọi người đều đi nghe ngóng.
Tôn Dương thi cũng không tệ lắm, hơn 20 điểm, Khương Hiểu cũng 30. Tần Hành vẫn là đứng thứ 2 toàn trường.
Lớp học náo nhiệt lên, những người thi tốt đều vui vẻ. Có người bắt đầu thảo luận nên ghi danh trường học nào.
Tôn Dương lấy lại điện thoại di động, không tiếp tục nhìn tin tức.
Rất nhiều người đều đang nghĩ, nếu như Lâm Vu đi thi, thì điểm sẽ như thế nào.
Chỉ là nhân sinh chưa từng có nếu như.
Lâm Vu hầu như ở giường bệnh, Lâm Sam phẫu thuật rất thành công, bà ở phòng giám hộ chờ đợi một tuần lễ, hiện tại thân thể của bà còn rất yếu ớt.
Lâm Vu giúp mẹ mình lau người thay quần áo. A Vu, thành tích ra sao?
Vâng.
Con bao nhiêu điểm?
Con còn chưa có đi tra.
Lâm Sam nhàn nhạt cười một tiếng, Không quan tâm, mẹ tin tưởng con.
Lâm Vu cười nói: Con đi giặt quần áo trước đây. Cô ra khỏi phòng bệnh, cúi đầu, đầy buồn bực.
Bà từ phòng bệnh ra, đi đến bên cạnh cô, A Vu của bà làm sao lại khổ như vậy chứ?
Lâm Vu lau lau khóe mắt, cười, Nào đâu khổ ạ? Mẹ giải phẫu thành công. Bà à, rất đáng giá.
Bà ai một tiếng, nhìn thấy phía trước, bà bĩu góc môi, Thằng nhóc kia khá quen nha.
Lâm Vu ngẩng đầu, chỉ gặp Tần Hành đứng phía trước cửa.
Cậu mặc áo thun trắng, quần màu nâu nhạt, dáng vẻ anh tuấn.
Hai người nhìn nhau, hắn từng bước một đi tới.
Lâm Vu mỉm cười, Sao cậu lại tới đây?
Hơn mười ngày mà thôi, thật là cảnh còn người mất. Hắn giống như cũng thay đổi, có loại cảm giác nói không thành lời.
/81
|